Chu Tây ngước mắt lên, Lục Bắc Nghiêu đi chung xe?
“Bắc ca, hai người quen thuộc lẫn nhau đúng không?” Đạo diễn ngồi vào ghế phụ, tự nói: “Vậy tôi đây sẽ không giới thiệu nữa.”
Ngủ với nhau bốn năm, quen thuộc sao? Ông đang hỏi quen thuộc ở đâu?
Chu Tây nghĩ, nếu Mạnh Hiểu có mặt ở chỗ này, đầu của Lục Bắc Nghiêu chắc chắn sẽ không thể giữ được, Mạnh Hiểu nhất định sẽ ném một quả pháo khiến anh nổ tung lên trời. Lúc Tiêu Thần ký hợp đồng, phía bên Lý Hân vẫn chưa quyết định nam chính, nhưng nữ chính của bộ phim “Quán quân” này không có cảnh tình cảm nên Chu Tây cũng không để ý ai là nam chính lắm.
Không ngờ lại là anh, tính tình của Chu Tây thực sự rất tốt, không lập tức chủ động đánh Lục Bắc Nghiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai hàng lông mi Lục Bắc Nghiêu hơi nhúc nhích, lại ngước mắt lên, ánh mắt trần tĩnh, anh đưa tay đến đây: “Đã lâu không gặp.”
Ngón tay Lục Bắc Nghiêu sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, đường con từ ngón tay đến xương cổ tay lạnh lùng, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ này là món quà Chu Tây tặng cho anh, ba mươi vạn.
Sau khi mua xong, Lục Bắc Nghiêu lại đưa thẻ cho Chu Tây.
Tần Di đi vòng qua đến đây, đột nhiên nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu, trên khuôn mặt luôn bình tĩnh xuất hiện chút ngạc nhiên: “Cần tôi gọi điện cho boss Tiêu không?”
Chu Tây không nhìn vào bàn tay Lục Bắc Nghiêu, nhấc chân lên xe, trực tiếp ngồi ở phía bên kia. Tần Di nhìn đạo diễn ở hàng ghế đầu rồi lại nhìn Lục Bắc Nghiêu, Lục Bắc Nghiêu gật gật đầu với cô ta.
Tần Di đóng cửa xe lại, ngồi xuống phía sau.
Chu Tây lấy điện thoại di động ra định gửi tin nhắn cho Tiêu Thần, quá trình quay của bộ phim Quán quân này vội vàng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chủ yếu là vì gấp gáp muốn giành giải thưởng. Tiêu Thần không đi cùng Chu Tây, bây giờ lại không thể trực tiếp buông thả, cần phải dạy diễn viên trước, dù sao với đề tài đánh Sanda này, Chu Tây phải đi theo thầy học mới có thể khởi quay.
Tiêu Thần định sau khi khởi quay mới đến đây.
Cô click mở khung chat ra, một lát sau, Chu Tây mới thả điện thoại xuống.
Ngoài cửa sổ mưa phùn triền miên, nước mưa rơi xuống trên cửa kính xe tạo thành một lớp sương mù dày đặc. Chu Tây mím môi dưới, Lục Bắc Nghiêu thực sự không có ý định quay đầu lại.
Sau năm tiếng lái xe, bọn họ mới đến một thị trấn nhỏ, chiếc xe rẽ vào một đại viện. Mưa đã tạnh, trong bầu không khí tràn ngập hơi thở tươi mát của bùn đất và cỏ xanh, cách đó không xa, ngọn núi cao xanh tựa như được gột rửa, mây mù giăng mắc, hơi ẩm ướt.
Ở giữa sân có một bục đánh Sanda, các nhân viên đang điều chỉnh thử máy móc.
Bọn họ vừa nhìn thấy Lý Hân đã lên tiếng chào hỏi, Lý Hân tiện tay chỉ lên tầng hai nói: “Các cô các cậu có thể tuỳ tiện chọn phòng ở trên kia để ở, dù sao hoàn cảnh cũng giống nhau.”
Vị đạo diễn này cũng thành thật thẳng thắn!
Một trăm vạn này của Chu Tây thật khó nuốt, cô đóng cửa xe lại, Tần Di ở phía bên kia nhanh chóng lên lầu, nói: “Chị đi trước lên xem thử đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tháng bảy năm trước đạo diễn đã đến nói chuyện với anh, lúc đó anh đã muốn nhận, nhưng khoảng thời gian ấy tiền bạc trong tay tương đối eo hẹp.” Giọng nói trầm thấp của Lục Bắc Nghiêu vang lên, nói: “Không ngờ ông ấy lại chờ anh một năm.”
Chu Tây đột nhiên quay đầu lại, Lục Bắc Nghiêu một tay đút vào trong túi quần đứng trước xe, anh đã tháo khẩu trang xuống, nơi vùng núi hoang vu này không ai quen biết bọn họ. Phía sau anh là bầu trời đầy sương mù với núi xanh nước trong, anh dang rộng đôi chân dài đứng đó, đôi chân của anh vừa dài vừa thẳng: “Năm nay, ông ấy lại đến tìm anh một lần nữa.”
“Bộ phim này sẽ không được chiếu ở trong nước.” Lục Bắc Nghiêu nhìn thẳng vào mắt Chu Tây, rút tay ra đứng thẳng người, đôi lông mày anh tuấn nhíu lại, sau đó lại buông ra: “Trong quá trình quay phim phải giữ bí mật nghiêm ngặt, sau khi quay xong sẽ đi theo đường khác.”
Năm đó Chu Tây theo đuổi Lục Bắc Nghiêu, cô đã đập tiền mua một bộ phim để tìm Lục Bắc Nghiêu đến đóng phim. Trong phim, cô không ngừng lợi dụng chiếm tiện nghi của anh, mượn công việc để ngủ với người ta.
“Anh đã sớm biết tôi ký hợp đồng tham gia vào bộ phim này?”
“Anh biết từ tháng trước.” Lục Bắc Nghiêu nhìn chằm chằm vào Chu Tây, kiềm chế cảm xúc, dừng một chút rồi nói: “Anh ký hợp đồng vào tháng tám, cho dù ai là nữ chính của bộ này đi chăng nữa anh cũng sẽ hoàn thành.”
Ý là: Tất cả mọi người đều là diễn viên, hợp tác về mặt công việc, đừng suy nghĩ nhiều.
Chu Tây xoay người lại đi được hai bước, quay đầu lại nói: “Lục Bắc Nghiêu, anh thực sự chê mình chết chậm sao?”
Lục Bắc Nghiêu một tay đút vào túi quần rồi dựa vào trên thân xe, anh khẽ hất cằm, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười hơi châm chọc, nhưng lại nhanh chóng thu lại, đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm vào Chu Tây, nói: “Em sợ anh chết?”
Lần này Chu Tây đã hoàn toàn rời đi, căn bản không muốn nói với anh thêm điều gì nữa.
Sau khi lên lầu, cô bị hoàn cảnh ở đây làm cho choáng váng, một căn phòng cực kỳ đơn sơ. Mỗi một diễn viên có một phòng riêng, rộng khoảng chừng bảy tám mét vuông, mùi hương long não trong phòng khiến cô cảm thấy ghê tởm. Cô muốn đi toilet, tìm khắp một vòng thì thấy một toilet công cộng ở tầng 1.
“Hỗn loạn chốn thâm cung” được đầu tư lớn, đạo diễn lớn, đội ngũ hoành tráng, mọi người sống trong một khách sạn hạng sao nhưng vẫn còn chê thiếu sót. Nơi này, thực sự là trải nghiệm đáng nhớ trong sự nghiệp diễn viên của Chu Tây.
Kích thích.
Chu Tây đứng ở lầu một đại viện nhìn các nhân viên đang bận rộn, Lý Hân sải bước đến đây, nói: “Lát nữa người chỉ đạo võ thuật sẽ đến đây, là thầy Lý Hạo.”
Lý Hạo đã từng là nhà vô địch Sanda trong nước, là một vận động viên chân chính, chuyện này cô cũng đã từng tham khảo qua.
Chu Tây gật đầu, tạm thời nhịn tất cả những lời muốn nói xuống.
Cô lại nhìn vào nhà vệ sinh kia một lần nữa, thực sự không có dũng khí bước vào trong.
“Em muốn đi?” Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
Chu Tây ngước mắt nhìn lên, Lục Bắc Nghiêu dựa vào lan can tầng hai hút một điếu thuốc, anh khoác một chiếc áo khoác màu xám xuống lầu, đi thẳng đến trước mặt Chu Tây. Anh bừng bước, khẽ nhấc cằm lên, ánh mắt thâm thuý vẫn luông dừng lại trên người Chu Tây: “Anh dẫn em đi.”
Anh mặc áo khoác vào, vai rộng chân dài, giọng nói cực trầm thấp: “Phía sau có một nhà vệ sinh đơn, tương đối sạch sẽ.”
“Anh rất quen thuộc?”
“Đây là sân bãi mà anh và đạo diễn đã đến xem.” Lục Bắc Nghiêu đẩy căn phòng phía sau ra, quả thực tương đối sạch sẽ, ốp gạch men sứ, bên trong không có mùi lạ. Lục Bắc Nghiêu nắm then cửa, nhìn Chu Tây: “Bây giờ em đổi ý còn kịp, nếu em không muốn chụp thì cũng không được coi là vi phạm hợp đồng, em còn có quyền lựa chọn.”
Chu Tây nghi ngờ anh muốn dùng chuyện nhà vệ sinh để ép cô đồng ý: “Nếu tôi không lựa chọn, có phải tôi không thể đi vào không?”
Lục Bắc Nghiêu lui ra phía sau.
Chu Tây chỉ vào cửa: “Anh có thể đi ra ngoài rồi.”
Lục Bắc Nghiêu nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen nhánh thâm trầm, một lát sau, anh dập tắt điếu thuốc, sải bước đi ra ngoài.
Có một lần Chu Tây đến thăm ban đoàn làm phim của Lục Bắc Nghiêu, hoàn cảnh sinh hoạt của các cảnh quay dã ngoại cực kỳ tồi tệ, đoàn làm phim chỉ có mấy cái toilet công cộng như vậy, mùi hôi thối nồng nặc, cô ngại bẩn.
Lục Bắc Nghiêu lái xe chở cô đi tìm một bãi đất trống sạch sẽ, đứng bên cạnh canh chừng cho cô.
Kể từ khi quen biết Lục Bắc Nghiêu, những chuyện kỳ lạ gì Chu Tây cũng đã trải qua. Có một số thứ, xuyên qua sương mù chậm rãi trào ra, hoà cùng với cơ thể.
Chu Tây bước ra khỏi toilet, Lục Bắc Nghiêu một tay đút vào túi, đứng thẳng người: “Nếu em để ý như vậy thì anh sẽ rút lui, anh sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng.”
Chu Tây rửa tay dưới vòi nước bên cạnh, cô muốn đóng bộ phim này.
Nguyên nhân khiến cô không muốn hợp tác với Lục Bắc Nghiêu là gì? Bạn trai cũ, dễ tạo ra tranh cãi trong dư luận, tất cả đều có.
Lục Bắc Nghiêu đưa khăn giấy đến, ngước hàng mi dày lên, ánh mắt u ám thâm trầm: “Trên lầu có nước nóng năng lượng mặt trời, phòng tắm ở ngay bên cạnh phòng em, ngăn cách với toilet.”
Những cái này lúc đầu không có, là do Lục Bắc Nghiêu yêu cầu thêm, hoàn cảnh sống ở chỗ này cực kỳ ấm ức cho Chu Tây, trước đó anh vẫn luôn do dự có nên đi đến bước này hay không? Anh đã gặp bác sĩ trị liệu của Chu Tây, cuối cùng anh đã đánh cược, có lẽ từ trước đến nay anh chưa bao giờ chơi ván bài này. Chu Tây mỉm cười đứng trước mặt anh, xinh đẹp tựa như ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ thế giới của anh, cô cười nói rằng cô tên là Chu Tây.
Chu Tây lập tức đi ra ngoài, Lục Bắc Nghiêu đóng cửa lại: “Tây Tây?”
Ở đây không có ai nhận ra bọn họ, bọn họ ra ngoài không cần phải đeo khẩu trang. Chu Tây cắn môi, tiếp tục đi về phía trước: “Tôi không muốn hợp tác với anh, nhưng nếu khiến anh rời đi thì tôi lại có vẻ hơi hống hách.”
“Việc rời đi cũng là sự lựa chọn của anh.” Lục Bắc Nghiêu rất muốn sờ đầu Chu Tây- Tiểu bá vương của anh. Đầu ngón tay anh chà mạnh vào lớp vải trong túi quần, sau đó chậm rãi buông lỏng.
“Tôi suy nghĩ một chút rồi sẽ quyết định.”
Lục Bắc Nghiêu nhìn theo bóng lưng của Chu Tây, bước đi này rất mạo hiểm, nhưng lại là cơ hội duy nhất của anh. Anh không muốn từ bỏ, cho dù hy vọng rất xa vời.
Một lúc lâu sau, anh xoay người đi lên lầu.
Chu Tây đi đến ven đường, lấy điện thoại mở mạng ra, Tiêu Thần gửi tin nhắn đến đây: “Đến nơi chưa?”
Chu Tây chụp một bức ảnh hiện trường gửi đến, một phút sau, Tiêu Trần phản hồi: “!”
Một lát sau, Tiêu Thần gọi điện thoại đến, Chu Tây bắt máy.
“Cô không muốn quay?”
“Không.” Chu Tây ngẩng đầu lên nhìn trời, mây mù dần dần tan đi, để lộ bầu trời cao rộng trong trẻo, không có mây đen, ánh mặt trời đột nhiên sáng ngời, sóng nước lấp lánh rải xuống mặt đất.
“Hơn hai tháng nữa là quay xong rồi, cứ coi như đang đi tu hành, rèn giũa tính cách đi. Lý Hân đúng là một đạo diễn đáng để hợp tác, sau khi hợp tác bộ phim này xong, cho dù tôi vào đoàn làm phim nào đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy đó là thiên đường.”
Ha ha.
“Nghiêm túc đóng phim đi, tháng mười hai này “Hỗn loạn chốn thâm cung” được phát sóng, nhân khí của cô đã quay trở lại, đến lúc đó cô có thể chọn bất cứ hợp đồng đại diện nào mình muốn.”
Chu Tây nuốt những lời nói vừa đến bên miệng lại, cô và Lục Bắc Nghiêu đang đóng phim, hơn nữa còn ở một đoàn làm phim, bọn họ là nam chính nữ chính, mặc dù không có tình cảm nhưng trong phim, bọn họ là người thân trong gia đình.
“Vậy được rồi, không quấy rầy cô nữa.”
“Khoảng thời gian này đừng liên lạc với Tô Thần Nghiêm, bây giờ có người đang muốn phong sát cậu ta, cậu ta đã bị fans hại chết.”
“Hả?” Chu Tây thực sự không thể ngờ được, bản thân Tô Thần Nghiêm thì không sao cả, anh ta giống như một đứa trẻ, nhưng fans lại quá điên cuồng, tất cả các fans lưu lượng đều như vậy.
“Một hai năm tới có lẽ cậu ta sẽ không có bộ phim nào nữa, “Hỗn loạn chốn thâm cung” có thể là phút huy hoàng của cậu ta. Để fans của cậu ta bình tĩnh lại, buộc đài truyền hình phải ra mặt xin lỗi, thể diện lớn quá nhỉ?” Tiểu Thần cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình, không biết đang bành trướng cái gì.”
Chu Tây muốn nói điều này có liên quan rất lớn đến bản thân Tô Thần Nghiêm, nhưng lại không thể nói thành lời. Bọn họ hưởng thụ danh lợi đương nhiên cũng phải gánh chịu được sự cắn trả, hành động của fans, idol sẽ phải trả giá.
“Nghiêm túc đóng phim đi, cố lên!” Tiêu Thần nói: “Phí hợp đồng đại diện đã gửi đến cho cô rồi, hãy quản lý tài chính thật tốt, đừng có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Nhà cô không còn huy hoàng nữa rồi, đừng mua nhiều hàng hiệu vô dụng như vậy làm gì, chỉ cần đeo mấy chiếc túi tương tự là được rồi. Lễ phục tham dự hoạt động gì đó cũng không cần phải mua, tôi có thể cho cô mượn.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Tất cả mọi người đều biết Chu Tây không có khái niệm gì về quản lý tài chính.
Sau khi cúp máy, Chu Tây cầm điện thoại di động ngẩn người trong chốc lát, cảm thấy rất đáng tiếc cho Tô Thần Nghiêm nhưng cũng không biết nên nói điều gì. Đứng ở phía trên, mặc dù thoạt nhìn có vẻ vinh dự sáng ngời nhưng lại phải chịu đựng rất nhiều.
Cô gửi cho Tô Thần Nghiêm một tin nhắn: Giữ gìn sức khoẻ.
Tin nhắn điện thoại nhắc nhở, 600 vạn đã được cộng vào tài khoản. Là số tiền thanh toán còn lại của “Hỗn loạn chốn thâm cung”, chi phí phổ biến của Forest Girl và hợp đồng đại diện của Car City. Theo hợp đồng thì thù lao sẽ được chia đôi, Chu Tây tự trả phần thuế của mình, công ty đã gửi cho cô nhiều thêm một chút, sau thuế.
Mạnh Ngu rất hào phòng.
Chu Tây chuyển khoản cho Tần Di năm vạn tiền thưởng, sau đó tính toán xem số tiền còn lại có đủ để trả khoản tiền đặt cọc cho một căn nhà ở thành phố S không. Đây là lần đầu tiên Chu Tây lên kế hoạch này trong cuộc đời, cuộc sống của cô được bắt đầu một lần nữa, cô mang theo sự hy vọng và nghiêm túc quy hoạch cuộc sống sau này của mình. Điều này khiến cô cảm thấy khá phấn khích, cô gửi một tin nhắn cho Mạnh Hiểu: “600 vạn có đủ để trả tiền đặt cọc cho một căn nhà ở tiểu khu chúng ta không?”
Mạnh Hiểu: “Chắc là gần đủ rồi.”
Mạnh Hiểu: “Gía nhà ở tiểu khu chúng ta là chín vạn một mét vuông, căn nhà cậu đang thuê hiện tại rộng hai trăm ba mươi mét vuông, tức hơn hai ngàn vạn gì đó. Công quỹ cho vay không lãi ở thành phố S cho căn nhà đầu tiên là 30% , 600 vạn tệ gần đủ rồi, sau đó tớ sẽ đưa cho cậu các trang thiết bị, cậu có thể mua nhà ở tiểu khu chúng ta. Đúng lúc tớ đang rảnh, tớ có thể giúp cậu kiểm tra, cậu chờ một lát.
Mạnh Hiểu nói là làm, tốc độ cực nhanh, đã offline.
Gió cuốn mây tan, gió đêm nổi lên, có chút lạnh lẽo, Chu Tây nhìn về dãy núi phía xa xa một lát rồi thu hồi tầm mắt, cầm điện thoại mở Weibo ra.
Sau khi Hỗn loạn chốn thâm cung được quay xong, mấy người bọn họ đều yên lặng, bây giờ trên hot search lại là một gương mặt mới. Chu Tây lật xem Weibo, tâm huyết dâng trào tìm kiếm thông tin Lục Bắc Nghiêu.
“Tướng quân” của Lục Bắc Nghiêu vẫn chưa được chắc chắn, trước đó đã xác định sẽ phát sóng trên đài truyền hình, không biết còn có thể phát sóng được không? “Bản ghi chép tra án dân quốc” dự kiến sẽ được phát trong trên nền tảng internet vào ngày 15 tháng 12. Sau nửa năm im hơi lặng tiếng, fans của anh đã rời đi gần hết, vị trí trên bảng xếp hạng các sao nam nổi tiếng trên Weibo đã rơi xuống vị trí năm mươi. Vị trí đầu tiên thuộc về một tiểu vương tử hát nhảy xuất thân từ một chương trình tìm kiếm tài năng đang rất hot dạo gần đây.
Điện thoại vang lên, Chu Tây bắt máy.
“Cậu không nằm trong danh sách được mua nhà, cậu đã mua nhà ở đâu rồi? Cô một ngôi biệt thự đứng trên danh nghĩa của cậu.” Mạnh Hiểu hỏi: “Tớ không kiểm tra nhầm đúng không? Cậu gửi chứng minh thư lại cho tớ để tớ báo lại xem nào.”
Chu Tây gửi số chứng minh đến, Mạnh Hiểu nói: “Không sai mà, thực sự có một căn nhà do cậu đứng tên, việc mua nhà trong thành phố S bị hạn chế, cậu không đủ điều kiện để mua.”