Mạnh Hiểu đang cãi nhau với đám fans não tàn của tô thần nghiêm ở trên mạng, đang hừng hực mắng chửi thì Mạnh Thần gọi điện đến đây, Mạnh Hiểu áp điện thoại vào tai, mở ipad ra tiếp tục paste.
“Anh ba, có chuyện gì vậy?”
“Hỏi em một chuyện.”
“Có chuyện gì vậy? Nói đi.” Gần đây Chu Tây lại không làm việc đàng hoàng, không hề marketing trên Weibo, nhận một bộ phim flop giữa chừng của một đạo diễn không có tên tuổi, cũng không biết muốn lãng phí bao nhiêu thời gian và tuổi trẻ của mình nữa. Mạnh Hiểu thực sự không biết Tiêu Thần nghĩ như thế nào nữa, đây hoàn toàn là huỷ hoại tương lai của Chu Tây, công ty rác rưởi, người đại diện cũng rác rưởi.
Sau sức hot quá lớn của Hỗn loạn chốn thâm cung, phải nên rèn sắt khi còn nóng, nghiêm túc lên kế hoạch cho những bộ phim tiếp theo mới đúng. Nhưng cuối cùng lại nhận một bộ phim dở tệ, lần này trực tiếp tắt lửa, không biết bao giờ mới có cơ hội tiếp theo, cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ muốn thay thế trên Tiêu Thần kia. Một thời gian trước, Chu Tây bị fans của tô thần nghiêm ấn ở trên mặt đất cọ xát, thực sự quá đáng ghét, ngay cả tô thần nghiêm cũng có thể dẫm lên người mình, Tây fans thực sự vô dụng. Xét đến cùng, vẫn là chính chủ không chịu cô gắng, Hoàng đế không vội, bọn họ nóng ruột như thế nào cũng vô dụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tây Tây, có phải khoảng thời gian này trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt hay không?”
“Cậu ấy khá tốt mà, bây giờ cực kỳ chăm chỉ và có chí hướng. Sự nghiệp cũng rất ổn định, đã chia tay với Lục Bắc Nghiêu rồi, rất lý trí, không còn bi luỵ tình cảm nữa.” Mạnh Hiểu mở xem số liệu của Chu Tây, bây giờ đã nằm ở phần đuôi của bảng xếp hạng mức độ nổi tiếng của các minh tinh nữ.
Cô ấy quan sát các fans lớn của Chu Tây, fans của Chu Tây không có máu hiếu chiến, có lẽ là vì chưa có tác phẩm nào chống đỡ. Tất cả mọi người đều là Phật hệ, ngay cả khi Chu Tây bị fans của tô thần nghiêm tấn công thì cũng chỉ có mấy người đứng ra nói chuyện, khoảng thời gian này Chu Tây cũng không có tư liệu gì, mọi người lại có sự chú ý mới.
“Tây Thần hãy đối mặt với tôi” cũng có thể coi là một fan cuồng cực kỳ có máu chiến của Chu Tây, nhưng fans của tô thần nghiêm đại náo thiên cung, cô ta không hề hé răng nửa lời. Có fans chạy vào hỏi cô ta ở trong khu bình luận, cô ta cũng không trả lời, chuyện gì xảy ra vậy?
“Đầu tháng nay khi anh đến đưa đồ cho em đã nhìn thấy Chu Tây ném mấy hộp thuốc, em nhìn xem.”
Thứ gì vậy? Mạnh Hiểu cúp máy, Wechat vang lên một tiếng, Mạnh Thần gửi một hình ảnh đến, Mạnh Hiểu bấm vào và phóng to ra nhìn xem. Đầu óc cô ong ong một tiếng, ngơ ngác nhìn hình ảnh trên màn hình, trái tim ngay lập tức đập dữ dội, máu dồn lên não.
Cô ấy mở máy tính ra, nhập tên thuốc vào, một đống thông tin nhảy ra.
Ipad trong tầm tay điên cuồng vang lên, Mạnh Hiểu ngây người như phỗng, màn hình di động tối sầm lại, sau đó lại là một âm thanh khác vang lên. Cô vuốt mặt một phen, mở Wechat ra.
Mạnh Thần: [Là ai đã uống loại thuốc này? Cô ấy ném ở chỗ em, chắc chắn không phải là người nhà của cô ấy đúng không?]
Chu Tây nói, cậu thích tớ của trước kia hay là tớ của hiện tại?
Chu Tây nói cậu cảm thấy tớ của bây giờ như thế nào?
Chu Tây tự giễu nói người bị tai nạn xe rồi trở nên ngốc nghếch là cô.
Chu Tây nói mình trọng sinh, từ tận sâu trong lòng Mạnh Hiểu cảm thấy vui sướng vì sự “trọng sinh” của cô.
Mạnh Hiểu vẫn luôn không tin rằng Chu Tây chính là người phụ nữ ngơ ngác bị xe tông trên bồn hoa kia, cô ấy cho rằng Chu Tây đang nói đùa. Cô ấy luôn cảm thấy Chu Tây của quá khứ quá tệ, động một chút là tức giận, ngày ngày đi so đo với những người bình thường, cực kỳ mong manh dễ vỡ, trái tim quá yếu ớt, giống như một đứa trẻ vậy.
Tin nhắn của Mạnh Thần lại gửi đến: [Tây Tây đã thay đổi rất lớn, liệu điều này có liên quan đến bệnh tình hay không? Hình như mẹ của cô ấy cũng qua đời vì căn bệnh này, di truyền chăng?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Hiểu hít một hơi thật sâu, chỉ một câu vì muốn tốt cho cậu mà xoá bỏ hoàn toàn Chu Tây của quá khứ kia đi. Cô là bạn bè kiểu gì vậy? Cô ấy là chị em tốt kiểu gì vậy? Đến cả chuyện Chu Tây bị bệnh cô cũng không biết.
Mẹ của Chu Tây đã là một quá khứ rất xa xôi. Năm mười tuổi, Chu Tây xin nghỉ học một thời gian dài, Chu Khải Vũ đã từng cầu xin từng người từng người một, cầu xin bọn họ đừng nhắc đến mẹ trước mặt cô. Suốt bao nhiêu năm qua, Chu Tây không nhắc đến, bọn họ cũng không đề cập đến.
Mạnh Hiểu bấm điện thoại trả lời tin nhắn: [Mẹ của Chu Tây có chuyện gì vậy?”
Mạnh Thần: [Tự sát vì bệnh tâm thần phân liệt.]
Giống như cô theo đuổi thần tượng, cô là fan của Hồ Ứng Khanh, chỉ một câu vì tốt cho anh mà đã nhiều lần xếp thành hàng đối đầu với đoàn đội. Nếu không nghe khuyên bảo thì sẽ trở mặt, bye bye thì bye bye, với thần tượng tiếp theo càng ngoan cường hơn nữa.
Mạnh Thần: [Hiểu Hiểu, em còn ở đó không?]
Mạnh Hiểu gọi điện thoại cho Chu Tây nhưng tạm thời không thể nối máy được, trên mặt cô ấy sớm đã ướt đẫm nước mắt. Đây thực sự là tình yêu sao? Chu Tây mẫn cảm yếu ớt trong quá khứ đã bị bọn họ hợp lực giết chết.
Bọn họ yêu cái rắm gì, bọn họ chỉ yêu Chu Tây trong tưởng tượng qua thôi, bọn họ chỉ yêu bản thân mình thôi.
Mạnh Thần gọi điện thoại đến đây, Mạnh Hiểu nối máy rồi khóc không thành tiếng: “Nếu là sự thật, hai tay em đã dính đầy máu tươi!”
——————
Chu Tây nằm viện, cô đã ngủ suốt ba ngày, lúc tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong bệnh viện thành phố S. Ánh nắng chiều tà rơi xuống trên bệ cửa sổ màu trắng, chiếu nghiêng đến trên giường bệnh, tạo thành một cột sáng.
Bụi bặm chậm rãi lay động trong cột sáng đó, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
“Tây Tây? Tỉnh rồi sao?”
Chu Tây quay đầu nhìn sang, Mạnh Hiểu tóc tai bù xù đang cầm một chiếc bình giữ ấm lớn trong tay, hai mắt sưng đỏ nhìn cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Mạnh Hiểu mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị em tốt!”
Chu Tây nhếch môi nở nụ cười: “Cậu đang đi thu đồng nát sao?”
Giọng nói khàn khàn, ngay sau đó ho khan dữ dội, Mạnh Hiểu đứng dậy muốn rót nước cho Chu Tây, nhưng lại va vào chiếc cốc trên bàn nhỏ, chiếc cốc thuỷ tinh lăn xuống trên mặt đất phát ra âm thanh giòn tan rồi chia năm xẻ bảy.
Cô ấy vừa mới nhấc chân lên đã dẫm phải mảnh vỡ thuỷ tinh, sau đó Lục Bắc Nghiêu cầm theo quần áo của Mạnh Hiểu xách cô ấy sang một bên. Anh mặt một chiếc áo hoodie màu đen phối hợp với quần jean. Ánh mắt lạnh lùng trầm tĩnh, đôi chân thon dài thẳng tắp, ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm cốc thuỷ tinh lên rót nước, lại đổ thêm một nửa cốc nước lạnh nữa.
Đi về phía Chu Tây, Chu Tây mím môi dưới.
Lục Bắc Nghiêu theo thói quen duỗi tay ra ôm lấy Chu Tây, bàn tay rơi xuống sau gáy cô rồi ngừng lại. Dưới hàng mi dài đen nhanh, đôi mắt sâu thẳm như mực hơi chần chờ.
Chu Tây ngồi dậy, đầu lập tức đau như búa bổ, cô cầm lấy cốc nước trong tay Lục Bắc Nghiêu uống một ngụm để đè nén cảm giác ho khan xuống.
Lục Bắc Nghiêu thu tay lại buông thõng xuống bên hông, ngón tay út khẽ cử động, dính sát vào mép quần jean, anh đứng bên cạnh giường, giọng nói rất trầm: “Tỉnh rồi sao?”
Mạnh Hiểu xem thường đến mức sắp trở mình bay lên trời, chỉ cần không mù cũng có thể nhìn thấy cô đã tỉnh lại rồi đúng không? Nhưng khi chạm vào ánh mắt của Chu Tây, Mạnh Hiểu thu lại sự xem thường, cô ấy vòng từ bên kia bổ nhào đến bên cạnh Chu Tây: “Cậu tỉnh lại rồi sao? Cậu nhận ra tớ không? Bảo bối, tớ là ai?”
Chu Tây uống nước xong, đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường.
Cô nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm mắt lại: “Đau đầu.”
“Anh gọi bác sĩ.” Lục Bắc Nghiêu rung chuông gọi người.
Mạnh Hiểu vẫn còn chưa từ bỏ ý định, đi lên vạch mắt Chu Tây ra: “Cậu liếc mắt nhìn tớ một cái được không?”
Cô ấy vừa ngước mắt nhìn lên đã chạm vào đôi mắt u ám của Lục Bắc Nghiêu, đôi mắt đó mang theo sự tức giận vô cùng rỡ rang. Mạnh Hiểu thu tay lại, sợ Lục Bắc Nghiêu đánh người, trong mấy ngày Chu Tây hôn mê, Lục Bắc Nghiêu vẫn luôn quẩn luẩn ở bên bờ vực tội phạm.
Mạnh Hiểu thường xuyên nghi ngờ, nếu Chu Tây thực sự không thể tỉnh lại nữa, liệu Lục Bắc Nghiêu có giết chết cô ấy trước hay không?
Chu Tây mở mắt ra, mím môi nói: “Di động của em đâu?”
Lục Bắc Nghiêu lấy điện thoại của Chu Tây từ trong túi quần ra đưa cho cho cô, Chu Tây liếc mắt nhìn Lục Bắc Nghiêu một cái, khi cầm lấy điện thoại, bàn tay vô cùng chạm vào đầu ngón tay của Lục Bắc Nghiêu, trong lòng cô trào dâng một cảm giác khác thường, lại nhìn Lục Bắc Nghiêu.
“Còn muốn uống nước không?”
Chu Tây lắc đầu, Lục Bắc Nghiêu kéo ghế dựa ngồi xuống bên mép giường: “Muốn điện thoại để làm gì?”
Chu Tây mở Weibo ra, đánh một bài viết Weibo mới.
[Cậu chết chắc rồi! @ tô thần nghiêm.]
Mạnh Hiểu: “…”
Lục Bắc Nghiêu: “…”
Cho nên chuyện đầu tiên sau khi Chu Tây tỉnh lại không hề có liên quan đến bọn họ. Cô lên weibo tag tô thần nghiêm vào, trong đầu cô đều là tô thần nghiêm sao? Tại sao? Chẳng lẽ bọn họ không quan trọng bằng tô thần nghiêm?
Mạnh Hiểu nhìn về phía Lục Bắc Nghiêu, Lục Bắc Nghiêu trực tiếp nhìn chằm chằm vào Chu Tây đang nằm trên giường bệnh. Ánh mắt kia giống như đang muốn nhìn chòng chọc Chu Tây thành một điều nguy hiểm.
“Chị em tốt, cậu không sao chứ?” Mạnh Hiểu cũng không khóc, cũng không đầu bù tóc rối nữa mà bày ra vẻ mặt oán giận trước Chu Tây: “Cậu biết tớ là ai không?”
“Cho dù cậu hoá thành cho tớ cũng nhận ra cậu là ai?” Chu Tây nghiêng đầu tránh đi, giãy giụa. nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Mạnh Hiểu vài giây, nói: “Mạnh Hiểu, trên người cậu bốc mùi rồi.”
Mạnh Hiểu tại dừng trong chốc lát, hét lên bụm mặt: “Mẹ kiếp! Cậu còn là người sao? Tớ canh giữ bên cạnh cậu ba ngày, đầu không gội mặt không rửa, trông chừng cậu, thế mà cậu tỉnh lại lại chê tớ?”
Mạnh Hiểu sắp khóc thành Mạnh Khương Nữ rồi, còn Chu Tây chính là gã đàn ông phụ bạc.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, cô cầm lên thì thấy tô thần nghiêm trả lời: [???]
Sau đó tô thần nghiêm lại bình luận một lần nữa: [Chị, cung phản xạ của chị vòng một vòng quanh trái đất rồi mới trở về sao?]
Chu Tây trả lời tô thần nghiêm: [Đúng là tôi đã đi một vòng quanh trái đất, cũng muốn giết cậu, cậu cứ chờ đó.]
Tô thần nghiêm ngồi trên xe, hôm nay anh ta phải đi tham gia một sự kiện. Set ba món đồ tây trang nghiêm túc chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt tinh xảo, mang hình tượng tiểu thịt tươi trong sáng ngon ngọt xuất hiện.
Anh ta ngồi thẳng người ở hàng ghế sau, bàn tay cầm điện thoại đang run rẩy.
Người đại diện quay đầu lại nhìn anh ta: “Thiếu gia, cậu đang run gì vậy? Fans của cậu lại sỉ nhục cậu à?”
Tô thần nghiêm nhìn điện thoại, tinh một tiến, Chu Tây đã phản hồi anh ta.
Tô thần nghiêm che mặt, bật khóc thành tiếng.
Suốt một tháng nay, ngày ngày anh ta đều giống như đang chờ tuyên án, chờ Chu Tây unfollow anh ta, chờ thanh đao treo trên đầu rơi xuống, lúc đó anh ta ma xui quỷ khiến chỉ kéo Chu Tây một chút, không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Người đại diện mặt không đổi sắc nhìn tô thần nghiêm: “Phần mộ tổ tiên của cậu bị người khác cho nổ rồi sao?”
Điện thoại di động của người đại diện vang lên một tiếng, anh ta cầm lê nhìn bức ảnh chụp màn hình do trợ lý gửi đến, Chu Tây đã đăng weibo, cục đá vẫn luôn đè nặng trên trái tim ngay lập tức rơi xuống đất, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, cách phản hồi này của Chu Tây quá thông minh.
Cứu tô thần nghiêm một mạng.
Trước đó Chu Tây vẫn luôn không phản hồi, anh ta rất sợ Chu Tây sẽ trả thù bọn họ. Phía sau Chu Tây là ai? Nhà họ Mạnh. Fans của tô thần nghiêm không hề tự lượng sức mình, lại dám đối đầu với nhà họ Mạnh, không muốn sống nữa sao?
Viêc bị đài truyền hình phong sát chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với nhà họ Mạnh thì thực sự không thể sống được nữa.
Tô thần nghiêm ngồi ở phía sau che mặt lại khóc: “Cuối cùng Tây của tôi cũng để ý đến tôi rồi.”
Sự xúc động vừa mới dâng lên một chút trong lòng người đại diện lập tức tan thành mây khói, fans não tàn đúng là hết thuốc chữa.
Tô thần nghiêm đặng nhập vào tài khoản phụ, điên cuồng lướt hai bức ảnh xinh đẹp của Chu Tây, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.”
“Mua hot search đi, tôi sẽ đẩy nó cho cậu, đồng thời cũng làm sáng tỏ.” Người đại diện nói: “Chỉ là một chút hiểu nhầm, hy vọng sau này còn có thể hợp tác, mọi người đều là bạn bè.”
“Không cần hot search.” Tô thần nghiêm dựa vào cửa sổ xe lặng lẽ rơi lệ, bấm vào weibo của Chu Tây, lại đọc lại bài viết weibo mới nhất một lần nữa, đọc kỹ từng chữ từng chữ, cực kỳ nâng niu: “Tây của tôi vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, không so đo với tôi, tôi không thể quấy rầy cô ấy.”
Chu Tây “vừa xinh đẹp vừa tốt bụng” đang dựa vào đầu giường nhận nước do Mạnh Hiểu đút, an nhàn giống như một lão Phật gia, câu nói “Chú Corgi chân ngắn tô thần nghiêm kia, hai cái chân kia chắp lại mới nhau chưa chắc tớ…” đã đến bên miệng nhưng lại bị cô cưỡng ép nuốt vào trong, sửa lời: “Một đứa trẻ chưa dậy thì hoàn toàn, muốn cơ bụng không có cơ bụng, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, fans của cậu ta vẫn còn xem cậu là là một em bé to xác. Tớ có thể để mắt đến cậu ta sao? Fans của cậu ta có tự mình đa tình quá không vậy?”
Cho săn Mạnh Hiểu: “Đúng vậy, cậu nói rất đúng.”
“Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến tô thần nghiêm, là do fans cậu ta làm, tội của anh ta chưa đến mức chết.” Chu Tây không uống nước nữa, nghĩ đến chuyện gì đó: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày mùng 4 tháng 11, có chuyện gì vậy?”
Ngày 4 tháng 11, trailer đầu tiên của “Hỗn loạn chốn thâm cung” sẽ được tung ra.
Lục Bắc Nghiêu đẩy cửa đi vào, Chu Tây lại nuốt những lời muốn nói vào trong, nhìn về phía Lục Bắc Nghiêu đang đứng ở cửa. Lục Bắc Nghiêu xách theo cơm hộp, tiện tay đặt trên bàn, nói với Mạnh Hiểu: “Cơm nước xong rồi trở về nghỉ ngơi đi, Tiểu Phi đang ở bên ngoài, cậu ấy sẽ đưa cô về.”
Mạnh Hiểu vẫn chưa muốn rời đi, Lục Bắc Nghiêu nói: “Nếu Tây Tây ở đây có chuyện gì, tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Cậu về đi, tớ không sao đâu, cậu về tắm rửa đi.” Chu Tâu tiếp lời, nói xong còn sờ sờ mũi tiếp tục lướt Weibo, lướt đến xuất thần.
Mạnh Hiểu cơm nước xong xuôi lập tức rời đi, bây giờ Chu Tây thoạt nhìn không có việc gì cả.
Lục Bắc Nghiêu thu dọn phòng ốc sạch sẽ, đi đến trước giường bệnh kéo ghế dựa ra ngồi xuống bên mép giường, nhìn chằm chằm vào Chu Tây.
Căn phòng yên tĩnh, mái tóc dài của Chu Tây rơi tán loạn, sắc mặt tái nhợt, trên người mặc một bộ đồ bệnh nhân sọc xanh, ánh mặt trời chiếu rọi vào từ cửa sổ phía sau, lông mi của cô bị phản chiếu thành màu vàng kim, một vẻ đẹp mong manh.
Điều hòa trên đỉnh đầu phát ra tiếng kêu ong ong, máy tạo độ ẩm chậm rãi tỏa ra làn khói trắng.
Im lặng một hồi lâu, Lục Bắc Nghiêu đưa tay ra trước mặt Chu Tây: “Chào cậu, tớ là Lục Bắc Nghiêu.”