Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Câu hỏi của Tiêu Thần khiến Chu Tây suy nghĩ một lúc lâu, mặc kệ ai đi chăng nữa thì vẫn đều là cô, cô rất rõ ràng vấn đề này.Nhưng quá trình trị liệu thực sự sẽ ảnh hưởng đến não, sẽ khiến người ta phản ứng chậm, sẽ khiến người ta tê liệt trước cảm xúc, kỹ năng diễn xuất hoàn toàn chìm đắm trong nhân vật trước kia của cô không thể dùng được nữa.
“Tây Tây?” Kể từ khi Tiêu Thần hỏi xong câu nói kia, Chu Tây không còn nói gì nữa, chống cằm chìm đắm trong thế giới của mình. Lục Bắc Nghiêu bảo Tiêu Thần đi trước, anh thử gọi cô.
Chu Tây ngước mắt nhìn lên, ánh mắt trong veo.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lục Bắc Nghiêu chống tay phía trên Chu Tây, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: “Hừ?”
“Anh tỉnh ngủ rồi sao?” Chu Tây còn dựa vào ghế sô pha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừ.”
“Vậy anh có thể về được rồi.”
Lục Bắc Nghiêu: “??”
“Em vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa thể nghĩ thông suốt, anh cho em một chút thời gian.” Chu Tây mím môi dưới nói: “Em sẽ cho anh một câu trả lời.”
“Bất kể em là ai, em như thế nào đi chăng nữa.” Bàn tay đang siết chặt thành ghế sô pha của Lục Bắc Nghiêu hơi dùng sức, khớp xương ngón tay trở nên hơi trắng bệch: “Anh đều yêu em rất nhiều, anh sẽ không bao giờ rời đi.”
Trong lòng Chu Tây rất rõ ràng, bọn họ đi đến tình trạng này, cho dù là cô hay là Lục Bắc Nghiêu đều là vô cùng cố chấp, có lẽ cả đời này cứ như vậy.
“Em biết rồi.” Chu Tây nói.
Lục Bắc Nghiêu chần chừ trong chốc lát, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Chu Tây, nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu đặt đôi môi xuống trán Chu Tây: “Anh đã trồng hoa hồng lại rồi, bây giờ đang là mùa đông, đến mùa xuân năm sau, toàn bộ sân vườn sẽ lại tràn ngập hoa hồng. Hành lý em dọn ra ngoài anh cũng đã đưa về giúp em rồi, bố cũng đã dọn sang bên này rồi, đoạn đường phía trước, nếu em không muốn đi, anh sẽ cõng em.”
Lúc trước Lục Bắc Nghiêu buông lời cay độc rằng nếu Chu Tây còn dám nói chia tay, số hoa hồng đã san bằng anh sẽ không giúp cô trồng lại, hành lý đã dọn đi, anh cũng sẽ không dọn về.
Chu Tây dứt khoát rời đi, thậm chí còn không quay đầu nhìn lại.
Chu Tây mím môi dưới, đè nén tất cả cảm xúc. 
“Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh sẽ đến thăm em.”

“Em không thể sinh con đâu.” Chu Tây mở miệng.
“Anh cũng không thể sinh.” Hốc mắt Lục Bắc Nghiêu đỏ lên, muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Chu Tây nhưng Chu Tây lại theo bản năng trốn tránh, cánh tay Lục Bắc Nghiêu ngừng lại trên không trung một lát rồi rũ xuống.
Nuối một đứa bé đã khiến anh đủ mệt mỏi rồi, nếu tiếp tục thêm một tiểu ma vương giống như Chu Tây nữa, anh sẽ phát điên lên mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh không thể sinh, nhưng có thể kiểm soát được. Chu Tây rất bình tĩnh, bây giờ cô càng ngày càng suy nghĩ nhiều hơn trước, cũng càng thêm lý trí: “Ở bên cạnh em rất mệt mỏi, anh không biết em sẽ biến thành một người khác từ khi nào. Bất cứ lúc nào em cũng có thể vứt bỏ anh, bất cứ lúc nào cũng không quen biết anh. Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, em cũng sẽ giống như… Mẹ mình, tự sát ngay trước mặt anh. Bố em vẫn còn có em, còn anh không có gì cả.”
Khoé môi Lục Bắc Nghiêu nhếch lên, giọng nói rất trầm: “Nếu em biến thành người khác, anh sẽ bảo vệ em. Nếu em đi trước, anh cũng sẽ đi cùng em, không có con càng tốt, bố gà trống nuôi con rất khổ cực, ít nhất đó cũng là một sự giải thoát.”
“Anh có sự lựa chọn.”
Lần này Lục Bắc Nghiêu ngừng lâu hơn nữa, anh cúi người hôn lên môi Chu Tây, một nụ hôn rất nhẹ rồi đứng dậy: “Nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn cái gì thì cứ nhắn tin cho anh, ngày mai anh sẽ bảo dì làm rồi đưa đến đây cho em.”
Chu Tây đang phản ứng lại nụ hôn này.
Bọn họ đã từng hôn nhau rất nhiều, bất kể chỗ nào cũng có thể hôn được và với đủ kiểu hôn, lúc Chu Tây nhớ Lục Bắc Nghiêu sẽ tìm anh hôn môi, chỉ cần anh không bận lắm thì anh sẽ dành thời gian hôn cô một chút.
Chu Tây sẽ rất không biết xấu hổ móc lấy cổ anh, khăng khăng muốn nhiều hơn nữa.
Hầu hết thời gian đều là Chu Tây chủ động, Lục Bắc Nghiêu hiếm khi chủ động hôn cô và một buổi chiều êm đềm trong ngày, cũng là hôn, nhưng là vì để trốn tránh một số vấn đề. 
“Anh về đây.”
“Tại sao?” Lúc nãy Lục Bắc Nghiêu đã trốn tránh vấn đề.
“Từ lúc anh quyết định ở bên cạnh em, trong khoảnh khắc đó, anh đã không nghĩ đến đường lui nữa rồi, em muốn anh, chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau, anh bảo vệ em. Nếu em không cần anh, anh sẽ sống một mình.”
Chu Tây dựa vào thành ghế sô pha phía sau lẳng lặng nhìn trần nhà. Một lát sau, Lục Bắc Nghiêu rời đi, khép cửa phòng lại, cô giơ tay lên che mắt, trong lòng có chút buồn.
Chu Tây cần phải bình tĩnh suy nghĩ về tình hình hiện tại, kết quả tối đó dì Đổng đẩy Chu Khải Vũ đến đây, Chu Khải Vũ khóc khàn cả giọng.
Cuối cùng Chu Tây vẫn phát bệnh, phát bệnh lúc ông ấy ốm đau, một mình gánh chịu tất cả.

“Bố có lỗi với con, cũng có lỗi với Lục Bắc Nghiêu.” Chu Khải Vũ nắm chặt tay Chu Tây, khóc đến sắp ngất đi.
Chu Tây chết lặng nghĩ, lại đến nữa rồi.
Cứu mạng!
“Lúc trước bố muốn nói cho Lục Bắc Nghiêu biết, nhưng bố không dám, con thích nó như vậy. Bố cho nó một số tiền, bảo nó chạy đi.” Chu Khải Vũ vừa khóc vừa quyệt nước mắt nước mũi lên người Chu Tây, Chu Tây nhíu mày nhìn ông.
“Năm triệu tệ sao?” Chu Tây rút giấy ra lau mặt cho Chu Khải Vũ, nghĩ đến mẹ của nam chính tổng tài bá đạo trẻ tuổi trong sách, rút chi phiếu năm triệu tệ ra và rời khỏi con trai tôi.
Chu Khải Vũ ngước mắt lên, trên khuôn mặt béo mập ướt đẫm nước mắt: “Bố con đâu có keo kiệt như vậy, năm mươi triệu, cộng thêm vai chính một bộ phim, nâng đỡ nó.”
“Vậy bố còn rất hào phóng.”
“Nhưng nó từ chối.” Lục Bắc Nghiêu là một cục đá, tính tình vừa cứng và thối, mềm cứng không ăn.
Rõ ràng.
“Bố không thể làm gì được, bố muốn chờ đợi, nhưng hai đứa yêu nhau như vậy. Từng ngày, bố sợ mình sẽ chết, đây là một thanh đao treo trên cô, bây giờ Lục…”
“Lục Bắc Nghiêu đã thực hiện phẫu thuật thắt ga-ro rồi.” Chu Tây mở miệng. 
Chu Khải Vũ sửng sốt ngay tại chỗ, đến cả nước mắt cũng quên rơi.
“Đừng khóc, chúng con không chia tay đâu.”
Dì Đổng đứng bên cạnh quay đầu nhìn sang, sau đó che mặt kêu lên một tiếng: “Thật sao?”
Chu Tây cứ khăng khăng muốn chia tay, mỗi lần Lục Bắc Nghiêu đến nhà, dì Đổng đều lo lắng đề phòng, vừa cảm thấy Lục Bắc Nghiêu không làm gì sai cả, bọn họ cũng không có thù oán gì với Lục Bắc Nghiêu, nhưng Chu Tây đã nói rõ ràng rằng không được phép để Lục Bắc Nghiêu vào nhà.
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng làm lành rồi, bà cũng không cần phải áy náy với cả hai bên nữa, ngày mai phải đi chùa thắp hương.
Chu Khải Vũ ăn vạ ở chỗ Chu Tây hai ngày, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nước mắt nước mũi giàn giụa. Sáng nào cũng giống như đọc diễn cảm, chút tình cảm gia đình ít ỏi Chu Tây mới tìm lại được đã bị ông ấy tiêu hao sạch sẽ, cuối cùng bị dì Đổng cưỡng ép đẩy đi.

Lục Bắc Nghiêu xác nhận không diễn “Người chiến thắng nữa, cần phải tìm một diễn viên nam mới. Nhưng với số tiền thù lao ít ỏi mà Lý Hân đưa ra, thực sự rất khó để tìm được một diễn viên phù hợp, các không được mà thấp cũng không xong, tạm thời mắc cạn.
Bởi vì bệnh tình của Chu Tây, Tiêu Thần tạm thời không nhận kịch bản mới cho Chu Tây.
Ngày 23 tháng 11, đoàn làm phim Hỗn loạn chốn thâm cung nhận được lời mời tham gia hoạt động thảm đỏ của buổi thịnh điển Tinh Quang. Thời gian sự kiện trùng hợp với thời điểm Chu Tây xuất viện nên Tiêu Thần đã nhét cô vào.
Lúc đầu Chu Tây định nhờ Tiêu Thần mượn quần áo, nhưng chín giờ sáng hôm đó, Mạnh Hiểu đã đến đây tặng cho cô một bộ lễ phục thiết kế cao cấp mới của nhà D, giá bán của chiếc váy này khoảng 300.000 tệ, màu bạc dần dần chuyển sang màu xanh đậm, đẹp không sao tả xiết.
“Tặng quà sinh nhật trước cho cậu, cậu đừng quá cảm động, quá cảm động cũng đừng khóc, mắt cậu sẽ sưng lên rất khó coi.” Kể từ khi biết Chu Tây bị bệnh, Mạnh Hiểu cũng trở thành một fan Phật hệ, không còn hiếu chiến dẫn fans đi tạo bảng số liệu đánh bại đối phương nữa, cô ấy nhéo nhéo khuôn mặt Chu Tây: “Tớ đã sắp xếp nhiếp ảnh gia đi chụp ảnh cho cậu rồi, mong chờ mấy bức ảnh rực rỡ của cậu, mong chờ cậu dùng sự xinh đẹp của mình lấn át tất cả.
Mạnh Hiểu mặc một bộ đồ công sở, đặt bộ lễ phục xuống rồi cầm son môi bổ trang, vội vàng đi ra ngoài: “Hôm nay tớ phải bay đến Quảng Châu, không thể đi cùng cậu được.”
Dì Đổng bưng bữa sáng lên, còn chưa kịp giữ Mạnh Hiểu lại thì người đã rời đi rồi.
Chu Tây ngồi ở trên giường nhìn chiếc váy rực rỡ đến mức tận cùng này, giống như một giải ngân hà chiếu lên bầu trời đêm, ánh sao sáng chói lộng lẫy. Thực sự rất loá mắt, sự yêu thích của phụ nữ đối với quần áo là bản năng.
Chu Tây vùi đầu vào bộ lễ phục. 
Sắp khóc rồi, cô thích chiếc váy này đã lâu nhưng vẫn không nỡ mua, Mạnh Hiểu đúng là chị em tốt.
Cánh cửa phòng ngủ không đóng, tiếng chuông cửa vang lên, sau đó dì Đổng nói: “Tiểu Bắc?”
Trong khoảng thời gian Chu Tây nằm viện, Lục Bắc Nghiêu mỗi ngày đều đến thăm cô. Chu Tây xuất viện trở về sống bên này, Lục Bắc Nghiêu liền ít khi về đây. Gần đây anh đang lên kế hoạch thành lập công ty mới và hợp tác với Hứa Minh Duệ. 
Hứa Minh Duệ có tiền, có quyền, có nhân mạch nhưng lại không có tài, còn Lục Bắc Nghiêu lại không thiếu tài hoa. 
Hai người bọn họ nhanh chóng đứng về một phe, “Ký sự tra án quốc dân” mà bọn họ đang hợp tác gần đây cũng sẽ phát sóng trên nền tảng online, Lục Bắc Nghiêu đang bận rộn tuyên truyền. Chu Tây vội vàng rời giường, vừa mới đi đến cửa toilet thì đã thấy Lục Bắc Nghiêu vào phòng, anh liếc mắt nhìn thấy Chu Tây đang mặc một chiếc váy ngủ màu đen có đai đeo.
Nước da Chu Tây trắng nõn lại gầy, vòng eo mảnh khảnh uốn lượn đi xuống, hai chân vừa thon vừa dài lộ ra ngoài. Chiếc váy ngủ đai đeo để lộ một mảnh da thịt lớn, mái tóc cô buông xoã trên vai, kiều diễm quyến rũ giống như một yêu tinh.
Mặc kệ đã ở bên nhau bao nhiêu năm, Lục Bắc Nghiêu đều không thể cưỡng lại được dáng vẻ này của cô. Buổi sáng biếng nhác thức dậy, vừa xinh đẹp vừa trong sáng, rất khó có thể tưởng tượng nổi hai chữ này lại cũng xuất hiện trên một người, cùng một câu khen ngợi.
“Đưa quần áo cho em.” Lục Bắc Nghiêu mặc một chiếc áo khoác màu xám khói, sau khi đưa đồ xong anh sẽ đi ngay, cũng không cởi áo khoác.
“Em có rồi, Mạnh Hiểu đưa cho em.”
Lục Bắc Nghiêu quay đầu lại, ánh mắt chạm vào bộ lễ phục trên giường, im lặng vài giây. 
Chu Tây bắn bàn chải điện đi đến: “Sao anh cũng mua? Chẳng phải anh nói hàng hiệu không có lời sao? Anh mua của nhãn hiệu nào vậy?”
Trang phục tham dự sự kiện của Lục Bắc Nghiêu đều là đồ tài trợ, bảo anh mua hàng hiệu một lần, một người keo kiệt như anh sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

“Cùng bộ sưu tập.” Bộ sưu tập này vừa mới được ra mắt, mỗi một cái đều là phiên bản giới hạn toàn cầu, sẽ không bị đụng hàng. Chu Tây đã nhiều năm rồi không đi thảm đỏ, phải xuất hiện trên sân khấu, đương nhiên là phải đẹp áp đảo rồi.
Bộ phim Hỗn loạn chốn thâm cung này sẽ gây tiếng vang là điều có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đây là bước khởi đầu cho sự nghiệp của Chu Tây. 
Mạnh Hiểu mua màu bạc dần dần chuyển sang màu xanh đậm, Lục Bắc Nghiêu cũng là màu bạc dần dần chuyển sang màu xanh đậm, ngoại trừ một chút khác biệt nhỏ về kiểu dáng thì đúng là cùng nhãn hiệu. 
Chu Tây im lặng vài giây: “Anh nên gọi điện thoại trước cho Mạnh Hiểu mới phải.”
Lục Bắc Nghiêu mới không thèm gọi cho Mạnh Hiểu, đặt túi xuống: “Thôi quên đi, em mặc thay đổi đi.”
Quần áo của bộ sưu tập này không có giá thấp hơn 300.000 tệ, Chu Tây mặc thay đổi cũng thật xa xi.
Chu Tây đánh răng rửa mặt xong, những giọt nước trong suốt vẫn còn dính trên làn da trắng nõn, trên lông mi cũng dính hơi nước. Cô thưởng thức dung mạo xinh đẹp của mình trong gương, lý trí ngay lập tức nổi lên: “Không cần đâu, anh cầm trả lại hoặc bán đi.”
Đây là lần đầu tiên Chu Tây lắc đầu nói không với hàng hiệu, Lục Bắc Nghiêu một tay đút vào túi quần dựa vào cạnh cửa nhìn chằm chằm vào cô. Thực ra Chu Tây vẫn có thay đổi rất nhỏ, cô thực sự đã hiểu chuyện và lý trí hơn.
Thỉnh thoảng cô vẫn bộc lộ sự kiêu ngạo và ương ngạnh trước đây của mình, nhưng tất cả đều rất ngắn ngủi.
Chu Tây rút giấy ra lau mặt, trong lúc bôi mỹ phẩm dưỡng da mới đột nhiên phản ứng lại, cô gặp mặt Lục Bắc Nghiêu với dáng vẻ đầu bù tóc rối này sao? Thật mất hình tượng.
“Lý Hân mời Hồ Ứng Khanh đến diễn vai Lý Huân.”
“Anh ta đang tưởng bở sao?” Chu Tây hất chiếc cằm xinh đẹp lên, rạng rỡ liếc mắt nhìn Lục Bắc Nghiêu một cái: “Với thù lao đóng phim kia của anh ta, người đại diện của Hồ Ứng Khanh có lẽ sẽ kéo anh ta ra ngoài cho cá sấu ăn.”
“Hồ Ứng Khanh đồng ý.”
Chu Tây suýt chút nữa đã cắn sứt đầu lưỡi, cái quỷ gì vậy?
“Lần này anh ta đến thành phố S chắc là sẽ ký hợp đồng, tối nay Lý Hân sẽ bay đến đây, có lẽ ngày 12 tháng 10 sẽ vào đoàn, em ngày mùng 1 sẽ phải đến đó rồi.”
Hồ Ứng Khanh diễn vai Lý Huân, ngoại hình sẽ phù hợp với Lục Bắc Nghiêu hơn, Lục Bắc Nghiêu còn quá trẻ và quá đẹp trai, không quá chênh lệch tổi tác nhiều với Chu Tây nên dễ kết hợp hơn.
“Em…” Lục Bắc Nghiêu tạm dừng một chút: “Có vấn đề gì không? Có thể vào đoàn được không?”
“Không thành vấn đề.” Chu Tây quay đầu lại mỉm cười với Lục Bắc Nghiêu, trong nụ cười kia có sự kiêu ngạo và tự tin nắm chắc phần thắng, cô nghiêng đầu sang một bên: “Anh tin em không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận