Cảnh này đến cảnh khác vụt qua, lần lượt là những gương mặt quen thuộc.
Hoặc vui hoặc mừng hoặc yêu hoặc đau, cốt truyện thăng trầm, tiết tấu trôi nhanh.
Ký ức về ba tháng quay phim tràn ngập trong tâm trí, Chu Tây nhìn màn hình lớn, cảm xúc của cô cực kỳ rung động. Hoàng hậu treo cổ chết, âm nhạc đột ngột chuyển nhanh, hoàng đế quét sạch dư đảng nhà mẹ đẻ hoàng hậu, quả quyết sát phạt.
Máu chảy thành sông.
Màn hình lớn lại tối sầm, tiếng nhạc nhẹ nhàng, ống kính camera từ từ zoom gần. Đại nạn xảy đến, đôi mắt hoàng đế đục ngầu, già nua không chịu nổi. Ngồi bên cạnh chờ lão chết là Triệu Lăng Tuyết, hồi chuông báo tử dường như vừa vang lên, trời đất lại tĩnh lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tính toán cả đời, vì quyền lực, vì lợi ích, vì thiên hạ. Giết người yêu nhất, diệt người thân nhất. Tàn nhẫn, lạnh lùng, hung bạo, vô tình vô nghĩa." Khóe mắt hoàng đế sượt qua giọt lệ, không còn gắng gượng nữa, lão nhắm mắt nằm xuống.
Tiếng chuông gió bên ngoài Vạn Lý Trường Thành nhẹ nhàng vang lên, thiếu nữ cả người sáng rỡ thúc ngựa tới. Cô ấy cười, rạng rỡ như nắng tháng ba. Tinh khiết, không có một chút tạp chất.
Cảnh quay chuyển động, giọng nói tang thương của thái giám xuyên qua toàn bộ Tử Cấm Thành.
"Hoàng thượng băng hà!"
Nhạc phát tang chậm rãi vang lên, uyển chuyển du dương.
Tường cao thâm cung vây khốn tất cả mọi người, không ai có thể thoát khỏi tòa thành này, không người nào có thể trèo qua bức tường này. Họ bị mắc kẹt giữa quyền lợi và ham muốn, không cam lòng mà liều mạng giãy giụa, người đọ sức với trời? Con người cũng chỉ là cố vật lộn với trời mà thôi.
Cuối cùng sa vào, hãm sâu vào trong, không ngày quay đầu.
Tân hoàng lên ngôi, Triệu Lăng Tuyết ngồi vào vị trí Thái hậu, nắm trong tay thiên hạ. Tú nữ mới vào cung, nụ cười hồn nhiên với khuôn mặt trong sáng, tràn đầy ảo tưởng và hy vọng về tương lai.
Toàn bộ bức tranh dần dần sáng rõ, bụi trần lụi tàn. Nhưng trong thâm cung này, bao giờ thì những tranh đấu mới kết thúc?
Đoạn trailer dài năm phút dường như là dấu chấm hết cho cả một đời người. Khoảnh khắc kết thúc, Chu Tây đưa tay lên che mặt. Ba tháng đó là ba tháng đau khổ nhất của cô.
Yêu mà không được, cầu mà không thể. Người thân nhất sắp chia lìa, người yêu nhất càng lúc càng xa.
Tô Thần Nghiêm đưa một tờ giấy, Chu Tây nhận lấy, "Cảm ơn."
Tô Thần Nghiêm đưa tờ giấy lên che mặt, ra sức lau mạnh. Trong thâm cung, tất cả mọi người đều là vật hy sinh, không ai có thể rút lui toàn thân.
“Hoàng hậu nương nương.” Tô Thần Nghiêm quay đầu nhìn Chu Tây, tròng mắt rưng rưng.
Chu Tây nhếch môi, giọng nói trầm xuống, mang theo uy nghiêm của hoàng hậu, "Quỳ xuống."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước mắt Tô Thần Nghiêm lăn dài, che mặt, "Chị sẽ đoạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất."
Chu Tây cũng cảm thấy mình có thể đoạt được, nhưng không thể nói trước lời này, vì sợ thiệt hại không mong muốn.
Cô rút ra hai tờ giấy, đem phần còn lại trả lại cho Tô Nhiễm, "Tương lai, cậu cũng sẽ giành được vai nam chính xuất sắc nhất."
Tô Thần Nghiêm đột nhiên quay lại nhìn Chu Tây, cậu hiểu rõ hơn ai hết kỹ năng diễn xuất của mình là cái quái gì. "Hỗn loạn chốn thâm cung" được phát hành, có rất nhiều cư dân mạng bình luận: Bạn sẽ biết ai đang bơi khỏa thân cho đến khi thủy triều rút, và đúng vậy, Tô Thần Nghiêm đang bơi khỏa thân.
Anti-fan của Tô Thần Nghiêm gần đây đang mong chờ bộ phim này hơn bất cứ ai để nhìn Tô Thần Nghiêm bị treo lên đánh, bị đè xuống đất mà nghiền.
"Thật sự?"
Sự ác ý trước đây của Chu Tây đối với Tô Thần Nghiêm đến từ Lục Bắc Nghiêu, chính bản thân cô cũng không rõ Tô Thần Nghiêm. Nhân vật do các minh tinh tạo ra và bản thân họ là hai chuyện khác nhau.
Chu Tây thu hồi ác ý, bỏ đi thành kiến. Trên đời này không nên tồn tại những thành kiến và ác ý như vậy, thực ra họ đều giống nhau, đều là nạn nhân.
“Kỹ năng diễn xuất tệ hại của tôi cũng có thể uốn nắn lại, tôi tin cậu cũng có thể làm được.” Chu Tây nhìn Tô Nhiễm một lúc rồi vẫy tay, “Cố lên.”
Tô Thần Nghiêm che mặt khóc thành tiếng, bật khóc nức nở.
Chu Tú sững sờ vài giây, Tô Thần Nghiêm mới là con trai ruột của Chu Khải Vũ đúng không? Cái tiếng kêu cường điệu này.
Tô Nhiễm vùi mặt vào đầu gối, "Cảm ơn chị đã tin tưởng tôi."
Chu Tây sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác.
Cảm ơn chị đã tin tưởng ở tôi, tôi đã quay trở lại nhân gian một lần nữa.
Phim tuyên truyền “ Hỗn loạn chốn thâm cung” lại lên hotsearch, cốt truyện rất hoàn chỉnh, trước khi đạo diễn khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Chu Tây, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng không ngờ cảnh tượng lại bùng nổ như thế này, hoàng hậu trước mặt ở vị trí cao mà lòng dạ lại ác độc. Trông giống như một nhân vật phản diện, nhưng sau một bước biến chuyển, cung đình lại thay đổi chóng mặt.
Cuối cùng, hoàng hậu rơi lệ, Chu Tây không trang điểm, giọt lệ trong suốt rơi xuống. Tuyệt vọng được diễn một cách tinh tế, mọi người nhanh chóng lấy ra những tấm ảnh chụp lúc đóng máy của Chu Tây, cô ngồi một mình dưới bức tường cung điện.
Thâm cung tường cao, tình yêu của đế vương mỏng manh, cầu mà không được.
Câu này khớp với đoạn hồi tưởng cuối cùng của hoàng đế , rất dễ rơi lệ, rốt cuộc là ai không đúng? Lại là ai bị mắc kẹt trong thâm cung, muốn sống không được muốn chết không xong.
Diễn xuất của Chu Tây không còn hài hước hay ngốc nghếch nữa.
Trong đoạn trailer dài năm phút, cô ấy không thể hiện bất kỳ sự đùa cợt nào trong đó. Mọi người thậm chí xem nhẹ tuổi tác thực của cô ấy, bởi cô đã diễn vai hoàng hậu một cách sinh động.
Chu Tây đứng trên sân khấu, cô đã quay lại và thay đổi triệt để, cô muốn bắt đầu lại. Nhiều người không tin, có những lời chế giễu, có những tiếng châm chọc. Chu Tây làm người khiêm tốn và đắm mình trong nghiệp diễn. "Hỗn loạn chốn thâm cung" là quyết tâm và sự khởi đầu mới của cô. Pháo hoa nở rộ trong bóng đêm, vẻ đẹp của cô rực rỡ tươi đẹp, tự nhiên hào phóng, không hề giả tạo chút nào.
Hai mươi sáu tuổi, tương lai đầy hứa hẹn.
Chu Tây có hai hotsearch, một là #Chu Tây lạnh# một là #Diễn xuất của Chu Tây#. Lần này không phải giễu cợt mà là khen ngợi, mọi người đều đang khen ngợi Chu Tây âm thầm ra chiêu lớn bùng nổ.
Nhóm người hâm mộ hú hét, cuối cùng thì con cưng cũng trở nên nổi tiếng, cuối cùng cũng có người nhìn thấy diễn xuất của con cưng. Trước đây ai cũng mắng Chu Tây là quá ngay thẳng, nhưng bây giờ họ lại khen Chu Tây là ngay thẳng, ngay thẳng một cách dễ thương.
Phong thủy thay phiên nhau, lần này cư dân mạng lại rất bao dung.
Trên các diễn đàn, tên của Chu Tây không còn là Tây nương nương như trước đây nữa mà được thay thế bằng Tây tỷ hoặc Chu Tây. Cô ấy có một cái tên nổi tiếng, cô ấy tên là Chu Tây.
Cô ấy không phải là phụ kiện của bất kỳ ai, cô ấy có thể tồn tại một mình.
Đủ loại quá khứ, chẳng qua chỉ là minh châu bị phủ bụi mà thôi. Minh châu vẫn luôn là minh châu, quét đi bụi bặm, ánh sáng của cô lại tỏa ra bốn phía.
Những người muốn giẫm lên cũng tạm thời giữ chân lại, chờ một chút xem sao, trailer thường sẽ cắt bỏ và chỉ giữ lại những điểm nổi bật, có thể sẽ có thiếu sót trong bộ phim. Đến lúc đó có giẫm lên cũng không muộn, trước tiên cứ chịu đựng đã.
Chu Tây đã từ chối lời mời ăn tối của Mạnh Đình Thâm, nhưng không thể từ chối bữa tối của cả đoàn phim. Chu Tây không tham gia vào bữa tiệc đóng máy nên tối nay mọi người tụ tập một lần coi như là tiệc đóng máy, cũng bù đắp phần nào tiếc nuối của đoàn phim. Sau đó, mọi người sẽ đường ai nấy đi, có thể sẽ không gặp lại nhau nữa.
Vì vậy, sau sự kiện này, Chu Tây và các thành viên còn lại của đoàn phim vội vã tranh thủ đến chỗ ăn tối, Chu Tây đã tự vả, cô không còn mặt mũi gặp Mạnh Đình Thâm. Cô ở trên xe thay một chiếc áo lông và váy đầm dài, trùm lên một chiếc áo khoác lông vũ dày dặn, các giác quan thân thể hồi phục, cô tựa đầu vào tấm kính.
Chu Tây trượt điện thoại di động, nhìn thấy tình cảm nồng nhiệt của người hâm mộ, bài Weibo mới nhất của cô đã có 110.000 bình luận.
Có ít lời chửi rủa hơn và nhiều lời bày tỏ hơn trong các tin nhắn riêng. Cô lướt qua từng cái một, trước đây cô rất nhạy cảm và hay quan tâm đến đánh giá của người khác, mỗi một chữ đều phải để ý. Lục Bắc Nghiêu đề nghị cô nên tắt tin nhắn riêng, nhưng cô như tự ngược, nhất quyết không làm vậy.
Sự nhục mạ là một con dao, đâm thẳng vào cô.
Tình yêu là liều thuốc, bôi lên vết thương của cô. Nội tâm cô lúc ấy cô đơn và tràn đầy tuyệt vọng trước thế giới, nhưng cô không dám nói với Lục Bắc Nghiêu những lời đó vì sợ Lục Bắc Thâm sẽ phải chịu áp lực rất lớn.
Liếm thuốc trên mũi dao, mỗi lần lướt tới một tin nhắn động viên, cô lại có thể sinh ra một chút sinh khí. Một cách dè dặt cẩn thận, cô ấy liếm về hy vọng ở nhân gian.
Chu Tây cuối cùng đã hoàn thành việc tự cứu mình, bây giờ cô đã mạnh mẽ hơn, đao thương bất nhập. Những tưởng cô sẽ không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy hàng ngàn, thậm chí 100.000 tin nhắn riêng đầy yêu thương, Chu Tây liền che mắt, nước mắt tuôn rơi qua kẽ tay cô. Tay cô ướt đẫm, Chu Tây nghẹn ngào nhẹ, cô đã sống lại, rất nhiều rất nhiều tình yêu đã đưa cô trở lại nhân gian.
Điện thoại đổ chuông, Chu Tây cầm lên thì thấy tin nhắn của Lục Bắc Nghiêu, "Ở thành phố B đang có tuyết rơi, đợt tuyết đầu tiên, anh gửi WeChat cho em."
Chu Tây đã kéo Lục Bắc Nghiêu ra khỏi blacklist và mở WeChat để xem video do Lục Bắc Nghiêu gửi. Tại quảng trường nhỏ bên ngoài sân bay ở thành phố B, những bông tuyết đang đổ xuống. Xung quanh có người đi đường, video đang chuyển động, giọng nói khi đi bộ của Lục Bắc Nghiêu rất rõ ràng, anh đi đến giữa quảng trường và giơ điện thoại di động lên.
Những bông tuyết rơi từ mọi hướng và đáp xuống ống kính chiếc máy ảnh, Lục Bắc Nghiêu đã ghi lại một đoạn rất dài. Cuối video, anh ấy không nói gì, chỉ có tiếng bước chân lặng lẽ.
Rất hiếm khi có tuyết ở thành phố S. Chu Tây từng xem phim truyền hình Hàn Quốc và nghĩ rằng hai người cùng nhau trải qua trận tuyết đầu mùa sẽ có thể già đi bên nhau. Năm đầu tiên xác định quan hệ, cô đã kéo Lục Bắc Nghiêu bay đến thành phố B để cảm nhận trận tuyết đầu mùa. Dự báo thời tiết cho biết trời sẽ có tuyết rơi vào những ngày đó, kết quả là họ đã có ba ngày gió thổi ở thành phố B và trời cũng nắng trong ba ngày.
Lục Bắc Nghiêu phải đi làm nên hai người rời thành phố B.
Sau ngày hôm đó, tuyết rơi ở thành phố B, Chu Tây đã rất tức giận.
Trời xui đất khiến, bọn họ chưa bao giờ được cùng xem trận tuyết đầu mùa. Lục Bắc Nghiêu đang hoạt động ở thành phố B, “Ký sự tra án dân quốc” sắp được phát hành, anh phải hợp tác với công ty để tuyên truyền.
Chu Tây tắt video, cầm chặt điện thoại một lúc rồi quay lại trang đặt vé để tìm chuyến bay gần nhất. Một giờ sáng có một chuyến, Chu Tây nhanh chóng đặt chỗ trước.
“Em đang làm gì vậy?” Tần Di quay đầu xem trang web trên điện thoại di động của Chu Tây.
Chu Tây tắt màn hình điện thoại, "Gì ạ?"
Tần Di cau mày, "Em đừng hành động một mình, em có vé máy bay đi Quảng Tây vào ngày 28 rồi. Gần đây em hãy ở nhà xem kịch bản, đừng có tùy tiện ra ngoài. Tiêu Thần nói, em tốt nhất không nên gặp anh Lục. "
Bữa tối được tổ chức trên tầng cao nhất của tòa nhà Lâm Giang ở thành phố S. Bọn họ bao trọn một tầng. Nhà hàng này mang phong cách phương Tây, Chu Tây không có hứng thú với đồ Tây lắm, dạ dày cô không tốt, ăn nhiều đồ là khó chịu.
Hai diễn viên chính của đoàn phim sẽ đến Thành phố C để tham gia một chương trình tạp kỹ vào ba ngày sau.
Chu Tây và Tô Thần Nghiêm không cần phải đi theo họ. Tô Thần Nghiêm gần đây đã đảm nhận một bộ phim thần tượng hiện đại và sẽ gia nhập đoàn phim vào tháng 12. Cậu ta cầm ly rượu đi tới trước mặt Chu Tây, nghiêm túc nhìn Chu Tây, ánh mắt chân thành, "Tây tỷ, tôi kính chị."
Chu Tây và Tô Thần Nghiêm chạm cốc, nhấp một ngụm rượu.
Tô Thần Nghiêm uống một hơi cạn sạch cốc rượu, yết hầu của cậu ta chuyển động, "Chúc chị một đường phồn hoa, tiền đồ như gấm."
"Cảm ơn."
Tô Thần Nghiêm không nói nhiều, nặng nề gật đầu, xoay người rời đi. Chu Tây kính mọi người trong đoàn phim, cảm ơn đoàn đội đã làm cho cô trở nên tốt hơn. Mọi người trong đội đều đã cố gắng làm việc chăm chỉ.
Sau hai ly rượu, mọi người bàn tán sôi nổi về các sự kiện trong đoàn làm phim. Chu Tây đứng dậy và đi vào phòng vệ sinh, khi cô bước ra thì thấy Mạnh Đình Thâm ở hành lang.
Mạnh Đình Thâm cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, dựa vào tường một tay đút túi hút thuốc, nhìn thấy Chu Tây, anh ta liền rút điếu thuốc xuống. Tro rơi vào gạt tàn trong tay, rồi tàn thuốc cũng rơi vào đó.
"Uống quá nhiều?"
“Tôi không uống quá nhiều.” Chu Tây lấy mảnh giấy lau tay, gật đầu thật sâu với Mạnh Đình Thâm, “Anh cả.”
“Hòa hợp lại với anh ta rồi ?” Mạnh Đình Thâm hỏi.
Chu Tây nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt Mạnh Đình Thâm trầm xuống, anh nói: "Sẽ không có ai vào, Tiêu Thần đang ở bên ngoài. Là bằng hữu, là anh cả, anh muốn cùng em nói vài lời."
“Dạ.” Chu Tây gật đầu, “Anh nói đi.”
"Em đã nghĩ đến tiền đồ chưa? Em đã nghĩ đến tương lai chưa?" Mạnh Đình Thâm khiếp sợ khi nghe tin Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu hòa giải, Chu Tây quay lại yêu đương. Trong trạng thái hỏng bét đó, cô không còn là một người phụ nữ xinh đẹp tài giỏi ánh sáng bắn ra bốn phía nữa, "Em đã nghĩ đến việc hòa giải của em, dư luận sẽ thế nào chưa?"
Chu Tây gật đầu.
"Khi ngày đó đến, tất cả cố gắng của em sẽ trở nên vô ích. Sự cố gắng của em, sự kiên trì, sự tài giỏi và ánh sáng của em đều sẽ bị che phủ ở dưới tình yêu. Tất cả thành tích của em sẽ không còn quan trọng nữa. Giống như em trước đây, sẽ bị mai một dưới ánh hào quang của Lục Bắc Nghiêu, em sẽ đánh mất chính mình.” Mạnh Đình Thâm đã thấy tình yêu của Chu Tây dành cho Lục Bắc Nghiêu, tha thiết đến hèn mọn. Chu Tây kiêu hãnh như vậy, tại sao lại như vậy vì tình yêu? Tại sao phải chạm vào tình yêu? Mạnh Đình Thâm chưa từng yêu nên không hiểu Chu Tây đang muốn làm gì?
Tình yêu của bọn họ quá điên cuồng và quá mãnh liệt, đơn giản chỉ là tình yêu mất đi lý trí, Mạnh Đình Thâm không biết nó có gì hay ho.
"Lục Bắc Nghiêu, không đáng giá."
“Thực ra thì tình yêu không thể dùng đáng giá hay không để cân nhắc.” Chu Tây đứng thẳng, đôi mắt hạnh sáng ngời, giọng nói chậm rãi nhưng có lực, “Em không biết mình có thể tỉnh táo được bao lâu, nhưng trong khoảng thời gian em còn tỉnh táo, em biết mình yêu anh ấy. Em không hối hận, dù là sự nghiệp hay tình yêu thì em cũng không hối hận. Đời này cái gì em cũng có, không hoang mang mờ mịt, đó chính là đáng giá. "
Chu Tây nghĩ đến lời thoại trong kịch bản mới của Trịnh Vinh Phi, cái này liền sẽ là lẽ sống cả đời của cô, vào ngày cô ra đi sẽ không có mê mang mờ mịt. Yêu những người cô yêu và tôn trọng ước mơ của mình. Có niềm tin và vững bước tiến về phía trước.
"Nỗ lực, bỏ ra công sức làm việc chăm chỉ, thực sự xuất sắc thì không gì có thể che giấu được. Em không nghĩ rằng lúc đó chúng ta sẽ bị mai một đi."