Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Trên đường nhỏ cách 50 mét có một ngọn đèn đường, ánh sáng mờ ảo. Tuyết càng lúc càng nặng hạt, tán xuống lả tả. Trôi từ hướng đèn đường rơi xuống nhân gian, rơi xuống đất, một vùng trắng xóa.
Em đến thành phố của anh để xem tuyết, nhìn tuyết cũng muốn nhìn cả người.
Sau khi tỉnh dậy, cô biết mình là ai. Nhưng mâu thuẫn giữa cô và Lục Bắc Nghiêu vẫn tồn tại, còn cả bệnh tình của cô, không biết khi nào cô sẽ trở nên hồ đồ. Cô không thể giống như trước đây không chút kiêng kỵ, muốn cái gì liền muốn cho bằng được. Cô có lý trí, cô phải kiềm chế bản thân.
Nhưng cô sẽ nhớ Lục Bắc Nghiêu, bảy năm, đã sớm khắc sâu vào xương và chảy trong máu cô.
Lục Bắc Nghiêu ôm cô, kề trán lên trán cô, hơi thở nóng rực ở trong buồng xe yên tĩnh truyền đến vô cùng rõ ràng. Môi anh khẽ rơi lên đỉnh đầu Chu Tây, cô đang đội mũ, còn Lục Bắc Nghiêu thì đang đeo khẩu trang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đều được ngăn cách bởi một lớp.
“Tuyết ở thành phố B thật đẹp.” Giọng nói của Chu Tây nhẹ nhàng mềm mại.
“Đúng là rất đẹp.” Lục Bắc Nghiêu ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn.
Chu Tây ngẩng đầu nhìn Lục Bắc Nghiêu, đôi mắt hạnh xinh đẹp ánh lên tia sáng. Ngón tay cái của Lục Bắc Nghiêu lướt qua làn da trắng mịn mỏng manh của cô, kiềm chế mọi cảm xúc.
Cảm xúc trong đôi mắt đen của anh bị đè nén, anh nhìn chăm chú Chu Tây, "Ăn cơm tối chưa?"
Bây giờ đã là hai rưỡi sáng.
Chu Tây gật đầu nhìn Lục Bắc Nghiêu.
Xuyên qua lớp mặt nạ, Lục Bắc Nghiêu cúi đầu chạm vào chóp mũi của Chu Tây. Sự đụng chạm rất nghiêm túc cẩn thận, anh lại ôm lấy Chu Tây. Giọng anh trầm xuống, khe khẽ, "Gần đây anh học được cách gói hoành thánh,  sáng sớm mai anh sẽ nấu cho em."
Lục Bắc Nghiêu dừng lại và nói, "Vậy – em qua chỗ anh bên kia nhé?"
Quê hương của Lục Bắc Nghiêu hiếm khi gói hoành thánh, anh chỉ biết nặn bánh bao. Nhưng mà Chu Tây lại không thích ăn bánh bao, cô ngại lớp vỏ dày. Giống như hoành thánh bình thường thôi vẫn không được, phải là loại hoành thánh vỏ mỏng như giấy. Một chiếc nho nhỏ trong suốt được ngâm trong súp gà ấm áp, cô sẽ ăn cả hai cùng một lúc.
Chu Tây lần này rất bốc đồng, nhưng cô cũng không hối hận lắm, "Em đi khách sạn sẽ không bị chụp chứ”
Khóe môi Lục Bắc Nghiêu nhếch lên, trong đôi mắt đen láy hiện lên ý cười, buông Chu Tây ra, "Ngày mai em rời đi à?"
"Ừ."
Lục Bắc Nghiêu nhìn Chu Tây một lúc lâu, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến trăm lần, ước chừng cái gì cũng không làm, anh ngồi lại xuống, lấy ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa thì ánh mắt nhìn đến Chu Tây, lại thả lại thuốc vào hộp thuốc lá, "Đi thôi."
"Bớt hút thuốc đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Được."
Chu Tây nhìn xuống và thấy dép trên chân Lục Bắc Nghiêu và góc của bộ đồ ngủ dưới lớp áo khoác đen.
"Anh mặc đồ ngủ ra đường?"
Lục Bắc Nghiêu, một ngôi sao bị mọi người chú ý cao độ, lại mặc đồ ngủ và đi dép lê khi ra khỏi cửa, anh cho tới bây giờ đều không qua loa, sao hôm nay anh lại luộm thuộm như vậy?
Cầm vô lăng, Lục Bắc Nghiêu quay xe rẽ lại đường cái, lái về phía biệt thự được xây ở ngoại ô, giọng nói trầm thấp chậm rãi, lúc này mới lý trí hơn một chút, "Thay quần áo sẽ không kịp.”
Không kịp? Anh ấy có nhiều việc gấp vậy à?
Chu Tây nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm của Lục Bắc Nghiêu ẩn hiện trong bóng tối, chỉ lộ ra hàng mi dài đen nhánh. Lục Bắc Nghiêu có lông mi nhỏ tinh tế muốn chết.
Chu Tây trước kia thường rất thích nghịch mi của anh, còn Lục Bắc Nghiêu thì tính tình đều rất tốt. Miễn là không quá đáng, anh gần như đáp ứng mọi yêu cầu.
Lông mi rơi xuống lòng bàn tay, ngứa đến tận sâu trong tim.
Chu Tây thu hồi tầm mắt, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, cằm tựa lên mu bàn tay, chóp mũi cách một lớp khẩu trang chạm vào kính thủy tinh trên xe. Lướt nhanh qua dải phản quang ở bên ngoài, có thể nhìn thấy gió lạnh đang cuốn bay những bông tuyết.
Gào thét, xoay vù vù, dần dần hòa nhập vào bóng tối.
Biệt thự của Hứa Minh Duệ nằm ở ngoại ô, rất rộng, có thể gọi là trang viên. Cửa sắt điện tử chậm rãi nâng lên, xe chạy vào ga ra trong sân, có một hàng xe sang trọng.
Chu Tây liếc nhìn Lục Bắc Nghiêu rồi xuống xe ở phía bên kia. Trên mặt đất đã có tuyết đọng, một vùng rộng lớn trắng xóa. Chu Tây quan sát bốn phía, cô ấy từng được coi là giàu có, nhưng so với gia đình của Hứa Minh Duệ, cô ấy vẫn còn kém xa.
“Nhìn cái gì vậy?” Lục Bắc Nghiêu cầm chìa khóa xe đi tới, theo thói quen đưa tay về phía Chu Tây, nhìn thấy ánh mắt của Chu Tây liền hạ tay xuống: “Đi thôi.”
Chu Tây nhìn Lục Bắc Nghiêu, lần quan sát này rất có ý tứ.
Lục Bắc Nghiêu in dấu vân tay rồi vào cửa, trước tiên xịt nước rửa tay lên tay, sau đó lại đưa cho Chu Tây, "Gần đây dịch cảm cúm rất nghiêm trọng, chú ý khử trùng."
Chu Tây xịt xong hai tay liền đi vào trong biệt thự nhìn, "Em ở đây liệu có thích hợp không?"
“Ừ.” Lục Bắc Nghiêu cúi xuống đặt dép trước mặt Chu Tây, cầm lấy túi xách của Chu Tây và để sang một bên, “Vậy em — ở chỗ bên kia của anh, hay là ra bên ngoài ở?”
Lục Bắc Nghiêu nhìn thẳng vào Chu Tây, giống như đưa đầu đặt dưới lưỡi đao của tên đồ tể, chờ cô ra hiệu lệnh.
Chu Tây cởi áo khoác, Lục Bắc Nghiêu đem áo khoác của cô treo lên giá treo áo cạnh cửa ra vào.
Chu Tây lại cởi khăn quàng cổ, cô mặc một chiếc áo len màu xám khói, ôm sát cơ thể. Phác họa ra vòng eo thon nhỏ, Lục Bắc Nghiêu biết rõ phần eo kia mềm mại như thế nào.

Vạt áo len lọt thỏm trong váy đen, cô cực kì mảnh mai tinh tế.
Lục Bắc Nghiêu cầm lấy chiếc khăn quàng cổ và treo lại.
“Chúng ta không có quan hệ yêu đương, vì vậy không thích hợp để sống cùng nhau.” Chu Tây nói.
Khi cây đao rơi xuống, Lục Bắc Nghiêu không cảm thấy đau đớn như anh dự liệu, anh vẫn còn có thể tiếp nhận. Chỉ là thời gian chờ đợi khá cực hình, anh đi rót cho Chu Tây một cốc nước, đưa cho cô, "Phòng ở lầu hai."
Căn biệt thự này quả thực lớn không ngờ, nhưng khẩu vị của chủ nhân không tốt lắm, trang trí giống như khách sạn. Lục Bắc Nghiêu mang theo Chu Tây vào phòng, anh đã cởi bỏ khẩu trang, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, "Có gì cần thì gọi anh, anh ở ngay cách vách."
"Được."
Khi cửa phòng vừa đóng lại, Lục Bắc Nghiêu đưa tay lên xoa mặt một cái, cánh cửa sau lưng lại đột nhiên mở ra, anh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, "Tây Tây?"
"Hứa Minh Duệ sống chung với anh?"
Lục Bắc Nghiêu im lặng vài giây, sau đó vẻ mặt có chút đặc biệt, "Anh ta sống ở tầng ba."
Lục Bắc Nghiêu nheo mắt, "Anh là người thẳng tắp. Anh thẳng hay không, chẳng lẽ em không biết?"
Chu Tây ồ một tiếng, lỗ tai có chút khô khốc, "Mang cho em một bộ đồ ngủ của anh, cám ơn."
Yết hầu của Lục Bắc Nghiêu chuyển động, bình tĩnh lại, gật đầu, "Được."
Chu Tây đang định đóng cửa, Lục Bắc Nghiêu lại nói: "Chu Tây, anh yêu em."
Hai phút sau, Lục Bắc Nghiêu mang bộ đồ ngủ đến, Chu Tây cầm lấy rồi đóng cửa lại, không giao tiếp với Lục Bắc Nghiêu nữa, vì sợ rằng một khi giao tiếp thì sẽ hãm sâu vào. Cô không có sức đề kháng mạnh với Lục Bắc Nghiêu, cô nhận thức quá rõ tiền đồ của mình. Bộ đồ ngủ màu lam sẫm mỏng với kiểu áo sơ mi, trong phòng có sưởi ấm đầy đủ, ngược lại sẽ không bị lạnh.
Chu Tây mặc bộ đồ ngủ của Lục Bắc Nghiêu sau khi tắm xong, quần áo rất rộng, cô chỉ mặc một chiếc áo trên. Đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cây hoa quế ngoài cửa sổ đã bị một tầng tuyết dày bao phủ, cành cây bị uốn cong, lung lay sắp ngã.
Ánh đèn trong sân rơi trên bông tuyết, phản xạ ánh sáng trong suốt.
Chu Tây lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Cô đã nhìn thấy trận tuyết đầu mùa ở thành phố B, thật rực rỡ tươi đẹp và lộng lẫy.
Chuông điện thoại reo một tiếng, là tin nhắn WeChat của Lục Bắc Nghiêu chuyển đến, "Đừng nên nhìn quá lâu, đi ngủ sớm một chút."
Chu Tây quay đầu nhìn sang, nhưng không thấy được phía bên kia cửa sổ, Lục Bắc Nghiêu làm sao biết cô đang ngắm tuyết? Chu Tây thu hồi tâm tư, Lục Bắc Nghiêu lại gửi tin nhắn thứ hai: "Mặc quần vào."

Chu Tây kéo rèm cửa lên, nghi ngờ Lục Bắc Nghiêu lắp camera vào phòng cô, nhưng tìm một vòng cái gì cũng không thấy bèn xoay người trở lại giường. Sau khi bình tĩnh nghĩ lại, Lục Bắc Nghiêu hẳn sẽ không đáng khinh như vậy đi, từ cửa sổ bên cạnh có thể nhìn thấy bên này sao?
Chu Tây thức dậy trong quang cảnh đầy tuyết, cả căn phòng sáng ngời. Rèm cửa sổ vén lên một kẽ hở, có lẽ là do đêm qua không được thắt chặt.
Cành cây ngoài cửa sổ bị tuyết trắng dày đặc bao phủ, cả thế giới chìm trong một màu bàng bạc. Sắc trắng mạ bạc, đẹp không sao tả xiết. Chu Tây chân trần nhảy ra khỏi giường, giẫm lên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Toàn bộ thế giới một màu trắng, vô cùng rung động.
Thế giới trong lành.
————
Hứa Minh Duệ buổi sáng thức dậy đi xuống cầu thang với một điếu thuốc và một đôi dép lê. Anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nhưng mà hôm nay sẽ tổ chức một buổi họp báo, anh ta dù sao vẫn rất xem trọng tác phẩm đầu tiên của mình.
Hứa Minh Duệ không đạt được thành tựu gì cho đến nay, ở nhà phải dựa vào cha, khi ra cửa phải dựa vào anh trai. Anh ta là con út, được cả nhà chiều chuộng thành người không biết phân biệt ngũ cốc, tứ chi thân thể lười biếng, ngây thơ khờ dại.
Nhưng tiểu ngây ngốc cũng có ước mơ, anh khác với thế hệ thứ hai giàu có bình thường. Anh ta ăn uống không chơi gái đánh bạc, nhiều nhất chỉ chơi một chút các loại vận động cực hạn. Lý do quay phim là vì lòng hư vinh nhỏ nhoi, không muốn bị mang danh phú nhị đại ăn hại, anh ta muốn tạo điểm khác biệt và tỏ ra có phong cách.
Bước xuống cầu thang, đột nhiên nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu đang làm hoành thánh trong bếp.
Hứa Minh Duệ cật lực dụi mắt, Lục Bắc Nghiêu đang mặc một chiếc áo len mỏng màu đen và quần jean đơn giản. Đứng trong bếp, lần lượt gói những chiếc hoành thánh nhỏ, ngón tay thon dài cầm những phần vỏ hoành thánh mỏng như giấy, dáng vẻ thận trọng đó trông đặc biệt kì dị.
Hứa Minh Duệ giật giật khóe miệng, đi tới mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước đá, uống một hớp rồi bình tĩnh lại nhìn một lần nữa. Lục Bắc Nghiêu vẫn đang gói, anh đã gói được đầy một đĩa, trông rất đẹp.
Thảo nào buổi sáng anh ta nghe thấy tiếng băm thịt, mà phòng bếp lại vừa vặn ở ngay dưới phòng anh ta. Vị này đang làm gì vậy?
Hứa Minh Duệ nâng cổ tay lên kiểm tra thời gian, đã tám giờ sáng.
“Cậu có bệnh à?” Hứa Minh Duệ uống thêm một ngụm nước đá, nhìn chằm chằm Lục Bắc Nghiêu, “Cậu mà cũng gói hoành thánh? Không đúng, sáng sớm cậu đã gói hoành thánh? Tôi không ăn hoành thánh. Gần đây tôi đang rèn luyện thân thể, không ăn thịt heo.”
“Anh muốn ăn cũng không có.” Giọng Lục Bắc Nghiêu lạnh nhạt, anh đặt hoành thánh vừa gói kỹ lên đĩa sứ trắng, “Đừng có nằm mơ.”
Hứa Minh Duệ: "..."
Sau khi Lục Bắc Nghiêu gói cái cuối cùng, anh đi xem súp gà trong nồi. Anh làm mọi việc một cách có trật tự, hơi nóng phả vào những ngón tay trắng nõn nghiêm túc của anh, quanh quẩn, trên người Lục Bắc Nghiêu đột nhiên sinh ra hơi thở của khói lửa nhân gian.
Hứa Minh Duệ uống xong một chai nước, quan sát Lục Bắc Nghiêu, anh mang sự trầm tĩnh của lần gặp đầu tiên. Đó là khí chất của một nam thần mà người ngoài nói đến, tính tình tốt, thậm chí có mấy phần dịu dàng.
Kỳ quặc.
Hứa Minh Duệ quay đầu lại, bất ngờ không kịp đề phòng thấy được Chu Tây đang đi xuống từ tầng hai.
Hứa Minh Duệ gặp Chu Tây không phải lần đầu tiên, trước đó anh đã gặp Lục Bắc Nghiêu một lần để nói chuyện kịch bản, Chu Tây người thật xinh đẹp hơn trên TV, nhưng cô lại không buồn phản ứng với người khác.
Hứa Minh Duệ luôn cảm thấy tính tình của Chu Tây không được tốt cho lắm.
Sau khi Chu Tây chia tay với Lục Bắc Nghiêu, anh ta liền không gặp lại Chu Tây. Hôm qua Lục Bắc Nghiêu nhắn tin nói anh sẽ dẫn một người bạn đến đây, anh ta đối với mấy chuyện này vốn không thèm để ý, hơn nữa chỗ này cũng tồn tại như khách sạn nên anh ta liền đồng ý, không ngờ tới đây lại là Chu Tây.
“Hứa tổng.” Chu Tây hướng về Hứa Minh Duệ gật đầu, nói: “Chào buổi sáng.”

Giọng nói nhẹ nhàng thấm đẫm vẻ dịu dàng của nước.
Hứa Minh Duệ gật đầu một cái, sau đó đột nhiên ngoảnh lại nhìn Lục Bắc Nghiêu, chẳng trách Lục Bắc Nghiêu sáng sớm đã chặt thịt như đánh tiết gà. Khí chất tàn bạo trên người anh tiêu tán, lộ ra hương vị tốt đẹp của năm tháng yên tĩnh.
“À? Chào Buổi sáng!” Hứa Minh Duệ mở tủ lạnh lấy ra một chai nước đá, trầm ngâm.
Tại sao Chu Tây lại ở đây?
Anh ta đã bỏ lỡ điều gì? Chuyện gì đã xảy ra với hai người này?
Nhà bếp có cửa sổ lớn, ánh sáng rạng rỡ của tuyết ở ngay phía sau lưng Lục Bắc Nghiêu. Lục Bắc Nghiêu đưa cho Chu Tây một ly nước trái cây mới vắt rồi xoay người đi nấu hoành thánh.
Hứa Minh Duệ cảm thấy mình thật thừa thãi.
Lục Bắc Nghiêu làm việc nhanh chóng, bưng hai bát hoành thánh đến phòng ăn, nhìn qua liền hạ mắt xuống, "Dì làm mười phút nữa sẽ qua, mang bữa sáng tới cho anh."
Hứa Minh Duệ: "..."
Lục Bắc Nghiêu có phải là con người không?
"... Tôi sẽ ăn một ít hoành thánh vậy, tôi không phải là người kén ăn."
"Không đủ."
Hứa Minh Duệ: "..."
Lục Bắc Nghiêu tuy nói như vậy nhưng vẫn cho Hứa Minh Duệ một phần hoành thánh. Ba người trên bàn ăn, Hứa Minh Duệ là không khí. Hứa Minh Duệ cắn miếng hoành thánh, trong một khoảnh khắc chớp mắt, anh dường như hiểu được điều mà Lục Bắc Nghiêu đã nói, tình yêu tột cùng.
Lục Bắc Nghiêu và Chu Tây ngồi ở đây, không nói lời nào, nhưng ở giữa hai người bọn họ gió thổi cũng không lọt. Người ngoài không thể can thiệp vào thế giới của bọn họ, dù họ nói chuyện hay đụng phải ánh mắt, luôn có một loại ăn ý vô cùng kì diệu. Bất kể sương giá và tuyết rơi bên ngoài, thế giới của bọn họ là căn phòng dành cho hai người, với thời gian yên tĩnh và ánh nắng ấm áp.
Nhân hoành thánh là thịt móng heo, không ngấy, có vị giòn rụm thanh mát. Nước súp gà trong và không có váng dầu. Chỉ còn lại có vị tươi, Lục Bắc Nghiêu thật biết cách làm, tay nghề này mà không mở nhà hàng thì thật đáng tiếc.
“Ăn sáng xong, Hiểu Hiểu đến đón em, em sẽ đi luôn.” Mạnh Hiểu sáng sớm hôm nay đã bay từ Quảng Châu đến thành phố B, Chu Tây định hội họp với cô ấy.
Lục Bắc Nghiêu nhướng đôi mắt đen láy nhìn cô, im lặng một lúc rồi gật đầu, "Ừ."
Một bên của phòng ăn là cửa sổ sát đất cực lớn, tuyết vẫn đang rơi, trên mặt đất tích tụ một lớp dày. Từng mảng lóe lên ánh sáng, trời đất sa vào một mảnh óng ánh.
"Sản phẩm mới mà cô ấy hợp tác với TI sắp được mở một buổi họp báo. Em sẽ làm trạm hỗ trợ cho cô ấy, sẽ dễ khai báo cho Tiêu Thần hơn." Chu Tây nói, "Trở về em sẽ phải vào đoàn phim."
Lục Bắc Nghiêu cầm cốc sữa bò trước mặt lên cụng vào ly của Chu Tây, nhìn cô chằm chằm nói: "Tất cả thuận lợi."
Chu Tây cầm cốc nước trái cây lên, cụng ly với Lục Bắc Nghiêu, đón lấy ánh mắt của Lục Bắc Nghiêu, "Anh cũng thế, mọi chuyện suôn sẻ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận