Chu Tây đã đánh giá quá cao thể lực của mình, đạo diễn mới quay cảnh đầu tiên đã trực tiếp yêu cầu cô thi đấu. Liên tục NG, Chu Tây nằm ngửa trên sàn đấu và muốn lập tức chết luôn cho rồi.
Mệt mỏi, từng bắp cơ từ cánh tay đến chân đều đau, mức độ huấn luyện quá lớn. Vào buổi tối, Tần Di đã dùng dập gắn màng chống chấn thương cơ cho cô, còn Chu Tây nhịn khóc đến muốn cắn nát răng.
Cảnh này đã NG sáu lần, Chu Tây đột nhiên như trở lại trong "Yêu thầm", lúc cô vì theo đuổi Lục Bắc Nghiêu mà vào tổ phim. Trước khi gia nhập tổ, cô đã nghĩ diễn xuất thì khó đến mức nào? Không phải chỉ là đi lại trước ống kính thôi sao.
Chỉ sau khi vào tổ phim, cô mới nhận ra có bao nhiêu khó khăn, diễn xuất hoàn toàn không phải chỉ cần tạo dáng trước ống kính là được. Cần phải nhớ lời thoại, luyện hình thể và cử động, phải tràn đầy cảm xúc,rồi có cảm xúc với nhân vật.
Lục Bắc Nghiêu nói rằng nếu diễn viên bước đến trước ống kính, bạn sẽ không còn là bạn, khán giả sẽ không bị cảm thấy như đang xem diễn kịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chu Tây, cô không sao chứ?” Hồ ứng Khanh duỗi tay ra nói: “Nếu không hôm nay hãy nghỉ quay, đi tìm một chút trạng thái đã.”
Chu Tây dùng sức ngồi dậy, đỏ mắt ngẩng đầu.
Chu Tây khá gầy, mặc đồ thể thao màu đen, tóc cắt ngắn, mồ hôi nhễ nhại. Nhìn ra đúng là hình dáng của một tiểu cô nương, đây là lúc xảy ra cuộc so tài đầu tiên của Trần Tinh, khi cô ấy mười sáu tuổi.
Chu Tây đang diễn vai phản nghịch mười sáu tuổi.
"Không được thì thôi, đạo diễn sẽ không mắng cô, cô đã cố gắng hết sức."
Chu Tây mạnh mẽ chống đỡ đứng dậy, đưa tay lên lau mặt, mồ hôi chảy xuống khóe mắt, cô hất cằm lên. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô lóe lên vẻ kiêu ngạo, cô không phục.
“Một lần nữa.” Chu Tây giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Một lần nữa, tôi sẽ làm lại từ đầu, trang điểm lại giúp tôi.”
Hồ Ứng Khanh kéo Chu Tây một cái, Chu Tây dựa vào rào dây chằng, rõ ràng thể lực đã tiêu hao quá nhiều.
Hồ Ứng Khanh ra hiệu với đạo diễn, cho tạm dừng một lúc, sau đó nhìn Chu Tây, "Ngày đầu tiên, đừng ép bản thân quá nhiều."
“Làm thế nào mà anh lại vào làm nghề này?” Chu Tây lại dùng cánh tay lau mặt.
"Tôi thích đóng phim, đắm chìm trong thế giới này đến thế giới khác, thử thách bản thân khác biệt và diễn giải những cuộc sống khác nhau. Cảm giác đó rất tuyệt vời, và tôi hưởng thụ việc diễn xuất." Hồ Ứng Khanh hoàn toàn khác với tiểu thịt tươi lưu lượng đương thời, anh ta không diễn để kiếm tiền, anh ta là một kẻ cuồng diễn xuất. Những gì anh ta theo đuổi rất thuần túy, diễn xuất là tín ngưỡng của anh ta.
“Còn cô thì sao?” Hồ Ứng Khanh hỏi.
“Bởi vì tôi có thể làm thân với Lục Bắc Nghiêu.” Chu Tây ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên đầu, khóe môi nhếch lên, cười hết sức rạng rỡ, trong mắt lóe lên ánh sáng, rất khoa trương.
Trong nháy mắt, Hồ Ứng Khanh dường như nhìn thấy Trần Tinh mười sáu tuổi đang đứng ở đây.
Khi Trần Tinh bắt đầu thi đấu tranh giải, chính Lý Huân đã nói với cô rằng đánh thắng một trận là có tiền.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy đã thắng trận so tài đầu tiên, người dẫn chương trình hỏi cô ấy tại sao lại tập luyện Sanda. Cô ấy đối mặt với máy quay và nói, "Một nghìn nhân dân tệ cho một lần so tài, sẽ có tiền cầm đi."
“Còn bây giờ thì sao?” Hồ Ứng Khanh nhìn vào mắt Chu Tây, “Tại sao cô lại diễn xuất ?”
Sau một hồi im lặng, Chu Tây kiềm chế tất cả cảm xúc của mình, giọng nói trầm xuống, rất tĩnh lặng, "Tôi muốn nói cho cả thế giới biết rằng Chu Tây tôi không phải là phế vật."
“Những điều này bọn họ sẽ nghe được.” Hồ Ứng Khanh đưa tay ra, “Cô cũng sẽ làm được.”
Chu Tây và Hồ Ứng Khanh đụng hai nắm tay.
"Tôi sẽ thử một lần nữa, nhất định sẽ được."
Hồ Ứng Khanh nhảy ra khỏi sân khấu và hô lên: "Trang điểm cho Tây tỷ, chuẩn bị sẵn sàng, làm lại lần cuối."
Đạo diễn nhìn Hồ Ứng Khanh, "Được không vậy?"
“Hẳn là được.” Hồ Ứng Khanh khoanh tay ở trên khán đài nhìn cô gái gầy gò đơn độc, Chu Tây lúc này gầy vừa đúng lúc. Trần Tinh lúc này nên gầy gò và có chút hung hăng ngỗ ngược.
Chu Tây dựa vào rào dây chằng, sợi dây dày cộp áp vào da thịt, có hơi đau. Trang điểm lại lần nữa và bắt đầu lại cuộc so tài. Chu Tây dành năm phút để điều chỉnh tâm trạng của mình rồi một lần nữa lên đài.
Khi tấm bảng kẹp (clapperboard) đóng, Chu Tây liền tiến vào trạng thái.
Kể từ giờ khắc này, cô tay không đứng ở chỗ này, phải dựa vào năng lực của mình mà chiến đấu bằng nắm đấm. Cô không thể lùi về phía sau, cô không có đường lui.
Lui lại, cô cái gì cũng sẽ không có.
Trần Tinh lui lại, một nghìn nhân dân tệ cũng biến mất, cô ấy sẽ bị Lý Huân từ bỏ.
Một tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, cô huơ quyền đấm tới. Các diễn viên diễn ở bên cạnh ngược lại cũng làm rất tốt, còn cô gái gầy yếu mặc đồ thể thao màu đen, thận trọng vững vàng, cuối cùng dùng một đòn thật nặng, dứt khoát kết thúc tranh giải.
Hết sức đẹp mắt.
Trọng tài giơ tay Chu Tây lên.
Chu Tây ngẩng đầu lên, ánh sáng từ trên đầu cô chiếu xuống. Một giọt mồ hôi rớt dưới ánh đèn, cuối cùng loang ra trên sân khấu. Toàn trường hoan hô, phần khó khăn nhất đã qua.
Phần kịch văn sau đó liền dễ dàng hơn, lời thoại của Chu Tây rất ổn định, cho dù là Chu Tây năm xưa hay Chu Tây bây giờ, cô đều khắc khổ rèn luyện lời thoại của mình. Tạo thành bắp thịt trí nhớ khó xóa nhòa.
Buổi tối lúc kết thúc công việc đã là chín giờ, Chu Tây mệt đến mức muốn nôn.
Cô ấy đã đóng 3 bộ phim kể từ khi ra mắt, lúc đó “Yêu thầm” lòng dạ tim phổi tràn đầy đều là Lục Bắc Nghiêu, điều mà cô ấy mong chờ nhất chính là bắt tay vào công việc, khi bắt tay vào công việc liền có thể nắm tay, hôn môi và ôm ấp. "Hỗn loạn chốn thâm cung" là bộ phim tình cảm nặng hơn, cảm xúc nhiều, mỗi ngày ngồi bất động nhìn xuống người khác bằng nửa con mắt. Khổ cực nhất có lẽ là thời tiết nắng nóng, mồ hôi ra nhiều, dễ sinh mẩn ngứa.
Để so sánh, "Quán quân" chính là cấp bậc địa ngục.
“Buổi tối đi ăn thịt nướng không?” Đạo diễn đi tới, nói: “Bồi bổ cho cô.”
Khỏi đi, Chu Tây sợ đem chính mình bổ đến Tây thiên.
"Tôi không muốn ăn, tôi về ngủ."
Đạo diễn đã dần thu hồi thành kiến, Chu Tây quả thực có thể chiến đấu, gánh vác, chịu đựng gian khổ, rất kính nghiệp, đạo diễn vỗ vỗ vai Chu Tây nói: "Cực khổ rồi."
Chu Tây mặc một cái áo khoác rộng, kéo mũ lên che đầu, mũ quá lớn chỉ lộ ra chóp mũi, lại đeo khẩu trang vào, "Ngày mai còn diễn đánh nhau không vậy?"
Đạo diễn nhìn Chu Tây như một đứa trẻ, cười híp mắt, "Trở về rồi đọc một chút thông báo."
Ông rất hòa ái với Chu Tây, người hiện đang vào vai Trần Tinh. Tiểu Trần Tinh, người có vẻ ngoài kiên cường nhưng thực chất lại yếu ớt, phải chịu đựng mọi thứ từ khi còn nhỏ. Đạo diễn đối với Trần Tinh rất trìu mến.
Chu Tây da đầu tê rần, khi đọc kịch bản chỉ thấy Trần Tinh một đường phản kích, nhiệt huyết sôi trào đi lên bục nhận thưởng của thế giới. Không thấy được Trần Tinh vì sự nhiệt huyết này mà đã phải trả giá bằng bao nhiêu công sức và mồ hôi từ tờ mờ sáng.
Bây giờ bản thân Chu Tây đã có thể cảm nhận được.
"Không hù dọa cô nữa. Ngày mai quay kịch văn, còn những cảnh phim về sau khi cần tôi sẽ sử dụng thế thân, nghỉ ngơi cho tốt đi. Không cần có áp lực trong lòng, Trần Tinh rất giỏi."
"Cảm ơn."
Họ đang quay phim ở cung thể thao nằm ở trung tâm thành phố, buổi tối ở khách sạn trong thành phố, ngày mai họ sẽ quay hành trình trở về. Sau khi lên xe, Chu Tây ném mình xuống ghế ngồi, kéo toàn bộ mũ xuống che mặt.
Tần Di đưa hộp sữa cho cô, "Uống một ít đi."
“Em không muốn uống.” Chu Tây rất mệt, hai mươi sáu năm cuộc đời cô chưa bao giờ mệt như vậy.
“Còn nóng, uống một hớp.” Tần Di đưa ống hút lên môi Chu Tây, Chu Tây mới cắn ống hút uống một ngụm.
“Có muốn nghịch điện thoại một lát không?” Tần Di đem điện thoại của Chu Tây đưa tới, “Anh Tiêu nói chỉ cần em không đăng ảnh tự sướng, em muốn chơi gì cũng được.”
Bởi vì Chu Tây chụp ảnh tự sướng, Tần Di liền cầm điện thoại di động của cô đi. Nghe điện thoại thì được, nhưng không thể lướt Weibo. Cái kiểu selfie mặt mộc và mái tóc ngắn cũn cỡn này đã làm Tiêu Thần phát điên lên rồi.
Anh ta vốn dĩ muốn giấu người hâm mộ, đợi đến khi tóc của Chu Tây mọc dài ra thêm mới lên tiếng thể hiện quan điểm.
Lục Bắc Nghiêu không xuất hiện trong "Quán quân", Chu Tây liền không cố kị gì, tuyên truyền càng không hề kiêng kỵ. Nhưng những tác phẩm của đạo diễn Lý Hân, khi Chu Tây còn chưa nổi tiếng thì đã được lăng xê, bây giờ mà bùng nổ thì sẽ hạ giá trị sau này.
Tiêu Thần có việc rời đi trước, hạ cho Tần Di một tử lệnh, nghiêm khắc ngăn chặn Chu Tây chụp ảnh tự sướng đăng lên Weibo.
"Anh Tiêu nói rằng không cần phải lộ mặt trước khi tới thời điểm tuyên truyền."
Chu Tây ậm ừ.
Hotsearch thứ năm trên Weibo là #Biên kịch Lục Bắc Nghiêu#, Chu Tây vào xem một cuộc phỏng vấn từ Weibo chính thức của “Ký sự tra án dân quốc”, đạo diễn Hứa Minh Duệ tiếp nhận phỏng vấn.
Anh ta cho biết lúc đó Lục Bắc Nghiêu đã đọc kịch bản và không hài lòng lắm với một số vụ án trong đó nên đã mất nửa tháng để sửa lại.
Do đó, biên kịch của “Ký sự tra án dân quốc” là liên danh gồm Lục Bắc Nghiêu và Hứa Minh Duệ.
Các vụ án trong “Ký sự tra án dân quốc” nhìn chung trang phục và lý lẽ vẫn vậy, nhưng kỹ năng diễn xuất của Lục Bắc Nghiêu rất ổn định và kịch bản chắc chắn. Bộ phim bùng nổ, phóng viên lại hỏi Hứa Minh Duệ khi nào Lục Bắc Nghiêu sẽ tiếp nhận phỏng vấn và liệu anh ấy có mở lại Weibo hay không.
Từ khi ra mắt “Ký sự tra án dân quốc” đến nay, anh đã tuyên truyền một lần khi tổ chức họp báo ở thành phố B. Anh có mặt cũng không nói được mấy câu, toàn bộ hành trình đều là Hứa Minh Duệ nói chuyện.
Hứa Minh Duệ cười nhìn về phía máy ảnh, anh ta có đôi mắt đào hoa, khi cười lên thì gợn sóng lăn tăn, ngồi xiên xiên trên ghế chẳng ngay ngắn thành hình. "Weibo hẳn là sẽ không mở. Sau này công việc của cậu ấy sẽ chuyển về phía sau màn, công việc trước sân khấu cũng sẽ giảm bớt. Sẽ hết sức cố gắng để mỗi bộ phim đều có chất lượng cao nhất có thể và sẽ không phụ sự kỳ vọng của người hâm mộ. Có lẽ sẽ chuyển hẳn sang thành biên kịch, cậu ấy viết kịch bản không tệ. "
Phóng viên hiển nhiên sửng sốt, "Anh ấy định rời đi sao?"
“Cậu ấy muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và cũng muốn làm thật tốt công việc, hoàn thành tốt sự nghiệp của mình.” Hứa Minh Duệ cười nói, “Trước hết chúng ta hãy đừng mắng mỏ nhau, tôi hy vọng sẽ không có những bình luận mang tính buộc tội trên Weibo. "
Họ lại nói về bộ phim, và cuối cùng người dẫn chương trình hỏi anh ấy nghĩ gì về ngành giải trí hiện tại. Bởi vì “Ký sự tra án dân quốc” có dòng cốt truyện lưu chuyển, tất cả tiền bạc đều được chi cho việc sản xuất. Kịch bản chắc chắn và không phải đầu tư nhiều chi phí quảng cáo trong giai đoạn đầu. Khán giả đã đánh giá rất cao. Vậy làm nội dung có phải là lựa chọn duy nhất trong tương lai hay không?
"Có quá nhiều sự nóng vội trong ngành công nghiệp này, quá nhiều người muốn đi đường tắt. Sự nóng nảy này có nên tiếp tục lan rộng không? Tôi nghĩ đây là một vấn đề rất đáng suy nghĩ. Mỗi người làm truyền thông nên nghĩ xem chúng ta cần loại hình giải trí nào. Diễn viên diễn xuất tốt , biên kịch viết kịch bản tốt, đạo diễn quay tốt, nội dung chắc chắn. Ai cũng thực hiện nghĩa vụ của mình, khán giả có tiền thì ủng hộ tiền, không có tiền thì ủng hộ tinh thần. Đây sẽ là một thị trường rất lành tính. "
"Kể cả sự kiện kia của Bắc ca, tôi biết chuyện này ai cũng muốn biết. Nhìn từ góc độ bên ngoài xem xét, tôi nghĩ cậu ấy hẳn là có sai lầm. Sai lầm rất lớn, cuộc sống của cậu ấy đã mất đi trọng tâm, người yêu, gia đình, sự nghiệp, người hâm mộ, cậu ấy đã không cân bằng tốt được các mối quan hệ này." Cậu ấy cần điều chỉnh, cần bắt đầu lại, cần phải đối mặt với những mất mát và thành quả trong cuộc sống một lần nữa." Hứa Minh Duệ khoanh tay lại nhìn vào máy ảnh và nói " Hãy nói giúp Bắc ca một lời. Đối với những ai đã từng thích Bắc ca, cậu ấy rất cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhiều năm như vậy, cảm ơn sự thật lòng của mọi người, tuy nhiên hy vọng mọi người sẽ đem càng nhiều tinh lực bỏ vào cuộc sống mà chính mình đang sống trong đó. Đời người là con đường dài, quang cảnh cũng nhiều. Mọi người cùng đi, nhìn thấy và suy nghĩ. Mong rằng chia tay gặp lại vẫn là bạn bè, có thể ôn hòa bình đạm hỏi thăm một tiếng khỏe không. "
Sau khi phỏng vấn kết thúc, màn hình hiện lên quảng cáo, Chu Tây hoàn hồn.
Lục Bắc Nghiêu muốn chuyển ra sau hậu trường sao?
Weibo này đã có tới 200.000 bình luận, Chu Tây hít một hơi thật sâu mới mở bình luận ra.
Trong khu vực bình luận là sự hài hòa bất ngờ, có người nói lời tạm biệt, có người cùng anh rời đi. Trong số 200.000 bình luận, không có bình luận nào là bình luận vô nghĩa, bị khống chế hay có dấu hiệu công kích. Sau nửa năm im hơi lặng tiếng, nên giải tán thì giải tán, nên đi thì đi, nên ở lại thì ở lại.
“Ký sự tra án dân quốc” đã bùng nổ, hiện tại số lượng phát sóng đã lên tới 4 tỷ, Lục Bắc Nghiêu quả thực vẫn không ra làm thương mại, xung quanh cũng không lại xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Lần cuối cùng anh chụp ảnh bìa là nửa năm trước, loạt phim “Admiral Stars”.
Chu Tây quay đầu lại nở nụ cười, nhất thời không biết phải làm sao. Lục Bắc Nghiêu đã một mực chuẩn bị đường lui, lúc đầu anh cũng không định thay đổi kịch bản, chẳng lẽ vì nghĩ đến tương lai sau đó ư? Anh kết hợp với Hứa Minh Duệ, quay “Ký sự tra án dân quốc”, thành lập công ty cùng nhau, đang dần dần chuyển đổi hình ảnh.
Chu Tây đưa tay che mặt, cười mà chảy nước mắt.
Bọn họ lại đang làm chuyện giống nhau, Chu Tây vì chuyển đổi hình ảnh mà từ bỏ lưu lượng, Lục Bắc Nghiêu vì chuyển đổi hình ảnh mà buông bỏ tất cả.
Lòng bàn tay ướt đẫm, một lúc lâu sau, Chu Tây mới bỏ tay xuống, quay đầu nhìn bóng đêm. Họ đều đang gắng sức cho tương lai, trong tương lai một ngày nào đó, họ sẽ gặp nhau. Mọi người đều không có bất kỳ nỗi lo nào về sau, có thể sạch sẽ và bình thản thẳng thắn đứng ở điểm cao nhất. Có thể lựa chọn mọi thứ, bao gồm cả việc chọn có tiếp tục với đối phương hay không.
Mặc dù tuyết trắng rất đẹp, nhưng cuối cùng tuyết sẽ tan. Sau khi tuyết tan, nó rơi xuống bùn và trở nên bẩn thỉu. Chỉ có tuyết trên những đỉnh núi cao hàng chục nghìn mét thì hàng nghìn năm mới không tan.
Xe đến khách sạn lúc 10 giờ 30 phút, Chu Tây trở về phòng liền chạy thẳng vào phòng tắm. Cô mệt mỏi đến nỗi muốn đi ngủ luôn sau khi tắm xong. Tắm được một nửa liền vang lên tiếng gõ cửa, Chu Tây rửa sạch bọt nước trên người, quấn mình trong chiếc áo choàng tắm dày cộp. Gần đây trời trở nên lạnh hơn, cô lấy một chiếc khăn lông lau mái đầu ướt nhẹp.
“Tần Di?” Chu Tây cũng không lập tức mở cửa, cô hỏi trước một tiếng.
“Là anh.” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
Chu Tây mở cửa ra, vòng ôm của người đàn ông cuốn vào.
Áo gió màu đen thấm đẫm hơi lạnh, trong không khí có mùi linh sam. Một mùi rất sạch sẽ mát lạnh, cuốn theo gió lạnh, chạm vào làn da của Chu Tây.
Cửa phòng sau lưng đóng lại, phát ra một tiếng vang. Tay của người đàn ông rơi xuống, ôm chặt lấy eo cô, hơi thở nóng bỏng của anh hạ xuống, hết sức kiềm chế chạm lên trán Chu Tây. Với một nụ hôn nhẹ lên trán, Chu Tây ngước mắt lên, thấy Lục Bắc Nghiêu trong trẻo lạnh lùng đang đeo một chiếc khẩu trang đen, áo khoác và mũ của anh đã được kéo lên, chiếc mũ rất lớn, che lấp hết ngoại trừ đôi mắt thâm thúy thâm trầm như biển sâu.
Chu Tây mím môi dưới, bàn tay Lục Bắc Nghiêu ở ngang hông cô hơi siết chặt, cúi đầu chạm vào chóp mũi của Chu Tây, sau đó áp lên môi cô.