Lý Hân vừa xuất đạo đã lên đỉnh cao, rồi sau đó sự nghiệp của ông cũng kết thúc. Bộ phim đầu tiên đoạt giải quốc tế, ông rất phấn khởi, truyền thông phong ông là thầy cấp quốc gia đứng thứ hai, nhưng có lẽ vì ông không phải là thầy đứng thứ nhất nên ông cũng không có được thiên thời địa lợi nhân hòa. Phòng vé triệu đô trở thành trò cười trong vòng giải trí và ông cũng không quay phim trong vài năm.
Ông đã viết kịch bản “Quán quân” suốt mấy năm trời, đi xin đầu tư khắp nơi. Ở giữa lúc đó, kịch bản đã được sửa thành mấy phiên bản. Ban đầu, một công ty muốn đầu tư vào năm 2018, nhưng năm 2018 ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình lại gặp nhiều xáo trộn. Bao nhiêu vị thần phải hạ phàm, bị vùi dập đến nhân gian mà chúi mặt xuống đất.
Ông thậm chí còn không thể “uống nước mì ăn liền” ở cấp độ địa ngục này, nên dự án “Quán quân” đã bị xếp lại. Năm ngoái, một người bạn thân thiết của ông đã tìm được Lục Bắc Nghiêu, muốn sử dụng danh tiếng và nhân khí của Lục Bắc Nghiêu để tìm đầu tư. Lục Bắc Nghiêu chỉ nhìn thoáng qua đã biết thủ đoạn vụng về của ông ta nên từ chối ngay tại chỗ.
Tháng 6 năm nay, Lý Hân lần nữa đến gặp Lục Bắc Nghiêu, không ngờ lần này Lục Bắc Nghiêu lại đồng ý, nhưng thay vì đóng vai chính, anh trợ giúp ông ta kéo đầu tư. Chỉ có một điều kiện là vai chính cần liên hệ với Chu Tây. Chu Tây cũng coi như người mới, Lý Hân đã xem rất nghiêm túc các tác phẩm của Chu Tây, tuy nhiên tính cách tổng thể của cô không phù hợp với Trần Tinh.
Nhưng để có thể quay phim thì phải liên lạc tìm người vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đến và bắt đầu quay phim. Chu Tây quả thật chỉ đơn giản là chính Trần Tinh, tái sinh từ nghịch cảnh và rèn giũa về phía trước. Cô ngay từ đầu đã không có sức lực, nhặt găng tay luyện quyền lên thì ánh mắt bắt đầu đỏ, cho đến bây giờ khi cô đứng giữa vòng ánh sáng màu vàng quý giá. Nửa tối nửa sáng, trong trận va chạm cấp độ cao nhất, cô cầm găng tay luyện quyền của mình, trông như một vị vương giả thực sự.
Trang blog chính thức của "Quán quân" có tổng cộng 36 người hâm mộ do Lý Hân tự mình điều hành. Ba mươi sáu người đều là người hâm mộ thây ma. Ban đầu ông muốn dùng tài khoản đại danh hào của mình để hút lưu lượng, đại danh hào này đang có 10.000 người hâm mộ, nhưng tất cả đều như đã chết, đăng bài lên mà bầu không khí vẫn nặng trĩu thâm trầm.
Sau đó Chu Tây chuyển tiếp bài đăng, điện thoại của Lý Hân liền không thể mở được trong vòng năm phút. Đây là lần đầu tiên Lý Hân nhìn thấy loại tình huống này, ngu ngốc thật, có nên đổi điện thoại không nhỉ?
Sau đó Hồ Ứng Khanh cũng chuyển tiếp Weibo của Chu Tây: Xin chào, Trần Tinh.
Fan bùng nổ, Hồ Ứng Khanh và Chu Tây lại hợp tác? "Hỗn loạn chốn thâm cung" đã được phát sóng, họ vẫn đang mắng nhiếc cẩu hoàng đế không có tâm, không phải là con người.
Kết cục, Hoàng Đế cũng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt sượt qua khóe mắt già nua.
Cảnh quay chuyển đến đồng cỏ, một thiếu niên khí phách phấn chấn, hùng dũng oai vệ.
Thật sự là một ý nghĩ nan giải, cắt cũng đã cắt, mắng cũng đã mắng. Nhưng theo lẽ thường sẽ luôn cảm thấy không cam lòng, tại sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này?
Hồ Ứng Khanh cũng im hơi lặng tiếng sau khi đóng phim “Hỗn loạn chốn thâm cung”, anh ta quanh năm không làm thương mại, mọi người cũng đã quen rồi. Nhưng không ngờ được, hai người này lại ở cùng một đoàn phim, “Quán quân” rốt cuộc là phim gì? Tại sao phim truyền hình BE cũng có hậu mãi?
Chẳng lẽ Hồ Ứng Khanh và Chu Tây sẽ HE ở đây sao?
Hai phút sau, Chu Tây bình luận trên Weibo của Hồ Ứng Khanh: Xin chào Sư phụ.
Bình luận bùng nổ trong tích tắc, Chu Tây nhìn những trò đùa dai bên dưới, mọi người đều hỏi đây là kiếp trước kiếp này sao? Kiếp trước anh ta nợ cô, kiếp này phải trả lại.
Đây là cái gì với cái gì vậy? Chu Tây kéo xuống dưới, dưới bình luận của cô đã có 10.000 bình luận. Bây giờ cô hot như vậy à? Chu Tây bèn quay lại Weibo của mình.
130.000 bình luận và 160.000 lượt retweet. Chu Tây nhấp vào, người thứ nhất cô chuyển tiếp bài đăng là Giang Kiều.
Giang Kiều: Thét chói tai! Hôm nay tôi là Tây mễ lộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây nhấp vào khu vực bình luận của Giang Kiều, khu vực bình luận của cô ấy đều là về CP.
Xếp hạng tỉ suất xem trung bình của "Hỗn loạn chốn thâm cung" đạt 3 và thu hoạch được vị trí quán quân bảng xếp hạng theo dõi hàng năm, vị trí vô cùng ổn định. Bộ phim này có mấy cặp CP, đều lên siêu thoại CP cả, hoàng đế và hoàng hậu CP Chu Tây có thể hiểu được, nhưng khi nhìn vào khu bình luận mọi người đều dập đầu trước CP hoàng hậu và phi tần, đây là chuyện gì vậy?
CP hoàng hậu phi tần lại thật sự đè bẹp CP hoàng đế hoàng hậu, trực tiếp lên đỉnh siêu thoại CP.
Chu Tây đã xem một clip về cuộc sống kiếp trước và kiếp này với tâm lý tò mò, nhìn thấy có 120.000 lượt retweet, Chu Tây nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Cô muốn hộc máu, đoạn clip này cắt cô và Giang Kiều thành một cặp, họ giết nhau trong phim “Hỗn loạn chốn thâm cung” nhưng trên thực tế thì Chu Tây lại bá đạo mà bảo vệ Giang Kiều ở sau lưng, kiếp trước kiếp này vô cùng chân thực.
Giang Kiều thế mà cả nữ cũng không buông tha! Lại kéo cô đi xào CP! Giang Kiều là loại chó chết gì vậy!
Chu Tây chuyển tiếp bài đăng cho người thứ hai là Tô Thần Nghiêm, Tô Thần Nghiêm: Chà! “Quán quân”!
Cuộc điện thoại của Mạnh Hiểu gọi đến, Chu Tây mặc áo khoác và lên xe, hôm nay đã hoàn thành cảnh quay.
"Bộ phim này không phải chỉ là một chế tác nhỏ sao? Hot như vậy sao? Trình độ đánh bóng này không tệ nha." Chu Tây nghe điện thoại, giọng nói của Mạnh Hiểu vang lên, "Cốt truyện của bộ phim này là gì?"
"Giành hạng nhất chính là chủ đề."
"Võ sĩ quyền Anh?"
"Sanda."
Mạnh Hiểu hét lên, "Chủ đề tranh tài, nhà nước đang hỗ trợ gần đây. Tây Tây, tại sao mình lại có cảm giác phim này của cậu sẽ bùng nổ mạnh nhỉ."
Kịch bản này mang dáng vẻ sẽ thực sự bùng nổ, nhưng Chu Tây không thể nói quá nhiều. Ngành công nghiệp điện ảnh rất bí ẩn. Trước khi khui nồi, mọi người đều phải đậy nắp lại và giữ im lặng. Cô cố gắng hết sức để diễn cho tốt, còn việc nó có thể bùng nổ hay không, có thể giành được giải thưởng hay không, những điều này hiện tại vẫn chưa nằm trong phạm vi xem xét.
“Năm mới cậu có về ăn Tết không?” Mạnh Hiểu nói, “Sắp đến sinh nhật cậu rồi, cậu trở về hay ở lại bên đó?”
"Để bắt kịp tiến độ, mình hẳn không thể về ăn Tết được." Đã là tháng mười hai, biên tập viên đã thông báo trước. Năm nay, mọi người có thể sẽ phải đón năm mới ở trong đoàn phim.
Sinh nhật của Chu Tây là ngày 26 tháng 12 âm lịch.
"Vậy thì khi nào mình chạy qua tổ chức sinh nhật cho cậu vậy?"
“Không cần, mình không định tổ chức đâu. Sau sinh nhật này, mình sẽ hai mươi bảy tuổi, lại già thêm một tuổi rồi.” Chu Tây ngồi vùi trên ghế, đeo khẩu trang, mỉm cười, “Xin gửi lời chúc mừng năm mới trước thời hạn đến cậu. "
"Vậy thì—" Mạnh Hiểu nói, "Lục Bắc Nghiêu qua đó thì sao?"
"Không cần đến, anh ấy cũng ở trong đoàn, đang quay phim ở Vân Nam."
"Các cậu bây giờ như thế nào rồi?"
"Vẫn như vậy thôi."
"Giang Kiều gần đây rất có tinh thần cọ nhiệt của cậu, muốn cùng cậu xào CP. Cậu đừng để ý đến cô ta." Mạnh Hiểu một đường muốn ói ra máng, "Cô ta ngay cả nữ cũng không buông tha!"
Chu Tây cười thành tiếng.
Giang Kiều quả thực muốn xào CP với Chu Tây, sau khi cúp điện thoại, WeChat của Giang Kiều lại chuyển đến.
"Tây tỷ, độ hot của chúng ta gần đây rất cao. Người đại diện của tôi muốn hỏi chị có ý kiến gì không?" Giang Kiều nói rất uyển chuyển.
Chu Tây dứt khoát từ chối, "Không có."
Đối với Giang Kiều, lợi ích của cô ta là trên hết. Sau khi xào xong với Lục Bắc Nghiêu, lại cùng xào với cô. Hai người họ có phải là công cụ hình người không vậy? Để cho Giang Kiều nhảy loạn lên, trên dưới ngang dọc.
Sau khi Chu Tây đáp lại, Giang Kiều quả nhiên biến mất.
Sự nổi tiếng của Chu Tây gần đây rất cao, nhưng cô không có kế hoạch tiếp tục tận dụng sự nổi tiếng này, cô đang bận quay phim.
Đoàn phim đang rất gấp và muốn tham gia Triển lãm giao lưu phim quốc tế vào tháng 5 năm sau. Tết Nguyên Đán, mọi người không có ngày nghỉ, đều phải ở lại tổ phim làm gấp rút công việc. Chu Tây đã gọi điện cho Chu Khải Vũ để nói về việc này, Chu Khải Vũ đã khóc suốt nửa tiếng đồng hồ trên điện thoại, khăng khăng muốn đến gặp Chu Tây và cùng Chu Tây ăn Tết.
Chu Tây đã chuyển một khoản tiền cho dì Đồng để mua quần áo mới cho Chu Khải Vũ ăn mừng năm mới. Chu Khải Vũ vẫn chưa thể bước ra khỏi xe lăn, ông ấy không thể bước đi nếu không có dì Đồng dỗ dành.
Chu Tây và đoàn phim di chuyển đến thành phố B để quay phim, vào ngày 26 tháng 12 âm lịch. Ở thành phố B, trời đang có tuyết rơi dày, mọi chuyến bay lưu thông đều bị cấm. Mạnh Hiểu đi Pháp chưa về, dì Đổng ở trong điện thoại dặn dò cô hôm nay nhớ đi ăn mì trường thọ.
Chu Tây tuy lúc trước nói rằng không muốn tổ chức sinh nhật, nhưng khi ngày này đến, trong lòng vẫn thấy có chút cô đơn. Trong lòng hoàn toàn không có chút nhớ nhung nào đến người kia, dù sao cũng vào đúng ngày có tuyết rơi, không ai có thể vào, cô cũng không thể ra. Buổi sáng gọi điện cho từng người một, sau khi cúp máy, cô lại tham gia vào đoàn phim. Thời gian quay gần đây ngày càng dài, có ngày phải quay hơn chục tiếng đồng hồ.
Sinh nhật lần này đã định trước là cô độc một mình.
Lớn lên có lẽ chính là như thế, phần lớn thời gian đều phải tự mình trải qua một mình.
Cốt truyện của bộ phim điện ảnh lên đến cao trào, Trần Tinh lần đầu tiên bị đánh bại.
Trần Tinh đã lăn lộn một đường từ cuộc so tài dân gian, từng bước một leo lên trên Internet, rồi giành được chức vô địch cuộc thi đấu dân gian. Bộc lộ tài năng, ánh sáng của cô ấy bắn ra bốn phía, cô được tuyển vào đội tuyển của tỉnh. Lý Huân không còn là huấn luyện viên của Trần Tinh nữa, cô thi đấu đạt thành tích ở đội tuyển tỉnh rồi được tiến vào đội tuyển quốc gia.
Trần Tinh đang vô cùng hăm hở, tuy nhiên, trong trận đấu đầu tiên cho đội tuyển quốc gia, cô ấy đã thua.
Một kẻ thất bại.
Cô ấy đã đánh giá thấp đối thủ của mình, lại đánh giá quá cao bản thân, cô giỏi hóa giải từng chiêu số của đối phương, thế nhưng cuối cùng một cú đấm lôi đình đánh tới, cô quỳ xuống đất. Đầu gối của cô tiếp đất nặng nề. Ban đầu đạo diễn muốn sử dụng thế thân, nhưng cô muốn tự mình đứng dậy nên đã đích thân diễn.
Lỗ tai nổ oành, Chu Tây ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trên đầu.
Mồ hôi túa ra, cổ họng Chu Tây chuyển động, trong khoảnh khắc nhất thời cô cực kì muốn khóc. Đôi mắt cô đỏ hoe, cô ép buộc chính mình kìm lại những giọt nước mắt.
Trần Tinh có phải lúc này cũng đang mê mang không? Làm sao cô ấy có thể thua? Cô ấy đã tự hào nhiều năm như vậy, nắm đấm mà cô ấy dựa vào, vậy nhưng không thể gánh vác toàn cục.
Cô ấy đã gần chiếc cúp như thế, nhưng cô ấy lại ngã xuống.
Vô số máy quay hướng về phía cô ấy, Trần Tinh hoảng hốt nhìn về phía máy quay, tất cả âm thanh khiển trách và lên án đồng loạt vọt tới. Chu Tây dường như trở về quá khứ đã từng trải qua, cô là kẻ thất bại, đứng giữa tâm bão của dư luận, đón nhận những lời chỉ trích từ bốn phương tám hướng.
Chu Tây vượt qua ánh đèn sân khấu và đám đông ồn ào, cô đột nhiên nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu đang đứng trong đám đông. Lục Bắc Nghiêu mặc áo khoác dài màu đen và đeo khẩu trang đen, đang đứng đằng sau lưng đạo diễn. Thân hình anh cao ngất, dáng đứng thẳng tắp. Mọi thứ xung quanh đều hóa thành hư vô, mọi âm thanh đều ngừng lại, giữa trời và đất dường như chỉ còn lại một bóng người, Chu Tây lặng lẽ nhìn Lục Bắc Nghiêu.
Trái tim cô trong chớp mắt lắng xuống, trên thế giới này vẫn có người đang đợi cô, cô không hề đơn độc.
Những chiếc máy quay giống như những con quái vật kia không thể nuốt chửng cô. Có người ở phía sau lưng cô, tin tưởng cô, cô không sợ bất cứ điều gì nữa.
“Cắt!” Đạo diễn hét lên cắt và nói: “Chu Tây, cô vào cốt truyện sớm quá. Lý Huân còn chưa tới, nên để cảm xúc lại chờ qua một khoảng thời gian đã”.
Chu Tây nhìn thẳng vào Lục Bắc Nghiêu, ngay khoảnh khắc đó, cả thế giới im lặng.
Đạo diễn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu, ông ta giật mình, "Bắc ca à?"
Lục Bắc Nghiêu yên lặng nhìn Chu Tây, đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Chu Tây diễn xuất, nhưng lần này anh vô cùng rung động.
Chu Tây đơn độc lẻ loi như vậy, thời điểm cô ngã xuống, trái tim anh cũng nhói lên. Anh chỉ muốn đi lên ôm lấy Chu Tây, hai tay bên người nắm lại siết chặt. Đuôi mắt anh ửng đỏ, Chu Tây vì tương lai mà chiến đấu, cô đã cố gắng hết sức.
“Tôi vừa rồi có chút phân tâm, tôi đã điều chỉnh lại.” Chu Tây thu hồi ánh mắt, “Có thể tiếp tục rồi.”
Nhưng tâm tư của cô lại phiền nhiễu rối loạn, tại sao Lục Bắc Nghiêu lại ở đây?
Không phải anh ấy đang quay phim ở Vân Nam sao? Tại sao anh ấy lại tới đây? Ở thành phố B, tuyết rơi dày đặc, đến đường cao tốc cũng bị tắc nghẽn. Làm thế nào anh đến được đây? Hôm qua còn có tin nói rằng Lục Bắc Nghiêu bị thương khi quay phim ở Vân Nam. Chu Tây gọi điện thoại cho anh và anh còn bảo rằng mình không sao.
Hôm nay anh đã đến thành phố B bằng cách nào?
Chu Tây NG lần thứ hai, cô lau mặt một cái.
Hồ Ứng Khanh nói, "Nếu không thì dừng lại trước, cô hãy nghỉ ngơi một lúc đã."
“Một lần nữa.” Chu Tây lau mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, ngước mắt lên, người kia đã không thấy đâu nữa. Giống như ảo giác vậy, Chu Tây cố lấy bình tĩnh trong mười phút, uống một ngụm nước lạnh, tiếp tục quay phim.
Lần này cô vào trạng thái rất nhanh, tuy nhiên lúc công việc kết thúc đã gần mười hai giờ đêm. Tuyết rơi rất nhiều ở thành phố B. Chu Tây mặc áo khoác lông vũ và quấn một chiếc khăn quàng cổ dày, chỉ lộ ánh mắt ra bên ngoài. Cô bước ra khỏi cửa và nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu.
Sân sau chỉ có một ngọn đèn, ánh sáng mờ ảo, Lục Bắc Nghiêu dựa vào chiếc xe SUV. Quần tây đen ôm sát đôi chân thẳng tắp, anh đi kèm một đôi giày màu đen cổ thấp, nghiêng nghiêng dựa vào xe. Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay thon dài, lóe lên sắc cam trong bóng tối.
Gương mặt tuấn tú, sâu sắc mà trầm tĩnh, đôi mắt sâu thẳm nhìn Chu Tây chăm chú.
Chu Tây nhìn anh, anh bèn dập tắt điếu thuốc. Né người sang một bên, mở cốp chiếc SUV. Những quả bóng bay màu hồng bay ra, ánh đèn lấp lánh bật sáng, và giữa vô số bông hồng đỏ là một chiếc bánh kem bơ màu hồng khổng lồ với một nàng công chúa nhỏ đang đứng trên đó.
Những chiếc bánh do Lục Bắc Nghiêu đặt luôn quê mùa một cách độc nhất vô nhị, theo một lối suy nghĩ riêng, khiến người trước mặt phải tối sầm mắt. Thời đại này có thể đặt một chiếc bánh xấu như vậy quả thật là không dễ chút nào.
Chu Tây đưa tay lên che mặt, tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất là lớp tuyết đọng thật dày. Trời đất yên lặng, ánh đèn trong cốp sau le lói, ngay sau đó là tiếng nhạc vang lên.
“Sinh nhật vui vẻ, Chu Tây.” Giọng Lục Bắc Nghiêu rất trầm, anh vừa mới hút thuốc, trong cổ họng còn dư vị của gió lạnh và khói thuốc, ánh nến lấp lánh phản chiếu trên khuôn mặt lạnh lùng mà sâu sắc của anh. Lông mi của anh ấy rất dài, đuôi mắt cong xuống, hàng mi phủ bóng lên đôi mắt, anh cười thật sâu, giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian, "Còn năm phút nữa, vẫn kịp."
Chu Tây nghiêng đầu nhìn sang phía khác, Lục Bắc Nghiêu lấy từ trong túi ra một số cây nến rồi đếm, "Qua hết hôm nay em sẽ hai mươi bảy tuổi. Anh không mua được nến số, cho nên anh sẽ cắm hai mươi bảy cây nến thay vào. "
Chu Tây giẫm lên tuyết đi về phía Lục Bắc Nghiêu.
Đôi giày đi tuyết kêu loạt soạt khi tiếp xúc với lớp tuyết đọng dày, cô đi thẳng đến chỗ bên cạnh Lục Bắc Nghiêu, người vừa đếm xác nhận vừa nhét chiếc nến thứ mười vào, "Vẫn còn mười bảy chiếc."
Anh dâng hương đấy à?
Chu Tây kéo xuống khẩu trang, ôm cổ Lục Bắc Nghiêu, kiễng chân lên hôn anh.