Tình trạng hiện tại của Chu Tây rất tệ, Lục Bắc Nghiêu có chút lo lắng. Cưỡng chế bản tính, đè nén lâu ngày sẽ có vấn đề về tâm lý mà thể trạng ban đầu của cô vốn cũng đã rất kém.
“Anh không cần em phải quay lại gánh vác mà là hy vọng em đừng ép mình quá mức.” Giọng Lục Bắc Nghiêu trầm khàn, “Tây Tây, cho dù em có làm gì đi nữa, anh cũng hy vọng em vui vẻ. Dù trời sập, chúng ta cũng sẽ cùng nhau gánh vác, em không chỉ có một mình. "
Chu Tây vẫn im lặng, gần đây trạng thái của cô rất tệ, cô biết. Nhưng cô cho rằng mình có thể gánh vác được những vấn đề trong quá khứ, sự lo lắng và bất an bị cô cưỡng chế đè nén, gồng mình gắng gượng. Hôm nay nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu, tâm trạng của cô liền thả lỏng, cô ôm lấy Lục Bắc Nghiêu.
Cô muốn dựa vào một chút, dù chỉ trong một thời gian ngắn.
“Gần đây em ngủ được không?” Lục Bắc Nghiêu chuyển chủ đề, “Em còn gặp ác mộng không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn Lục Bắc Nghiêu, "Không có ác mộng."
Lòng bàn tay Lục Bắc Nghiêu chậm rãi thoa thuốc mỡ, da thịt của cô nóng như lửa đốt. Lực bàn tay Lục Bắc Nghiêu mạnh hơn Tần Di, ấn vào có chút đau, Chu Tây nhíu mày, "Nhẹ một chút."
Lục Bắc Nghiêu nhẹ tay hơn, nhìn về phía Chu Tây.
Chu Tây hai mắt ửng đỏ, anh cúi người qua, khoảng cách rất gần, hơi thở đan xen, chậm rãi hòa vào nhau.
Chu Tây rũ mi, nhắm mắt lại, "Anh ở đây mấy ngày?"
"Cùng em qua năm mới."
Lục Bắc Nghiêu lùi lại cực kì kiềm chế, vết thương ghê rợn nhất cũng đã được bôi thuốc, anh bỏ quần áo của Chu Tây xuống, che đi vòng eo nhỏ gầy của cô. Ánh mắt nhìn xuống, anh nói: "Em cởi quần xuống để còn bôi thuốc lên đùi."
“Anh cởi cho em đi.” Chu Tây bật thốt xong liền hối hận, đây là cô trước đây, nhưng có lẽ cô cũng không muốn rút lại lời, đành vùi mặt vào tay mình.
Lục Bắc Nghiêu nheo mắt, bọn họ gần như đã một năm không thân mật. Nửa đầu năm ngoái, Lục Bắc Nghiêu liên tục quay phim trong đoàn làm phim, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sau đó lại ầm ĩ chia tay.
Anh nhìn Chu Tây bằng ánh mắt sâu thẳm hồi lâu, Chu Tây giống như đã ngủ, kiên quyết không nhúc nhích. Lục Bắc Nghiêu đành chấp nhận số phận, cẩn thận cởi xuống quần ngủ của cô. Thương tích ở chân không phải chỉ ở một nơi, cả hai đầu gối đều có vết bầm tím.
"Xoay người."
Chu Tây không nhúc nhích, Lục Bắc Nghiêu đợi một lúc cũng không thấy động tĩnh gì, lại thấy cô đã ngủ thật, hô hấp đều đều yên lặng ngủ. Trước đây, giấc ngủ của Chu Tây rất nông, hiếm khi cô chợp mắt được trong giây lát. Đây đã là lần thứ hai, Chu Tây cực kì mệt mỏi.
Lục Bắc Nghiêu bế cô đến giữa giường, để cô nằm thẳng, cầm chăn đắp lên rồi mới bôi thuốc cho cô. Thoa thuốc xong rồi cô vẫn không tỉnh lại, cả một đêm cô chỉ ăn hai miếng bánh ngọt và uống nửa hộp sữa tươi.
Lục Bắc Nghiêu ngồi bên giường nhìn cô, tâm tình trĩu nặng.
Chu Tây thích bám người khi ngủ, cho nên với chiếc giường lớn như vậy, cô phải dán sát vào người anh. Lục Bắc Nghiêu lại không thích dán sát nhau mà ngủ cho lắm, cho dù có nhắc nhở bản thân trước khi đi ngủ không được cách quá xa, anh vẫn sẽ tách ra một cách tự nhiên khi đã chìm vào giấc ngủ. Khi mới chung sống, Chu Tây đã nhiều lần cãi nhau với anh vì chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây bây giờ đang ngủ rất yên bình, rạng sáng lúc ba giờ, Lục Bắc Nghiêu thấy cô không trở mình, cũng không giương nanh múa vuốt chiếm vị trí, cô ngoan ngoãn nằm nghiêng, vùi nửa đầu vào chăn mà ngủ.
Ba giờ rưỡi, Lục Bắc Nghiêu đứng dậy đi về phòng mình. Anh xoa mặt, lấy ra một điếu thuốc châm lửa đốt. Ngọn lửa xanh cuộn lên điếu thuốc, anh ném bật lửa xuống bàn. Một tay cởi cúc quần áo, anh vừa cởi áo khoác ra liền khàn giọng rên lên một tiếng, rồi lại tiếp tục cởi áo sơ mi bên trong ra.
Thuốc lá có thể giảm đau.
Lục Bắc Nghiêu cởi ra toàn bộ quần áo, thấy chiếc băng vải trên bả vai đã bê bết máu. Quả nhiên vết thương đã nứt ra.
Tin tức là thật, vai của anh đã bị một thanh thép cào vào khi anh nhảy từ trên xe xuống trong lúc đang quay phim. Sau mười mấy mũi khâu, đoàn phim nhiều người lắm miệng, không giấu được nên mới lọt ra ngoài. Đoàn phim cho anh nghỉ 10 ngày, anh lại tự xuất viện và trở về thành phố S để gặp qua Chu Khải Vũ. Anh muốn gặp Chu Tây, nhưng mọi phương tiện giao thông đều dừng hoạt động vì trận bão tuyết bất ngờ này.
Anh chỉ có thể lái xe đến đây.
Giữ một tư thế trong thời gian dài, vừa rồi Chu Tây ôm lấy anh đụng một cái, vết thương liền bung ra. Lục Bắc Nghiêu cắn điếu thuốc, dùng đôi tay thon dài cầm hộp thuốc trong vali hành lý lên, lấy kéo và băng gạc ra.
Hút xong một điếu thuốc, anh tự quấn một chiếc băng mới. Vứt chiếc băng dính máu vào thùng rác, trong phòng nồng nặc mùi máu.
Lục Bắc Nghiêu để trần thân trên đi vào phòng tắm, rửa đi vết máu dính trên tay.
Ngước nhìn mình trong gương, anh có chút nhếch nhác. Đó chủ yếu là sự cô độc, vì anh rất nhớ Chu Tây, anh đã rất lâu không cùng Chu Tây ngủ chung một chỗ.
Cái kiểu cô đơn sâu tận xương tủy, vô cùng trống trải. Anh gần đây bị mất ngủ trầm trọng, không phải không có thời gian ngủ mà là không ngủ được. Vừa nghĩ đến Chu Tây, anh lại không ngủ được.
Vòi nước không đóng, tiếng nước chảy róc rách, trong đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng. Một lúc lâu sau, Lục Bắc Nghiêu mới rửa mặt, tắt vòi nước, trở lại nằm trên giường.
Đêm vắng lặng còn bên người trống trải. Không ai kề cận anh ngủ, không ai nửa đêm mơ mơ màng màng đến hôn anh, giống như nói mớ mà gọi anh là ông xã.
Ở chung một chỗ quá lâu, lâu đến mức không biết phải sống thế nào sau khi rời xa nhau. Anh lúc trước bận rộn, cuộc sống no đủ, anh biết sau lưng mình có Chu Tây, về đến nhà có một ngọn đèn, anh có chỗ thuộc về.
Anh sợ Chu Tây bị bệnh, anh sợ Chu Tây sẽ không bao giờ yêu anh nữa, anh sợ tương lai sẽ là một con đường dài đằng đẵng mà không có người đúng lúc tươi cười chờ anh ở phía trước.
Đến cuối đời, liệu có còn cô ấy?
Nếu không có cô, sống còn có ý nghĩa gì?
Tuyết không tiếng động rơi ngoài cửa sổ, lặng lẽ bao phủ mặt đất.
Bão tuyết dừng trong một thời gian ngắn, rồi lại rơi xuống suốt đêm dài. Màn đêm trôi qua, cả thế giới chìm vào một màu trắng tĩnh lặng. Chu Tây ngủ một giấc rất dài, trong mộng thấy cha mẹ yêu thương, cô cưỡi ở trên cổ cha mình, bên cạnh là người mẹ mảnh mai xinh đẹp. Ngay sau đó giấc mơ thay đổi, mẹ cô tóc rối bù điên cuồng bóp cổ cô.
Chu Tây nhìn bàn tay của bà đến gần, cô gọi mẹ, nhưng mẹ cô không nhận ra cô nữa. Đôi tay càng lúc càng siết chặt, Chu Tây không thở nổi, cô sợ hãi cực kì, nước mắt chảy xuống.
Không ai cứu cô cả, nhưng giấc mơ lại biến đổi. Trời đất chìm trong ngọn lửa, quái vật chạy khắp nơi, miệng chúng ngoác ra, nhìn như chậu máu. Vào ngày tận thế, cô trốn lên một tòa nhà cao tầng. Dưới chân cô có gió, bên dưới là bóng tối vô hình, cô nghe thấy tiếng đá rơi xen lẫn tiếng gió thổi.
Chu Tây lùi về phía sau, nhưng lùi nữa thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, cô hoang mang sợ hãi, xoay người ngã vào một vòng ôm mạnh mẽ, cánh tay cường tráng của người đàn ông ôm chặt lấy cô, anh nói, đừng sợ. Chu Tây ngước đôi mắt mông lung lên, nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Chu Tây đột nhiên tỉnh lại, ngồi dậy theo bản năng mà đỡ lấy thắt lưng, cô chợt nhận ra cơn đau cũng không tệ như trước. Cô cầm điện thoại di động ở đầu giường lên kiểm tra thời gian, đã mười một rưỡi. Buổi chiều sẽ quay phim vào lúc 3 giờ, nghĩa là 12 rưỡi phải rời khách sạn.
Chu Tây đỡ thắt lưng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, còn phải tắm rửa sạch sẽ chỗ thuốc mỡ.
Điện thoại đổ chuông, là số lạ, Chu Tây cầm lên xem thử, chờ đến khi máy đổ chuông lần thứ hai mới kết nối. Cô đưa điện thoại lên tai nói: "Xin chào."
“Tây tỷ, em là Tiểu Phi.” Giọng của Tiểu Phi truyền đến, “Bắc ca đang ở chỗ chị sao?
“Làm sao vậy?” Chu Tây cau mày, cô không có ấn tượng tốt với tất cả những người trong đoàn đội của Lục Bắc Nghiêu, cũng gần như không có liên hệ gì. Khi mới chia tay với Lục Bắc Nghiêu, cô đã chặn số điện thoại của Tiểu Phi, đó là điện thoại mà Lục Bắc Nghiêu mượn.
"Trên người Bắc ca bị thương, chị biết chứ?"
Lông mày Chu Tây nhíu chặt hơn, bàn tay bóp kem đánh răng cũng dừng lại.
"Trong quá trình quay phim, anh ấy bị ngã từ trên xe, bị thanh thép trên xe cào vào vai, khá nặng. Bác sĩ đã đề nghị anh ấy nên nằm trên giường nhưng anh ấy lại về thành phố S trước lịch trình, không đưa ai đi cùng cả. Hôm nay em đến tìm anh ấy mà không thấy đâu. Em sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra với anh ấy. "
"Gãy xương à?"
"Không gãy xương, chỉ khâu khoảng hai mươi mũi."
"Anh ấy đang ở chỗ tôi, tôi sẽ thuyết phục anh ấy đến bệnh viện."
Lục Bắc Nghiêu trước kia bị thương cũng giấu giếm cô, cái gì cũng không chịu nói. Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, anh ấy vẫn không chịu nói cái gì sao? Chu Tây không dám nghĩ tới vết thương rốt cuộc là lớn tới mức nào mà cần phải khâu những hai mươi mũi.
Anh còn lái xe từ thành phố S tới và làm bánh cho cô.
Anh lại còn xoa bóp thắt lưng giúp cô.
Vậy mà Chu Tây không biết gì cả, Lục Bắc Nghiêu là một con chó đúng không? Chu Tây không bao giờ nói tục, nhưng cô thực sự muốn đánh Lục Bắc Nghiêu.
“Tây tỷ, Bắc ca rất yêu chị, chị có thể cho anh ấy một cơ hội được không?” Tiểu Phi ở đầu dây bên kia nói chuyện mà sắp khóc tới nơi, cậu ta nói: “Ngày chị bị tai nạn xe lần đó, anh ấy đã yêu cầu em quay lại trước. Là em vô dụng, em đã không đặt vé máy bay về ngay nên làm trễ nải. Bắc ca dạo này bị mất ngủ nghiêm trọng, ngày nào cũng phải uống thuốc. Trước kia anh ấy không hề như vậy, Tây tỷ, em không biết phải nói sao nữa. Về chuyện tình cảm của hai người thì em là người ngoài cuộc, em không nên nói nhiều. Nhưng sự thật không phải như những gì thế giới bên ngoài nói, cho rằng anh ấy không hề yêu chị. Không phải vậy đâu, anh ấy chỉ cần có cơ hội, dù bận rộn hay mệt mỏi thế nào anh ấy cũng sẽ quay về. Em đã đi theo Bắc ca làm trợ lý bốn năm rồi, em lấy tính mạng ra bảo đảm. Anh ấy không đạp chân hai thuyền hay qua lại với người phụ nữ khác, anh ấy cũng không cảm thấy phiền hay không thể tha thứ cho chị gì cả. Anh ấy ở trên phim trường cũng không hề nhìn đến các nữ diễn viên khác. Dù ai có nói cái gì, anh ấy đều nói rằng anh ấy đã có chị rồi. "
Tại sao Trần Chu lại ghét Chu Tây đến vậy? Trần Chu là quản lý của Lục Bắc Nghiêu, và quản lý thì nắm giữ nhiều quyền lực hơn. Quản lý là người bán còn nghệ sĩ là hàng hóa. Họ có lợi ích chung nhưng Lục Bắc Nghiêu đã vì Chu Tây mà buông bỏ quá nhiều thứ, điều này đã làm tổn hại đến lợi ích của anh ta.
Tiểu Phi là người đứng xem ngoài cuộc nên có thể nhìn thấy rõ ràng. Cậu ta cầm tiền của Lục Bắc Nghiêu và giúp Lục Bắc Nghiêu làm mọi việc.
Lục Bắc Nghiêu là một người rất lãnh đạm và mối quan hệ của anh với bọn họ cũng vậy. Tiểu Phi chỉ thấy anh đối với Chu Tây là một lòng nhiệt tình, giống như một con người chân thực. Cả cuộc đời này, ngoại trừ Chu Tây, có lẽ không có người nào khác có thể giở thói ngang ngược khắp trời khắp đất trong thế giới của Lục Bắc Nghiêu.
Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu chia tay, Tiểu Phi không biết lý do. Đây không phải là cái loại ầm ĩ trước đây, Lục Bắc Nghiêu quay lại dỗ dành thì mọi chuyện liền kết thúc, lần này là xung đột lớn rồi.
Hoàn toàn kết thúc.
Lục Bắc Nghiêu đã thay đổi, anh không còn là Lục Bắc Nghiêu mải mê kiếm tiền không thèm quản chuyện khác và chạy ngược về bất cứ khi nào rảnh rỗi. Anh bắt đầu ngẩn người trong thời gian dài và rơi vào trạng thái trống rỗng.
Anh bị mất ngủ, anh hút thuốc càng ngày càng nhiều. Anh sẽ biến mất và rời khỏi đoàn đội để làm một số điều thực sự không thể tưởng tượng được.
"Tây tỷ, cho dù chia tay, chị cũng nên cho anh ấy một khoảng thời gian quá độ. Dù có chuyện gì xảy ra, hai người cũng đã từng yêu nhau, em nghĩ chị cũng hy vọng anh ấy sống tốt--"
“Anh ấy bị thương mà không nằm viện?” Chu Tây cắt ngang lời của Tiểu Phi.
“Đúng vậy.” Tiểu Phi từ trước đến nay đều sợ hãi Chu Tây, nói liên tục, “Anh ấy cũng không trở lại bệnh viện mà đi thẳng về.”.
"Tôi biết rồi."
"Tây tỷ? Con người Bắc ca thực sự không xấu." Tiểu Phi vẫn muốn tiếp tục đề cao Lục Bắc Nghiêu.
“Tôi biết.” Chu Tây nói, “Anh ta là một kẻ ngốc.”
Chu Tây cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, hai mắt ửng đỏ, có chút ngẩn ngơ. Chu Tây dụi mắt, tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Cô chết lặng mà làm những việc còn lại, thay quần áo xong, Chu Tây quấn băng vải ở cổ tay, lúc ra khỏi cửa lại đụng phải Tần Di.
“Em đi đâu vậy?” Tần Di quan sát biểu cảm của Chu Tây, cô thật sự có vẻ mặt của Trần Tinh dù đang ở ngoài bộ phim, đằng đằng sát khí.
"Lục Bắc Nghiêu ở phòng nào?"
Tần Di liếc mắt nhìn Chu Tây, chỉ vào phòng bên cạnh nói: "Ba giờ là quay phim rồi. Em nên đi ăn cơm thôi. Ăn xong còn đi đoàn phim."
Ngụ ý hai người đừng có mà hẹn gặp riêng lẻ, sắp quay phim rồi!
“Không làm chậm trễ mấy phút đâu.” Chu Tây gõ cửa nhưng một lúc lâu vẫn không có ai ra mở, cô gọi điện thoại cho quầy lễ tân nói rằng thẻ phòng bị rơi mất. Để cho người đến mở cửa, người ở quầy lễ tân phải xác minh danh tính của cô trước, cô bèn đọc số căn cước của Lục Bắc Nghiêu.
Chu Tây dựa vào cạnh cửa nhìn xuống những hoa văn trên thảm.
Nhân viên phục vụ phòng nhanh chóng đi đến, cầm thẻ tổng nhìn Chu Tây.
“Vị kia nhà tôi ngủ say không gọi dậy được.” Chu Tây dựa vào cửa, lấy khẩu trang ra đeo vào, giọng điệu rất bình tĩnh và dịu dàng, “Lúc tôi ra ngoài lấy đồ thì gió thổi cửa đóng lại. Thẻ mở cửa phòng lại đặt ở trong phòng, khiến các vị phải vất vả một chuyến, làm phiền rồi. "
Nhân viên phục vụ phòng mở cửa nói: "Không cần khách sáo."
Nhân viên vẫn còn quan sát Chu Tây, nhưng có người gọi ở phía sau, cô ấy liền quay người rời đi trước khi có thể nhìn kỹ hơn.
Chu Tây bước vào cửa, rèm cửa sổ dày được kéo chặt, căn phòng tối om, cô trở tay đóng cửa lại rồi mới bật đèn lên.
Khách sạn này có quy cách như nhau, cơ sở sơ sài, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy người ở trên giường.
Cảm giác sự không chân thật khi giẫm lên tấm thảm dày, Chu Tây nhìn chằm chằm Lục Bắc Nghiêu trên giường và bước vào trong. Chăn bông đặt ngay ngắn trên ngực anh, anh ngủ mà khoác tay lên trán, lông mày nhíu lại.
Ngón tay của người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, đã gầy đi rất nhiều. Những đường nét lạnh lẽo mà nghiêm túc kéo dài đến tận xương cổ tay, anh đang đeo một chiếc đồng hồ cũ, là chiếc đồng hồ mà Chu Tây đã tặng cho anh.
Cổ áo của bộ đồ ngủ kiểu áo sơ mi bị bung ra, có thể nhìn thấy một góc băng gạc, một màu đỏ sậm.
Chu Tây nhìn bốn phía xung quanh, trong thùng rác có một miếng vải gạc dính máu, nhìn mà giật mình, tất cả đều là máu của Lục Bắc Nghiêu, anh rốt cuộc có bao nhiêu vết thương nặng như thế ? Lục Bắc Nghiêu cũng từng bị thương khi quay phim, nhưng mỗi lần đều là về sau Chu Tây mới biết. Cô nhìn thấy vết sẹo của anh mà truy hỏi, anh mới cực chẳng đã mà thừa nhận.
Cô kìm lại trái tim đang điên cuồng đập loạn xạ của mình và bước đến trước giường.
Tại sao tối hôm qua Lục Bắc Nghiêu không nói gì? Anh thích cứng rắn gánh vác sao? Anh bị thương mà vẫn lái xe, anh chán sống rồi sao? Anh không sợ chết sao?
Chu Tây đã đọc tin tức, tại sao cô vẫn không để ý? Vì cô không dám và cũng không thể nghĩ nổi.
“Lục Bắc Nghiêu?” Chu Tây vừa mở miệng nói, nước mắt liền lăn xuống. Cô vội vàng đưa tay lên lau, cô muốn chất vấn Lục Bắc Nghiêu, có phải anh muốn chết không ? Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Lục Bắc Nghiêu không cử động hay thức giấc. Cô muốn kéo cổ áo Lục Bắc Nghiêu và hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì. Chu Tây chạm vào làn da nóng bỏng, tay cô bỏng rát.
Anh phát sốt.