Họ đã ở chung một chỗ quá lâu, lâu đến mức họ không biết cuộc sống sẽ tiếp tục như thế nào nếu không có nhau.
Chu Tây chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Bắc Nghiêu sẽ rời đi trước.
Nếu anh rời đi trước, Chu Tây cô phải làm thế nào?
Họ quen nhau đã lâu như vậy, luôn là Lục Bắc Nghiêu ở bên chăm sóc cô. Nhưng Lục Bắc Nghiêu không phải là thần tiên, anh cũng sẽ bị bệnh, cũng sẽ yếu ớt và mỏng manh, cũng sẽ không chịu nổi gánh nặng mà sụp đổ.
Chu Tây chạy vội ra ngoài gọi Tần Di, đầu óc hoảng loạn của cô trở nên trống rỗng, liệu Lục Bắc Nghiêu có thể chết hay không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hồ Ứng Khanh vừa đi ra khỏi cửa liền đụng phải khuôn mặt đầy nước mắt của Chu Tây.
“Mau giúp tôi một chuyện.” Thần kinh Chu Tây căng thẳng, cô siết chặt tay, đầu ngón tay run rẩy, “Anh ấy hôn mê rồi.”
Ai cơ?
Hồ Ứng Khanh bước vào phòng nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu thì liền kinh ngạc, hai cái người này thật là -- không cách nào có thể nói ra, nói ra tất cả đều là những lời thô tục.
Hồ Ứng Khanh bước lên phía trước để kiểm tra tình hình, Chu Tây vội kéo Hồ Ứng Khanh lại, "Đừng chạm vào anh ấy."
Hồ Ứng Khanh liếc nhìn Chu Tây, anh ta và Chu Tây hợp tác trong hai bộ phim truyền hình, trong bộ phim này anh ta vừa là một người thầy vừa là một người cha, cho nên liền theo tự nhiên mà coi Chu Tây như đàn em, "Tôi chỉ muốn xem có vấn đề gì đang xảy ra, cô khẩn trương cái gì? "
Chu Tây buông tay.
Tần Di cũng vào cửa, "Có chuyện gì thế?"
Hồ Ứng Khanh gần như biết mọi chuyện khi nhìn thấy vết thương, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi, "Ước chừng là sốt cao do vết thương bị nhiễm trùng, nên đến bệnh viện thôi."
Chu Tây vội vàng đi tìm quần áo cho Lục Bắc Nghiêu mặc, thời điểm vừa cài cúc cho anh, Lục Bắc Nghiêu đột nhiên nắm lấy tay cô, có vẻ như vừa tỉnh lại, tim của Chu Tây nhảy dựng lên, vội nhìn sang, Lục Bắc Nghiêu mở to hai mắt ứng đỏ nhìn Chu Tây mấy giây, "Bé cưng."
Tay Chu Tây dừng lại.
Anh nóng đến hồ đồ, sau khi kêu một tiếng , khóe môi nhếch lên, gắng gượng tiến đến hôn lên cằm Chu Tây, vùi mặt vào cổ Chu Tây, nước mắt trào ra, nỉ non nói: "Tây Tây."
Cả người anh nóng rừng rực, Chu Tây ngập ngừng áp lên da thịt anh, thuận thế ôm lấy bả vai anh.
"Khi nào anh tỉnh lại, em sẽ tính sổ với anh."
Chu Tây cài cúc áo khoác ngoài cho anh, Lục Bắc Nghiêu đã nóng đến hôn mê bất tỉnh, cứ lôi kéo tay Chu Tây. Không thể gọi xe cấp cứu vì cô và Lục Bắc Nghiêu không công khai chuyện này, bây giờ chuyện đã rất phức tạp, một khi nó lan rộng, ước chừng sẽ gặp rất nhiều chuyện rắc rối, gió tanh mưa máu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xe ở dưới lầu, đi qua cửa sau.” Hồ Ứng Khanh đi tới, đỡ Lục Bắc Nghiêu, nói: “Đi thôi.”
Chu Tây mím môi một cái, "Cám ơn."
Hồ Ứng Khanh hành động nhanh chóng, anh ấy đã ở trong vòng nhiều năm, có đội ngũ dày dặn kinh nghiệm. Họ cấp tốc thu dọn hiện trường và đưa Lục Bắc Nghiêu đến bệnh viện.
Hồ Ứng Khanh đã liên hệ với người đại diện của anh ta để sắp xếp việc bảo mật bên phía bệnh viện.
Lục Bắc Nghiêu đúng là bị sốt do nhiễm trùng vết thương, anh đã sốt tới bốn mươi độ rồi, người lớn bị sốt tới bốn mươi độ mà còn tăng nhiệt độ thêm chút nữa thì sẽ thành ngớ ngẩn.
Bệnh viện lo lắng sẽ phát sinh những biến chứng khác nên phải lấy máu xét nghiệm, y tá xắn tay áo của anh lên. Chu Tây nhìn thấy vết sẹo ở bên trong cánh tay anh, cô nghiến răng đứng thẳng dậy.
Cô và Lục Bắc Nghiêu đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, lại luôn ngủ chung một chỗ, cô làm sao có thể không biết trên người anh có cái gì? Tất cả đều là những vết sẹo mới.
Sau khi y tá lấy máu, cô ấy đã nhờ Chu Tây ấn giúp bông cầm máu.
Cánh tay Lục Bắc Nghiêu thon dài, bắp thịt rõ ràng, Chu Tây nhìn những vết sẹo bên trong cánh tay anh. Sự chồng chéo cũ và mới, dấu vết sâu và cạn. Anh vẫn hôn mê, cau mày.
Họ đều là bệnh nhân.
Không thuốc nào chữa khỏi.
Ngay sau đó y tá quay lại truyền dịch cho anh, Chu Tây ném miếng bông dính máu vào thùng rác, quay đầu nhìn Hồ Ứng Khanh bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
“Hôm nay cô còn quay được không?” Hồ Ứng Khanh dựa vào tường, một tay đút túi.
Chu Tây nhất thời không biết nên nói cái gì, há miệng cũng không phát ra âm thanh, cô hít một hơi thật sâu, xoa xoa đầu lông mày, "Anh có thuốc lá không?"
Hồ Ứng Khanh quay người đi về phía bậc thang, Chu Tây đi theo phía sau, hai người cùng leo cầu thang lên sân thượng. Bầu trời gió lớn, cuốn lên những bông tuyết, tuy bão tuyết đã ngừng nhưng gió rét vẫn gào thét.
Hồ Ứng Khanh đưa cho cô một điếu thuốc, nhưng Chu Tây không biết hút.
Hồ Ứng Khanh lấy ra một chiếc bật lửa và châm lửa cho cô, nước mắt của Chu Tây ứa ra.
"Nếu không biết hút thuốc, đừng cưỡng ép mình học. Đây cũng không phải là chuyện tốt." Hồ Ứng Khanh đốt một điếu thuốc rồi nhìn về phía xa xăm, một lúc lâu sau, anh ta quay lại nhìn Chu Tây, cô đang ngồi xổm trên mặt đất, cằm chống lên đầu gối, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Hai người là xảy ra chuyện gì đây? Nếu không tiện nói thì thôi, tôi cũng không theo dõi chuyện riêng tư của hai người." Hồ Ứng Khanh thở dài nói, "Trong ngành của chúng ta, việc tạo ra một nhân vật rất dễ dàng và mọi người thường coi thường sự chân thật do con người bày ra, vì vậy mà nảy sinh nhiều mâu thuẫn không đáng có. ”
Toàn bộ thành phố bị tuyết bao phủ, bầu trời và mặt đất đều trắng xóa. Chu Tây ngước mắt lên nhìn trời, hồi lâu sau mới nói: "Tôi quen anh ấy năm mười chín tuổi, yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ấy là người tôi theo đuổi."
"Chúng tôi đã ở bên nhau sau đó."
“Bạo lực mạng lần đó - tôi thật sự không chịu nổi, tôi quá mệt mỏi, tôi phát bệnh rất nặng.” Cô vùi mặt vào đầu gối, “Tôi không trách Lục Bắc Nghiêu, tôi cũng không biết nên trách ai. Tôi không đủ kiên cường, Lục Bắc Nghiêu thì quá nổi tiếng với lượng người hâm mộ quá lớn. "
Vì vậy, Lục Bắc Nghiêu dứt khoát rút một nửa ra khỏi vòng, anh sợ rằng Chu Tây sẽ lại bị thương tổn.
Vì vậy, Chu Tây mới điên cuồng học diễn xuất và buộc bản thân phải dốc sức làm việc, cô muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Hồ Ứng Khanh hút một hơi, gió thổi qua làm bay tàn thuốc. Chúng lạo xạo du đãng trong không khí, rồi từ từ rơi xuống, chìm vào trong tuyết trắng.
Anh ta chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, không ai sai cả, chỉ là cảm thấy cuộc sống thật mẹ nó quá khó khăn.
Sau khi Hồ Ứng Khanh hút xong một điếu thuốc, anh ta dập tắt, bóp vụn tàn thuốc. Không hiểu vì sao, anh ta bỗng thấy có chút hâm mộ.
"Tùy cô lựa chọn, hãy chọn những gì cô muốn và đừng hối hận là được. Tôi không quan tâm quá nhiều đến người hâm mộ. Mỗi người nên tập trung vào cuộc sống sinh hoạt của chính mình. Người hâm mộ và minh tinh có lẽ chính là mối quan hệ giữa Bên A và Bên B." Hồ Ứng Khanh thở dài một tiếng, nói: "Hiện tại bệnh của cô đã đỡ chưa? "
Chu Tây gật đầu rồi lại lắc đầu.
Bệnh tâm thần phân liệt cần dùng thuốc suốt đời, nhưng nó có thể phát tác bất cứ lúc nào.
"Cuộc đời nhìn thì dài nhưng thực ra lại rất ngắn. Chỉ vài chục năm nữa thôi, khi chúng ta ra đi, chúng ta sẽ không để lại bất cứ thứ gì trên đời này, và chúng ta cũng sẽ không còn gì nữa. Cha mẹ, những người thân yêu và con cái sẽ cũng sẽ rời xa ta. Cuộc sống là một quá trình mất đi, chờ đến khi chúng ta rời đi, tất cả chúng ta sẽ không còn gì cả, và vốn là cái gì cũng chẳng có. "Hồ Ứng Khanh đút một tay vào túi, dừng lại và nói," Hãy trân trọng người trước mặt. "
Chu Tây nâng mắt, một lúc sau mới nói: "Cảm ơn sư phụ."
Trong bộ phim, cô gọi anh ta là sư phụ.
“Nếu cảm thấy hoàn cảnh hiện tại gây khó dễ, có thể kéo dài ra ba năm, năm năm, mười năm, đứng ở thời điểm đó nhìn lại hiện tại.” Hồ Ứng Khanh nhìn về phía xa, lại thở dài nói: "Mở lòng và sống ngày nào vui vẻ ngày ấy, chỉ cần không hối hận là được."
Trong vòng tròn này, muốn hoàn toàn khỏe mạnh về tinh thần thì tấm lòng phải rộng lớn đến mức nào? Phải tự nhiên thoải mái đến bao nhiêu?
"Đứng giữa trung tâm dư luận, dù có làm gì thì cũng sẽ có những tiếng nói khác nhau. Tôi cũng từng rất đau khổ vì điều đó, tại sao tôi không thể trở nên hoàn hảo? Tôi uống rượu và hút thuốc, tự nhốt mình trong bóng tối mà không cách nào giãy giụa, lượn lờ bên bờ vực mất kiểm soát.” Hồ Ứng Khanh tự cười nhạo một tiếng, "Sau khi tôi bước ra và nhìn lại, tất cả những thứ kia là chuyện gì vậy? Làm gì có người nào hoàn hảo? Miễn là không vi phạm pháp luật, không chạm đến ranh giới mấu chốt của đạo đức và sống tử tế, thì tôi sẽ chẳng có lỗi với họ. Cuộc đời dài như thế, ai cũng là khách qua đường. Chỉ cần để ý những gì muốn để ý, những thứ còn lại thì tùy duyên đi ."
"Tôi sẽ trao đổi với đạo diễn, hôm nay sẽ quay người khác trước, cô hãy điều chỉnh trạng thái của mình đi đã."
Hồ Ứng Khanh rời đi.
Gió thổi tắt nửa điếu thuốc còn lại, một lúc lâu sau, Chu Tây mới kéo khẩu trang ra, đeo vào. Nắm chặt tàn thuốc, cô đứng dậy rời khỏi sân thượng. Cô vào nhà vệ sinh rửa sạch tay rồi trở về phòng bệnh.
Lục Bắc Nghiêu vẫn đang ngủ say, từng giọt dịch đang truyền từng chút một vào cơ thể anh.
Chu Tây nắm tay Lục Bắc Nghiêu, ngón tay anh lạnh lẽo và ẩm ướt. Cơn sốt vừa hạ, mồ hôi đầm đìa. Một lúc lâu sau, Chu Tây đan xen mười ngón tay của mình vào tay anh.
Chu Tây đang đi trên con đường mà Lục Bắc Nghiêu đã từng đi, và họ lại đang chịu đựng những khó khăn của nhau.
Thật kích thích, thật chân thực.
Chuông điện thoại vang lên, Chu Tây cầm lên, nhìn thấy số của dì Đổng, bèn buông Lục Bắc Nghiêu ra, đứng dậy đi tới cửa sổ nhận điện thoại, "Dì."
"Con đang ở khách sạn nào?"
Chu Tây đưa điện thoại lên trước mắt nhìn tên người gọi rồi lại đặt xuống, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu "Có chuyện gì vậy ạ ?"
“Dì vừa vào thành phố B và dẫn theo bố con.” Dì Đổng nói, “Con gửi địa chỉ cho dì, dì sẽ đến đó ngay.
Chu Tây: "..."
Môi trường của cô ở đây tệ như thế, bố cô sẽ lại khóc khi phát hiện ra mất! Chu Tây đã có thể tưởng tượng ra cảnh Chu Khải Vũ đến khóc long trời lở đất.
Đứa trẻ không cha giống như cây cỏ, da đầu Chu Tây lập tức tê dại.
"Ba con liên tục làm ầm ĩ, còn không phải là vì muốn đến tìm con sao. Dì nghĩ đến việc con phải ở bên ngoài một mình trong dịp năm mới thật đáng thương, vì vậy dì đã chở bố của con đến đây. Chúng ta sẽ về nhà sau dịp Tết, chúng ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy con. "
Chu Tây: "..."
"Alo? Tây Tây, con nói gì đi chứ."
Chu Tây im lặng vài giây, nói: "Dì lại làm loạn với ba con nữa!"
Cô cúp máy, tức giận đi qua đi lại tại chỗ hai vòng rồi gửi địa chỉ khách sạn cho dì Đổng.
Tần Di vào cửa, đang định nói chuyện thì Chu Tây nói: "Chị về khách sạn đón ba em đi. Mà thôi, chị hãy đặt nhanh một khách sạn tốt nhất, sau khi đặt xong chị hãy gửi địa chỉ cho em."
“Đạo diễn vừa mới thông báo là tối nay sẽ không quay phim, cho em nghỉ nửa ngày.” Tần Di liếc nhìn người trên giường bệnh nói: “Vậy thì trước hết em đừng xuất viện, mà tốt nhất là đừng ra khỏi phòng bệnh.”
"Em biết rồi."
"Chị đi đặt khách sạn."
Chu Tây đi vòng quanh tại chỗ hai vòng, gửi cho Mạnh Hiểu một tin nhắn WeChat để hỏi cô ấy xem có cách nào để thuê một căn phòng hoặc một ngôi nhà sang trọng hơn ở thành phố B hay không. Mạnh Hiếu hồi lâu cũng không trả lời, Chu Tây bèn gọi điện thoại, nhưng chỉ có lời nhắc tạm thời không liên lạc được.
Không có tín hiệu sao ?
Chu Tây lại gửi tin nhắn cho dì Đổng: "Địa chỉ này là tạm thời, dì đến đây trước, đừng vào trong vội. Trợ lý của con sắp xếp xong rồi con sẽ đến đón dì."
Chu Tây đặt điện thoại trở lại túi quần sau khi gửi WeChat, cô quay đầu lại thì đột ngột bắt gặp ánh mắt của Lục Bắc Nghiêu mà chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên lặng, nhịp tim của Chu Tây đột nhiên nhanh hơn, cổ họng có chút khô khốc, cô mím chặt môi dưới.
Lục Bắc Nghiêu lẳng lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt. Dường như lông mi anh càng đen hơn, còn đôi mắt thì đen như mực. Môi anh rất khô, Chu Tây bèn lập tức lấy lại tinh thần, cô bước tới lấy nước.
Một nửa nước nóng một nửa nước lạnh, ấm áp vừa phải.
Cô bước tới mép giường, nâng cao đầu giường rồi đưa cốc nước lên môi Lục Bắc Nghiêu, "Anh vừa ra nhiều mồ hôi để hạ sốt, uống một chút nước đi."
Lục Bắc Nghiêu nhìn chằm chằm Chu Tây, chậm rãi uống nước, yết hầu của anh trượt xuống khi nuốt, lông mi còn khẽ động một cái. Vẻ mặt của Chu Tây quá bình tĩnh, làm anh phải ho khan khi mới uống được nửa cốc.
Chu Tây lấy cốc nước đi, rút một tờ giấy ra lau vết nước trên môi anh.
“Vừa rồi là ai gọi thế?” Lục Bắc Nghiêu mở miệng, giọng khàn khàn nói.
"Dì Đổng, dì ấy đưa bố em đến thành phố B."
Lục Bắc Nghiêu rũ mi, một lúc sau mới nói: "Em để họ nghỉ ngơi ở đâu?"
"Khách sạn em đang ở."
Lục Bắc Nghiêu lại ho khan một tiếng, "Biệt thự ở ngoại ô của Hứa Minh Duệ không có ai cả. Cứ để chú và dì đến đó trước. Ở đó sẽ không có paparazzi, hơn nữa tính riêng tư rất tốt."
"Như vậy có gây bất tiện không ?"
“Khách sạn có nhiều người nên sẽ lắm chuyện.” Lục Bắc Nghiêu nhìn Chu Tây bằng ánh mắt sâu sắc nói, “Cũng sẽ bất lợi cho ba dưỡng bệnh. Phía Hứa Minh Duệ anh sẽ bù đắp bằng những chuyện khác, nên sẽ không nợ ân tình gì của anh ta cả. "
Chu Tây đưa điện thoại di động của mình cho Lục Bắc Nghiêu, "Địa chỉ."
Lục Bắc Nghiêu nhìn Chu Tây một chút, không hề nói gì cả. Mật khẩu vẫn như trước, là sinh nhật của hai người bọn họ, anh mở khóa rồi mở WeChat tìm dì Đổng, gửi địa chỉ mới, thuận tiện gửi luôn mật khẩu.
Hứa Minh Duệ hiếm khi đến căn biệt thự ở ngoại ô, còn Lục Bắc Nghiêu vì để giữ bí mật về hành trình của mình nên thường ở đó khi anh đến thành phố B. Anh và Hứa Minh Duệ ký hợp đồng hợp tác bộ phim “Ký sự tra án dân quốc phần 2”, nên cũng không coi là quá đáng.
Môi trường khách sạn nơi Chu Tây ở quá tệ, Lục Bắc Nghiêu lúc tới đã muốn thay đổi chỗ ở của Chu Tây, vừa đúng lúc có cơ hội này.
Lục Bắc Nghiêu đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn Chu Tây.
Chu Tây đã mất đi vẻ dịu dàng hòa nhã vừa rồi, bây giờ cô có thêm chút hung hãn ác liệt.
Lục Bắc Nghiêu có chút chột dạ.
“Anh tỉnh rồi đúng không ?” Chu Tây đặt chiếc cốc về chỗ cũ, chiếc cốc phát ra âm thanh giòn giã khi đặt trên bàn. Chu Tây chỉnh lại dây truyền nước cho Lục Bắc Nghiêu rồi ngồi xuống cái ghế trước giường bệnh, "Vậy thì nói chuyện một chút, anh tại vì sao bị thương nhưng vẫn lái xe chạy hơn nghìn km. Và tại sao anh - sau bao nhiêu chuyện xảy ra, vẫn không tin tưởng em. "