“Anh không tin tưởng em ư.” Lục Bắc Nghiêu chật vật đứng dậy.
“Anh nằm xuống.” Chu Tây nói: “Không được nhúc nhích.”
Lục Bắc Nghiêu nằm trở lại, đây là bệnh viện, Chu Tây cũng đang ở bệnh viện. Mọi thứ chỉ cần liếc qua là thấy ngay, Chu Tây đã biết hết tất cả.
Chu Tây cầm điện thoại di động gửi tin nhắn WeChat cho Tần Di, để cô ấy không phải đi tìm khách sạn nữa.
“Anh đã nói dối em bao nhiêu lần rồi?” Chu Tây nói, “Lục Bắc Nghiêu, chúng ta có thể nói chuyện ổn thỏa về quá khứ, hiện tại và tương lai được không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yết hầu của Lục Bắc Nghiêu cuộn lại, khi nói chuyện, anh nhìn chằm chằm vào Chu Tây, giọng nói khàn khàn, "Em sẽ còn cần anh chứ?"
"Nếu anh không rời khỏi em thì em vẫn sẽ cần."
Khóe môi Lục Bắc Nghiêu nhếch lên, sương mù dày đặc trong đôi mắt đen dần dần tan biến, anh buông lỏng chân mày.
“Anh không phải cố ý giấu giếm em, anh nghĩ là chịu đựng một chút rồi rất nhanh sẽ ổn, anh sợ em lo lắng.” Anh lo lắng cho bệnh tình của Chu Tây, cũng lo lắng Chu Tây thật sự sẽ đá anh.
Chu Tây giơ tay lên định chọc vào vết thương của Lục Bắc Nghiêu, bàn tay chạm đến quần áo của anh thì cô lại hạ tay xuống, "Anh cho rằng bản thân mình làm bằng sắt sao? Anh không biết đau sao?"
Lục Bắc Nghiêu không nói lời nào.
“Chỗ này là xảy ra chuyện gì ?” Chu Tây nhấc tay Lục Bắc Nghiêu, xắn tay áo sơ mi của anh lên, chọc đầu ngón tay lên vết sẹo bỏng do tàn thuốc cháy, “Em sẽ nghe lời anh biên soạn ra, anh nói gì em đều tin, anh nói đi. "
Lục Bắc Nghiêu thu lại tất cả cảm xúc, nhìn Chu Tây khoảng một phút rồi mở miệng nói: "Thật xin lỗi."
“Em đã nói, em sẽ tin bất cứ điều gì anh nói, anh bịa ra một lý do cho em đi.” Chu Tây dùng sức siết chặt tay Lục Bắc Nghiêu, “Anh không hề mở lòng với em.”
Khóe mắt Lục Bắc Nghiêu ửng đỏ, nhưng anh nhanh chóng áp xuống, từ từ thở ra một hơi. Quay đầu lại đem mặt dán lên mu bàn tay Chu Tây cọ nhẹ.
“Anh không muốn nói dối em.” Giọng Lục Bắc Nghiêu khàn khàn, như ngậm cát sỏi, “Anh không tỏ ra đáng thương, cũng sẽ không lợi dụng điểm yếu mà ép buộc em bằng chuyện này. Đây là chuyện của anh trong thời gian mất đi em. Anh không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề, anh rất đau khổ. Nhưng anh cũng không thể chết được, anh mà tự tử thì sẽ làm em bị kích động. "
Chu Tây nhìn qua cửa sổ đối diện giường bệnh, bầu trời âm u đến tận trưa rồi lại quang đãng. Mặt trời đẩy ra những đám mây dày, ánh sáng vàng rắc trên mặt đất, lớp tuyết đọng trên cây cao ngoài cửa sổ bị chiếu rọi rồi phản chiếu lại những tia sáng rực rỡ.
“Anh đã gặp bác sĩ tâm lý chưa?” Chu Tây nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Bắc Nghiêu gật đầu, "Rồi."
Chu Tây đặt tay lên đầu Lục Bắc Nghiêu, bọn họ đều có nơi mềm mại. Lục Bắc Nghiêu không phải là thần, anh không phải là người toàn năng. Cô nghiêng người ôm chặt cổ Lục Bắc Nghiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tây Tây, anh đã đi trên con đường của em. Nó tối như mực và không có một tia ánh sáng." Lục Bắc Nghiêu đã đem nỗi đau của Chu Tây trải qua một lần, "Cứ nghĩ đến việc anh đã đặt em vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, anh cảm thấy mình có làm gì cũng không đủ."
Chu Tây ôm chặt cổ Lục Bắc Nghiêu.
"Không phải anh đặt vào, mà là em tự mình đi vào."
Đó là một cái ôm chân thực, Chu Tây lại chủ động ôm anh một lần nữa. Lục Bắc Nghiêu có chút choáng váng, nhìn người trước mặt, thật lâu sau mới cẩn thận đưa tay lên sờ sờ tóc Chu Tây, "Tây Tây?"
“Bệnh của em cả đời này không thể chữa khỏi, có thể phát tác bất cứ lúc nào.” Chu Tây hôn lên tai Lục Bắc Nghiêu, “Lục Bắc Nghiêu, nếu anh muốn ở chung một chỗ với em, anh phải chuẩn bị tư tưởng thật tốt”.
"Được."
"Người hâm mộ của em có thể sẽ nhục mạ anh và người đại diện của em cũng sẽ bài xích anh."
“Anh nên bị mắng.” Lục Bắc Nghiêu ôm lấy eo Chu Tây ngẩng đầu lên, “Anh sẽ xin mở lại tài khoản Weibo, để cho bọn họ đến mắng anh.”
Khi Lục Bắc Nghiêu xóa Weibo, Chu Tây mơ hồ cảm nhận được cảm xúc của anh lúc đó. Lục Bắc Nghiêu không phải đang trốn tránh, lúc đó anh hẳn là đang tuyệt vọng.
"Anh không được phép đăng ký lại tài khoản Weibo."
“Được.” Lục Bắc Nghiêu nhanh chóng đồng ý.
Anh không có hứng thú với Weibo, nếu như có thể, anh hy vọng Chu Tây cũng có thể gỡ cài đặt Weibo.
Chu Tây chạm tay lên vết thương rồi di chuyển xuống trái tim của anh. Trái tim đang đập, lồng ngực nhấp nhô lên xuống nhẹ nhàng.
"Anh còn giấu em chuyện gì nữa? Anh có thể kể hết cho em nghe không? Chúng ta hãy thẳng thắn một lần đi, được không? Từ lúc chúng ta gặp mặt đến giờ, tất cả mọi thứ, nói cho em biết đi, được không? Em đều có thể chịu được." Chu Tây nói, "Lục Bắc Nghiêu, em không muốn cái gọi là bảo vệ của anh, em có thể gánh vác tất cả mọi chuyện. "
"Năm thứ hai đại học năm ấy, anh đang đi dạy kèm tại nhà còn em thì đi tìm anh. Trời mưa rất lớn, cả người em đều ướt đẫm nước mưa. Bắt đầu từ ngày đó, anh đã thề rằng nhất định mình sẽ lấy em." Lục Bắc Nghiêu chậm rãi nói: "Người theo đuổi em thời đại học nhiều vô cùng, anh vì để cho bọn họ từ bỏ ý định mà mỗi ngày đều đi đón em để tạo cảm giác tồn tại."
Chu Tây dãn ra một khoảng rồi nhìn anh.
"Anh cố ý treo móc khóa con thỏ trên cặp vì anh muốn tạo liên hệ với em."
"Anh đã sửa lại kịch bản của" Yêu thầm ". Anh đã mời biên kịch và đạo diễn ăn cơm. Sau bữa ăn, anh đã xin thêm hai cảnh, chính là hai cảnh giường chiếu. Bộ phim đó từ đầu đến cuối anh đều không nhập vai diễn, anh chỉ thực sự vui vẻ cùng em, không thể kiềm chế được. "
"Lần đầu tiên của chúng ta, anh không say, anh rất tỉnh táo, và anh đã đợi bốn năm cho ngày đó."
“Em đã thêm vào hai cảnh hôn.” Chu Tây mím môi dưới, “Chúng ta thật sự là trời sinh một đôi.”
Sau một hồi im lặng kéo dài, Lục Bắc Nghiêu đột nhiên đứng dậy, lại vì bả vai bị đau mà nằm xuống, nhìn chằm chằm Chu Tây bằng đôi mắt đen thẳm.
“Hôm đó, em cũng không say, em uống cạn một ly rượu rồi lại ra ngoài nôn hết.” Chu Tây nhìn khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú của Lục Bắc Nghiêu, với cặp lông mày sắc nét, đôi mắt tinh anh và sống mũi cao.
Để theo đuổi Lục Bắc Nghiêu, cô đã tính toán đủ loại mưu kế, từ ngày đầu tiên đến khi ở bên nhau.
"Em sợ em uống quá nhiều sẽ không thể phát sinh quan hệ với anh."
Đôi mắt đen của Lục Bắc Nghiêu sâu hơn, anh dựa trở về chỗ cũ, yết hầu của anh khẽ lăn, Chu Tây vừa yêu kiều vừa xinh đẹp, cô lại còn khoa trương như thế.
"Anh đã muốn ngủ với em từ rất lâu rồi."
Di động của Chu Tây vang lên, cô đứng dậy cầm lấy đi tới cửa sổ nhận cuộc gọi. Ánh mắt Lục Bắc Nghiêu đi theo cô, Chu Tây đang mặc một chiếc áo len và váy dài màu xám khói, dáng người gây hứng thú với đường cong lả lướt. Cô hết sức mảnh mai và xinh đẹp, mái tóc ngắn hơi nghiêng, che đi một nửa khuôn mặt tinh xảo. Nắng hắt vào từ cửa sổ khiến cô càng thêm phần mềm mại duyên dáng.
Anh đã muốn ngủ với em từ lâu.
Người gọi điện thoại là Mạnh Hiểu, giọng nói hưng phấn của Mạnh Hiểu vang lên, "Người chị em, mình đến thành phố B này, cậu ở khách sạn nào vậy?"
Chu Tây đè một ngón tay lên huyệt thái dương, "Không phải là mấy chuyến bay không được lưu thông sao?"
"Mình đến thành phố bên cạnh đón xe tới, mang đến cho cậu một bất ngờ vui mừng. Như thế nào? Có phải rất cảm động không ?"
Chu Tây lúc này hoàn toàn không dám động đậy.
"Cậu không về nhà ăn Tết à?"
“Bố mình nói là mẹ mình đã sắp xếp cho mình mười lăm thanh niên tài giỏi đẹp trai để mình hẹn hò xem mắt từ mùng một đến tận ngày mười lăm.” Giọng điệu nặng nề của Mạnh Hiểu truyền tới từ đầu dây bên kia, “Bà ấy có khả năng sẽ ở trong mấy buổi xem mắt mà mua luôn phòng ở.”
Chu Tây chưa bao giờ biết xem mắt là gì, mối tình đầu của cô là duy nhất từ đầu cho đến bây giờ.
"Mình xuống máy bay ở thành phố S cũng không dám về nhà. Mình chuyển sang chuyến bay nội địa, trực tiếp bay qua. Anh cả của mình còn chưa kết hôn, tại sao lại thúc giục mình chứ? Phía trên mình còn tận ba anh em đấy! Bọn họ đều không kết hôn, dựa vào cái gì mà mình phải xem mắt từ mồng một đến ngày mười lăm? Con gái thì sao chứ? Con gái chẳng lẽ không thể có sự nghiệp của mình sao? "
"Bố mình cũng đang ở thành phố B. Mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu. Cậu cứ đến gặp bố mình trước. Mình đang ở trong bệnh viện trông nom — Lục Bắc Nghiêu, anh ấy bị bệnh."
"Cái gì?"
"Yên tâm, nhà mình không thúc giục kết hôn."
"Lục Bắc Nghiêu bị thương vì vụ quay phim ấy hả?" Mạnh Hiểu hay chú ý đến chuyện bát quái. Lục Bắc Nghiêu bị thương khi quay phim lên hotsearch, nhưng lại biến mất trong nháy mắt. Người ta đoán rằng có người đã rút hotsearch. Cô ấy không để ý lắm nhưng Chu Tây lại nói anh đang ở trong bệnh viện thì đúng chuẩn rồi.
"Ừ."
"Anh ấy cũng ở thành phố B?"
"Ừ."
“Đủ tưng bừng nhỉ.” Mạnh HIểu nói, “Vậy cậu gửi cho mình địa chỉ trước đi.”
Chu Tây cúp điện thoại và gửi địa chỉ cho Mạnh Hiểu.
Y tá tiến vào rút kim tiêm cho Lục Bắc Nghiêu, Chu Tây lại đeo khẩu trang vào, ngồi sang chiếc ghế sô pha nhỏ ở một bên trông chừng y tá thay băng cho Lục Bắc Nghiêu rồi đo lại thân nhiệt cho anh.
“Khi nào thì tôi có thể xuất viện?” Lục Bắc Nghiêu hỏi, “Đầu năm tôi có thể xuất viện được không?
“Còn phải xem tình huống hồi phục của vết thương, nếu tốt lên thì hai ngày nữa có thể xuất viện, nhưng không thể cử động quá nhiều, vết thương rất dễ bị rách.” Y tá nói, “Thân nhiệt bình thường, người nhà mau đến cho bệnh nhân uống thuốc. "
Chu Tây đứng dậy đi rót nước, nhận thuốc do y tá đưa cho.
“Mỗi ngày hai lần, uống trong ba ngày.” Y tá nói, “Quan sát tình hình và cho chúng tôi biết nếu bệnh nhân bị sốt.”
"Được, cảm ơn."
Y tá nhìn Chu Tây một chút rồi mới rời đi.
Thuốc đã được phân phát xong theo chỉ định, Chu Tây mở túi ra đưa cho anh, Lục Bắc Nghiêu cầm không chắc lắm, anh lấy thuốc từ tay Chu Tây, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay Chu Tây, có chút ngứa ngáy.
Lục Bắc Nghiêu bỏ thuốc vào miệng, "Nước."
Chu Tây đưa nước đến bên môi anh.
Lục Bắc Nghiêu nuốt thuốc, nhếch nhẹ khóe môi rồi lại hạ xuống như cũ, "Hôm nay em không định quay phim sao?"
“Chờ một lúc mà Tần Di đến đón, em sẽ đến chỗ đoàn phim, buổi tối em sẽ qua bên bố em, sẽ không đến gặp anh.” Chu Tây đặt ly nước lại, xoay đầu, Lục Bắc Nghiêu vươn cánh tay dài tới ôm bả vai cô.
Động tác của anh dừng lại một chút rồi mới ôm gáy Chu Tây kéo xuống.
Mũi của họ chạm nhau, Lục Bắc Nghiêu kéo khẩu trang của Chu Tây ra. Anh hôn môi dưới của cô, ngón tay từ từ đi lên trên, vuốt ve mái tóc của Chu Tây.
Sau đó mới là nụ hôn nóng bỏng và điên cuồng cuốn tới.
Chu Tây rất thích hôn Lục Bắc Nghiêu, hai người họ mỗi lần hôn nhau đều là do Chu Tây khiêu khích trêu chọc, Lục Bắc Nghiêu chậm rãi đáp lại, cuối cùng là kết thúc ở trên giường.
Đây là lần đầu tiên Lục Bắc Nghiêu chủ động hôn một cách điên cuồng như vậy.
Cách hôn giống như hận không thể nuốt chửng Chu Tây, giống như không muốn sống nữa.
Nước mắt cọ vào mặt Chu Tây, cả hai người cùng khóc. Anh ôm chặt Chu Tây và hôn lên mắt cô. Tảng đá treo cao trong lòng rơi xuống đất, Lục Bắc Nghiêu nhớ Chu Tây đến mức phát điên.
Họ hôn nhau rất lâu, quấn quít bên nhau từng chút một. Thần kinh căng thẳng được buông lỏng, Lục Bắc Nghiêu áp vào mặt Chu Tây, ôm cô, hôn lên cổ cô, khàn giọng nói: "Nằm xuống với anh một lát."
"Em còn phải đến phim trường nữa."
“Anh rất ghen tị với Hồ Ứng Khanh.” Lục Bắc Nghiêu không để lại bất kỳ dấu vết nào trên cổ Chu Tây, anh ôm gọn bả vai Chu Tây, giọng trầm khàn: “Có thể diễn vai phối hợp, cùng quay phim với em.”
Vốn dĩ vai Lý Huân thuộc về Lục Bắc Nghiêu, vì sợ Chu Tây bị ảnh hưởng nên Lục Bắc Nghiêu đã chủ động rút lui.
“Anh cứ thế muốn đóng vai sư phụ của em ?” Chu Tây ngẩng đầu nhìn anh, “Đó cũng không phải là một vai đặc biệt tốt.”
Lục Bắc Nghiêu hôn lên môi cô rồi im lặng một lúc, "Tô Thần Nghiêm còn xào xì-căng-đan với em."
"Chân của Tô Thần Nghiêm quá ngắn."
Lục Bắc Nghiêu: "..."
Anh muốn chân mình lập tức dài thêm năm phân ngay tại chỗ, kẻo sau này Chu Tây thấy người chân dài lại đá anh.
Tần Di rất nhanh đã đến, Chu Tây giao cho Tần Di trông nom Lục Bắc Nghiêu, còn cô phải đến đoàn phim một chuyến. Mặc dù đạo diễn đã thay đổi lịch trình hôm nay, nhưng Chu Tây là người đóng vai chính cho mấy cảnh quay ở thành phố B.
Cô sẽ đi qua xem thử, nếu có thể quay được thì dùng hết khả năng để quay, không làm chậm tiến độ của đoàn phim.
Chu Tây thu dọn đồ đạc và đeo cẩn thận khẩu trang, đội mũ và quàng khăn.
“Tây Tây.” Lục Bắc Nghiêu nói sau lưng cô.
Chu Tây quay đầu lại.
Lục Bắc Nghiêu nằm trên giường bệnh, khóe môi nhếch lên, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng mà trong trẻo trong nháy mắt lại trở nên ấm áp, "Anh sẽ đợi em."