Ngày 28 tháng 12 âm lịch, Lục Bắc Nghiêu xuất viện và chuyển đến biệt thự ngoại ô để dưỡng bệnh. Quả là vô cùng tưng bừng náo nhiệt, Mạnh Hiểu cũng vì trốn xem mắt mà chạy tới, lần này đúng là tụ tập đầy đủ.
Tổ đạo diễn tạm thời quyết định nghỉ 3 ngày, từ 30 Tết đến mùng 2 Tết.
Ngày hai mươi chín là buổi quay phim cuối cùng của Chu Tây, cũng là ngày cuối cùng cung thể thao cho thuê nên phải quay xong phần thi đấu trong phim. Chu Tây đến đoàn phim từ tám giờ sáng, cung thể thao đang trong kì nghỉ, nhiệt độ sưởi rất thấp, toàn bộ khu vực đều lạnh.
Thay lên người bộ quần áo thể thao của môn Sanda, Chu Tây ngay lập tức đông lạnh thành những chiếc lá mùa thu tiêu điều trong gió rét.
Tần Di đưa cho cô cốc giữ nhiệt, Chu Tây chỉ nhấp một ngụm nhỏ, để trong cổ họng làm ấm trong chốc lát, sau đó lại nhổ ra. Tuy là diễn, nhưng uống nước trước khi diễn cảnh thi đấu chắc chắn sẽ làm đau bụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì cần bắt đầu quay phim từ việc quấn băng vải nên công việc chuẩn bị trước cũng sẽ không làm. Chu Tây bật lên rơi xuống ngay tại chỗ, cô gần đây còn luyện được cả cơ bụng.
"Nhìn chỗ này."
Nhiếp ảnh gia của đoàn phim chụp ảnh cho Chu Tây, Chu Tây giơ tay vuốt qua mái tóc ngắn, nhìn vào máy ảnh.
Có ba cảnh thi đấu sẽ được quay ngày hôm nay, chiếm gần hết một ngày.
Bây giờ Chu Tây vẫn là một người còn tinh thần và năng lượng để chụp ảnh. Sau khi diễn đánh đấm xong, cô không biết mình còn có thể đứng vững mà quay về hay không. Vì yêu cầu được nghỉ ba ngày, đạo diễn liền tạo áp lực như định đè nén chết người.
Lúc trước Chu Tây cũng không thèm quan tâm liệu cô ấy có được cho nghỉ Tết thật hay không, nhưng có lẽ vì người nhà của cô đều ở đây, Lục Bắc Nghiêu cũng ở đây, nên cô liền sẵn lòng liều mình lần này. Có thể ăn cơm đoàn viên, sum họp cùng nhau, cảm giác này cũng không tệ.
Sau khi Trần Tinh thất bại thảm hại, cô ấy đã khổ luyện kỹ năng một cách chăm chỉ, giữ im lặng trong cả năm trời. Đứng lên từ sự chế giễu, cô ấy tiến vào vòng loại, lên cấp từng trận so tài, vào trận chung kết.
Vào trận thi đấu cuối cùng, ánh đèn, lời thì thầm cùng tất cả các máy quay đều nhắm về phía cô. Chiến thắng thì cô ấy là vua của thế giới, thất bại thì sự nghiệp của cô ấy sẽ kết thúc.
Cảnh này quay từ 3 giờ chiều đến 11 giờ 30 phút tối vẫn chưa xong. Đạo diễn cho rằng, Chu Tây khí thế cũng đã đạt, nhưng vẫn luôn thiếu cái gì đó, nhưng còn thiếu cái gì, ông ấy cũng không nói được.
Chu Tây trùm áo khoác ngoài nhìn đạo diễn, "Còn thiếu cái gì?"
“Cảm giác tình người.” Đạo diễn nói một tiếng, cau mày một hồi nói: “Lý Huân bị ung thư, Trần Tinh biết điều đó, đây không phải là trận đấu cuối cùng của Trần Tinh, nhưng là trận đấu cuối cùng Lý Huân đồng hành cùng cô ấy. Cô ấy có thể hung hãn trên sàn đấu, cũng có thể không để ý đến bất kì điều gì, nhưng cô ấy là dùng tình yêu thương nhận được mà chiến đấu. Đứng dưới khán đài và theo dõi cô ấy là một người vừa là thầy vừa là bạn vừa là cha, cô ấy sẽ không còn quá cô độc. Cô hiểu không? Ở giai đoạn đầu, cô ấy không có mối liên hệ nào với thế giới, nhưng ở giai đoạn sau cô ấy lại có. "
Loại cảm xúc này vốn cần sự chuyển đổi và quá độ, nhưng vì nguyên nhân địa điểm sàn đấu, bọn họ phải quay toàn bộ phần thi đấu trước. Các diễn viên phải tự chuyển đổi cảm xúc của mình vào vị trí, thời điểm của cảnh quay, một ngày quay ba cảnh thi đấu sẽ tương đương với ba lần chuyển đổi cảm xúc.
Chu Tây ra sức xoa mặt, "Vậy thử lại lần nữa."
Cô gật đầu xin lỗi nam diễn viên đối thủ, bày tỏ sự áy náy.
Lý Huân bị ung thư, vẫn luôn giấu giếm chuyện này vì sợ ảnh hưởng đến việc thi đấu của cô ấy. Cô ấy đã tách biệt với quá khứ, cô ấy cũng đã hòa giải cùng thế giới, và cô ấy đang liều mình thay đổi bản thân. Dù có lẽ vẫn không thể giữ được Lý Huân, không thể giữ được sự dịu dàng duy nhất trong cuộc sống này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là lần cuối cùng, chỗ dựa của cô đứng dưới sàn đấu, nhìn cô giành giật tấm huy chương vàng.
Cô ấy không chỉ giành chiến thắng cho chính mình, mà còn là chiến thắng vì Lý Huân.
Một lần nữa lại NG, Chu Tây dựa vào rào dây chằng trên sàn đấu, ngẩng đầu nhìn ánh đèn, trong lòng là một khoảng trống trải. Hồ Ứng Khanh bước tới và đưa cho cô một chai nước, "Không nên gấp gáp, cứ từ từ thôi."
Chu Tây bật khóc khi nhìn thấy Hồ Ứng Khanh, "Sư phụ."
Lần đầu tiên họ trò chuyện, chính Hồ Ứng Khanh đã giúp cô vặn mở chai nước.
"Chiến đấu với tình yêu trong trái tim và chiến đấu với trái tim lạnh giá là hai trạng thái khác nhau". Hồ Ứng Khanh không biết nên biểu diễn cho Chu Tây thế nào. Anh ấy không phải là giáo viên diễn xuất. Anh ấy có thể đặt mình vào vị trí của Chu Tây, nhưng anh ấy cũng không thể diễn xuất tốt vị trí này bằng Chu Tây, "Loại chuyện này rất trừu tượng, không có biện pháp cụ thể nào cả, chính cô phải tự mình tìm hiểu rõ thôi."
Chu Tây vùi mặt vào rào dây chằng trên sàn đấu, suy nghĩ rối loạn, chứng ù tai lại ập đến, đau đầu dữ dội.
Một khoảng im lặng kéo dài, tất cả mọi người đều yên lặng, tất cả đều đang chờ đợi Chu Tây. Đã gần nửa đêm, mọi người đều thấp thỏm lo lắng, nhưng không ai mở miệng lên tiếng trước.
Chu Tây đã một đường lảo đảo đi đến hiện tại, từ diễn xuất chết lặng và rơi nước mắt chết lặng cho đến dần dần hòa nhập với cuộc sống. Chu Tây ngước mắt lên, bất ngờ bắt gặp Lục Bắc Nghiêu dưới sàn đấu, Lục Bắc Nghiêu đang ngồi ở trên khán đài, cả khán đài trống trải bật đèn sáng, anh mặc áo khoác dài màu đen ngồi ở chính giữa.
Dáng ngồi thẳng tắp.
Khoảng cách rất xa, xa đến nỗi Chu Tây cũng không thể thật sự nhìn thấy biểu cảm của Lục Bắc Nghiêu. Nhưng theo trực giác, cô nghĩ rằng Lục Bắc Nghiêu hẳn là đang nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh.
Giống như Lý Huân nhìn Trần Tinh trên sàn đấu.
Với tình yêu trong tim, cô ấy sẽ chiến đấu vững vàng và thận trọng hơn, cô ấy biết người kia đang ở dưới khán đài, vẫn luôn dõi theo cô ấy. Trần Tinh gặp Lý Huân năm 10 tuổi, lúc đó cô ấy như một con thú bị vây khốn, căm ghét cả thế giới, cả người đầy gai nhọn đề phòng lại tất cả.
Lý Huân đã đưa Trần Tinh đến sàn đấu đánh cận chiến.
Cô ấy năm nay hai mươi bốn tuổi, đã mười bốn năm trôi qua. Cô ấy trưởng thành còn Lý Huân thì già đi.
Chu Tây không uống nước, cô giơ tay lau mặt rồi nhờ chuyên viên trang điểm lại cho cô "Một lần nữa."
Cô gái gầy gò một mình đánh nhau kịch liệt trên sàn đấu, phát ra âm thanh nặng nề, Lý Huân ngồi dưới sân khấu nhìn cô ấy. Anh ấy cũng sốt ruột và lo lắng nhưng lại không dám bộc lộ ra ngoài.
Trần Tinh ngã xuống, Lý Huân đứng lên, bụng mơ hồ đau nhức, nhịp thở gấp gáp, anh ấy đột nhiên kêu lên một tiếng, "Tinh Tinh! Đứng lên! Thử lại lần nữa, con là người hùng!"
"Trần Tinh! Con có thể làm được!"
Đã từng có vô số lần, Lý Huân nói rằng Trần Tinh, con có thể làm được!
Trần Tinh, con có thể đánh nhau với cả nam sinh, Trần Tinh, con có thể thi đấu ở cuộc thi cấp tỉnh, Trần Tinh, con sẽ bước lên sàn đấu của cuộc thi cấp thế giới. Có thấy huy chương vàng kia không? Hãy can đảm lên nào.
Trần Tinh đẫm máu hồi sinh trở lại, cô ấy cuối cùng đã hạ gục đối thủ của mình bằng một đòn quyết liệt.
Tình yêu là một loại sức mạnh.
Trọng tài giơ tay cô ấy lên thật cao, cô ấy ngẩng đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cô đang cười, khóe môi nhếch lên, nhìn Lục Bắc Nghiêu dưới khán đài.
Cuối cùng một cảnh quay này cũng đã xong, cảnh này Chu Tây đã thể hiện quá tốt, cả hiện trường bùng nổ.
Gọi bảng kẹp xong, đạo diễn đứng dậy sải bước đến giữa sàn đấu, lau nước mắt trên mặt, "Tốt lắm, Trần Tinh như vậy rất tốt, chính là cảm giác này."
"Còn một cảnh nữa thôi! Chỉ cần quay xong là hoàn thành rồi."
Hồ Ứng Khanh quay đầu nhìn lại theo hướng mà Chu Tây vừa nhìn, đột nhiên nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu, người đang ngồi thẳng tắp trên khán đài. Lẳng lặng nhìn Chu Tây, trong lòng anh ta đã hiểu rõ.
"Còn một cảnh riêng lẻ sau cùng. Cảnh này quay xong là lúc cô ôm Lý Huân và trao huy chương cho anh ấy." Lý Hân vẫn luôn quay các cảnh thú vị, vui vẻ rạng rỡ. Đây là lần đầu tiên ông quay cảnh dốc lòng truyền cảm hứng kiểu này, thật không ngờ là nó lại dễ gây khóc như vậy. Ông lại lau nước mắt, rút khăn giấy trên giá đắp lên mặt, "Tiếp tục giữ trạng thái! Cảm xúc vô cùng tốt! Cố lên!"
Chu Tây không nói gì, cô sợ vừa mở miệng thì cảm xúc liền vỡ.
Cô giơ tay lên tỏ ý tiếp tục, đạo diễn lập tức lùi lại nhắc nhở tất cả các bộ phận chú ý.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, Chu Tây bước ra khỏi sàn đấu, Lý Huân đứng ở cuối cùng trong đám người. Chu Tây ngẩng đầu, ánh mắt bắt đầu ửng đỏ, cô không khóc mà nâng cao cằm.
Khuôn mặt đẹp đẽ đầy kiêu ngạo, cô ấy là niềm tự hào của Lý Huân, mãi mãi là như vậy.
Dù Lý Huân qua đời, cô ấy cũng phải khắc tên mình lên bia mộ của Lý Huân. Trên thế giới này, chỉ có bọn họ luôn tương trợ lẫn nhau.
Cô khoác chiếc áo thi đấu lên người Lý Huân và choàng chiếc huy chương lên cổ Lý Huân.
Cô nhếch môi cười, nước mắt đột ngột lăn dài.
"Con đã làm được, sư phụ."
"Con là nhà vô địch, con - vĩnh viễn là niềm tự hào của ta."
Sau khi cảnh quay cuối cùng được quay xong, Hồ Ứng Khanh liền ngồi xổm xuống, che mặt rồi khóc thành tiếng. Anh ấy đang nhập vai trong bộ phim, bộ phim này chuyển đổi tinh tế hơn những gì anh ấy tưởng tượng, và tình huống lại càng được xử lý tốt hơn.
Lý Huân đã đi cùng với Trần Tinh một đoạn đường, và cuộc đời của Trần Tinh sẽ bước sang giai đoạn tiếp theo. Trần Tinh đã chấp nhận thế giới này, cô ấy không còn cô độc và cũng không còn là đứa trẻ kết thù với cả thế giới. Cho dù sau này không có Lý Huân, cô ấy cũng sẽ sống tốt. Cô ấy sẽ gặp gỡ bạn trai, cô ấy sẽ kết hôn và sinh con, cô ấy vẫn còn một chặng đường dài phía trước cần phải đi.
Chỉ là không còn Lý Huân nữa.
Chu Tây đang mặc một bộ thi đấu Sanda màu đỏ, cô ấy ngẩng đầu với đôi găng tay đấm bốc, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang lăn trên khóe mắt. Dưới ánh đèn, nước mắt long lanh lóe lên ánh sáng.
Chu Tây nắm vai Hồ Ứng Khanh, "Sư phụ, cảm ơn ngài."
Cô vượt qua mọi người và nhìn Lục Bắc Nghiêu đang từ trên cao đi xuống.
Chu Tây nghiêng đầu, nhếch môi, một giọt nước mắt khác lại lăn xuống. Lục Bắc Nghiêu đi tới, đi thẳng đến gần Chu Tây, kéo tay Chu Tây, mười ngón tay đan vào nhau rồi ôm Chu Tây vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Chu Tây ôm lại anh, vùi mặt vào cổ Lục Bắc Nghiêu.
Trong thực tế, 'Lý Huân' của cô vẫn luôn luôn bảo vệ cô. Cho dù đường Chu Tây đi có xa bao nhiêu, anh vẫn đứng ở cửa nhà, nói rằng sẽ đợi Chu Tây cô trở về.
Chu Tây dùng sức ôm lấy Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu cởi áo khoác trên người xuống quấn lấy Chu Tây, Tần Di ở phía kia mới đem áo khoác lông vũ thật dày mang đến. Áo khoác của Lục Bắc Nghiêu rất lớn, che kín qua mắt cá chân của Chu Tây, quần áo còn có mùi thơm của cam quýt và cả nhiệt độ của Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu mặc một chiếc áo len xám khói và quần dài màu đen, trông anh lạnh lùng trầm tĩnh mà chững chạc.
“Đến đây thăm ban à?” Lý Hân hỏi một câu nói cũng như không.
Lục Bắc Nghiêu gật đầu, anh đến đón vợ tan việc. Có nhà ai lại đến thăm ban vào lúc 0 giờ không cơ chứ ? Có vấn đề đấy à?
Hồ Ứng Khanh ở đằng kia đứng lên, nhận lấy chiếc áo khoác dài bằng lông vũ màu đen do trợ lý đưa cho rồi mặc vào, vì nội dung quay là mùa hè nên họ đều mặc quần áo rất mỏng.
Hồ Ứng Khanh đưa tay về phía Lục Bắc Nghiêu, Lục Bắc Nghiêu nhìn Hồ Ứng Khanh, đưa tay nắm lấy tay anh ta.
Hồ Ứng Khanh gật đầu, kéo khóa áo khoác lên rồi quay người và sải bước rời đi.
Chu Tây muốn cởi áo khoác của Lục Bắc Nghiêu ra để thay vào áo khoác lông vũ, nhưng Lục Bắc Nghiêu đã kịp mặc chiếc áo khoác lông vũ màu đen ở đằng kia. Đoàn phim ghi chú là áo tiêu chuẩn có thể dùng cho cả nam và nữ, nhưng Lục Bắc Nghiêu mặc nó vẫn hơi chật, nhìn không hài hòa chút nào.
“Về nhà nhé?” Lục Bắc Nghiêu nhướng hàng mi dày, nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt sâu thẳm và lặng lẽ. Đáy mắt như có biển sâu, tràn ngập toàn bộ thế giới của Chu Tây.
Chu Tây quấn chặt áo khoác của Lục Bắc Nghiêu, mím môi dưới, "Vết thương của anh đã lành rồi? Lại có thể chạy vòng vòng khắp nơi sao? Có phải anh lại lái xe không?"
Lục Bắc Nghiêu giơ tay lên, ngón tay thon dài lướt qua đôi mắt ẩm ướt của Chu Tây, "Em muốn anh cõng em không?"
"Không muốn."
Lục Bắc Nghiêu có chút hối hận, anh rất muốn diễn Lý Huân. Anh đã xem kịch bản này vô số lần, mối quan hệ giữa Lý Huân và Trần Tinh rất sâu sắc.
Từ đây đi bộ đến bãi đậu xe phải mất mười phút, Chu Tây cầm lấy sữa bò nóng do Tần Di đưa cho, uống một ngụm bổ sung năng lượng, nói: "Đi thôi, em không muốn thay quần áo, trở về rồi thay sau, cứ trực tiếp như này về thôi. "
Lục Bắc Nghiêu liền ngồi xổm xuống trước mặt cô, quay đầu lại, khàn giọng nói: "Anh cõng em một lần nữa."
Chu Tây sửng sốt một chút, sau đó hai mắt lập tức đỏ lên, che mặt nhìn Lục Bắc Nghiêu trước mặt. Lục Bắc Nghiêu biết cô đang nghĩ gì, Lục Bắc Nghiêu cái gì cũng biết.
Lần đầu tiên Lý Huân lấy được lòng tin của Trần Tinh là khi Trần Tinh bị bệnh, Lý Huân đã cõng cô ấy đến bệnh viện. Trần Tinh nằm trên vai Lý Huân, chậm rãi đưa tay ôm lấy cổ Lý Huân, bỏ đi phòng bị, bắt đầu chạm đến thế giới này.
Trong cảnh cuối cùng của bộ phim, Lý Huân cõng Trần Tinh lúc còn nhỏ trên lưng, băng qua sương mù và đi về phía ánh bình minh.
Lời thoại cuối cùng của Lý Huân là, ta sẽ cõng con một lần nữa, từ đó về sau, cô ấy sẽ phải tự đi trên con đường này.
Lục Bắc Nghiêu đã từng cõng Chu Tây trên lưng, Chu Tây uống quá nhiều, Lục Bắc Nghiêu cõng cô từ quầy rượu về trường học, một đoạn đường rất dài. Chu Tây ôm cổ anh, ngà ngà say mơ hồ nghĩ, đây là cả thế giới của cô.
“Tới đây, Tây Tây.” Giọng nói trầm ấm của Lục Bắc Nghiêu mê hoặc cô.
Chu Tây từ phía sau ôm lấy Lục Bắc Nghiêu, nhưng thay vì để anh cõng, cô lại dán vào tai Lục Bắc Nghiêu, "Anh là Lục Bắc Nghiêu, là Lục Bắc Nghiêu duy nhất."
Lý Huân sẽ rời đi, nhưng Lục Bắc Nghiêu sẽ không.