Chu Tây kéo tay Lục Bắc Nghiêu đi ra khỏi cung thể thao, việc quay phim trong cung thể thao cuối cùng đã hoàn toàn kết thúc. Nhân viên công tác tắt đèn, cung thể thao lập tức tối sầm lại, Chu Tây quay đầu nhìn cung thể thao trống rỗng, trong lòng cảm nhận một nỗi buồn khó tả.
Tại nơi này, câu chuyện của Lý Huân và Trần Tinh đã kết thúc.
Trên tay căng chặt, Lục Bắc Nghiêu đang siết tay cô.
Chu Tây thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước cùng Lục Bắc Nghiêu. Sau vài tháng quay phim, cô cũng phần nào bị nhập vai diễn. Lúc sắp ra khỏi cửa, Lục Bắc Nghiêu đột nhiên dừng lại, lấy khẩu trang từ trong túi, xé gói bọc rồi đeo lên cho Chu Tây, sờ lên tóc cô rồi buông tay cô ra.
Anh để Chu Tây đi trước, Chu Tây nhìn anh, mím môi dưới đưa tay cho anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh sẽ giải thích cho em sau khi bộ phim được phát hành.” Lục Bắc Nghiêu lùi lại một bước và kéo dãn khoảng cách với Chu Tây. Anh trầm giọng nói, đôi mắt đen nhìn Chu Tây chăm chú, "Em đi trước đi."
Chu Tây đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào bộ phim này, cô thậm chí còn liều cả nửa cái mạng mình vào trong đó. Trước khi bộ phim ra mắt, Lục Bắc Nghiêu không thể làm cái gì hết.
Bước ra khỏi cánh cửa này, không biết ai sẽ là người ngồi xổm chờ đợi.
Bọn họ đều đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Chu Tây xoay người sải bước đi ra ngoài, cô ngồi vào xe, lấy điện thoại di động ra mở Weibo, định biên soạn một bài đăng Weibo. Ba trăm nghìn mục bài viết mới, cô xoa xoa mắt bấm vào vài mục đặc biệt.
Tài khoản chính thức của "Quán quân" đăng một bức ảnh mới, hai tay Chu Tây chống vào đầu gối, đầu gục xuống, nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau rơi xuống đất. Sau lưng cô ấy là bối cảnh giả tưởng, cảm giác như thể cô là người duy nhất tồn tại giữa trời và đất.
Chú thích: Bạn là quán quân của thế giới này.
Tài khoản chính thức của "Quán quân" có hơn 600.000 người hâm mộ và hơn 10.000 lượt retweet.
Chu Tây mở khu vực bình luận ra, người hâm mộ của cô đang khống chế bình luận. Khu vực bình luận nóng hổi đều là fan của cô, Chu Tây mở các mục chuyển tiếp ra cũng thấy tình trạng khống chế bình luận.
Quả là hình ảnh quen thuộc.
Chu Tây không chuyển tiếp tài khoản chính thức của bộ phim và cô cũng không hề đọc tin nhắn riêng trên Weibo trong một thời gian dài. Cô mở tin nhắn riêng ra, tin nhắn ùn ùn tràn đến. Có những lời chửi rủa, chửi rủa còn theo những cách kỳ kỳ quái quái, có những lời bày tỏ tình cảm, có một số là phát biểu tràng giang đại hải, thậm chí đã lên kế hoạch sẵn cho sự nghiệp của cô, và có cả những lời khích lệ ấm áp.
Tần Di lên xe, đưa cho Chu Tây một cái bình giữ nhiệt, "Anh Lục mang tới đây." Cô ấy yêu cầu tài xế lái xe rồi nói: " Tiêu tổng mồng ba sẽ tới đây."
"Ừm."
Chu Tây tắt chức năng nhắn tin riêng trên Weibo, để điện thoại sang một bên, mở bình giữ nhiệt, ngửi thấy mùi canh vịt già quen thuộc. Món canh hầm của dì Đổng tràn đầy vị thuốc đông y.
Chu Tây nhấp một ngụm, tay chân đều trở nên ấm áp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuông điện thoại vang lên, Chu Tây cầm lên, nhìn thấy cuộc gọi của Tiêu Thần, liền kề tai vào bấm nhận.
“ Cô tắt mục tin nhắn riêng trên Weibo sao?"
"Ừm."
"Tại sao cô không nói trước với tôi một tiếng chứ?"
"Đúng ra nó phải được tắt từ lâu rồi. Lẽ ra tôi nên tắt nó vào thời điểm họ điên cuồng xúc phạm tôi,." Chu Tây lại uống thêm một ngụm canh vịt già. Khi ấy Chu Tây vẫn gắng gượng chịu đựng tất cả, cô quan tâm đến những thứ đều là bùa đòi mạng, mỗi ngày cô đều như tự ngược mà nhìn những bình luận kia, đều là thứ kích hoạt bệnh trạng của cô, "Tôi còn muốn xóa Weibo luôn."
Tiêu Thần im lặng vài giây rồi nói: "Các người đang ở bên nhau sao?"
Chu Tây đưa bình giữ nhiệt cho Tần Di, để Tần Di vặn chặt nắp lại, cô tựa đầu vào kính xe lạnh như băng, "Ừ."
"Định công khai à?"
"Chúng tôi, bình thản thẳng thắn."
"Bệnh tình của cô chắc chắn không thể công bố, vậy nên nếu hai người mà ở chung một chỗ thì người hâm mộ ắt sẽ cùng nhau làm lớn chuyện. Cô và Lục Bắc Nghiêu năm nay đều có phim chiếu rạp, hai người lại đều là diễn viên chính, sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Chủ đầu tư sẽ không đồng ý đâu, các người đều đã ký các hợp đồng ký trước có các điều khoản ràng buộc, hành vi cá nhân của nghệ sĩ mà gây hậu quả nghiêm trọng cho bộ phim điện ảnh thì sẽ cần phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. “Quán quân” được quay cho đến bây giờ đều là cô lấy mạng của mình mà quay đấy. Tài khoản chính thức của “Quán quân” làm thương mại khá tốt, mọi người đều kỳ vọng rằng tác phẩm này sẽ có giá trị cao. Nếu không có bất ngờ gì, nó sẽ được phát hành chiếu rạp vào khoảng tháng 6, và rất có thể sẽ bùng nổ. "Tiêu Thần thở dài nói," Nó mà bị phá hủy như thế này, cô có cam lòng không? "
Thủy tinh lạnh như băng ngấm vào khiến cô phải nhức đầu. Cô và Lục Bắc Nghiêu đã từng công khai, trên Internet ùn ùn kéo đến sự lăng mạ xúc phạm, lượng lớn người thoát fan rồi ngăn cản phản đối, cô đều đã cảm nhận qua một lần.
"Người ngoài cũng sẽ không biết mối quan hệ của hai người sâu đậm đến mức nào đâu."
"Tôi sẽ qua đó vào ngày mồng ba,chúng ta sẽ gặp nhau và nói chuyện lại. Cô có thể tắt tin nhắn riêng nếu cô muốn, gần đây cũng không cần cô trả lời bất cứ điều gì. Nếu cô không muốn đăng lại tài khoản chính thức của "Quán quân", cô cũng không cần đăng. Hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đồng thời tự điều chỉnh lại. Chúng ta đều là người trưởng thành, không còn là trẻ con nên phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. "
"Được."
"Tôi cho rằng nghệ sĩ không cần phải công bố tất cả cuộc sống của mình cho công chúng. Nếu chắc chắn rằng sau này hai người sẽ kết hôn và vĩnh viễn ở chung một chỗ thì cô có thể lên tiếng. Còn không thì mọi tin tức đều sẽ có những nhân tố bất trắc và gây ảnh hưởng đến chính bản thân nghệ sĩ. "
Tiêu Thần hy vọng rằng tất cả nghệ sĩ dưới tay mình sẽ không yêu đương, không chia tay, không hợp hợp tan tan, không có vấn đề về tình cảm. Đây đều là sấm sét, không biết khi nào nổ, không biết sẽ nổ thành như thế nào, không biết đầu tư ban đầu có thể thu hồi được vốn gốc không, không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền vi phạm hợp đồng.
Sau nửa giờ đi xe, cô và Lục Bắc Nghiêu lần lượt một trước một sau về biệt thự ở ngoại ô, đã hai giờ sáng. Chu Tây vừa vào cửa đã trở về phòng ngâm mình trong bồn tắm, có tiếng gõ cửa khi cô đang nửa tỉnh nửa mê, ngay sau đó liền có người đi vào.
Chu Tây mệt đến mức không nhấc được mí mắt lên.
Cô muốn vùng vẫy nhưng lại ngửi thấy mùi hương và nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Cô liền nhắm mắt, hoàn toàn chìm vào giấc mộng.
Cô thức dậy trên chiếc giường ấm áp, ánh mặt trời len lỏi vào phòng qua những khe hở trên rèm cửa, chiếu bóng tối thành màu xám tro. Ngang hông Chu Tây có một cánh tay đè nặng, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, cô nhìn thấy khuôn mặt ngủ say của Lục Bắc Nghiêu, đẹp trai, trong trẻo và lạnh lùng. Gần đây anh bị sụt cân, đường viền hàm của anh hẹp lại, nghiêm túc mà lạnh lùng.
Anh đang mặc một bộ đồ ngủ kiểu sơ mi màu xám khói, đường viền cổ áo xòe ra để lộ một vùng da trắng lạnh, đường viền cổ thon dài, kéo vào tận sâu bên trong quần áo.
Chu Tây nhìn lông mi vừa dài vừa dày của anh.
Lục Bắc Nghiêu đến ngủ trên giường của cô khi nào?
Chu Tây cử động một chút, Lục Bắc Nghiêu đã mở mắt ra, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn Chu Tây. Gần trong gang tấc, hơi thở đan xen, Chu Tây nín thở vài giây, sau đó lại thở ra.
Lục Bắc Nghiêu nheo mắt lại, lộ ra một chút nguy hiểm. Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi Chu Tây, môi anh mềm mại, nhưng Chu Tây không chịu thua kém, cô xoay người đè lên hôn anh.
Lục Bắc Nghiêu mở rộng vòng tay, vòng qua eo Chu Tây nghênh đón nụ hôn.
Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là âm thanh trò chơi đánh nhau. Chu Tây dán vào môi Lục Bắc Nghiêu, nằm ở trên người anh. Cơ thể anh có sự thay đổi, Chu Tây biết rõ ràng.
Lỗ tai Chu Tây nóng rực, thế mà anh lại không đứng đắn. Ngón tay cô chậm rãi di chuyển xuống dưới, chạm vào cơ bụng Lục Bắc Nghiêu rồi lại một đường đi xuống, móc mép quần ngủ.
Lục Bắc Nghiêu nắm lấy cổ tay cô cau mày, thật chỉ muốn đánh cô, Chu Tây đặc biệt thích gây sự khi có người. Ngay lập tức anh kịp phản ứng lại, thế này thật không ổn, anh nhíu mày, khàn khàn nói: "Đừng động đậy."
Bên ngoài Mạnh Hiểu nói: "Người chị em, nắng chiếu tới mông rồi, dậy ăn trưa thôi. Hả? Sao cậu lại khóa trái cửa?"
Chu Tây đáp lại một tiếng, ngay sau đó Lục Bắc Nghiêu lăn người đè cô xuống dưới, một nụ hôn nóng bỏng cuốn đến. Tay Chu Tây bị đè vào trên gối, Lục Bắc Nghiêu hôn một đường xuống dưới.
Anh nhìn Chu Tây bằng hai mắt sâu thẳm thấm đẫm sương mù, sâu trong mắt là sóng ngầm xung động, yết hầu của anh khẽ trượt, anh cắn đai quần ngủ của Chu Tây xuống.
Hơi thở nóng hổi phả vào làn da qua lớp vải mỏng, hơi thở của Chu Tây có chút dồn dập.
Mạnh Hiểu chợt vỗ rầm một cái vào cửa phòng, "Mau dậy đi, buổi chiều mình đi mua quần áo trong thành phố, cậu còn phải cùng mình đi dạo phố, trễ nữa thì trung tâm thương mại sẽ đóng cửa mất."
Lục Bắc Nghiêu vùi mặt vào cổ Chu Tây.
Tại sao lại phải tụ tập cùng nhau đón năm mới? Anh chỉ muốn đón năm mới với một mình Chu Tây thôi!
Chu Tây cố nín cười đáp: "Biết rồi!"
Lục Bắc Nghiêu nghiến răng nghiến lợi muốn cắn cổ Chu Tây, nhưng rốt cuộc lại bỏ qua mà chỉ hôn nhẹ một cái. Anh xoay người xuống bật đèn và mặc bộ đồ ngủ vào, ngón tay thon dài cài chậm rãi từng chiếc cúc, đôi mắt đen trầm lắng đè nén xuống gần như không còn cảm xúc.
"Mau dậy đi."
“Vết thương của anh có đau không?” Chu Tây lúc này mới nhớ tới vết thương của Lục Bắc Nghiêu, nhìn về phía bả vai anh.
Lục Bắc Nghiêu cúi xuống kéo lấy Chu Tây, tỳ lên trán cô khoảng một phút, sau đó anh lại buông ra, "Anh không cảm thấy đau chút nào cả, Tây Tây."
Tối hôm qua Lục Bắc Nghiêu đến để đưa đồ ăn tối cho Chu Tây, anh vừa bước vào cửa đã thấy cô ngủ say trong bồn tắm. Anh bèn ôm Chu Tây lên lau khô, mặc quần áo cho cô rồi bế vào giường.
Dù trong lòng có rất nhiều khao khát, rốt cuộc anh cũng không làm gì cả. Anh nằm bên cạnh Chu Tây, trái tim ngay lập tức yên ổn trở lại. Anh một lần nữa được trải qua giấc ngủ tuyệt vời không còn suy nghĩ miên man, cực kì an ổn và tốt đẹp. Có người kia nằm cố định trong lòng, anh không còn hoảng sợ nữa.
Lục Bắc Nghiêu hôn lên mắt Chu Tây nói: "Chúng ta đã lâu thật lâu không ngủ cùng nhau rồi."
Chu Tây nhìn anh, mím môi dưới, cánh tay trắng nõn thon thả vòng lên cổ Lục Bắc Nghiêu, yên ổn lặng lẽ ôm anh.
Lục Bắc Nghiêu hôn lên trán Chu Tây, anh đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên tiến vào vòng giải trí, người nhỏ lời nhẹ, đến chỗ để ngồi uống cà phê cũng không có. Môi trường quay phim trên núi mục nát tả tơi, thậm chí còn đáng sợ hơn cả nơi anh ra đời. Đây còn không phải là thứ khó chịu nhất, khó chịu nhất là khi lòng tự trọng bị chà đạp. Anh chưa từng học qua một lớp diễn xuất nào, khi vào tổ phim anh có kỹ năng diễn xuất bằng không, tiếng tăm chỉ đến từ danh hiệu tiểu thịt tươi bán khuôn mặt treo trên người. Mỗi ngày đều trên bờ vực sụp đổ, thế nhưng, Chu Tây đã tìm đến anh. Một môi trường tồi tàn như vậy, nếu không phải đồng hành cùng anh thì việc gì cô ấy phải chịu đựng những thứ này chứ. Chu Tây sợ có bọ nên rủ Lục Bắc Nghiêu ngủ cùng buổi tối, hai người ngủ cùng nhau trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp. Cô gái nhỏ nép trong lồng ngực của anh, vừa mềm mại vừa xinh đẹp.
Lục Bắc Nghiêu bèn đem tất cả ủy khuất trong lòng nhẫn nhịn xuống, đối với anh, Chu Tây là chỗ dựa tinh thần trong suốt khoảng thời gian đó.
Chu Tây sờ sờ tóc của Lục Bắc Nghiêu, "Buổi sáng tốt lành, Lục Bắc Nghiêu."
"Buổi sáng tốt lành."
Chính xác thì phải là buổi trưa, sau khi rửa mặt xong, lúc Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu vừa xuống lầu thì dì Đổng đã bưng bát canh cuối cùng cho bữa trưa lên bàn. Quay đầu lại nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau, dì Đổng dừng lại chốc lát rồi cười lên: "Mau qua ăn cơm đi."
Đã lâu lắm rồi không thấy hai người bọn họ đứng bên cạnh nhau.
Mạnh Hiểu đứng ở bên cửa sổ nghe điện thoại, tranh cãi với đầu dây bên kia đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng thẳng tay cúp điện thoại.
“Sao vậy?” Chu Tây bưng bát canh nóng hổi nhận từ tay dì Đổng, nhấp một ngụm nhìn Mạnh Hiểu.
Mạnh Hiểu ra sức vò tóc, ném người lên sô pha, "Mẹ mình bảo mình về nhà."
"Chắc dịp Tết đến nên họ muốn nhìn thấy cậu thôi."
“Họ sẽ mắng mình ngay khi mình quay lại cho xem.” Mạnh Hiểu thở dài, “ Cứ ép mình phải kết hôn, giống như cuộc sống của mình sẽ không trọn vẹn nếu không có hôn nhân ấy”.
“Cháu đừng nghe lời đó của bọn họ.” Chu Khải Vũ chống gậy từ bên ngoài đi vào, gần đây ông đang tập đi, lời nói còn có chút vấp váp, nhưng tư duy đã hoàn toàn khôi phục, “Kết hôn hay không chỉ là lựa chọn trong cuộc sống, cháu không phải là người tàn tật, làm sao lại không hoàn chỉnh được ? "Chu Khải Vũ còn muốn nói đến đạo lý lớn, nhưng ông vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của Chu Tây, ngay lập tức có chút kinh sợ mà sửa lại lời:" Con thấy có đúng hay không? Tây Tây? "
Lời thô nhưng lý lẽ không thô.
Lục Bắc Nghiêu muốn đỡ Chu Khải Vũ nhưng ông lại bảo: "Ta có thể tự mình đi được."
Lục Bắc Nghiêu quay người đi về phía phòng ăn, không tham dự nhiều đến những chủ đề này.
Chu Khải Vũ đi tới trước mặt Chu Tây, cẩn thận tỉ mỉ nhìn cô con gái quý giá, hai mắt đỏ hoe, "Sao con lại cắt tóc ngắn như vậy? Con bị gầy đi phải không? Bố xem ảnh do tài khoản chính thức của bộ phim đăng rồi, quay phim rất vất vả khổ cực đúng không? Thế mà con lại không cho bố đến thăm ban. "
Ở phương bắc lò sưởi luôn bật công suất tối đa, Chu Tây mặc quần áo mỏng, cô ấy xắn tay áo lên để cho Chu Khải Vũ thấy cơ bắp mà cô ấy vừa tập luyện.
"Con rốt cuộc cũng có thời gian để tính sổ với bố. Chẳng lẽ con không thể quay lại thành phố S được sao? Bố và dì Đổng lại cứ thế mà chạy đến đây, hai người không sợ xảy ra chuyện gì trên đường sao?"
Chu Khải Vũ chớp chớp mắt mấy cái, sau đó chậm rãi đi tới phòng ăn, "Đến giờ ăn cơm rồi, mọi người nhanh lên một chút."
Chu Tây uống một ngụm canh ngọt, sờ sờ tóc của Mạnh Hiểu, nói: "Những gì bố mình nói không hoàn toàn đúng, cho dù là người tàn tật nhưng nếu tinh thần khỏe mạnh thì vẫn là người toàn vẹn. Cậu không cần quan tâm bọn họ nói gì, cậu có sự nghiệp thành công, thế giới của cậu cũng đầy đủ tốt đẹp. Muốn về ăn Tết thì cứ về, đừng đâm đầu vào mấy chuyện vụn vặt bế tắc. Cái mà họ gọi là trọn vẹn có lẽ chỉ là gợi ý cho cậu dựa trên kinh nghiệm sống của chính họ. ”
"Gần đây sao cậu đã có thể nói những điều như vậy thế?"
“Di chứng của việc cùng diễn phim với Hồ Ứng Khanh.” Hồ Ứng Khanh thực sự là cố vấn cuộc đời của Chu Tây.
Nhắc tới Hồ Ứng Khanh, Mạnh Hiểu ngẩn ngơ một lúc, sau đó cúi đầu, "Hiện tại anh ấy ổn chứ?"
Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe, Chu Tây đưa mắt lên nhìn. Một chiếc Bugatti màu bạc phóng vào sân, Hứa Minh Duệ xuống xe sải bước về phía bọn họ.
Chu Tây quay đầu lại gọi Lục Bắc Nghiêu, anh bèn bước tới mở cửa. Hứa Minh Duệ vừa vào cửa đã nhìn thẳng tắp về phía Mạnh Hiểu, mắt không chớp một cái nào, ném chìa khóa xe lên cạnh tủ giải thích: "Tôi qua lấy ít đồ, lấy xong tôi sẽ đi ngay, không làm phiền mọi người. "
Anh ta vừa quay người thì đụng ngay vào quầy tủ.