Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Chu Tây đã từng tưởng tượng ra vô số lần cầu hôn, trước đây cô đã vô cùng khao khát muốn được kết hôn với Lục Bắc Nghiêu. Từ thời khắc xác định quan hệ với Lục Bắc Nghiêu, ngay cả tên của đứa trẻ cô cũng đã nghĩ xong.
Dựa theo tính cách của Lục Bắc Nghiêu thì lễ cầu hôn sẽ không quá hoành tráng. Có thể anh sẽ mua một chiếc nhẫn rồi trực tiếp đeo vào tay cô, hoặc sẽ đưa cô đi mua một chiếc nhẫn. Nếu để Chu Tây lựa kiểu dáng mà cô thích thì chắc chắn sẽ không chọn sai.
Người đàn ông khôi ngô tuấn tú quỳ gối trước mặt cô, trên tay cầm chiếc nhẫn. Trong hộp nhung tơ có một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương rất lớn, không được trang trí nhiều, đúng chuẩn thẩm mỹ của Lục Bắc Nghiêu.
“Anh mua hoa hồng khi nào vậy?” Chu Tây thực sự có chút mông lung, cô không ngờ Lục Bắc Nghiêu lại thực sự cầu hôn, mà anh lại còn làm pháo hoa hình trái tim nữa chứ!  Anh ấy giống như một học sinh chăm học, cố học tất cả mọi thứ một cách vụng về.
“Lúc chiều.” Lục Bắc Nghiêu nắm chặt chiếc hộp nhung, “Tây Tây, chúng ta kết hôn nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây mím môi dưới, rũ mắt xuống.
Nếu là trước đây, cô sẽ đeo nhẫn vào luôn trước khi anh kịp quỳ xuống. 
Mau mau chóng chóng vui vẻ kết hôn với Lục Bắc Nghiêu và tổ chức một đám cưới long trọng nhất có thể.
Chu Tây cử động lông mi một cái, nhướng mắt lên, kiềm lại tất cả cảm xúc.
"Anh có thể cho em thêm một khoảng thời gian nữa được không? Em không thể đồng ý với anh bây giờ được."
Lục Bắc Nghiêu lẳng lặng nhìn cô.
“Em không có ý định kết hôn.” Chu Tây siết chặt mép áo khoác của cô, cô cúi đầu, “Lục Bắc Nghiêu, em không cố ý trì hoãn với anh đâu, nếu—”
“Là anh quá gấp gáp.” Lục Bắc Nghiêu nắm tay Chu Tây, cắt ngang lời nói tiếp theo của cô. Lục Bắc Nghiêu áp trán vào mu bàn tay của Chu Tây, yết hầu của anh lăn lộn, dừng lại một lúc lâu mới nâng mắt lên, "Không sao, anh chờ em điều chỉnh."
Khi nhìn thấy Chu Tây bị quay video, trái tim anh như bị nhấc lên. Gọi điện đặt hoa và trang trí sân thượng, anh muốn cùng Chu Tây kết hôn càng sớm càng tốt.
Anh đã tìm kiếm một số cảnh cầu hôn trên Internet rồi quyết định trang trí theo theo kiểu cũ. Anh ăn cơm tối mà trong lòng không bình tĩnh, gala mừng năm mới anh cũng không rõ là đang diễn cái gì, anh suy nghĩ mãi không biết nên mở lời như thế nào và làm sao để cầu hôn.
Còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên kéo tay Chu Tây.
Pháo hoa hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

Anh quá gấp gáp, anh nóng lòng muốn ôm Chu Tây vào lòng.
Lục Bắc Nghiêu đứng dậy ôm chặt Chu Tây, chốc lát sau, Chu Tây túm chặt eo Lục Bắc Nghiêu, ngón tay dùng sức, "Em không ngờ anh lại cầu hôn, quá đột ngột."
Lục Bắc Nghiêu nắm tay cô, chậm rãi ủ tay Chu Tây vào ngực, anh ngồi ở phía còn lại của xích đu, cởi cúc áo khoác của mình rồi bọc cô vào trong. Anh hôn lên trán Chu Tây, hôn lên mắt cô rồi lại áp trán mình vào trán cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi thở đan xen, giữa trời và đất chỉ có hai người bọn họ, Lục Bắc Nghiêu và Chu Tây đan ngón tay vào nhau.
“Vậy thì anh sẽ đợi em.” Giọng Lục Bắc Nghiêu trầm và khàn, anh tìm lý do cho Chu Tây và cho sự bất an của chính mình. “Như vậy quá đột ngột, em không tiếp nhận nổi cũng bình thường”
Cánh tay Chu Tây vòng lên cổ Lục Bắc Nghiêu, kéo xuống, hôn lên môi anh. Không phải là cô không tiếp nhận nổi, mà là cô không thể tiếp nhận, cô vẫn có thứ gì đó chưa thể tìm được.
Thân thể Lục Bắc Nghiêu cứng đờ, Chu Tây nghiêng đầu, nụ hôn vội vàng mà nóng bỏng, càng ngày càng sâu.
Lục Bắc Nghiêu đáp lại cô.
Nụ hôn của anh dịu dàng mà quyến luyến, mang theo sự lắng đọng của năm tháng. Họ lặng lẽ hôn nhau, ánh đèn vẫn chiếu sáng không mệt mỏi.
Một người nào đó trong tiểu khu đã lén lút thả một quả pháo sáng, vút một tiếng lao vào bóng tối, chỉ để lại vệt sáng ngắn ngủi.
Gió thổi mạnh và những ngọn cây rít lên, Lục Bắc Nghiêu buông Chu Tây ra, ôm cô đặt lên đùi, giọng anh khàn khàn, "Anh là người tương đối truyền thống, anh hy vọng chúng ta có thể kết hôn. Dù một tờ giấy chứng nhận cũng không hoàn toàn đại biểu được cho điều gì , anh vẫn hy vọng chúng ta sẽ có. "
“Anh có thể đợi bao lâu cũng được.” Lục Bắc Nghiêu lại thêm vào một câu.                                                                                                                                                                                                        
Chu Tây cán nhẹ yết hầu của anh, thân thể Lục Bắc Nghiêu căng cứng, ngón tay thon dài áp lên eo Chu Tây, cau mày, giọng nói khàn đến cực điểm, "Đừng nhúc nhích."
Cổ Lục Bắc Nghiêu rất nhạy cảm, mỗi lần Chu Tây hôn cổ, anh nhất định sẽ động tình.
Bàn tay Chu Tây luồn qua vạt áo len của Lục Bắc Nghiêu, áp lên làn da ấm áp của anh, đặt cằm anh lên vai anh, "Lục Bắc Nghiêu."
"Ừm?"

"Trước đây ngày nào em cũng muốn cưới anh. Em muốn làm cô dâu của anh, em muốn mặc váy cưới,  em muốn cùng anh sinh - thật nhiều đứa trẻ. Em muốn có những đứa trẻ giống như anh, em luôn khao khát điều đó" Chu Tây hiểu tại sao Lục Bắc Nghiêu lại cầu hôn. Cô ấy thích Lục Bắc Nghiêu, vô cùng thích."Nhưng tất cả đều đã qua. Hôn nhân có nhiều chuyện cần phải có trách nhiệm mà trạng thái của em lại không thể chịu trách nhiệm được. "
“Em không cần chịu trách nhiệm.” Lục Bắc Nghiêu đã không cầu hôn vào thời điểm cô mong ngóng nhất, anh hôn lên đầu Chu Tây, “Em cứ giao mọi chuyện cho anh, anh sẽ làm hết.”
“Vậy thì có khác gì với trước kia đâu?” Giọng nói của Chu Tây rất nhẹ nhàng, lạc vào trong gió, dường như chỉ cần thổi một cái thì sẽ ngay lập tức tan biến.
Toàn bộ lời nói của Lục Bắc Nghiêu đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
"Trí nhớ của em vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Tình trạng hiện tại của em lại lúc tốt lúc xấu. Em không xác định được em của bây giờ." Chu Tây ôm chặt hơn, nói nốt câu, "Có phải là em hoàn chỉnh hay không."
"Lục Bắc Nghiêu, em chắc chắn là em yêu anh, nhưng em không chắc mình có thể yêu anh được bao lâu."
Bọn họ ngồi trên sân thượng đã lâu, mười hai giờ, tiếng TV ở lầu một mơ hồ truyền đến. Người dẫn chương trình đang đếm ngược, năm-bốn-ba-hai-một.
Thời khắc năm mới đến, Lục Bắc Nghiêu cúi đầu hôn Chu Tây.
Một nụ hôn nóng bỏng mà điên cuồng, không lưu giữ lại chút nào.
"Chúc mừng năm mới."
Nụ hôn điên cuồng đã là giới hạn của Lục Bắc Nghiêu, không có chuyện tiếp theo nữa. Rốt cuộc bọn họ cũng không làm gì cả, Lục Bắc Nghiêu thế nhưng lại thanh tâm quả dục cứ như đã quy y cửa phật. Rạng sáng, hai người trở về phòng, chỉ đơn thuần ngủ một giấc.
Nếu buổi sáng Chu Tây không xác nhận qua rằng Lục Bắc Nghiêu tất cả vẫn bình thường, cô hẳn sẽ nghi ngờ liệu anh có phải bị tổn thương bộ phận nào đó trong ca phẫu thuật thắt ga-ro hay không.
Ngày mồng ba Tết, Chu Tây đi làm trở lại, dì Đổng đưa Chu Khải Vũ trở lại thành phố S, Lục Bắc Nghiêu không yên tâm nên cùng họ trở về.
Buổi sáng, Tiêu Thần đến đón Chu Tây, Chu Tây lên xe, Tần Di đưa đồ ăn sáng rồi sau đó lại đem kịch bản định quay hôm nay cho cô, "Diễn thoại văn, không đánh võ."
Tạp chí nổi tiếng M muốn tìm cô chụp ảnh bìa cho số ra ngày 8/3, cô có hứng thú không?"
Chu Tây vòng vèo cự tuyệt, "Một người thôi à?"

“Tổ phim"Hỗn loạn chốn thâm cung”,  ngoài cô còn có Giang Kiều và Tô Thần Nghiêm."
Chu Tây trầm mặc vài giây, sau đó nhướng mi, " Tô Thần Nghiêm lăn lộn kiểu gì mà lại đứng vào hàng ngũ này vào ngày Phụ nữ?"
Tay cầm vô lăng của Tiêu Thần trượt xuống, nói: "Có thể là vì cậu ta và  và các cô có tình chị em tương đối tốt?"
Vốn dĩ là cả đoàn phim“Hỗn loạn chốn thâm cung”, nhưng Hồ Ứng Khanh đã dứt khoát từ chối, sau khi quay phim xong anh ta sẽ không tham gia vào hoạt động thương mại nữa. Dù sao bây giờ Hồ Ứng Khanh cũng đủ giàu có và nổi tiếng, không thiếu gì kịch bản, anh ta hoàn toàn có thể làm như thế.
"Nhận đi."
Tiêu Thần chưa kịp chuẩn bị tinh thần, vội đạp phanh xe, quay lại nhìn Chu Tây, "Thật á?"
"Thật, nếu có bất kỳ hoạt động thương mại nào khác, tôi cũng sẽ nhận."
Tiêu Thần nhìn Chu Tây, do dự một chút, "Bây giờ cô là Chu Tây phiên bản nào đấy?"
“Chỉ có một Chu Tây, bộ “Quán quân” sắp kết thúc rồi, tôi sẽ có thời gian cho hoạt động thương mại.” Chu Tây nhìn thấy tin nhắn do Lục Bắc Nghiêu gửi tới, cô mở WeChat, “Sau khi quay xong“ Quán quân ”, tôi sẽ nghỉ hai tháng, đem ít tiền đi khám bệnh. "
“Cô như vậy có đáng thương không cơ chứ?” Đèn tín hiệu đi thẳng ở phía trước chuyển sang màu xanh, Tiêu Thần nổ máy và lái xe ra ngoài, Chu Tây đã nói về bệnh tình của mình một cách thẳng thắn như vậy, khiến Tiêu Thần ngược lại không thể nói thêm được gì, “Còn có một chuyện nữa. "
Da của Chu Tây là đẹp tự nhiên, có rất nhiều sản phẩm dưỡng da đã đến tìm cô. Thế nhưng Chu Tây lúc trước không tham gia hoạt động thương mại, cô hoàn toàn bế quan trong đoàn phim. Tiêu Thần phải từ chối toàn bộ, "Nhà C muốn tìm cô làm người phát ngôn cho dòng sản phẩm nước tinh chất với hợp đồng ba năm. Lúc trước khi Giang Kiều ký hợp đồng đại sứ một năm, các fan của cô ta đã khoác lác cho cả thế giới đều biết. Cô sẽ là người phát ngôn trong ba năm nên tôi nghĩ cô hoàn toàn có thể đảm đương được. Cái này cũng không coi là vắt kiệt tới cùng người hâm mộ đâu, cô cũng không nợ người hâm mộ cái gì ”.
Chu Tây nhướng mắt nhìn Tiêu Thần, nhà C là nhãn hiệu cao cấp, dòng sản phẩm nước tinh chất bán rất chạy, "Được."
"Cuối tháng cô sẽ rời khỏi tổ phim, chúng ta sẽ cùng người bên phía nhãn hiệu dùng bữa."
"Được thôi"
Lục Bắc Nghiêu đã gửi một đoạn video, là cảnh xe đi lên cao tốc. Lục Bắc Nghiêu gần đây rất thích gửi video báo cáo hành trình, anh cũng không nói thêm nhiều lời khác, chỉ đơn giản là nói cho Chu Tây biết anh đang làm gì và định đi đâu.
Trên WeChat, Trịnh Vinh Phi gửi một tin nhắn tới.
"Cô có ở đó không?"
Chu Tây gửi lại biểu cảm mỉm cười, một biểu cảm chuyên dụng để tán gẫu với người lớn tuổi. Trên di động là lời nhắc email mới xuất hiện, từ Trịnh Vinh Phi.
Trịnh Vinh Phi: "Kịch bản của vở kịch mới, cho cô xem một chút."
“Anh có biết bộ phim truyền hình mới của Trịnh Vinh Phi không?” Chu Tây nhấp vào, WeChat nhắc cô tải hộp thư xuống để mở. Chu Tây tải xuống hộp thư, nói: "Lần trước tôi tham gia sự kiện, đạo diễn Trịnh đã đề cập đến với tôi một lần."

"Mấy tài khoản tiếp thị cũng đào bới khá lâu rồi, tên là cái gì mà Tiêu Thái hậu thì phải, mà tìm cô để diễn vai gì thế ? Phim đại nữ chủ sẽ không giống như “Hỗn loạn chốn thâm cung” đâu, kiểu chỉ cần đóng vai phụ cũng có thành tích rực rỡ. Trong cung của Tiêu Thái hậu có người phụ nữ khác không? Vị này ngay cả phi tử cũng không có. Cung nữ bên cạnh Từ Hi Thái hậu ư? Với giá trị hiện tại của cô, diễn mấy vai này thì mất hết fan. Hơn nữa Tiêu Thái hậu cũng không phải do Mạnh thị sản xuất, nên sẽ không thể tranh thủ được quá nhiều cảnh diễn cho cô. "
Trịnh Vinh Phi nhắn: ‘Khi nào thì cô quay xong “Quán quân” ? Sau khi quay xong, chúng ta hãy ăn một bữa cơm, gọi Tiêu tổng tham gia cùng để nói chút chuyện hợp đồng. Tôi nghĩ cô rất phù hợp với vai Tiêu Thái hậu.’
“Là vai nữ chính, đạo diễn Trịnh nói cuối tháng chúng ta sẽ cùng ăn một bữa, nếu thương lượng ổn thỏa thì sẽ ký hợp đồng.” Chu Tây đánh chữ, trả lời: ‘Cuối tháng tôi sẽ rời khỏi tổ phim , tôi sẽ để Tiêu tổng thu xếp công việc.’
Tiêu Thần run tay, suýt chút nữa thực hiện động tác phanh xe đột ngột tại chỗ, cũng may lý trí kịp cản lại.
"Gì cơ?"
“Vai nữ chính của Trịnh Vinh Phi.” Chu Tây nhấp một ngụm sữa bò, nói: “Trước đây ông ấy nói chuyện với tôi về vai nữ chính. Tôi là nữ nhân duy nhất trong hậu cung, thống trị thiên hạ.”
Tiêu Thần: "..."
Thât không khỏi cảm khái, mối quan hệ của Chu Tây với các bậc trưởng bối bề trên thật sự quá tốt! Giống y như công cụ làm thông suốt mọi vướng mắc vậy.
Anh ta nhìn Chu Tây từ trong kính chiếu hậu, Chu Tây đang mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, không trang điểm mà để mặt mộc tự nhiên. Khi cô không ngang ngược thì trên người sẽ có vẻ thuần khiết của một cô gái nhỏ, quả thật rất dễ khiến người khác đau lòng.
"Tôi sẽ xem qua kịch bản trước. Tôi đã đọc bản tóm tắt các nét chính trước đó và rất thích nó. Kịch bản hẳn sẽ không tệ. Anh liên hệ với đạo diễn Trịnh đi, hẹn giờ ăn cơm."
"Nửa năm sau anh cũng không cần nhận những kịch bản khác đâu. Một bộ của đạo diễn Trịnh cũng đủ cho anh ‘ăn’ ba năm." Chu Tây mới quay lại vòng giải trí được một năm, đã diễn vai chính trong phim của Trịnh Vinh Phi, lần này còn là phim đại nữ chủ.
Chu Tây cuối cùng cũng tải xong hộp thư, đăng nhập rồi mở ra xem email từ Trịnh Vinh Phi. Vừa định ấn vào thì ánh mắt của cô đã quét đến hàng chữ ngay ngắn bên dưới.
"Vị đỉnh lưu cùng bạch nguyệt quang của anh ấy"
Chu Tây cau mày, bấm mở tài liệu, trực tiếp tiến vào phần mềm đọc tài liệu đi kèm trong điện thoại. Điện thoại di động nhắc: có tiếp tục đọc từ lần trước hay không.
Chu Tây nhấp vào tiếp tục, mấy dòng chữ lớn đập thẳng vào mắt, nhân vật chính là Lục Bắc Nghiêu và Giang Kiều. Nữ phụ ác độc Chu Tây bị tai nạn xe chết thảm, chết cực kì hả hê lòng người. Lục Bắc Nghiêu cuối cùng đã cải tà quy chính rồi sống với Giang Kiều.
Trí nhớ như một cơn lũ đã mở cổng, tràn ra ào ạt. Chu Tây nhận được tổng cộng hơn 100 email, nội dung về đồng nhân minh tinh tuy khác nhau, nhưng nhân vật chính đều là một, Lục Bắc Nghiêu và Giang Kiều.
Một số ít là CP đồng nhân bình thường, đối với người hâm mộ thì nội dung vẫn nằm trong mức chấp nhận được. "Vị đỉnh lưu cùng bạch nguyệt quang của anh ấy" là một fanfic cp quy mô cực lớn, đã phá vỡ ranh giới cuối cùng của cp đồng nhân mà người bình thường chấp nhận được, đáng giận hơn là người này còn spam hòm thư của cô, khiêu khích trắng trợn. Chu Tây tức giận cực kỳ, cảm xúc của cô khi ấy đang trên bờ vực suy sụp. Lý trí sinh tồn khiến cô lập kế hoạch báo cho cảnh sát, chứng cứ đã được thu thập, nhưng chưa kịp thực hiện. Gia đình cô xảy ra chuyện, bệnh tình của cô phát tác, tất cả đã trở thành một phần ký ức hỗn loạn của cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận