Xe chạy vào sân của trường quay, Tiêu Thần dừng xe, cởi dây an toàn, chợt nghe thấy Chu Tây ở hàng ghế sau nói: "Tiêu tổng, anh chờ một chút, những người khác xuống xe trước đi."
Tần Di liếc Tiêu Thần một cái, đẩy cửa xe đi ra ngoài. Tiêu Thần quay lại nhìn Chu Tây, "Sao vậy?"
Chu Tây không ăn sáng, cô ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen lộ ra một chút sắc bén, đưa điện thoại cho Tiêu Thần, "Giúp tôi báo cảnh sát, kiểm tra xem ai gửi email."
Tiêu Thần cầm điện thoại của Chu Tây, mở ra spam rồi xem "Vị đỉnh lưu cùng bạch nguyệt quang của anh ấy", một cái tên cực kỳ đường phố, nhưng lại có thể tìm được một loạt trên rất nhiều trang web truyện.
"Cái gì thế này? Ngày gửi là tháng Ba năm ngoái, gần một năm trước." Anh ta nhấp vào tài liệu ‘bạch nguyệt quang’ kia, vẻ mặt ngay lập tức trở nên đặc sắc, "H văn? Không đúng, cái này sao lại là Lục Bắc Nghiêu và Giang Kiều? Truyện đồng nhân?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây gật đầu, cô cầm sữa bò đã nguội lên uống nốt, "Lúc đó tôi bị kích thích, tình hình rất tệ nên đã mắng fan CP trên Weibo. Sau đó, tôi nhận được mấy cái này. Vốn là muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng sau đó rất nhiều chuyện đã xảy ra, trí nhớ của tôi lại có vấn đề nên liền quên mất chuyện này. Tôi mới lại nhìn thấy mấy cái này khi đạo diễn Trịnh gửi kịch bản tới. "
Cô dừng lại và nhìn Tiêu Thần, "Tôi đã từng nghĩ mình chính là Chu Tây trong cuốn sách này, rằng tôi sẽ chết rất thê thảm. Những lời nguyền rủa đó sẽ xảy ra với tôi, người bị nguyền rủa."
Chết thảm thương đầu đường, không người thân thích, không bạn bè, không tình yêu, chỉ có cả người ô danh.
Tiêu Thần cau mày, "Nhảy múa trước mặt chính chủ sao? Đây là có bệnh à ? Như thế này là đã có thể báo cảnh sát vì tội truyền bá khiêu dâm tục tĩu ô uế được rồi."
Đã gần một năm trôi qua, Lục Bắc Nghiêu xem như rút lui một nửa khỏi vòng giải trí, Giang Kiều tham gia tổ phim “Hỗn loạn chốn thâm cung”, hai người xé cặp gọn gàng sạch sẽ. Fan hâm mộ CP tan đàn xẻ nghé, mất mất mát mát, hiện tại thực sự không thể gây ảnh hưởng gì cả, nhưng Tiêu Thần biết rằng những người hâm mộ CP lúc đó cuồng nhiệt như thế nào. Chu Tây, với tư cách là bạn gái chính quy của Lục Bắc Nghiêu, lại bị mọi người nói là không biết quan tâm đến tình hình chung, chỉ biết mạnh mẽ độc chiếm lục Bắc Nghiêu làm của riêng. Cô bị chỉ trích là không biết đặt mình vào vị trí của người khác mà chỉ biết đứng ở góc độ của Chu Tây để xem xét vấn đề .
“Tôi sẽ lo liệu.” Tiêu Thần nhận lại điện thoại, nói: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, cứ quay phim cho tốt là được.”
Chu Tây đặt lại hộp sữa về chỗ cũ, đeo khẩu trang, đôi mắt lộ ra ngoài sạch sẽ trong veo, "Chuyện này tôi cũng không thèm quan tâm nữa, nhưng những người gửi email, họ chọc giận tôi bằng ác ý lớn nhất mà họ có. Tôi phải truy cứu đến cùng, mỗi người đều phải trả giá thật lớn cho hành động của mình. ”
Sự ác độc như đập vào mặt, không một chút nào chút che giấu.
Họ biết tình huống của Chu Tây khi đó, cô đã nổi điên với mọi người trên Weibo. Bọn họ biết Chu Tây quan tâm đến Lục Bắc Nghiêu nhiều như thế nào nên mới cố tình gửi những thứ này làm cho Chu Tây mất kiểm soát.
"Cô gửi cho tôi tài khoản email của cô, tôi sẽ đi báo cảnh sát. Hãy xóa các email riêng tư của của cô trước đi để tránh bị lộ trong quá trình thu thập bằng chứng."
"Được."
Chu Tây tải kịch bản do Trịnh Vinh Phi gửi về máy, xóa email và đưa tài khoản cho Tiêu Thần rồi mới quay người xuống xe.
Tiêu Thần đăng nhập vào hòm thư điện tử và đọc lại những email đó. Sau một thời gian dài im lặng, Tiêu Thần đã gửi một ảnh chụp màn hình cho Lục Bắc Nghiêu. Cho dù giữa Chu Tây và Lục Bắc Nghiêu đã xảy ra chuyện gì thì Lục Bắc Nghiêu cũng phải biết đến chuyện này.
Điện thoại lập tức vang lên, Lục Bắc Nghiêu gọi đến, Tiêu Thần chỉnh lại cổ áo của mình mới nhận điện thoại.
“Tây Tây ở bên cạnh anh sao?” Giọng nói trầm thấp của Lục Bắc Nghiêu truyền đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải."
"Anh phát hiện khi nào?"
"Vừa mới."
"Báo cảnh sát," Lục Bắc Nghiêu nói, "hoặc là để cho tôi xử lý."
“Cậu không còn gì khác để nói à?” Tại sao Lục Bắc Nghiêu lại không dao động chút nào? Tại sao lại bình tĩnh như vậy? Lúc Tiêu Thần nhìn thấy những thứ đó đã muốn đánh người.
Ngập ngừng một lúc, Lục Bắc Nghiêu nói, "Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Vụ bạo lực mạng đó còn lớn hơn anh tưởng tượng. Đều là lỗi của tôi, tôi đã đặt cô ấy vào tình huống như vậy, tôi có chết trăm lần cũng không thể chuộc tội". Lục Bắc Nghiêu nói. Giọng trở nên trầm hơn, "Tôi đã bắt đầu tiếp xúc với vấn đề này từ tháng 6 năm ngoái, tôi đang từng bước một đi theo con đường mà cô ấy đã đi trước đây."
"Tiêu tổng, mỗi một người, mỗi chúng ta, ai không phải là bông tuyết trong cả trận tuyết lở kia chứ?"
Tiêu Thần nhất thời không nói nên lời, anh ta cũng đã từng cười nhạo Chu Tây.
Y như rằng bị người nào đó đập vào đầu, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
"Tôi và Chu Tây sẽ không bao giờ chia tay. Tôi chỉ có duy nhất cô ấy trong đời. Tôi đề nghị anh cứ để chuyện này cho tôi xử lý." Giọng Lục Bắc Nghiêu rất trầm, từng câu từng từ một, rõ ràng và thận trọng, "Tôi sẽ từng bước một giải quyết vấn đề."
“Cậu định giải quyết như thế nào?” Tiêu Thần tìm lại được thanh âm.
“Làm thủ tục pháp lý.” Lục Bắc Nghiêu nói, “Mọi người nên trả giá thật lớn cho những gì họ đã làm.”
Tiêu Thần chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với Lục Bắc Nghiêu, chỉ vì anh ta ký hợp đồng với Chu Tây mà Lục Bắc Nghiêu lại cần tìm người thường xuyên nên mới lấy số liên lạc. Ấn tượng của anh ta đối với Lục Bắc Nghiêu là một tiểu thịt tươi, ít nói, diện mạo tuấn tú, dáng người không tệ, nhưng không hợp với Chu Tây, cả hai đều còn quá trẻ và quá bồng bột.
Hôm nay là cuộc trò chuyện sâu sắc nhất từ trước đến giờ của hai người, trong một số vấn đề, Lục Bắc Nghiêu đều có cái nhìn sâu rộng, không hề hời hợt như anh ta tưởng tượng. Lục Bắc Nghiêu chỉ trong một năm này lại có sự thay đổi vô cùng lớn. Anh trưởng thành chỉ sau một đêm, tự loại bỏ hoàn toàn đoàn đội trước đó. Phối hợp cùng Hứa Minh Duệ, hồi sinh một IP đang chết dần, biến “Ký sự tra án Dân quốc” trở thành một hiện tượng ăn khách. Anh tham gia đoàn phim của một đạo diễn lớn căn chính miêu hồng, một vai được tuyên truyền công khai từ đầu, nam chính số 1.
Hứa Minh Duệ xuất hiện tiếp nhận phỏng vấn, nội dung đều mang ý ở ngoài lời. Tiêu Thần có thể thấy được, Lục Bắc Nghiêu là đang lót đường cho tương lai. Đây cũng là lý do anh ta gửi tin nhắn cho Lục Bắc Nghiêu đầu tiên.
Có lẽ tình yêu của bọn họ cũng không đến nỗi tệ.
"Cậu có chắc là cậu giải quyết được không đấy?"
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Lục Bắc Nghiêu nói.
Bọn họ đồng thời im lặng, một lúc sau Lục Bắc Nghiêu lại lên tiếng, "Tây Tây thế nào rồi? Có phải tâm trạng thất thường rõ ràng không?"
Những lời này không còn kiên định như trước mà mang chút dè dặt.
"Không thấy có thay đổi gì. Rất bình tĩnh. Ăn sáng xong thì đi quay phim ngay lập tức."
"Cô ấy là nhìn thấy những thứ này mới nhớ lại phải không?"
"Ừ."
“Anh có chắc là không có thay đổi khác thường nào không?” Lục Bắc Nghiêu lặp lại, “Một số biến đổi của cô ấy rất nhỏ, không quan sát kỹ thì không thể nhìn ra”.
Dù có sự thay đổi ở Chu Tây thì Tiêu Thần cũng không thể tìm ra được. Tiêu Thần không cách nào trả lời được vấn đề này, lúc trước khi Chu Tây bị bệnh, anh ta cũng chỉ cảm thấy Chu Tây trưởng thành thật nhanh mà cũng không cảm thấy có gì không ổn.
"Tôi đã liên hệ với bác sĩ chủ trị của cô ấy, anh hãy sắp xếp cho cô ấy nghỉ nửa ngày. Có thể là sáng mai hoặc chiều mai đều được. Bác sĩ của cô ấy sẽ đến nên anh hãy giúp sắp xếp một buổi gặp mặt. Làm ơn hãy chú ý đến sự bảo mật, đây là cách tốt nhất để bảo vệ cô ấy."
Lục Bắc Nghiêu cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, khu dịch vụ có gió rất mạnh, gió lạnh gào thét, anh hứng gió một hồi rồi mới trở về.
Lục Bắc Nghiêu bị thương ở vai nên không thể lái xe, người lái xe là dì Đổng, cứ hai tiếng lại nghỉ một lần.
Lục Bắc Nghiêu đăng nhập vào hòm thư của Chu Tây, mặc dù đã nhìn qua ảnh chụp màn hình, nhưng số lượng mail quá nhiều ngay chính diện vẫn khiến anh bị chấn động đến tối sầm mắt. Anh không dám nghĩ đến ban đầu Chu Tây làm sao chịu đựng nổi.
“Tiểu Bắc, nếu con bận việc thì cứ đi làm trước đi, không cần để ý đến ta đâu.” Chu Khải Vũ thấy Lục Bắc Nghiêu liên tục nhìn điện thoại liền nói: “Ta rất ổn.”
“Nhân tiện con cũng cần trở lại thành phố S làm việc ạ.” Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Chu Tây, Lục Bắc Nghiêu đã đăng nhập vào tất cả phần mềm xã hội của Chu Tây. Mật khẩu của Chu Tây luôn là mật khẩu đó, tuy nhiên Chu Tây còn có hai hộp thư mà Lục Bắc Nghiêu đã bỏ quên mất.
Chu Khải Vũ nhìn Lục Bắc Nghiêu một chút, rồi lại nhìn dì Đổng một chút.
Do dự hồi lâu ông mới mở miệng: "Tiểu Bắc, con nghĩ sao về bệnh tình của Tây Tây?"
Khi Chu Tây đưa Lục Bắc Nghiêu về nhà lần đầu tiên, cây đao như luôn trực chờ bên cổ ông.
Chu Khải Vũ luôn không dám nói gì, bọn họ yêu nhau sâu đậm như vậy, ông sợ Lục Bắc Nghiêu sẽ rời đi và làm Chu Tây bị đả kích. Khi Chu Tây phát bệnh, Lục Bắc Nghiêu thế nhưng vẫn ở bên cạnh không rời.
Chu Khải Vũ giống như một tội nhân, ông không dám nhìn Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu ở cùng họ trong dịp Tết Nguyên Đán năm nay, thậm chí còn sửa miệng, gọi ông là bố.
“Cô ấy đã uống thuốc khống chế, nếu không gặp phải kích thích lớn nào, cô ấy sẽ cả đời bình an.” Lục Bắc Nghiêu giả bộ cất điện thoại về, mở bình giữ ấm ra đưa cho Chu Khải Vũ, “Bố có đói bụng không ạ?”
Chu Khải Vũ cầm lấy bình nước, càng thêm hổ thẹn, "Chuyện mẹ của con bé."
Ông đưa tay lên che mặt, hít một hơi thật sâu, "Lúc đó ta đau đến không muốn sống, loại bệnh này có biến số rất lớn, một khi đã lựa chọn thì sẽ là cả đời. Ta xin lỗi con, đáng lẽ ta phải nói với con ngay từ đầu. "
“Cho dù bố có nói với con, con cũng sẽ không rời bỏ cô ấy.” Lục Bắc Nghiêu đưa tờ giấy cho Chu Khải Vũ, anh thật sự không nói nên lời trước tật xấu thích khóc của Chu Khải Vũ.
“—Chuyện này rất thống khổ, con sẽ hối hận đấy.” Chu Khải Vũ nghẹn ngào, ông cũng rất hối hận, tại sao ông không nói trước với Lục Bắc Nghiêu. Nếu ông nói, Chu Tây có phải hay không sẽ bớt đi ít nhiều đau khổ.
“Sự tốt đẹp giữa con và Chu Tây sẽ đủ để áp chế mọi khổ sở.” Lục Bắc Nghiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên, “Nếu con không gặp được Chu Tây, làm sao con biết được trên thế giới có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy ?"
"Con cảm thấy khổ sở hay hạnh phúc hơn khi ở bên con bé?"
Chu Khải Vũ khóc lớn, "Cuộc đời này của ta được kết hôn với người mình yêu, ta không hề hối hận."
Chu Khải Vũ không tái hôn, cũng không nói về mối quan hệ tình cảm của mình. Lục Bắc Nghiêu không biết rằng mẹ của Chu Tây đã mất trước đó, anh chỉ nghĩ rằng ông đang đợi mẹ của Chu Tây quay lại.
Chu Khải Vũ quả thực đang đợi người đó, chẳng qua đây là cuộc chờ đợi vĩnh viễn cũng không thể gặp lại.
"Con chỉ mong rằng chúng con có thể ở bên nhau lâu hơn một chút. Con sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tình cảm của chúng con, để đoạn tình cảm này có thể lâu bền." Lục Bắc Nghiêu nói thêm “Không có điều gì mà về sau phải hối hận cả, có một số việc được quyết định từ sớm, vốn không thể quay đầu”
Giống như một cái quay đầu nhìn lại.
Trái tim anh gắn lên người Chu Tây, họ từng có hiểu lầm, từng có cãi vã và thiếu đi sự thấu hiểu. Tình cảm của bọn họ có cả sự mệt mỏi, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buông tay.
————
Sau khi quay xong phân đoạn tranh tài, phần còn lại là quay các đoạn thoại văn. Sau khi Chu Tây nghỉ phép ba ngày, cô bắt đầu bị NG. Cả buổi sáng bị NG tận sáu lần, đạo diễn đành tạm thời ngừng quay.
Chu Tây cũng đang tự điều chỉnh trạng thái, cơm trưa là do Tần Di mang cơm hộp lên xe, Chu Tây không có cảm giác ngon miệng, cô biết vấn đề ở chỗ nào.
Vào buổi sáng, cô lại nghĩ tới một số chuyện, dù lý trí của cô biết rõ là quay phim và thực tế tách biệt nhau. Nhưng khi bước đến trước máy quay, cô bắt đầu chống lại việc đắm chìm vào cốt truyện.
“Đạo diễn hỏi cô là có muốn trò chuyện một chút với thầy Hồ không?” Tần Di hỏi.
"Không cần, chị cứ để cho em bình tĩnh một lúc."
Tần Di xuống xe, Chu Tây nói: "Đóng cửa xe đi, em muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được."
Tần Di đóng cửa xe, đi hồi đáp lại với đạo diễn.
Chu Tây dựa vào ghế ngồi, ngồi rất lâu mới xuống xe. Buổi chiều, vở kịch diễn ra suôn sẻ, cô vừa dùng kỹ năng diễn xuất diễn xong thì đã ngay lập tức thoát khỏi sự đắm chìm trước đó. Sau khi đạo diễn hô cắt, Hồ Ứng Khanh nhíu mày, nhìn Chu Tây một lúc lâu rồi nói: "Có phải tối hôm qua cô ngủ không ngon đúng không?"
Đạo diễn xem hồi lâu mới nói: "Diễn xuất không sai, vị trí đi đứng cũng đúng, nhưng lại thiếu hụt sự cộng hưởng tâm hồn. Lưu lại lần quay này trước, cô hãy trở về điều chỉnh lại, tối nay nhớ đi ngủ sớm một chút rồi quay thử lại ngày mai xem sao. "
Chu Tây đến tâm hồn cũng không có, huống chi là cộng hưởng.
Chu Tây lên xe, trùm chiếc mũ lông vũ siêu lớn của áo khoác xuống đầu, che luôn khuôn mặt. Sau khi Chu Khải Vũ và dì Đổng rời đi, cô lại chuyển về khách sạn.
Khi xe đến khách sạn, Hồ Ứng Khanh đã gửi tin nhắn WeChat để hỏi cô liệu có muốn ăn tối cùng nhau hay không.
Chu Tây trả lời là để hôm khác.
Khi trở về khách sạn, cô nhốt mình trong phòng tắm để đọc kịch bản, phòng tắm là nơi rất tốt, rất dễ phát sinh cảm hứng, trước đây Chu Tây đã dùng cách này để nhập vai vào kịch bản.
Hôm nay thế nhưng lại không có tác dụng gì, Chu Tây nhìn kịch bản và suy nghĩ về bản thân.
Cô từng đắm chìm trong kịch bản một thời gian dài và lạc mất chính mình. Chu Tây ngơ ngác nhìn gạch ốp tường trong phòng tắm phản chiếu ánh sáng. Cô đang nghĩ về những gì đã xảy ra trước vụ tai nạn xe hơi, tình yêu đơn thuần mà nồng nhiệt của cô, sự bốc đồng của cô, sự phẫn nộ của cô.
Ký ức giống như một miếng xếp hình, từng mảnh kết hợp lại, mọi khoảng trống đều được lấp đầy. Không thừa lại một mảnh nào, tạo thành một bản thể hoàn chỉnh, yêu hận tình thù đều không thiếu.
Sự trọn vẹn này khiến cho cảm xúc của cô bị dao động. Cô hình thành một chút bất an, sợ hãi sự mất mát.
Có tiếng gõ cửa vang lên, ổn định vững vàng.
Trái tim Chu Tây nảy lên kịch liệt, cô cầm kịch bản ngước mắt lên.
Chỉ có Lục Bắc Nghiêu mới gõ cửa như thế này, anh không về thành phố S sao?
Chu Tây đặt kịch bản xuống, đứng dậy đi tới, nắm chốt cửa rồi dừng lại một hồi, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp, "Giao hàng tới."
Chu Tây đột ngột kéo cửa, người đàn ông sải bước đi vào ôm chặt lấy cô.
Cánh cửa khép lại sau lưng, Lục Bắc Nghiêu cởi mũ và khẩu trang xuống, trên người vẫn còn hơi lạnh. Một cánh tay mạnh mẽ nâng Chu Tây đặt lên bàn, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Chu Tây, chóp mũi cao gần như chạm vào khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn cất lên, "Mời ký nhận."