Tần Di luôn cảm thấy tính cách của Chu Tây có chút điên cuồng, cô hoàn toàn không phù hợp với logic và quy tắc của xã hội ngày nay, dù là trong hành động hay trong cuộc sống.
Trong mắt Chu Tây có tia sáng, cô đứng trong gió, ngọn gió vén tóc cô lên, giữa lông mày hiện ra một loại hơi thở căng tràn thanh xuân.
"Em muốn đi tìm anh ấy."
Ai mà chẳng xốc nổi khi còn trẻ? Không sợ hãi, không kiêng dè gì hết, không có gông cùm của hiện thực. Không có áp lực của dư luận về việc vay tiền mua nhà, mua xe, không phải lo lắng về tiền bạc, không có băn khoăn ‘trên còn mẹ già dưới có con nhỏ’, có thể ngay lập tức tiến lên phía trước chỉ vì nghĩ như vậy.
Cho dù đó là tình bạn hay tình yêu, có thể khóc, có thể cười hoặc có thể thẳng thừng nói rằng tôi thích bạn hoặc tôi ghét bạn. Chỉ một câu anh nhớ em (hoặc em nhớ anh), vậy là đã có thể vượt qua cả ngàn cây số để đến thành phố của anh (hoặc em).
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Di cũng sắp quên mất cảm giác bốc đồng là như thế nào, bọn họ là nô lệ của tiền bạc nên phải sống một cuộc sống nô lệ. Một cuộc sống bị nô dịch đến chết lặng.
“Có cần báo cáo với Tiêu tổng không?” Tần Di cầm lấy chìa khóa xe, mím môi dưới nói: “Chị phải đi thu dọn hành lý, em cần gì thì cũng đợi chị năm phút.”
“Được.” Chu Tây dựa vào xe, “Em đợi chị.”
Mười một rưỡi tối, bọn họ lái xe lên đường cao tốc. Màn đêm lùi dần về phía sau, gió hú hét, vành đai đo tốc độ phản quang trên đường cao tốc được chiếu sáng.
Con đường luôn ở dưới chân.
Khi Chu Tây gọi điện thoại cho Tiểu Phi thì hoàn toàn không có tín hiệu gì. Cô đã tìm kiếm trên Internet tại tài khoản chính thức của bộ phim để xem vị trí mà Lục Bắc Nghiêu đang quay. Cho đến nay, tài khoản chính thức kia mới chỉ đăng một bài tuyên truyền công khai vào ngày khai máy và ngày quay phim đầu tiên, trong đó chụp ảnh bóng lưng của mấy người đàn ông mặc quân phục , thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không có.
Tìm kiếm nửa ngày, con đường vẫn không có bản đồ đầy đủ. Chu Tây chỉ biết vị trí thành phố gần đúng, cô gửi tin nhắn cho Lục Bắc Nghiêu, một lúc sau là tín hiệu gửi đến cho cô một vị trí xác định.
Họ mất tám giờ để lái xe đến thành phố. Thành phố nhỏ còn môi trường cũng chỉ ở mức trung bình. Chu Tây tìm một khách sạn tốt nhất trong thành phố, kêu Tần Di nghỉ ngơi trước. Cô đi tắm, mặc váy, trở về phòng, gửi một tin nhắn cho Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu rất lâu vân chưa trả lời, không biết anh còn ở trên núi không. Chu Tây đợi nửa giờ rồi mơ màng trĩu nặng chìm vào giấc ngủ say.
Cô tỉnh táo lại khi chuông điện thoại reo vang, Chu Tây hoảng hốt nhận điện thoại, giọng nói trầm khàn nồng đượm như rượu của người đàn ông truyền đến, "Phòng nào?"
“Cái gì cơ?” Đại não Chu Tây vẫn còn chưa tỉnh táo, nhất thời cũng không biết là mơ hay thực.
"Em ở phòng nào? Tầng mấy?"
"Tầng sáu, 609." Chu Tây báo lại địa chỉ, đột nhiên tỉnh táo lại, "Anh đến rồi?"
"Ừm."
Cúp điện thoại, Chu Tây lập tức ngồi dậy, cô sửng sốt mấy giây rồi bật nhảy xuống giường, chạy vào phòng tắm. Kết quả của việc ngủ mà không làm khô tóc sau khi tắm chính là tóc mái của bạn sẽ thoát khỏi trọng lực và dựng ngược lên trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây cô để tóc dài nên không gặp phải vấn đề này, thế nhưng bây giờ cô đang để tóc ngắn.
Chu Tây muốn rạn nứt.
Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Tây vặn nước vội vàng chuốt xuống mái tóc đang dựng đứng của mình, nhưng càng làm thì tóc càng rối tung. Tiếng gõ thứ hai từ bên ngoài truyền đến, Chu Tây bỏ tóc mái ướt nhẹp xuống, kéo dây áo ngủ bị tuột qua vai lại, hít một hơi thật sâu.
Thu lại tất cả cảm xúc, giữ tư thế ngay ngắn, bước tới dùng một tay mở cánh cửa sau lưng.
Cô được chào đón bằng vòng ôm vững vàng của người đàn ông, Lục Bắc Nghiêu không hề cho cô một cơ hội nào thể hiện vẻ ưu tú tao nhã, anh chỉ ôm trọn cô vào lòng. Chu Tây ngẩng đầu lên, Lục Bắc Nghiêu cúi đầu chạm môi vào trán Chu Tây, nhưng lại không hôn cô.
Anh đội một chiếc mũ ngư dân màu đen, các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên lạnh lùng nghiêm túc hơn, da của anh bị đen đi ít nhiều. Có lẽ là yêu cầu khi quay phim, trong bóng tối là một đôi mắt đen thẳm như chứa đựng toàn bộ vũ trụ, vừa trầm vừa tối . Sống mũi cao và thẳng, đôi môi nhếch lên, trên cằm đang treo một chiếc khẩu trang đen che đi đường hàm lạnh lùng.
Khóe môi Chu Tây nhếch lên, trong đôi mắt mơ hồ gợn lên một nụ cười, "Lục Bắc Nghiêu!"
Lục Bắc Nghiêu lại ôm Chu Tây vào lòng, ngón tay dùng sức, khớp xương hằn lên chút trắng bệch, anh siết chặt eo Chu Tây.
Chu Tây ngửi thấy mùi huyết tương ngọt ngào trên người anh. Bây giờ huyết tương của nhóm đạo cụ đều có vị ngọt của thành phần hóa học.
Lục Bắc Nghiêu là trực tiếp đến đây sau khi quay phim ư? Chu Tây muốn ngẩng đầu nhìn cổ anh, nhưng Lục Bắc Nghiêu lại hôn lên đỉnh đầu cô, dùng ngón tay thon dài ấn mạnh vào vòng eo mảnh mai của Chu Tây, khàn giọng: "Trên người anh có mùi."
Cảnh quay của Lục Bắc Nghiêu được thực hiện vào buổi sáng, sau khi đi bộ xuống núi mất hai tiếng đồng hồ thì nhìn thấy định vị trên WeChat do Chu Tây gửi tới. Anh thay quần áo ở trên xe rồi lái thẳng về thành phố.
“Anh đi tắm đã.” Lục Bắc Nghiêu buông Chu Tây ra, xoay người bước vào phòng tắm, không kịp tắm rửa quả thực trông cực kỳ nhếch nhác.
Anh muốn hôn Chu Tây, nhưng cả đêm không ngủ lại còn lái xe chạy vội qua. Anh có thể tưởng tượng được nếu hôn Chu Tây thì sẽ ghê tởm như thế nào.
Anh kiềm chế bản thân, không cho phép mình bốc đồng.
Chu Tây từ phía sau ôm lấy eo anh, Lục Bắc Nghiêu dừng bước, tim trong nháy mắt đập mạnh. Yết hầu nghiêm túc mà lạnh lùng trượt lên xuống, Lục Bắc Nghiêu kéo Chu Tây đi về phía trước, bước vào phòng tắm. Khách sạn có đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần, Lục Bắc Nghiêu mở túi đựng đồ đánh răng.
Chu Tây vẫn dựa ngang hông anh.
Trước đây họ cũng từng như vậy.
Lục Bắc Nghiêu dù đang bận làm chuyện gì, Chu Tây cũng muốn dính lấy anh, cứ ôm chặt như vậy. Chu Tây giống như một con gấu túi, treo trên người Lục Bắc Nghiêu, vẻ mặt Lục Bắc Nghiêu tràn đầy bất đắc dĩ mà ôm cô, bao phủ trong lòng là sự mềm mại xinh đẹp, Chu Tây chính là đại bảo bối của anh.
Lục Bắc Nghiêu ở trong gương nhìn Chu Tây đứng sau lưng, Chu Tây cũng đang nhìn anh. Cô có một đôi mắt rất đẹp dù không trang điểm, làn da của cô trắng mịn nõn nà.
“Không phải em ghét nhất mùi huyết tương sao?” Giọng nói của Lục Bắc Nghiêu vẫn khàn khàn, nồng đượm hơn rượu, chậm rãi rung động trong lồng ngực, “Còn ôm anh?”
“Anh quay phim ở đâu vậy?” Chu Tây cắn nhẹ vai Lục Bắc Nghiêu qua mấy lớp vải, anh đang mặc một chiếc áo phông đen đi kèm với áo khoác dài. Chu Tây ngửi được hơi thở trên người anh, cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nồng nhất là vị ngọt ngấy của huyết tương.
“Đừng cắn, rất bẩn, quần áo đều do trợ lý giặt, điều kiện trên núi có hạn, không có chất khử trùng.” Lục Bắc Nghiêu nói ra tên của một huyện, “Mất hai giờ lái xe nên cũng không xa lắm."
"Hai giờ? Vậy khoảng thời gian đó anh không ngủ?"
“Anh không buồn ngủ.” Lục Bắc Nghiêu rửa mặt có trật tự đâu vào đó nhưng vẫn tập trung chú ý vào đôi tay đang ôm eo anh. Cổ tay thon gọn, làn da trắng mịn như ngọc. Anh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tây tóc vẫn ướt bèn rút một chiếc khăn lau khô nước trên mặt mình rồi lấy thêm một chiếc khăn mới để lau tóc cho Chu Tây, "Em đang ngủ mà? Làm sao lại dính nước vậy ? Hở?"
Chết tiệt, lại còn ‘Hở’.
Lục Bắc Nghiêu lau khô một nửa tóc mái của Chu Tây, khi anh vừa buông lỏng tay một chút thì một túm tóc lập tức vểnh lên.
Chu Tây: "..."
Lục Bắc Nghiêu dựa vào bồn rửa tay ôm eo Chu Tây, cúi đầu tựa vào tóc Chu Tây cười ra tiếng, giọng điệu mang theo ý cười, "Muốn cho anh xem dáng vẻ đẹp nhất của em sao?"
Chu Tây vùng vẫy thoát ra, vịn cổ Lục Bắc Nghiêu hôn lên.
Môi Lục Bắc Nghiêu vẫn thơm mùi bạc hà, mát lạnh và hơi ngọt. Nụ hôn của Chu Tây phải rướn cao, Lục Bắc Nghiêu bèn lật lại hôn cô, sau đó anh đột nhiên ôm lấy Chu Tây, đôi chân dài sải bước đi ra ngoài. Chu Tây nhướng mắt đụng phải ánh mắt đen như mực của Lục Bắc Nghiêu, nơi đó cảm xúc đang dâng trào cuồn cuộn. Chu Tây vòng tay qua cổ Lục Bắc Nghiêu, ngón tay vuốt ve qua lại trên làn da của anh, "Kéo rèm cửa lại đi."
Lục Bắc Nghiêu đặt Chu Tây lên giường, xoay người tìm điều khiển từ xa đóng rèm cửa lại. Bật đèn đầu giường rồi nhấc chân lên giường.
Chu Tây nằm trên giường, dây vai mỏng manh của bộ đồ ngủ trượt sang một bên, bờ vai gầy gợi cảm, vừa hấp dẫn vừa dễ thương. Lục Bắc Nghiêu cởi áo khoác, giơ tay cởi áo phông, vết sẹo trên vai vẫn còn rõ ràng.
Chu Tây ngồi dậy vuốt ve bả vai của anh, Lục Bắc Nghiêu cởi thắt lưng, ôm lấy cô hôn lên.
Dưới ánh đèn màu cam, làn da của cả hai đều được bao phủ bởi một thứ ánh sáng mờ ảo. Chu Tây ôm Lục Bắc Nghiêu, hôn lên cổ anh, hơi thở phả vào da thịt anh, "Bắc ca."
Chu Tây gọi Lục Bắc Nghiêu là Bắc ca cùng với lúc Lục Bắc Nghiêu và người ngoài gọi Chu Tây là Tây tỷ đều tương tự nhau, cả hai đều là kính ngữ thân mật, không hề liên quan gì đến tuổi tác. Vì chưa kết hôn mà lại gọi vợ hay chị dâu làm Lục Bắc Nghiêu cảm thấy quá giỡn mặt, anh bắt đầu trước mà gọi Chu Tây là Tây tỷ, sau đó cô cũng ở bên ngoài gọi anh là Bắc ca.
Lục Bắc Nghiêu nhấc chân đè cô lên giường, mái tóc ngắn của Chu Tây xõa ra, cô vẫn đang ôm Lục Bắc Nghiêu. Mặt cô nóng bừng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
"Anh có thể chỉ ngủ một nửa đêm nay được không?"
Lục Bắc Nghiêu im lặng vài giây, chặn môi cô lại, nụ hôn rực lửa nuốt chửng tia lý trí cuối cùng của Chu Tây.
Họ đã không thân mật trong suốt cả năm, lần đầu tiên Lục Bắc Nghiêu có loại phấn khích không nói nên lời.
Mũi tên đã lắp vào cung, Lục Bắc Nghiêu theo thói quen đưa tay ra lấy bao cao su nhưng chỉ sờ thấy khoảng trống. Anh và Chu Tây đồng thời dừng lại, Lục Bắc Nghiêu rút tay về, vuốt ve mái tóc của Chu Tây.
Chu Tây biết hành động đó có ý nghĩa gì, trong lòng tràn đầy phiền muộn, tuy nhiên nỗi buồn có hạn, cô đã sớm không còn tâm tư để suy nghĩ nhiều nữa, Lục Bắc Nghiêu hôm nay đặc biệt kịch liệt. Anh đã thay đổi nhịp độ chậm chạp vốn có của quá khứ và biến thành một loạt các động tác triệt để đến nơi đến chốn.
Chu Tây đã lâu không làm, mẫn cảm đến đòi mạng, cô gắt gao ôm chặt Lục Bắc Nghiêu. Cô ấy đặc biệt thích Lục Bắc Nghiêu, từ năm 19 tuổi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho đến hiện tại khi hình ảnh của Lục Bắc Nghiêu đã tràn đầy cả trái tim lẫn đôi mắt cô.
Khi mọi chuyện kết thúc, Lục Bắc Nghiêu cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn dài và tinh tế khiến Chu Tây buồn ngủ, trước đó cô vốn cũng đã mệt. Cô nép vào vòng tay Lục Bắc Nghiêu, ôm lấy vòng eo gầy của anh, nhắm mắt lại, "Tối nay anh quay phim à?"
“Anh không quay.” Đoàn phim cũng sợ diễn viên bị đột tử nên đã cho Lục Bắc Nghiêu nghỉ đến sáng mai.
Chu Tây liền ngủ thiếp đi, cô tỉnh dậy trong bóng tối hoàn toàn. Ý thức dần dần trở nên rõ ràng, bên người một mảng trống không, Chu Tây trong lòng thấp thỏm vội đi kiếm người bên cạnh, cô bật đèn lên.
Phòng đầy đủ ánh sáng.
Lục Bắc Nghiêu nằm ở phía bên kia giường, đưa tay lên che mắt, giọng nói khàn khàn, "Em tỉnh rồi à?"
Đường viền hàm sắc nét nhưng lạnh lùng.
Chiếc giường rất lớn nhưng Lục Bắc Nghiêu lại ngủ ở mép giường. Trong giây phút đó, Chu Tây cực kỳ kích động, chỉ muốn đá Lục Bắc Nghiêu lăn khỏi giường.
Lục Bắc Nghiêu bỏ tay xuống cầm điện thoại di động trên bàn đầu giường lên, "Bây giờ là mười giờ tối, em có muốn ăn gì không? Anh gọi đồ ăn bên ngoài nhé."
Lục Bắc Nghiêu vẫn chưa tỉnh ngủ, mắt rủ xuống một nửa, vừa tựa vào đầu giường vừa đặt đồ ăn giao đến.
Chu Tây duỗi chân đạp ngang hông Lục Bắc Nghiêu, thân thể anh cứng đờ, nhướng mi nhìn cô, "Đừng đạp lung tung."
Chu Tây cổ họng có chút khô khốc, "Anh đi lấy nước cho em."
Lục Bắc Nghiêu đặt điện thoại xuống, đứng dậy mặc quần rồi vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, sau đó cầm một chai nước mở nắp đưa cho Chu Tây, xong xuôi anh lại ngả người ra sau, "Em muốn ăn cái gì ? Thanh đạm hơn hay đậm vị hơn? "
“Sao anh lại ngủ cách xa em như vậy?” Chu Tây uống nước, nhìn về phía Lục Bắc Nghiêu, không nhịn được mà hỏi câu này.
Lục Bắc Nghiêu dừng tay đang lướt điện thoại lại, mấy giây sau liền kéo gối đặt bên cạnh Chu Tây nằm xuống, "Anh sợ nóng."
Chu Tây trầm ngâm nghĩ: "Vậy anh ... trước đây cũng như thế à?"
“Ừ.” Lục Bắc Nghiêu sợ nóng cực kỳ, cả người anh lúc nào cũng như bốc hỏa. Còn Chu Tây lại là người sợ lạnh nên giữa hè cũng phải đắp chăn dày. Bọn họ ngủ chung trên một giường mà như sống ở hai vĩ độ khác nhau.
Lục Bắc Nghiêu dựa vào người Chu Tây nói: "Từ nay về sau anh sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, hôm nay anh ngủ quên mất."
Sau một đêm không ngủ, anh lại phóng xe trực tiếp chạy đến. Cả hai điên cuồng triền miên, cuối cùng cạn kiệt toàn bộ thể lực. Đám mây mù trong lòng mấy ngày nay đều bị cuốn đi sạch sẽ, có được giấc ngủ ngon hiếm thấy, ngủ đến mức trời đất tối mịt.
"Tại sao không nói cho em biết là anh không thích ngủ chung?"
“Không phải anh không thích ngủ chung.” Lục Bắc Nghiêu nhìn Chu Tây, giơ tay ôm cô vào lòng, hôn cô, “Anh rất thích ngủ chung giường với em. Rất an tâm, rất thoải mái. "
Chu Tây im lặng.
Lục Bắc Nghiêu cúi đầu hôn cô, "Tức giận?"
Gần trong gang tấc, hơi thở đan xen, dưới hàng mi dày của Lục Bắc Nghiêu là đôi mắt đen sâu lắng.
“Em không tức giận, em chỉ muốn biết rõ nguyên nhân thôi. Anh trước giờ không chịu nói gì nên em luôn cho là anh không thích nên mới bài xích như vậy." Tính cáu bẳn khi ngủ dậy của Chu Tây chỉ xảy ra trong thời gian rất ngắn, ngoài ra nếu đã biết rõ nguyên nhân thì còn tức cái nỗi gì. Mỗi người đều có thói quen của riêng mình. Cô tựa vào lồng ngực của Lục Bắc Nghiêu, tên cẩu đàn ông này, ngủ suốt bốn năm nay, dù năm hết Tết đến cũng vẫn không thay đổi được, cả đời này anh căn bản cũng chẳng thể thay đổi.
“Không thích thì sao có thể ngủ trên cùng một cái giường?” Thấy cô quả thật không tức giận, Lục Bắc Nghiêu bèn tiếp tục đặt đồ ăn giao đến nhà, nói: “Anh sợ nóng.”
Thật là một lý do đơn giản bộc trực !
Sau khi Lục Bắc Nghiêu đặt đồ ăn giao đến xong, anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, ôm Chu Tây vào lòng, "Em còn vấn đề gì vẫn để ý nữa không?"
Không có.
Có Lục Bắc Nghiêu ở cùng bên cạnh, Chu Tây không muốn nghịch điện thoại di động chút nào, tay cô từ từ đưa xuống dưới, Lục Bắc Nghiêu kịp thời cầm lấy ấn vào bên cạnh cô, giọng nói khàn khàn, "Đừng trêu chọc anh, khoảng ba mươi phút nữa người ta sẽ giao đồ ăn đến, không đủ thời gian đâu. "
Mặt Chu Tây hiếm khi nóng lên, "Em muốn xem sau khi phẫu thuật thì trông như thế nào."
“Có gì hay để nhìn đâu ?” Cũng không phải là nơi vẻ vang gì. Lục Bắc Nghiêu và Chu Tây đan mười ngón tay vào nhau, “Công việc của em vừa kết thúc rồi nhỉ? Em có lịch làm việc mới chưa?
"Em sẽ quay về chụp bìa tạp chí vào ngày 27." Chu Tây vẫn tò mò, móc móc ngón tay Lục Bắc Nghiêu, "Anh làm giải phẫu thật rồi sao? Làm kiểu gì vậy? Miệng vết thương có lớn không?"
"Không lớn."
"Có đau không?"
"Không đau."
Chu Tây tránh thoát kìm kẹp rồi nâng chăn bông lên, cố gắng đột phá hàng phòng thủ của Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu xoay người lại đè cô xuống dưới người, sử dụng ưu thế chân dài chặn đầu gối của Chu Tây, ép hai tay của cô lên gối đầu, khàn giọng nhìn cô chằm chằm, "Em làm vậy sẽ khiến anh nghĩ rằng em còn muốn một lần nữa. Tây Tây, em còn muốn ăn cơm hay không? "
“Em có thể ăn anh trước.” Chu Tây tuy tay không thể động, nhưng miệng vẫn có thể nhúc nhích, lời lẽ cợt nhả liên tiếp, rướn lên hôn anh.
“Thành trì’ của Lục Bắc Nghiêu bị phá vỡ trong vài giây.
Ở trước mặt Chu Tây anh liền không kìm lòng được mà hôn cô mãnh liệt, một hồi sau mới thả ra. Buông tay cô, chân dài đạp tung chăn bông rồi nằm xuống, một chân co lại, ngón tay thon dài hạ xuống đặt lên cúc quần tây. Nhìn Chu Tây chăm chú bằng ánh mắt đầy ẩn ý, nói: "Nó cứng lên, em phải chịu trách nhiệm."