Đây là một giải phẫu rất nhỏ, hơn nữa đã một năm trôi qua, dù là dấu vết gì thì cũng không còn nữa.
Chỉ là với cái tư thế xấu xa này, Lục Bắc Nghiêu cùng với con ngươi đen trở nên mờ ám, trực tiếp đè Chu Tây xuống giường, khí thế hung hăng chỉ dừng lại đúng lúc có nhạc chuông điện thoại di động.
Lục Bắc Nghiêu xoa tóc Chu Tây, đứng dậy mặc quần áo vào nghe điện thoại.
Đồ ăn đã được giao đến nhưng không thể mang lên tận nơi nên nhờ anh ra thang máy lấy đồ.
Lục Bắc Nghiêu đặt điện thoại xuống, mặc nốt quần áo, cụp mắt xuống kìm nén cảm xúc, nhặt áo phông lên trùm vào, đội mũ và đeo khẩu trang tỉ mỉ rồi mới đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây nằm trên giường, cầm điện thoại lên thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ, trong đó có cả Tiêu Thần và Tần Di. Cô mở WeChat, tin nhắn của Tiêu Thần ập thẳng vào mặt cô.
"Cô đi Vân Nam làm cái gì vậy? Cô có biết hành động của mình gọi là gì không?"
"Tôi cần một lý do xác đáng !!"
"Cô và Lục Bắc Nghiêu tạm thời không gặp nhau một thời gian có thể chết được sao? Có thể chết hay không hả ?"
"Nghe điện thoại đi!"
Sau khi oanh tạc hơn 20 tin nhắn, Tiêu Thần dặn dò: "Nhìn thấy tin nhắn thì nhớ gọi lại, tôi sẽ đi Vân Nam ngay. Đừng ra khỏi khách sạn, đừng có đi tìm Lục Bắc Nghiêu."
Thẻ cửa vừa quẹt phát ra tiếng bíp, Chu Tây nghe được tiếng bước chân của Lục Bắc Nghiêu, nâng mắt lên nhìn đã thấy Lục Bắc Nghiêu đang tháo khẩu trang ra, đặt đồ ăn lên bàn, "Đứng dậy ăn cơm đi."
"Em sẽ đi tắm."
"Em ăn xong đi rồi tắm."
“Anh lấy áo choàng tắm trong vali đưa cho em đi.” Chu Tây vùi mình trong chăn chỉ đạo Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu liếc Chu Tây một cái, mở vali của cô ra, toàn bộ quần áo đều lăn ra ngoài. Anh nhìn đống quần áo xộc xệch, kéo một chiếc váy ngủ từ dưới lên cho Chu Tây, "Mặc vào trước, đi rửa tay, ăn xong rồi đi tắm."
Chu Tây mặc váy ngủ xuống giường đi vào phòng tắm, vừa rửa mặt đơn giản xong đi ra đã thấy Lục Bắc Nghiêu đang ngồi xổm dưới đất sắp xếp lại vali cho cô, Chu Tây bước tới, ôm Lục Bắc Nghiêu từ phía sau, hôn lên cổ anh một cái .
"Như bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, sáng nay em vừa lấy quần áo ra thì toàn bộ đã nổ bung."
Cô còn không biết xấu hổ mà nói thêm.
Lục Bắc Nghiêu đặt chỗ quần áo chưa sắp xếp lại xong xuống giường, đứng dậy rửa tay rồi mở đồ ăn ra. Hai phần cháo trắng và một chút đặc sản địa phương. Lục Bắc Nghiêu không ăn cay, Chu Tây bụng dạ không tốt, hai người có thể ăn cùng một loại đồ ăn, đều là khẩu vị hơi nhạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trợ lý không giúp em thu dọn hành lý sao?"
“Em không thích người khác đụng vào đồ của mình.” Chu Tây cầm thìa ăn cháo, cô lười cầm đũa nên vươn thìa đến trước mặt Lục Bắc Nghiêu, bảo anh gắp thức ăn. Chìa cái thìa đến trước mặt người đối diện rồi cô mới nhận ra như vậy có hơi quá đáng nên lại rụt tay về.
Lục Bắc Nghiêu nhìn cô chằm chằm, gắp một miếng gà cho cô, thả vào thìa, "Có xương."
“Cảm ơn.” Khóe môi Chu Tây nhếch lên, là món gà chấm chanh không ớt, thịt gà đã mềm lại còn nhúng vào dung dịch axit citric. Sau khi vị ngọt qua đi là cảm giác hết sức ngon miệng.
Chu Tây đi tìm đũa ngay sau khi ăn một miếng, cô đã bị ớt trong đoàn làm việc tàn phá đau muốn chết, cuối cùng cũng ăn được một món không cay lại vừa miệng.
“Có muốn ăn thử rau cải xanh không?” Lục Bắc Nghiêu gắp cọng rau thả lên thìa của Chu Tây rồi nói, “Đây là một chuỗi cửa hàng theo khẩu vị địa phương, có cách làm khác với chúng ta bên kia”.
Chu Tây đang cắn rau, vị rất nhạt, cô không phải rất thích rau cải xanh nên không có ý kiến gì mà tiếp tục ăn gà, "Ngày mai mấy giờ anh đi?"
“Có muốn đến đoàn phim chơi không?” Lục Bắc Nghiêu nhướng mắt nhìn Chu Tây.
"Không đi đâu, như thế không tiện."
Đoàn phim "Quán quân" Lục Bắc Nghiêu có thể đến, bởi vì toàn bộ đoàn đội là người của họ nên sẽ không nói lung tung. Nhưng đối với bộ phim này của Lục Bắc Nghiêu, đoàn làm phim có rất nhiều người tạp nham, mỗi cái miệng của bọn họ đều là của những người thuộc các phe phái khác nhau, Chu Tây sẽ không mạo hiểm như vậy.
"Sau khi chụp ảnh bìa còn có việc khác phải làm không?"
"Em định nghỉ ngơi một tháng. Em phải đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói rằng em nên ở lại bệnh viện để theo dõi, nếu tình trạng tốt thì sẽ giảm liều lượng thuốc đi." Tay Chu Tây bị bắn tung một ít canh, cô đưa tay ra rút giấy, chưa kịp lau thì Lục Bắc Nghiêu đã cầm lấy tay cô, cẩn thận lau sạch.
"Em hẳn sẽ không nhận việc trong nửa đầu năm nay, chờ bộ phim của đạo diễn Trịnh."
“Người gửi email cho em đã bị bắt.” Lục Bắc Nghiêu bỗng nhiên mở miệng.
Chu Tây cắn thìa ngẩng đầu lên, đầy bất ngờ, động tác của cảnh sát vậy mà khá nhanh, "Bọn họ làm nghề gì? Độc ác như vậy? Thuần túy là ác ý. Có thể bị kết án không? Nếu có thì sẽ bị phán quyết bao lâu?"
“ Là học sinh, lớn nhất mười tám tuổi.” Lục Bắc Nghiêu trong lòng nặng trĩu, sau khi nhận được phản hồi của cảnh sát, anh không biết nên nói thế nào với Chu Tây.
“Tổng cộng có sáu người, là một nhóm nhỏ.” Lục Bắc Nghiêu cắn cọng rau vô vị, đôi mắt đen bình tĩnh, “Họ gặp nhau trong nhóm tổng của những người hâm mộ CP trên Weibo. Lúc đó, em ra mặt phản đối bọn họ múa may bỡn cợt người thật nên chủ blog đã treo tên em lên, những người còn lại bị xúi giục để căm thù em. "
“Nhỏ nhất bao nhiêu tuổi?” Chu Tây im lặng khoảng một phút, cực kỳ khó chịu, cổ họng như tắc nghẹn, “Chỉ như vậy thôi ? Vậy mà bọn họ hận em đến tận xương tủy? Hận không thể khiến em chết đi?
"Chủ blog vì độ hot, vì lưu lượng truy cập và sự nổi tiếng, đã giương cờ kêu gọi, đem người hâm mộ đi khắp nơi chiến đấu. Cách thức bày trò này là vì sự nổi tiếng, vì lưu lượng truy cập, vì tiền bạc mà khuyến khích các blogger cọ nhiệt. Còn các minh tinh, tùy theo mức độ nổi tiếng của bộ phim mà được ăn theo lợi tức, cứ thế một đường leo lên." Lục Bắc Nghiêu cười có chút châm chọc, bọn họ đều là những người ở trong đó," Đây là một chiếc vòng tạo nên bởi một chuỗi các lợi ích hoàn chỉnh. "
Món gà chấm chanh trở nên vô vị, Chu Tây bỏ đũa xuống.
“Đứa nhỏ nhất mười lăm tuổi, còn đang học trung học cơ sở.” Lục Bắc Nghiêu cụp mắt xuống, anh biết giới hâm mộ nhiều người còn nhỏ, nhưng kết quả này khiến anh quá sốc, “Lúc trước em đắc tội một đối tác, bọn họ xé em trên Weibo, đem hòm email của em phơi bày ra ngoài ánh sáng. "
Giới giải trí không có sự phân loại, toàn bộ thị trường vẫn như cũ, có rất nhiều người đều chưa trưởng thành, hiện tại còn đang trong tình trạng hỗn loạn không được kiểm soát. Lực lượng fan ngày càng trẻ hóa và thiếu năng lực nhận biết. Họ vô cùng bị động, có thể vô duyên vô cớ ghét thấu xương một người lạ mà không có lý do. Có thể theo đuổi một người xa lạ, làm những kẻ yêu thích điên cuồng, dù chỉ qua dây cáp mạng.
Họ không có khả năng tự phán đoán, không có chút xíu nào khái niệm về phải trái đúng sai. Thế lực khắp nơi tốt xấu lẫn lộn, vì quyền lực và danh lợi mà bị cuốn theo dòng nước xoáy. Trước mắt đều là sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy dưới chân mình.
Nhìn thấy đã là thật sao? Đến nghe cũng là nghe những gì người khác muốn bạn nghe. Mỗi người là một khẩu súng, ai là người giết mà ai lại là người bảo vệ? Tại sao lại giết mà tại sao lại bảo vệ? Bọn họ đang nằm trong tay ai?
Ngực Chu Tây tựa như bị một miếng bông gòn nhét vào, có chút thở không nổi.
"Còn có một việc nữa."
“Chuyện gì?” Chu Tây có dự cảm không tốt.
"Những tin nhắn quấy rối đó là do chủ quản một nhóm người hâm mộ tạo ra, mà số điện thoại là do Trần Chu tiết lộ." Lục Bắc Nghiêu suýt làm gãy đũa, yết hầu chuyển động, anh siết chặt tay, các khớp ngón tay của anh trở nên trắng bệch dưới ánh sáng, " Lúc ấy em từng đăng lên mạng rất nhiều chuyện trong cuộc sống riêng tư nên anh ta nghĩ rằng em đang gây ảnh hưởng đến quá trình phát triển lên cao của anh – anh ta muốn dạy cho em một bài học để ngừng phát tán cuộc sống riêng tư của mình trên mạng. "
Chu Tây ngơ ngác nhìn Lục Bắc Nghiêu, cùng một nội dung nên hẳn là cùng một người.
Tất cả mọi chuyện đều đã được kết nối, đây là một quả cầu lửa khổng lồ hoàn chỉnh. Bọn họ bị cuốn vào trong đó và lăn về phía trước.
“Tất cả bắt đầu đều là do anh.” Lục Bắc Nghiêu từ lúc đó luôn dựa lưng vào ghế, giọng nói khàn khàn, cố kéo khóe môi dưới cũng không cười nổi, cảm thấy thật đáng buồn, “Sau khi biết những chuyện này, anh mỗi ngày đều rất đau khổ. Anh tự hỏi mình, nếu như không có sự tồn tại của anh, có phải sẽ không có tổn hại nào như vậy hay không? Có phải tất cả mọi người cũng sẽ không làm tổn thương người khác nữa hay không? "
Trần Chu muốn kiếm tiền, mà lúc ấy Lục Bắc Nghiêu cũng muốn kiếm tiền. Chút tiền trong tay Lục Bắc Nghiêu khi đó đơn giản là không đủ để lấp đầy lỗ hổng khổng lồ của nhà họ Chu, anh muốn kiếm nhiều tiền hơn và lấp đầy mọi chỗ trống trước khi bị Chu Tây phát hiện ra.
Kế hoạch của bọn họ là che khuất sự tồn tại của Chu Tây và đưa Lục Bắc Nghiêu trở lại đỉnh cao. Bằng cách này, Lục Bắc Nghiêu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và có nhiều cơ hội hơn.
Lục Bắc Nghiêu phối hợp theo kế hoạch, tiền bạc đúng là đến rất nhanh chóng.
Anh ngây thơ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.
Sẽ không ai bị thương tổn và mọi chuyện có thể sớm trở lại đúng hướng.
Bọn họ thậm chí còn không biết Chu Tây đang phát bệnh. Chu Tây cần rất nhiều cảm giác an toàn và tình yêu thương. Nhưng Trần Chu lại vượt qua Lục Bắc Nghiêu mà giáng cho Chu Tây một đòn nặng nề, lấy mạng Chu Tây.
Trần Chu muốn Lục Bắc Nghiêu trở nên nổi tiếng, muốn có nhiều tiền hơn, nên thủ đoạn vô cùng quyết liệt. Lục Bắc Nghiêu vùi đầu vào kiếm tiền, đoàn đội của anh thì xông pha chém giết.
Giết cả Chu Tây, cả Lục Bắc Nghiêu.
Chu Tây ngước mắt lên nhìn Lục Bắc Nghiêu, ánh mắt hoàn toàn chìm xuống, "Không đâu, không có anh thì bên trên vẫn sẽ có một người khác."
im lặng kéo dài.
Chu Tây nói, "Em chưa bao giờ có thể hiểu được logic của vòng tròn này. Họ đang sử dụng một quy tắc sai lầm để thực hiện tất cả các trật tự tự cho là đúng, nhưng việc này không chính xác chút nào."
"Hiện tại chúng ta không có khả năng sửa chữa mọi việc đã xảy ra, nhưng em muốn cố gắng hết sức mình để có thể uốn nắn được chút gì đó. Có lẽ cuối cùng cũng có thể thay đổi điều gì đó, đúng không ?"
Lúc đầu, Chu Tây cũng muốn đi con đường lưu lượng, nhưng khi cô nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu phải dùng dao sắc chặt đay rối mà bước nhanh lên vách núi cheo leo, cô buộc phải dừng lại, cô bắt đầu suy nghĩ về điều gì là đúng và điều gì là sai, ý nghĩa của sự nghiệp là gì. Cuối cùng cô đã chọn một con đường khó hơn, dù phải đi một quãng đường vòng xa hơn nhưng lại ổn định, vững vàng.
Lục Bắc Nghiêu nhìn thẳng vào cô, Chu Tây của anh luôn có thể mang tới ngạc nhiên bất ngờ, giọng điệu kiên định, "Có thể, nhất định là có thể."
"Em không biết sau này sẽ ra sao, vòng giải trí này sẽ biến thành cái dạng gì. Em chỉ mong rằng sẽ không có người kế tiếp gặp chuyện giống em."
Lục Bắc Nghiêu nắm chặt tay Chu Tây, anh đặt tay Chu Tây lên ngực mình, "Em sẽ không lại bị tổn thương nữa, anh dùng tính mạng mình bảo đảm."
“Em biết, anh sẽ càng ngày càng tốt.” Chu Tây thở dài, đi về phía trước ôm Lục Bắc Nghiêu. Ôm anh thật chặt, cô biết những chuyện bất trắc không ngờ tới này là hữu hạn, số lượng tin nhắn rác đó cũng không quá nhiều, chỉ là để hù dọa cô mà thôi, chẳng qua lúc đó cô vốn đang đứng bên bờ vực sụp đổ, "Mỗi một người đều nên tôn trọng người khác. Có thể tự do ngôn luận, nhưng không thể tự do làm tổn hại người khác. Hy vọng mọi người đều có lòng tôn trọng người khác. "
Lục Bắc Nghiêu ôm chặt đến mức gần như chôn chặt Chu Tây vào trong ngực, "Đúng vậy, mỗi người đều nên có ranh giới cuối cùng và lòng tôn trọng."
"Lục Bắc Nghiêu."
"Ừm."
"Chúng ta hãy cùng nhau làm những con người tốt hơn nữa."
Tôn trọng luật pháp, tôn trọng đức tin. Tôn trọng tình yêu, tôn trọng sinh mạng.
"Được.”
Đối với vụ việc của Trần Chu, vì bệnh tình của Chu Tây trong thời điểm hiện tại tạm thời không thể công khai rộng rãi nên không có cách nào khởi kiện, nhưng cũng không phải không giải quyết được gì.
Trong vụ việc email, có tổng cộng sáu người liên quan và hai người bị tình nghi phát tán nội dung bất hợp pháp. Họ đã bị tạm giữ và vụ án đang được thẩm tra. Vụ việc được phía chính phủ thông báo chính thức vào ngày 25/2.
Ngày 25, Chu Tây hạ cánh xuống sân bay thành phố S. Cô mặc áo khoác dài, đeo kính râm và đeo khẩu trang, vừa rời sân bay, cô đã nhìn thấy Tiêu Thần. Cô vội vàng đi về phía Tiêu Thần, Tiêu Thần đút một tay vào túi rồi kéo vành mũ của cô lên nhìn thật kỹ. Chu Tây để tóc ngắn gọn gàng, mặc một chiếc áo khoác dài và đi một đôi giày ống ngắn, trông ngổ ngáo và xinh đẹp.
“Cô còn biết trở lại đó hả?” Tiêu Thần khịt mũi nói: “Tôi còn tưởng rằng cô thích chơi bời lêu lổng, muốn ở đó lâu dài.”
Chu Tây hạ thấp vành mũ, "Tôi đã từng chơi bời đùa giỡn sao?"
Tiêu Thần liếc cô một cái, "Cô đã gặp anh ta chưa?"
“Rồi."
"Không bị chụp ảnh đấy chứ?"
"Chúng tôi không rời khỏi khách sạn, chúng tôi chia ra hành động nên hẳn sẽ không bị chụp ảnh."
Chu Tây và Tiêu Thần cùng ngồi vào xe, Tiêu Thần phân phó cho tài xế lái xe rồi nói, "Tôi đã gặp đạo diễn Trịnh, bọn họ định sẽ cho cô ký hợp đồng làm nữ chính—"
“Chờ một chút.” Chu Tây lấy ra một xấp tài liệu dày cộp từ trong túi đeo chéo đưa cho Tiêu Thần, “Khởi kiện tất cả mọi người trong này về việc đã xâm phạm danh dự của tôi.”
Thời điểm ban đầu, Chu Tây bị quần chúng chế giễu vì đã kiện các blogger điện ảnh và truyền hình, khi đó tất cả mọi người đều mắng chửi cô. Lúc đó cứ ai mắng liền bị Chu Tây kiện lại, khiến cô bị đặt biệt danh là công hàm luật sư. Sau đó, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục Bắc Nghiêu, Chu Tây đành nhịn xuống không mở miệng nữa, mặc kệ những tài khoản tiếp thị kia bôi đen.
Tiêu Thần lấy ra xem thử, rất nhiều bằng chứng đều là từ đầu năm trước, "Những cái này đã qua bao lâu rồi? Còn kiện cơ à? Cô vốn đã đắc tội với bọn họ rồi, bây giờ phải rất vất vả mới lấy lại được sự ủng hộ của dư luận đấy."
"Thời hạn truy tố đã qua chưa?"
"Ngược lại là chưa."
"Vậy thì kiện đi, hết bao nhiêu tiền tôi sẽ trả." Chu Tây mím môi, "Fan bọn họ có thể còn rất trẻ, có thể có khí tiết, nhưng ở trên mạng thì không thể phân biệt, đánh giá được điều đó. Cứ để mặc bọn họ nói nhảm, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."
Chu Tây quay đầu nhìn Tiêu Thần, "Hôm nay anh có xem thông báo của cảnh sát thành phố S không? Đây chính là kết quả của việc trốn tránh. Bọn họ thì phạm tội, tôi thì suýt vì thế mà mất mạng. Liệu người kế tiếp sau này có còn may mắn như vậy nữa hay không? Liệu họ có thể sống sót được không? "
Tiêu Thần không nói nên lời, năng lực của Chu Tây bây giờ quá mức đáng ghét, nhưng lý luận lại vô cùng rõ ràng.
“Thế nhưng điều này sẽ làm giảm giá trị thương mại của cô đấy.” Tiêu Thần nói, “Minh tinh không thể có một trái tim thủy tinh”.
“Tôi có thể cái gì cũng không có, nhưng quan điểm phản đối sai trái tôi phải có.” Chu Tây quyết tâm giữ vững ý định, cô nhất định phải trực tiếp đối mặt với chuyện này.
“Vậy cô có thể dự định là làm xong việc này sẽ không thu được gì đâu.” Tiêu Thần khịt mũi đem tài liệu cất đi. “Phía sau mấy tài khoản tiếp thị là mấy công ty hỗ trợ. Nếu cô chọc vào bọn họ, bọn họ sẽ thống nhất lại đối phó với cô.”
Chu Tây không thể trốn tránh khỏi chuyện này, cô phải đối mặt với nó.
“Vậy tôi sẽ đăng một bài trên Weibo.” Chu Tây lấy điện thoại di động ra nói, “ Chuyện phía đạo diễn Trịnh, nếu không anh hãy đợi thêm chút nữa, để xem sau khi chuyện này phát tán bọn họ có còn đồng ý ký hợp đồng với tôi hay không, tôi không muốn làm chậm trễ họ. "
"Bên kia mới đưa ra lời đề nghị thôi, bọn họ chưa lập hợp đồng. Để xem bọn họ phản ứng thế nào sau khi sự việc phát tán đã." Tiêu Thần thật sự không muốn dẫn dắt Chu Tây nữa. Dẫn dắt Chu Tây được quá ít tiền mà lại nhiều vấn đề, nhiều chuyện phiền toái. Anh ta nhìn tài liệu trong tay, "Cô muốn đăng kiểu Weibo gì?"
"Mọi người hẳn nên tử tế."
Tiêu Thần giương mắt nhìn Chu Tây chăm chú, cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tử tế.” Anh ta đọc lên hai chữ này, “Ngây thơ.”
"Nếu vậy thì tôi đã giàu rồi."
“Cô sẽ bị chế giễu trên hotsearch.” Tiêu Thần xem thường không thèm nhìn đến, “Đầu năm nay, tử tế chính là châm biếm.”
“Nhưng tôi hy vọng người hâm mộ của tôi, dù chỉ là một người, sẽ có thể lắng nghe.” Chu Tây mím môi, “Vậy thì tôi làm nghề này cũng đáng giá.”
Chu Tây đăng Weibo: Tôi hy vọng mọi người có thể mang trong mình tư tưởng tốt đẹp, tử tế với thế giới và kính trọng cuộc sống.