Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Ngày 11 tháng 3 là sinh nhật của Lục Bắc Nghiêu, Chu Tây ban đầu dự định sẽ bay đến Vân Nam để tổ chức sinh nhật cho anh. Thế nhưng ngày mùng 10 Lục Bắc Nghiêu lại bay đến thành phố S nhằm quảng bá cho bộ “Tướng quân”. Thị trường không mấy khả quan trong hai năm qua, bộ phim này vốn có nhiều đại minh tinh nhưng do thời gian kiểm duyệt kéo dài, bên phía các nhà đầu tư lo ngại giá trị bộ phim sẽ hoàn toàn đi tong nếu cứ tiếp tục bưng bít giữ kín.
Bộ phim không thể đè ép được nữa, ép càng lâu thì xác suất bị ‘dập’ càng cao. Sau ‘Ký sự tra án dân quốc”, sự nghiệp của Lục Bắc Nghiêu lại từ từ hồi phục, đoàn phim nhanh chóng bán bộ phim cho một nền tảng webcast.
Lục Bắc Nghiêu đã xin nghỉ ba ngày để trở lại đoàn phim làm tuyên truyền.
Bộ phim này có hai nhân vật nam chính, vốn Lục Bắc Nghiêu cũng không cần phải đến vì Tô Thần Nghiêm tuyên truyền cũng giống vậy. Tuy nhiên, Tô Thần Nghiêm đã ra nước ngoài vài ngày trước để quảng bá sản phẩm cho thương hiệu và bị cách ly tạm thời vì nước ngoài đột phát dịch bệnh, hiện giờ không có cách nào trở về nước.
Tình hình dịch bệnh chuyển biến đột ngột, Chu Tây vốn là muốn ký hợp đồng đại diện với nhà C cũng vì thế mà bị cắt ngang. Cô  gần đây không có việc làm, chỉ ở nhà tu thân dưỡng tính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Bắc Nghiêu sẽ về đến nhà vào buổi tối còn Chu Tây thì đang đốc thúc quá trình phục hồi chức năng của Chu Khải Vũ. Có tiếng gõ cửa vang lên, dì Đổng đi tới mở cửa, thấy Lục Bắc Nghiêu đã về.
Anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, đeo khẩu trang, đội mũ và xách một chiếc vali.
Chu Tây thò đầu ra nhìn một cái, ánh mắt lập tức dán lên người Lục Bắc Nghiêu . Chu Tây mặc dù sớm đã biết hôm nay anh sẽ trở lại, nhưng khi nhìn thấy anh cô vẫn có chút kinh ngạc đi kèm mừng rỡ, cô dương môi cười rồi quay lại nhìn Chu Khải Vũ đang di chuyển chậm rãi trên máy chạy bộ.
“Tiểu Bắc?” Chu Khải Vũ cũng ngó đầu ra nhìn, thở hổn hển nói: “Tiểu Bắc đã về rồi à? Vậy để bố đi đón nó.”
“Bố đón cái gì mà đón?” Chu Tây quay đầu nhìn ông, ánh mắt sắc bén, nâng đồng hồ hẹn giờ trong tay lên, “Còn năm phút nữa, bố tập xong rồi mới được đi.”
Chu Khải Vũ mồ hôi như mưa, cả người sắp khóc, mỗi ngày đều cầu mong Chu Tây nhanh chóng đến đoàn làm phim quay phim. Cô mà còn dây dưa ở nhà thêm thì ông sẽ bị dày vò đến chết mất.
Chu Tây còn tàn nhẫn hơn cả huấn luyện viên ở phòng tập nữa.
Chu Khải Vũ lau mặt một cái, ông không thể lấy Lục Bắc Nghiêu làm cái cớ, đành phải miệt mài điều chỉnh hô hấp để tiếp tục bước đi, “Bố của con cũng đã từng tuổi này rồi, con còn muốn bố luyện được cơ bụng tám múi sao? Cứ tùy tiện được thế nào hay thế ấy là được." 
“Con không nhớ rằng bác sĩ đã nói thế.” Chu Tây không chút động lòng, khoanh tay, cầm đồng hồ bấm giờ đứng trước máy, lạnh lùng nói “Cơ bụng tám múi? Bố có hiểu lầm gì về cơ thể của mình thế ? Bố có thể đem ba chỉ số mỡ máu, huyết áp và tiểu đường giảm xuống trước được không? "
Dì Đổng đi vào phòng bếp nấu ăn, Lục Bắc Nghiêu cởi áo khoác xuống khử trùng cả người rồi lại bước vào phòng tắm rửa tay xong mới đi ra phòng khách. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Chu Tây, nhiệt độ trong phòng khá cao, Chu Tây đang mặc một bộ quần áo thể thao màu đen trắng. Tóc ngắn, eo thon và chân dài.

Chu Tây đúng lúc quay đầu lại, ánh mắt của hai người giao nhau, không khí trong nháy mắt nóng như lửa đốt. Vành tai nóng rực, anh hắng giọng, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Trên bàn có một quả táo, anh cầm con dao cắt trái cây lên từ từ gọt táo.
Dì Đổng đang nấu mì, phải mất một lúc mới được ăn.
“Tiểu Bắc, con trở về đây… Trở về đây được bao nhiêu ngày?” Chu Khải Vũ thở hồng hộc.
“Tối ngày mốt con phải đi rồi.” Ngón tay Lục Bắc Nghiêu thon dài, khớp xương rõ ràng, anh dùng dao cắt trái cây chậm rãi gọt vỏ táo. Lục Bắc Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt có thiết kế cổ áo khá nhỏ, anh ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài phanh ra tùy ý, được bao bọc bởi chiếc quần tây màu đen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn anh như vậy lại có chút trầm tính hướng nội. Mọi góc cạnh sắc bén trên người anh đều thu lại, chỉ còn vẻ ôn hòa.
Lục Bắc Nghiêu cắt xong một quả táo thì Chu Khải Vũ kêu thảm thiết bước xuống khỏi máy đi bộ, ngã xuống ghế sô pha thở hổn hển, duỗi tay ra, "Cảm ơn con rể đã cắt táo."
Lục Bắc Nghiêu im lặng vài giây, đưa táo cho Chu Khải Vũ rồi cầm lấy một quả khác tiếp tục cắt.
Chu Tây ngồi xuống đối diện với chân của Lục Bắc Nghiêu, trong lòng cô như có nước sôi, sôi sùng sục. Nhưng vẻ mặt cô vẫn tỉnh bơ, cầm một quả dâu tây trên bàn lên ăn. "Sau khi ăn quả táo này, bố không được ăn tinh bột hay bất cứ thứ gì có đường trong một tháng tiếp theo."
Chu Khải Vũ vội đem trả lại quả táo, Chu Tây cầm lấy, dựa vào phía sau cắn một miếng lớn, táo vừa giòn vừa ngọt, lại còn nhiều nước.
Lục Bắc Nghiêu không cắt nữa mà cầm khăn ướt chậm rãi lau sạch ngón tay, bỏ con dao trên tay xuống.
Anh nhìn cần cổ trắng nõn mềm mịn của Chu Tây loáng qua trước mắt, trong lòng ngứa ngáy, vội cụp xuống hàng mi dày, tạo thành một bóng mờ kéo dài phía dưới mắt.
Anh không thể tiếp tục nhìn Chu Tây nữa, đành phải quay sang Chu Khải Vũ hỏi thăm: "Gần đây bố khôi phục thế nào rồi ạ?"
"Nếu Tây Tây để yên không quấy rầy thì bố sẽ rất ổn."

Lục Bắc Nghiêu nhìn cái bụng bự đầy thịt của Chu Khải Vũ, có lẽ Chu Tây vẫn nên dày vò ông tiếp thì hơn.
Rất nhanh sau đó dì Đổng đã mang mì lên, Lục Bắc Nghiêu không đến phòng ăn mà ngồi luôn ở phòng khách. Chu Tây ngồi ở bên cạnh anh xem TV, xem được một lúc đã men lại gần bả vai Lục Bắc Nghiêu hỏi, "Ngày mai mấy giờ hoạt động diễn ra?"
"Buổi trưa hẳn sẽ đi ăn với đạo diễn và nhà sản xuất, buổi chiều hai giờ bắt đầu, đến năm giờ thì kết thúc."
“Con có trở lại đây ăn tối không” Dì Đổng hỏi.
"Con có quay lại đây."
“Vậy ngày mai dì sẽ hầm canh cho con, con nhìn xem con gầy đến mức nào rồi kìa.” Dì Đổng thở dài khi nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu, hai đứa nhỏ thì một đứa so với một đứa lại càng gầy hơn, làm bà không có chút cảm giác thành tựu nào đối với tay nghề của mình.
“Anh ấy là nghệ sĩ, đang quay phim mà đột nhiên béo lên thì khán giả sẽ kéo đến giễu cợt mất.” Chu Tây ăn táo xong, đứng dậy nói: “Con về phòng đây.”
“Ăn một bữa thì thức ăn cũng sẽ không ngay lập tức mọc thẳng trên cơ thể đâu.” Dì Đổng vẫn còn muốn hầm canh, Chu Khải Vũ gần đây đang phải giảm cân, Chu Tây cũng ăn uống thanh đạm, cả nhà đột nhiên chuyển sang chế độ ăn ‘rau cỏ’.
Lục Bắc Nghiêu nhanh chóng ăn xong mì rồi bưng bát vào bếp, định rửa sạch sẽ rồi mới đi lên thì Dì Đổng đã đi vào giật lấy bát.
"Không cần rửa, để đấy cho dì."
Lục Bắc Nghiêu rửa tay nói: "Căn nhà này ký hợp đồng bao lâu ạ?"
"Một năm thì phải."
“Đã gia hạn hợp đồng chưa ạ ?” Lục Bắc Nghiêu lấy một tờ giấy lau tay, trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
"Có lẽ là chưa."
“Ngôi nhà trong vườn hồng vẫn đang để không.” Lục Bắc Nghiêu cân nhắc từng từ, chuyện này có thể thương lượng với Chu Tây là được, tuy nhiên anh cũng cần thông báo cho gia đình cô biết, bởi vì sống chung vẫn là chuyện trọng đại, mỗi một bước đều phải xử lý tốt, nếu không sẽ dễ dẫn đến hiểu lầm, "Căn nhà kia là do con và Tây Tây mua, để dưới tên của cô ấy. Có đủ chỗ cho cả nhà chúng ta, hơn nữa môi trường và điều kiện ở bên đó cũng tốt hơn nơi này, rất thích hợp cho việc phục hồi sức khỏe."

“Ý con là, khi nào hết hạn thuê nhà thì hãy chuyển về ngôi nhà kia của bọn con.” Lục Bắc Nghiêu mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước, lắc qua lại giữa mấy ngón tay, “Con và Tây Tây hẳn sẽ kết hôn trong năm nay, vì vậy chúng ta không cần phải phân chia quá rõ ràng nữa. "
"À, vậy dì sẽ nói chuyện này với bố của Tây Tây."
“Vậy con lên lầu đây.” Lục Bắc Nghiêu giơ tay chỉ chỉ, đi tới cửa xách vali sải bước lên lầu.
Dì Đổng sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, căn nhà kia vậy mà lại là Lục Bắc Nghiêu mua cho Chu Tây, bà vội vàng bước nhanh ra phía phòng khách.
Lục Bắc Nghiêu lên lầu, gõ cửa phòng Chu Tây trước khi đẩy ra rồi xách vali đi vào. Hương thơm của hoa đập vào mặt, đây là mùi nước hoa độc nhất vô nhị của Chu Tây, Lục Bắc Nghiêu chưa bao giờ ngửi thấy mùi này ở bất kỳ nơi nào khác.
Trong phòng không có ai, Lục Bắc Nghiêu buông vali xuống rồi xoay người vào phòng tắm, cửa phòng tắm khép hờ, bên trong truyền đến tiếng nước chảy. Lục Bắc Nghiêu vừa đẩy cửa ra đã thấy Chu Tây đang thoa son trước gương, cô đã thay vào một chiếc váy dài hai dây.
Dây đeo vai mảnh nhỏ, tinh tế, cần cổ thiên nga xinh đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, giống như bạch ngọc loại tốt nhất. Chu Tây toàn thân tràn đầy khí chất thanh quý, xứng danh là một tiểu công chúa.
Lục Bắc Nghiêu khoanh tay dựa vào cạnh cửa nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, "Buổi tối cũng cần tô son à?"
Sau khi Lục Bắc Nghiêu quen với Chu Tây, anh mới nhận ra rằng mỗi nhãn hiệu son không chỉ có mùi vị khác biệt mà kết cấu cũng rất khác nhau, cảm giác khi hôn hoàn toàn không giống.
Chu Tây đóng lại nắp thỏi son bằng kim loại, một âm thanh nhỏ vang lên. Nhìn vào gương một cái, sau khi xác nhận rằng vẻ đẹp của mình đủ nổi bật và duyên dáng rồi mới quay người lại. Tay cô chắp lại sau lưng, xương quai xanh thanh tú, tinh xảo với đường nét rõ ràng, mảnh mai gợi cảm kéo dài xuống dưới. Cô đi đến gần Lục Bắc Nghiêu, nâng cằm lên, đôi môi đỏ mọng lóa mắt người nhìn, “Nhìn có đẹp không? "
Lục Bắc Nghiêu cúi người hôn lên môi cô. Hôn được một miệng toàn son, anh giơ tay lau sạch đi, bế Chu Tây đi về phía phòng ngủ, giọng nói khàn khàn, "Rất đẹp mắt."
“Đẹp mắt thì anh nên thưởng thức lâu vào, đừng vội phá hỏng chứ.” Chu Tây ôm lấy cổ của anh, nâng nửa người lên, ấn xuống một dấu son môi trên cổ áo sơ mi của anh, đồng thời ấn thêm một dấu khác lên xương quai xanh của anh.
Lục Bắc Nghiêu đặt Chu Tây lên giường, nhấc chân đè lên, cúi đầu đụng vào trán Chu Tây, hơi thở nóng bỏng phả xuống, sống mũi cao áp lên da thịt Chu Tây, "Vậy nếu anh muốn cùng em hôn môi thì phải làm gì? "
Lục Bắc Nghiêu gần đây nói khá nhiều, trước đây trên giường anh hầu như chẳng nói lời nào, chỉ miệt mài dính sát. Bị Chu Tây trêu chọc đến mức đỏ bừng vành tai nhưng anh vẫn giữ im lặng, cái gì cũng không chịu nói.
Thế mà bây giờ anh cũng bắt đầu nhiều lời rồi, trái tim Chu Tây đập vô cùng nhanh, cô móc cổ Lục Bắc Nghiêu, "Anh nhớ em bao nhiêu?"
Chuông điện thoại vang lên vừa lúc Lục Bắc Nghiêu cúi đầu hôn cô, một nụ hôn nóng bỏng mà kịch liệt. Tiếng chuông điện thoại lần thứ hai vang lên, Lục Bắc Nghiêu lúc này mới chịu kết thúc nụ hôn, anh xoay người nằm xuống, đôi tay thon dài với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường kiểm tra cuộc gọi, "Là Mạnh Hiểu."
Anh đưa điện thoại cho Chu Tây, trái tim cô đập nhanh, báo hiệu cho trạng thái ‘tên đã lắp vào cung’. Cô kiềm chế xúc động trả lời điện thoại, vừa bấm nhận cuộc gọi thì giọng nói của Mạnh Hiểu đã ngay lập tức vọt tới, "Là chị em của mình hả ? Cùng đi xử lý người với mình đi."
Chút cảm giác ‘oanh oanh yến yến’ còn sót lại trong lòng Chu Tây biến mất ngay lập tức, cô ngồi dậy nói: "Cậu uống nhiều quá rồi đúng không ? Cậu đang ở đâu?"

"Mình đang ở đâu á? Để mình xem." Âm thanh của Mạnh Hiểu có chút mơ hồ , "Đường Trường Xuân."
Chu Tây day day lông mày, trấn tĩnh nói: "Đừng gây chuyện, gửi định vị qua WeChat cho mình, mình đến đón cậu ngay."
"Mình không muốn cậu đón, mình muốn cậu giúp mình đánh người."
“Được rồi, cậu hãy gửi định vị cho mình trước, mình sẽ qua đó giúp cậu đánh người.” Chu Tây rời giường đi tới phòng thay đồ, nói tiếp: “Tìm một chỗ an toàn ngồi đi, đừng đi đâu lung tung. "
"Ừm."
Cúp điện thoại, Chu Tây nhanh chóng thay quần áo. Lục Bắc Nghiêu bước vào phòng thay đồ hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Mạnh Hiểu uống quá chén nên giờ đang phát cuồng. Em đi đón cô ấy về."
Con ngươi Lục Bắc Nghiêu tối sầm, anh nâng đồng hồ lên kiểm tra thời gian, đã gần mười giờ, "Cô ấy đang ở đâu? Chỗ đó có an toàn không? Một mình uống rượu bên ngoài à?"
"Hình như là thế."
Yết hầu của Lục Bắc Nghiêu chuyển động, anh đề nghị, "Anh đi cùng em."
Đi cùng Chu Tây có nghĩa là gì? Đó là nguy cơ bị chụp ảnh trộm, mà một khi bị chụp ảnh, bọn họ sẽ phải công khai. Lục Bắc Nghiêu vừa nói xong thì ngay lập tức hối hận vì những lời mình đã nói, sợ Chu Tây chịu áp lực quá lớn nên lại sửa miệng: "Anh để Tiểu Phi tới chở em đi, em ra ngoài một mình sẽ không an toàn."
“Anh đi cùng em đi.” Chu Tây lấy ra một chiếc áo khoác dài, “Cô ấy uống nhiều quá rồi, đã say lại còn đòi đánh người. Em sợ một mình em không ngăn lại được. Tiểu Phi là người ngoài nên sẽ bất tiện ”.
Lục Bắc Nghiêu nhìn thẳng vào Chu Tây, đôi mắt đen trầm lặng, "Nếu như bị chụp lại, chúng ta sẽ quay trở lại lúc ban đầu mất."
Chu Tây mím môi dưới, sau đó giơ tay lên, tiêu sái mặc áo khoác vào, giữa đuôi mắt là tia khoa trương quen thuộc, "Vậy thì cứ quay lại lúc ban đầu đi, chúng ta làm lại từ đầu. Em có thể đi từ số không cho đến bây giờ, cho dù phải làm lại lần nữa thì em vẫn có thể leo lên như cũ. Lục Bắc Nghiêu, anh sợ à? "
Lục Bắc Nghiêu dương môi cười rồi quay đầu lại nhìn Chu Tây, sống lưng thẳng tắp, quai hàm lạnh lùng mà cao ngạo khẽ nâng lên, "Cả đời này anh chỉ sợ mất em, những thứ khác thì có là gì."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận