Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Lục Bắc Nghiêu đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu. Đứng thẳng người nhìn về phía máy quay, im lặng hồi lâu, đây là sự im lặng quen thuộc, đây là kiểu im lặng của riêng Lục Bắc Nghiêu. Cuối cùng anh cũng không nói gì nữa mà ngồi trở lại, đưa micro cho đạo diễn ngồi bên cạnh.
Video kết thúc tại đây.

Tiêu Thần trợn mắt há hốc mồm, xét về mức độ điên rồ, ai có thể so sánh được với Lục Bắc Nghiêu và Chu Tây? Hai người này mà điên lên thì chuyện của người khác đều chẳng còn quan trọng nữa.

Sau khi Lục Bắc Nghiêu tách khỏi Trần Chu, anh không ký hợp đồng với bất kỳ người đại diện nào nữa. Lục Bắc Nghiêu phát biểu một tràng, toàn bộ đoàn đội đều nghe theo, thậm chí còn cùng anh gieo rắc niềm vui đến toàn bộ thế giới.

Anh muốn làm gì thì làm cái đó, hoàn toàn là một ngọn gió tự do.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lần này người hâm mộ cũng không thèm chửi bới đoàn đội của anh nữa. Mọi người đều biết, Lục Bắc Nghiêu chính là một kẻ điên rồ, cùng đoàn đội của mình chẳng liên quan gì cả, thôi cứ bỏ qua cho đoàn đội đi.

Hơn một năm qua, fan của Lục Bắc Nghiêu đã tự phân tán vô số lần. Cũng may là anh có thể tự mình đấu tranh, cuối năm trước chỉ dựa vào một bộ “Ký sự tra án dân quốc” mà danh tiếng đã hồi máu mà chậm rãi quay trở lại. Thật không nghĩ tới, năm nay lại xảy ra một vụ nữa.
 
 
Sau đó, hình như Lục Bắc Nghiêu dự định chỉ dựa vào duyên phận với người qua đường để kiếm cơm, hoàn toàn thoát khỏi con đường lưu lượng.

Tiêu Thần hồi lâu vẫn chưa định thần lại, bèn cầm điếu thuốc châm lửa hút một hơi dài, khói thuốc phả vào não anh ta mới tỉnh hồn lại, ra sức xoa mặt một cái, tựa luôn người vào mặt ghế siêu rộng ở văn phòng.

Lục Bắc Nghiêu liều chết trước là vì lòng tôn trọng, anh đang kéo hận thù về phía mình.
 
Tiêu Thần thu hết can đảm mở bình luận Weibo, trong khu bình luận không có cảnh chém giết đánh nhau, những bình luận ở phía trên đều rất bình tĩnh.
 
"Tám năm, tám năm vẫn yêu nhau sâu sắc. Chúng ta còn nói được gì đây? Không còn gì để nói cả. Mong anh hãy chịu trách nhiệm với mối tình sâu nặng của mình và để mối tình sâu đậm ấy có chỗ đứng (mặc dù biết điều này là không thể vì cô ấy đã chịu quá nhiều uất ức, cô ấy đã tuyệt vọng rồi). "

" Bắc ca năm nay thay đổi nhiều lắm. Nhìn anh hai mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mà thấy khó chịu không sao tả nổi. Mỗi chúng ta đều sẽ trưởng thành ở đây và mất mát tại nơi này. Mong anh sẽ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, trở thành người dũng cảm nhất có thể. "

"Làm fan Bắc ca đã gần sáu năm, và vẫn sẽ tiếp tục là một fan hâm mộ trong tương lai. Nếu anh có thể cho ra đời những tác phẩm xuất sắc hơn thì chúng em vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi thần tượng. Chờ anh trở lại, Bắc cực quang sẽ có thể chiếu sáng màn đêm.”

"Bây giờ vẫn chưa quá muộn để nhận ra con đường trước đây không phù hợp với bản thân đâu, cố lên ".

Đây mới là dáng vẻ ban đầu của Bắc Cực quang. Tương truyền, Bắc Cực quang là hiện thân của 'bình minh' trong thần thoại Hy Lạp. Trên người vị ấy có ánh sáng, mang lại cho người khác niềm hy vọng. Chỉ là sau này càng ngày càng có nhiều fan, đoàn người càng ngày càng lớn, nhóm hâm mộ chật kín những người. Họ đã phá bỏ quan điểm, chọn người dẫn dắt mới, khiến nhóm hâm mộ dần dần thay đổi ý nghĩa.
Vốn là người hâm mộ lâu năm có vai trò dẫn dắt nhưng cuối cùng lại bị cả đám người tách ra khỏi nhóm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


Anh vốn lạnh lùng, những người hâm mộ đến đây vì sự nổi tiếng cũng đã bỏ đi. Họ đi ủng hộ những đỉnh lưu mới, vinh quang mới và cả chiến trường mới. Lục Bắc Nghiêu hoàn toàn im lặng, mọi chuyện lại trở về như cũ. Anh diễn xuất một cách âm thầm, diễn từng bộ phim một, bởi anh chỉ là một diễn viên.

Nhóm hâm mộ trở thành một đống hỗn độn, những người hâm mộ lâu năm nhặt lại những quy ước ban đầu bị đập bể và dọn dẹp lại nhóm.
 
Có một chút hoang vắng và yên lặng, nhưng có lẽ đây mới là diện mạo ban đầu.

Những lời Lục Bắc Nghiêu nói trong buổi họp báo đúng như dự đoán của người hâm mộ, sau khi chia tay với Chu Tây, cả người anh đều không ổn, đầu tiên là bỏ Weibo, sau đó tách khỏi Trần Chu. Trong khoảng thời gian đó, những người hâm mộ thuộc phái chiến đấu bắt đầu mắng người, mắng anh không có lòng kính nghiệp, tuy nhiên, những người hâm mộ lâu năm lại lo lắng rằng anh sẽ rời khỏi giới giải trí mãi mãi.

Liệu người đàn ông một thời thầm lặng nhưng đầy kiêu hãnh có trở lại hay không ? Chẳng lẽ anh chỉ là một đồ vật để đặt trên mặt bàn hay sao? Anh không có sinh mạng hay sao?
 
Các tác phẩm của Lục Bắc Nghiêu đã trở lại, nhưng người thì không. Anh chìm vào yên lặng lâu dài, không ai biết anh sẽ im lặng bao lâu, không ai biết anh có còn quay lại hay không, không ai biết trong một năm nay anh đã tuyệt vọng như thế nào.

Lần này coi như là một câu trả lời.

Anh không trốn tránh, anh đối mặt trực tiếp với tình yêu, đối mặt với cuộc sống và đối mặt với công việc. Thẳng thắn mà nói, anh đã trở lại một lần nữa.

Trượt bình luận xuống chút nữa chính là những lời nhục mạ bởi phe phái, đội ngũ tất cả các bên. Có những kẻ đục nước béo cò chuyên ngăn chặn ‘bùng nổ’ sợ rằng Lục Bắc Nghiêu sẽ hồi sinh và tới đè ép chính chủ của bọn họ. Ngoài ra còn có fan hâm mộ của Chu Tây và fan hâm mộ cũ của Lục Bắc Nghiêu đã chuyển sang anti-fan. Tuy nhiên, nhiều nhất là những người hâm mộ qua đường của Lục Bắc Nghiêu. Anh có một thiết lập nhân vật rất tốt trong “Ký sự tra án dân quốc”, và đã tích lũy được không ít những người hâm mộ qua đường chỉ xem tác phẩm chứ không quan tâm đến người, chính họ đã cân bằng một phần sự thù địch.
Lời giải thích của Lục Bắc Nghiêu rốt cuộc chìm xuống đáy.
 
Tiêu Thần lướt qua hotsearch từ trên xuống dưới, cả trăm cảm xúc lẫn lộn.
 
Bọn họ thực sự bắt đầu lại từ con số không mà không giữ lại chút nào. Hai người này cũng đủ gan. Chu Tây dám điên cuồng, Lục Bắc Nghiêu dám điên cuồng theo, đúng là một đôi trời đất tạo nên.
 
Tiêu Thần xem lại đoạn phỏng vấn của Lục Bắc Nghiêu lần nữa, trong lòng cảm khái sâu sắc. Lục Bắc Nghiêu vẫn yêu Chu Tây sâu đậm, suốt tám năm trời.

Biết được bệnh tình của Chu Tây, Lục Bắc Nghiêu vẫn tiếp tục chăm sóc cô, điều này đã khiến Tiêu Thần  thay đổi cái nhìn của mình với Lục Bắc Nghiêu.
 
Trong vòng giải trí này mọi chuyện đều thật thật giả giả, hư hư thực thực. Có quá nhiều sự giả bộ, đột nhiên nhìn thấy bọn họ như thế này, trong lòng cũng có phần thực sự xúc động.
 
Tiêu Thần thương cảm một hồi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngay lập tức gọi điện thoại cho Chu Tây, qua tiếng vang thứ hai thì điện thoại kết nối.

“Cô trước tiên không cần đáp lại.” Tiêu Thần đứng dậy, ném tàn thuốc lạnh lẽo vào gạt tàn, nắm chặt điện thoại, “Tuần tự tiến dần dần cô hiểu không? Đừng trực tiếp phản ứng lại, cô chờ một chút đã.”


Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, trái tim Tiêu Thần đột nhiên đập dữ dội, sợ rằng Chu Tây lại xúc động không nghe lời thì anh ta sẽ bị nhồi máu cơ tim mất. "Chu Tây? Cô có nghe tôi nói không đấy ?"
 
Anh ta muốn cùng Chu Tây chấm dứt hợp đồng, ký hợp đồng với Chu Tây có thể khiến anh ta chết sớm rất nhiều năm.
 
“Chu Tây? Tây Tây? Tây tỷ?”
“Ừ, tôi biết rồi.” Giọng nói có chút khàn khàn của Chu Tây vang lên, “Chúng ta bên này cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành, sau khi Golden Vision Awards kết thúc thì tôi sẽ tìm thời gian để công bố. "
 
Chu Tây không ngờ Lục Bắc Nghiêu lại thẳng thừng trả lời phỏng vấn qua đường truyền trực tiếp như vậy, quá đột ngột rồi. Cầm điện thoại di động, cô cúi đầu mím môi dưới, nói: "Không cần mua tiếp thị, cũng không cần viết văn tiểu luận. Tôi tin tưởng anh ấy có thể xử lý tốt."

Bọn họ không cần tiếp thị.
 
Lục Bắc Nghiêu trước kia rất yên lặng và hiếm khi phát biểu tại các buổi họp báo. Anh sẽ không chủ động nói đến tình cảm, và cũng sẽ không thể hiện tình cảm. Anh không thích nói quá nhiều chuyện riêng tư ở bên ngoài, anh nói đây là chuyện cá nhân giữa anh và Chu Tây, không cần để cho người khác biết, anh không thích chia sẻ cảm xúc của mình với người khác.

Thế nhưng lần này anh lại đề cập rất cặn kẽ và chẳng hề lưu lại điều gì. Đoạn diễn văn này anh đã luyện tập bao nhiêu lần trong đầu rồi? Anh bắt đầu lập kế hoạch từ khi nào?

“Chúng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này và cố gắng hết sức không gây tai vạ cho bất kỳ ai.”

Tiêu Thần dừng lại khoảng một phút, “Tôi hy vọng bây giờ hai người đang ở bên nhau, tôi có chút mong chờ liệu hai người mất trí ở cùng nhau có thể tạo nên kỳ tích hay không.”

Chu Tây bật cười, "Còn chuyện gì khác không?"
“Không còn nữa.”
 
 “Vậy thì gặp lại sau.”
 
Chu Tây cúp điện thoại, đặt xuống rồi đi vào phòng bếp. Chiếc bánh chiffon mới nướng tỏa ra mùi thơm phức, dì Đổng giao công việc đánh kem cho Chu Tây, “Để ý xem, khoảng năm phút nữa là được.”
 
“Được rồi.” Chu Tây quan sát máy đánh kem, nhìn máy chuyển động.
 
Kem bơ dần dần chuyển thành hỗn hợp dạng sền sệt, dì Đông tất bật chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.

Năm phút sau, Chu Tây chọc chọc vào chỗ kem có tính chất không quá tốt, "Dì ơi, cái này hình như không đúng lắm? Sao lại không phải là dạng bọt trắng?”

Dì Đổng ngẩng đầu lên từ trong đống bận bịu, nhìn qua rồi hít một hơi, sự ngốc nghếch về phương diện bếp núc của Chu Tây hẳn là di truyền từ Chu Khải Vũ, "Con đánh kem trong năm phút như thế nào vậy?"
 
 "Con thấy nó chuyển động hơi chậm, nên sau đó con đã điều chỉnh tốc độ."

Dì Đổng: "..."

Chu Tây: "..."
 
Chu Tây đổ phần kem đã đánh quá kỹ đi và đánh bông kem một lần nữa. Bánh chiffon trong tủ lạnh được dì Đổng mang ra đặt trên đĩa, dì Đổng lấy dao cắt kem ra, dạy Chu Tây cách bôi kem và cắt hoa quả.

Sư phụ Chu bận rộn suốt ba giờ, nhìn thành phẩm liền muốn lập tức tới một cửa hàng nào đó đặt bánh.
 
Đặt xuống so sánh, bánh kem barbie của Lục Bắc Nghiêu so với bánh kem bơ trẻ em của mình hoàn thành rất tốt, ít nhất là kem được quét phẳng. Chu Tây hoài nghi là tay mình có gì đó không ổn, làm thế nào đi chăng  nữa cũng không thể quét phẳng kem được. Các loại trái cây rõ ràng được sắp xếp theo thứ tự, nhưng thành phẩm không hiểu sao lại xấu xí thê thảm không nỡ nhìn.

Chu Khải Vũ, người có khả năng khen ngợi Chu Tây hết lời, vậy mà sau khi đi vòng quanh chiếc bánh ba lần, ông vẫn không thể tìm thấy điểm nào để khen ngợi cô.

“Để con gọi một món trên mạng, cái này thì đem vứt đi.” Chu Tây bước nhanh ra ngoài, tiếng cửa mở vang lên, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Lục Bắc Nghiêu đã bước vào cửa.
 
Lục Bắc Nghiêu đeo khẩu trang và đội mũ, khoác thêm một chiếc áo hoodie dài màu đen bên ngoài áo sơ mi trắng. Dáng người Lục Bắc Nghiêu cao gầy, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh bị che dưới phần tối của vành nón. Anh đóng cửa lại, tạo ra tiếng vang rõ ràng.

“Sao anh về sớm vậy?” Chu Tây dừng lại, cô còn muốn nhân lúc Lục Bắc Nghiêu chưa về nhanh chóng đặt một cái bánh ngọt để thay thế cái thứ đồ chơi xấu xí kia.
 
“Anh đã hợp tác rất tốt với các phóng viên và các biên kịch, hoàn thành công việc trước thời hạn.” Lục Bắc Nghiêu nhướng mi, đưa ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng lên tháo khẩu trang ra, để lộ một khuôn mặt điển trai. Cuối cùng, anh cởi nốt chiếc mũ xuống treo ở một bên.
 
Hợp tác? Hoàn thành công việc trước thời hạn? Chu Tây cũng làm trong nghề này nên cô đương nhiên biết cái này có ý gì. Ánh mắt cô trầm xuống, cô tiến lại gần, "Anh bị chấn chỉnh rồi hả ?"
 
"Không có, ai dám chỉnh đốn anh chứ ? Anh không muốn tham gia ăn tối với họ thôi, em đang làm gì vậy? " Mũi Lục Bắc Nghiêu nhúc nhích một cái, vừa phun dung dịch rửa tay ra tay vừa dùng cặp mắt đen nhìn Chu Tây: “Cả người em toàn mùi bơ”

“Em đang làm..” Lời vừa ra đến khóe miệng thì Chu Tây kịp thời dừng lại, vẫn là nên mua một cái bánh ngọt đẹp mắt thì hơn. Sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Lục Bắc Nghiêu không thể quá qua loa được : “Không có gì đâu, anh vào phòng khách đợi đi, bảy giờ sẽ ăn tối.”

Lục Bắc Nghiêu cởi áo khoác xuống, treo lên mắc áo ở chỗ cửa ra vào, sải đôi chân dài bước về phía phòng bếp, Chu Tây ngay lập tức lao tới từ phía sau ôm lấy cổ anh. “Trước tiên đừng vào bếp vội.”

Đôi mắt Lục Bắc Nghiêu trong nháy mắt sáng lên một nụ cười.
 
Ngón tay Chu Tây tinh tế mềm mại, mang theo mùi thơm của kem bơ, Lục Bắc Nghiêu nghiêng đầu, cúi xuống hôn lên cổ tay Chu Tây, khóe môi nhếch lên. Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Chu Khải Vũ, Lục Bắc Nghiêu liền thu lại hành vi của mình, ho nhẹ một tiếng, “Mọi người vào bếp làm gì vậy ạ?”
 
“Bánh sinh nhật, Tây Tây tự làm cho con, mất cả buổi chiều rồi.” Chu Khải Vũ nói, “Tây Tây còn chưa từng làm bánh ngọt cho ta đâu, thật hâm mộ con. ”
 
Lục Bắc Nghiêu đã nhìn thấy ở trong góc một chiếc bánh đen thùi lùi bị cong trái vẹo phải, sau vài giây im lặng, anh nhìn về phía Chu Khải Vũ.


Chu Khải Vũ nói mấy lời này có thấy thẹn với lòng không vậy? Chu Tây mà làm bánh ngọt liệu ông ấy có dám ăn hay không?

“Sinh nhật bố năm nay, Tây Tây sẽ làm bánh.” Lục Bắc Nghiêu nắm tay Chu Tây, đan mười ngón tay với cô, chậm rãi nói: “Đáp ứng nguyện vọng của bố.”
 
Chu Khải Vũ chống gậy đi như bay ra phòng khách như thể chạy trốn, "Thực ra cũng không cần đâu, bánh ngọt trong tiệm rất ngon. Mua một cái thì tiện hơn, bố không nỡ làm Tây Tây mệt mỏi."
 
Đây không phải lần đầu tiên Chu Tây làm bánh ngọt cho Lục Bắc Nghiêu, tuy nhiên lần đó cô cũng không thành công.

“Rất xấu đúng không?” Chu Tây bị Chu Khải Vũ đả kích đến mức mất hết ý chí, chỉ nắm chặt tay Lục Bắc Nghiêu.
 
“Không xấu chút nào, rất đẹp, anh rất thích, cảm ơn em.” Lục Bắc Nghiêu quay lại hôn lên trán Chu Tây, “Chỉ là còn thiếu một chút thôi.”
 
“Còn thiếu gì nữa thế ?” Chu Tây ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Bắc Nghiêu nhéo nhéo ngón tay Chu Tây, thả cô ra, đi rửa tay rồi chỉnh lại cái bánh lần nữa. Ở bên trên chiếc bánh kem trái cây do Chu Tây làm được trang trí quả việt quất và kiwi. Cách phối màu này xấu xí đến mức khiến người khác tối sầm cả mặt. Quả việt quất được cắt thành từng miếng nhỏ, đặt từng mảnh lên một, có lẽ là muốn tạo hiệu ứng bầu trời đầy sao, có thể thấy được sự dụng tâm của Chu Tây, nhưng đáng tiếc khả năng thực hành của cô lại quá kém.
 
Quả việt quất bị cắt quá nhỏ để di chuyển, vì vậy Lục Bắc Nghiêu đã nhặt tất cả khế trên mặt bánh xuống. Tự nhiên đặt thêm hai miếng khế xanh, nhìn kiểu gì cũng thấy kì kì.
 
“Khế tượng trưng cho ngôi sao.” Chu Tây giải thích, “Em hy vọng sau này anh sẽ có tương lai tươi sáng.” Dùng khế sẽ không cần phải cố sức tạo hình.

Lục Bắc Nghiêu lấy dâu tây tươi ra, dùng dao cắt trái cây vạch qua phần thịt đỏ tươi, lướt ngón tay thon dài trên mặt quả, “Anh thích hoa nở trong bóng tối hơn.”
 
Việt quất làm gốc, còn dâu tây đỏ thì làm hoa nở rộ khắp nơi. Lục Bắc Nghiêu dùng thêm vụn sô cô la để khắc phục lớp kem bị quét lồi lõm bên cạnh. Trên nền tối, những bông hoa dâu tây rực rỡ nở rộ trong bóng tối.
 
“Tất cả chúng ta ở trong bóng tối nhưng đều sẽ nở hoa, mặc sức khuếch trương ý thích, giống như đã từng trước đây.” Lục Bắc Nghiêu không chút kiêng kỵ mà giải phóng vẻ rực rỡ chói mắt. Anh đút cho Chu Tây một miếng dâu tây, nhỏ giọng trầm thấp: “Tây Tây, đây là năm thứ tám chúng ta ở cùng nhau.”
 
Chu Tây từ phía sau ôm lấy eo anh, ôm vô cùng chặt.
 
Bánh ngọt sau khi được chỉnh sửa lại cũng đã ra hình ra dáng.

Lục Bắc Nghiêu bưng đĩa bánh đến phòng ăn, bật hết đèn lên, cắm nến số vào, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh. Đây là lần đầu tiên Lục Bắc Nghiêu tự mình chụp ảnh, anh cẩn thận chọn một loại filter để làm đẹp chiếc bánh đến mức tận cùng có thể.

Hai phút sau, Lục Bắc Nghiêu đăng lên vòng bạn bè.

"Hai mươi tám tuổi, bắt đầu một giai đoạn mới, một khởi đầu mới. Bánh kem cực kỳ đẹp, tôi vô cùng thích." Hình ảnh đi kèm là một chiếc bánh dâu tây xấu xí với ba lớp filter, tựa như lời nói cứng cỏi nhưng có mấy phần chua xót.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận