Sau khi đăng bài lên Weibo, trái tim của Chu Tây hoàn toàn rơi về lồng ngực, bụi bặm như vừa rớt xuống đất. Tuy nhiên, dù cho tốt xấu thế nào, cô cũng phải cho người hâm mộ một lời giải thích. Đặt điện thoại xuống, cô xoay người ôm lấy Lục Bắc Nghiêu. Lục Bắc Nghiêu cũng chưa ngủ, anh ôm chặt Chu Tây vào lòng.
“Ngủ đi, tỉnh lại sẽ có quà.”
“Quà gì thế?” Tâm trạng phiền muộn của Chu Tây từ từ bị đè xuống, cô ngước mắt lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sáng sớm mai anh sẽ nói cho em biết.”
Chu Tây nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, yên lặng trong chốc lát rồi nhào qua Lục Bắc Nghiêu. Lục Bắc Nghiêu nghĩ cô sẽ gây chuyện ồn ào nên giữ gáy Chu Tây lại, nhưng kết quả cô lại vùi mặt vào cổ anh không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Lục Bắc Nghiêu cảm nhận được nước mắt của Chu Tây. Tay anh đưa xuống chậm rãi vuốt ve lưng Chu Tây, “Tây Tây?”
Chu Tây thấp giọng khóc thút thít, ôm chặt Lục Bắc Nghiêu, thật lâu sau cô mới khàn giọng nói: “Từ nay về sau, em sẽ mất đi một số thứ rồi. “
Sự mất mát không liên quan gì đến nguồn tài nguyên, bởi có lẽ đã từng có thời điểm khi cuộc sống vẫn còn hồn nhiên và đơn giản. Fan và nghệ sĩ là bạn của nhau và có thể mang lại sức mạnh cho nhau. Nhưng tất cả những điều này sau khi cô đăng bài viết lên Weibo đều sẽ không còn liên quan đến cô nữa, đồng thời dựng lên một rào cản vô hình tồn tại vĩnh viễn, khiến cô phải bắt đầu học cách tránh xa.
Lục Bắc Nghiêu tiến vào vòng giải trí sớm hơn Chu Tây, mức độ tiếp xúc cũng sâu sắc hơn, anh đưa tay vuốt lên tóc của cô, "Hãy giữ vững ý định ban đầu của mình và luôn luôn tử tế. Nhớ luôn tuân thủ ranh giới mấu chốt của đạo đức, còn về những điều khác thì nếu là người nhân ái, họ sẽ nhận ra sự nhân từ, còn nếu là người trí tuệ, họ sẽ nhìn thấy sự khôn ngoan. Em cũng không cần quá buồn, tất cả những thứ này chẳng qua là tác động qua lại lẫn nhau, chúng cũng không phải là thứ thuộc về em. "
Chu Tây ngước mắt lên, Lục Bắc Nghiêu hôn lên mắt cô, giọng nói khàn khàn," Anh thuộc về em. "
Chu Tây nhìn Lục Bắc Nghiêu hồi lâu bèn dướn đầu hôn anh, Lục Bắc Nghiêu gần đây có chút nhiều lời thì phải.
Lục Bắc Nghiêu quả thực không bị thoát fan hâm mộ, bởi sau một năm dày vò thì fan của anh gần như không còn. Còn ở lại hoặc là fan phim truyền hình và fan qua đường, hoặc là những người hâm mộ cũ vô cùng lý trí. Lục Bắc Nghiêu chẳng qua chỉ công khai chuyện tình cảm với Chu Tây nên mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được. Dù sao mọi người đều đã trải qua sóng to gió lớn, những Bắc Cực quang còn lưu lại đều có một trái tim vững như bàn thạch.
Ngược lại, người hâm mộ của Chu Tây lại thoát fan quy mô lớn, mới rạng sáng bọn họ đã đã mắng nhiếc cô lên tận hotsearch.
Chu Tây tối hôm qua còn có chút buồn bực, nhưng khi thức dậy vào buổi sáng và nhìn thấy trận mắng nhiếc ầm ĩ thanh thế lớn thì cô lại cảm thấy bình thường trở lại. Cô đã đến thật sạch sẽ và cũng có thể rời đi một cách thật bình thản thẳng thắn, không để lại bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Bữa sáng mà Lục Bắc Nghiêu làm vào buổi sáng vẫn là những chiếc hoành thánh nhỏ. Lục Bắc Nghiêu làm hoành thánh cỡ nhỏ vô cùng tinh tế, cẩn thận, từ chuẩn bị nhân bánh cho đến lớp vỏ giấy, tất cả đều được làm bằng tay, đi kèm với nước súp gà thơm phưng phức được ninh trong hai giờ. Hớt bớt lớp dầu bên trên, chỉ để lại nước dùng thật trong để nấu hoành thánh vỏ mỏng như tờ giấy. Sau khi bắc nồi đổ ra bát, anh lại rắc thêm một nắm hành lá xanh biếc như ngọc thạch lên phía trên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tây rửa mặt xong xuôi, đi xuống lầu thì nhìn thấy Lục Bắc Nghiêu đang bưng một bát hoành thánh nhỏ đến phòng ăn, vừa cởi bỏ tạp dề vừa bảo cô “Đến ăn sáng thôi.”
Chu Tây mím môi dưới, đi tới bên cạnh Lục Bắc Nghiêu, ôm hôn anh rồi mới qua phòng ăn, “Anh thức dậy lúc mấy giờ thế?”
“Bảy giờ.”
Bây giờ đã chín giờ rưỡi, Lục Bắc Nghiêu đưa thìa cho cô, “Anh đã hẹn với công ty chuyển nhà đến vào buổi trưa nên chúng ta cứ ăn cơm trước.”
Chu Tây bước đến phòng ăn rồi ngồi xuống, "Anh không vội à?
"Sau khi quay xong 'Biên cảnh' anh định viết tiếp kịch bản 'Ký sự tra án dân quốc 2'. Anh không có thông cáo nào trước tháng 7 hết." Lục Bắc Nghiêu đã muốn đi nghỉ phép từ sớm, việc này anh đã suy nghĩ rất lâu. Kể từ khi công khai với Chu Tây thì anh đều không có thời gian ở bên cô, ngay sau đó nhà họ Chu lại xảy ra chuyện và anh phải điên cuồng kiếm tiền. Trong hai năm này, thời gian anh ở cùng Chu Tây bị giới hạn đến mức đáng thương. Anh đã từng nghĩ đến việc có một kỳ nghỉ vui vẻ với Chu Tây sau khi đóng xong bộ "Tướng quân”, anh sẽ đi cùng Chu Tây tới bất cứ nơi nào cô muốn đi và làm bất cứ điều gì cô muốn làm.
Nhưng Chu Tây lại chia tay với anh, tất cả mọi kế hoạch đều trở thành vô ích.
“Anh có thể nghỉ phép ba tháng.” Lục Bắc Nghiêu nhìn Chu Tây, trầm mặc một lát mới hỏi: “Mấy tháng tới em có bận việc gì không? ”.
“Tất cả vẫn còn đang trong thời kỳ chuẩn bị giấy tờ hợp đồng”, Chu Tây vừa trả lời vừa nhìn trạng thái ùn ùn kéo đến của dân mạng khiến internet đơ thẳng cẳng.
Lục Bắc Nghiêu nhíu mày, trong lòng đau nhói, "Một nhân vật mới được thêm vào Ký sự tra án Dân Quốc 2, em có muốn diễn không?"
Chu Tây cắn một miếng hoành thánh ngon lành y như trước đây, "Không được, em không thể quay lại đập nát IP của anh được. Fan hâm mộ sẽ nói hai chúng ta cùng cơ cấu chung một sản phẩm, tương đương với việc uống gió tây bắc mà sống mất. IP này không tệ, em không muốn phá hỏng nó. "
" Sẽ không." Ánh mắt Lục Bắc Nghiêu trầm xuống, "Tin anh đi, sẽ không bị hủy được đâu”.
“Tạm thời em nghĩ chúng ta không nên hợp tác" Chu Tây hợp tác với Lục Bắc Nghiêu chính là kéo chân sau của anh, cô không muốn bị người ta nói rằng công việc của cô là phụ thuộc vào bạn trai mới có, cô vẫn chưa thảm đến mức độ đó, “Em đối với kịch bản này cũng không có hứng thú”
“Cuối năm nay công ty bọn anh dự định chế tác một IP mới cùng hợp tác với Mạnh Vũ, thuộc thể loại siêu sao thần tượng. Nếu em không gấp thì có thể chờ một số thể loại phim khác. Còn bộ này thì vai nữ chính với em hẳn là không có vấn đề gì. Tốt nhất là không nên nhận phim loạn xạ, em bây giờ mà đóng vai phụ thì sẽ làm giảm giá trị con người mất. "
Giá trị con người của Chu Tây đã tăng lên, ngay cả khi không có người hâm mộ thì cô vẫn có một lượng khán giả hùng hậu.
“Em cũng dự định xin nghỉ phép, nhân cơ hội này lắng lại bản thân, đồng thời tu dưỡng thân thể.” Chu Tây nuốt miếng hoành thánh, nhìn về phía Lục Bắc Nghiêu, “Vừa đúng có cơ hội này, anh đừng lo lắng, em không sao đâu.”
Yết hầu của Lục Bắc Nghiêu chuyển động, đưa mắt nhìn Chu Tây, thử thăm dò mở miệng: “Vậy thì - chúng ta đi du lịch một chuyến nhé?"
"Anh muốn đi đâu?" Chu Tây chưa từng có một kỳ nghỉ dài hạn nào với Lục Bắc Nghiêu cả.
“Hải đảo nhé?” Lục Bắc Nghiêu nhíu mày, “Mấy tháng nay tình hình ở nước ngoài không được tốt lắm, chúng ta không thể đi Châu Âu và Hoa Kỳ được, kế hoạch trước đó phải thay đổi. Trong hai ngày này em xem thật sự muốn đi nơi nào rồi chúng ta sẽ lên kế hoạch chi tiết.
Trong 3 tháng, bọn họ có thể lên kế hoạch từ từ, không cần vội vàng.
Sau khi ăn xong, Lục Bắc Nghiêu thu dọn chén đũa cho vào máy rửa bát. Thời tiết rất tốt, mặt trời còn có chút nắng gắt. Anh sợ hoa hồng phơi nắng quá mức sẽ chết nên ra sân tưới hoa. Tường vi đã nở đầy cổng rào, hoa hồng vừa chớm nở, lá thược dược rực rỡ trong nắng.
Chu Tây bước đến khu vườn, nơi đã được thiết kế lại lần nữa, toàn bộ vẫn là hoa hồng làm chủ thể. Một chiếc xích đu được đặt ở giữa, khung gỗ bên cạnh được bao phủ bởi vô vàn dây mây đang nở hoa.
Lục Bắc Nghiêu đang tưới hoa bằng vòi nước, anh khoác một chiếc áo sơ mi trắng giản dị rộng rãi, bên trong là chiếc áo phông trắng cùng một kiểu và một chiếc quần jean nhẹ nhàng thoáng mát.
“Tây Tây.” Lục Bắc Nghiêu cầm ống nước bằng những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng. Anh quay người lại, “Xem chỗ này đi.”
Chu Tây đạp chân xuống đất, nhảy khỏi xích đu.
Hơi nước phun lên đám chồi hoa hồng, tạo nên một cầu vồng tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời. Mái tóc đen nhánh của Lục Bắc Nghiêu mọc dài lộn xộn nhưng đường nét khuôn mặt của anh lại tuấn tú rõ ràng. Khóe môi hơi nhếch lên, anh nở nụ cười ấm áp, "Cầu vồng."
Cầu vồng kéo dài rất lâu, cho đến lúc Chu Tây phải lên tiếng nhắc nhở anh trước khi đám chồi hoa hồng bị tưới đến chết. Lục Bắc Nghiêu tắt nước, rửa tay sạch sẽ rồi đi về phía Chu Tây, ngồi vào bên còn lại của xích đu, "Người làm vườn nói hết lời rằng nơi này rồi sẽ thấy được một biển hoa."
"Không phải anh không thích phục vụ mấy thể loại hoa này sao? ”Chu Tây tựa đầu lên vai Lục Bắc Nghiêu, khẽ cắn bả vai anh qua lớp quần áo, “Anh không phải đã nói là chăm nó còn không bằng đi trồng rau à.”
Lục Bắc Nghiêu cúi người hôn lên môi Chu Tây một cái rồi đứng dậy, “Tới đây, anh đưa em đi xem một thứ”.
Chu Tây duỗi tay ra, Lục Bắc Nghiêu nắm tay cô đi xuyên qua vườn hoa, đi về phía sân sau. Ở một góc nhỏ, bốn ô đất được vẽ ngay ngắn, bảng tên được cắm vào từng khu vực, các cây con bên trong đều đã mọc ra mầm mới.
“Khu A là cây ớt.” Lục Bắc Nghiêu giới thiệu, “Khu B là cà chua, khu C vốn dĩ muốn trồng bí đỏ nhưng người làm vườn nói là cây dây leo khó trông coi, nên hiện tại lại rải mầm rau cải xanh.”
Chu Tây cau mày nhìn chằm chằm bốn mảnh đất nhỏ rồi quay đầu lại nhìn Lục Bắc Nghiêu.
Mong muốn làm ruộng của Lục Bắc Nghiêu mạnh đến thế nào vậy? Người đàn ông này có độc à?
Lục Bắc Nghiêu nhướng mày, ngay sau đó lại hạ xuống, “Cái cuối cùng còn để trống, dì Đổng nói là đợi em đến chọn loại cây để trồng.”
Chu Tây cắn vai Lục Bắc Nghiêu một cái, người này lại còn thông đồng với dì Đổng nữa. Chẳng qua mấy cây con nhỏ xíu kia cũng không thể tổn hại đến sự thanh nhã ở đây, dù sao bọn chúng trông vẫn khá non mượt và đẹp đẽ.
"Không phải anh nói hôm nay còn có quà nữa sao? Món quà là gì vậy? Không phải chỉ là xem vườn rau của anh thôi đấy chứ ?" Chu Tây ngoắc ngoắc ngón tay Lục Bắc Nghiêu. Vì thứ bọn họ cùng thích là sống trong một vườn hoa vậy nên có thể coi là Lục Bắc Nghiêu đã có một ý kiến hay. Anh không từ bỏ sở thích của bản thân, nên dù cho yêu nhau, bọn họ vẫn không đánh mất chính mình. Nhưng là vì đối phương mà làm cho bản thân mình tốt hơn và từ đó giúp đối phương cũng đạt được thành tựu.
Chuông cửa vang lên, Lục Bắc Nghiêu đưa Chu Tây ra sân trước, “Quà đến rồi.”
Lục Bắc Nghiêu chân dài thẳng tắp nên bước chân cũng cực kỳ rộng. Chu Tây không muốn cùng anh đi nhanh như vậy nên cô buông tay ra, chậm rãi đi theo phía sau, vừa đút hai tay vào túi quần vừa quay đầu nhìn lại mảnh đất kia. Bốn mảnh đất thí nghiệm nhỏ, Lục Bắc Nghiêu đang nghĩ gì vậy chứ ? Anh ở bên ngoài thì cao ngạo, lạnh lùng, về nhà lại đi trồng bốn mảnh đất đáng yêu. Người đàn ông này quả là đáng yêu đến đòi mạng.
Chu Tây xuyên qua khu vườn đi về phía sân trước, Lục Bắc Nghiêu đang mở đồ, anh ném hộp các tông vào thùng rác, lộ ra bìa màu hồng và một xấp sách dày bên trong.
“Cái gì thế ?”
Gió thổi vạt áo Lục Bắc Nghiêu lên, anh đi về phía Chu Tây, cặp lông mày tuấn tú sâu sắc mà trầm lắng. Lục Bắc Nghiêu đi tới bên cạnh Chu Tây rồi đặt hết sách xuống, cầm lên một bản đưa cho Chu Tây. bằng cả hai tay, “Thư tình.”
Thực sự là một bức thư tình.
Bìa còn có màu hồng với chữ viết tay dùng mực màu xanh da trời ở phía trên.
"Một bức thư tình" với một hàng chữ nhỏ phía dưới: Gửi Chu Tây.
Tác giả: Lục Bắc Nghiêu.
"Nhà xuất bản đã hỏi anh về bản thảo cuốn" Ký sự tra án Dân Quốc ", anh bèn hỏi họ có thể xuất bản thư tình không." Lục Bắc Nghiêu từng viết thư tình cho Chu Tây mỗi ngày, nhưng sau đó anh lại không gửi nó đi.
Chu Tây cho là anh không có kiên nhẫn, dù sao thì viết một bức thư tình cũng tốn rất nhiều thời gian, mỗi ngày một lá thư là quá thường xuyên, như vậy sẽ thật lãng phí thời gian. Trong thế giới của người trưởng thành làm sao có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy. Cô có thể viết nhiều như vậy là do thời gian học đại học kéo dài lại cảm thấy nhàm chán, chỉ muốn giữ liên lạc với Lục Bắc Nghiêu, muốn thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt anh, chẳng qua lại không biết phải làm thế nào.
Bây giờ sản phẩm điện tử phát triển mạnh, có thể dùng để chia sẻ bất cứ lúc nào, viết thư tình càng không cần thiết.
"Theo hợp đồng thì cuối tháng sẽ niêm yết, chính thức bán ra thị trường. Đây là sách mẫu do nhà xuất bản gửi tới, bọn họ gửi trước thời hạn."
Chu Tây mở trang bìa trong, chữ phía trên là do chính tay Lục Bắc Nghiêu dùng bút máy viết: “Ở bên em từ mối tình đầu đến khi tóc bạc.”
Nét chữ của Lục Bắc Nghiêu rất ngay ngắn và rõ ràng.
Mũi Chu Tây đột nhiên chua xót, cô cúi xuống tiếp tục lật sách. Cuốn sách của Lục Bắc Nghiêu được viết từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, từ năm 2011 đến năm 2020.
Tháng 9 năm 2011, ngày tựu trường lần đầu tiên của năm thứ nhất.
Tôi gặp Chu Tây lần đầu tiên ...
Trong tám năm sáu tháng, anh đã viết được một ‘cuốn sách’ dày. Lục Bắc Nghiêu chơi lớn hơn so với Chu Tây, thư tình của anh được trực tiếp đem đi xuất bản.
“Chuyện của chúng ta viết thành một cuốn sách cũng không đủ.” Lục Bắc Nghiêu cúi người nhìn gương mặt cô, lấy ngón tay lau nước mắt trên mi, “Đừng khóc, khi nhìn thấy thư tình, không phải nên cảm thấy vui mừng sao? Sau này đừng buồn nữa Tây Tây, chúng ta cứ từ từ mà đi, ngoài ra anh còn có thể viết thêm vài cuốn nữa ".
Không những có thể show ân ái mà còn có thể kiếm được tiền bản quyền, quả là một mũi tên trúng hai con chim. Làm Lục keo kiệt, bản chất chính là kẻ tham tài.
Chu Tây siết chặt quyển sách, ôm chặt lấy Lục Bắc Nghiêu.
“Anh sẽ dành cả đời để viết bức thư tình này.” Lục Bắc Nghiêu trầm giọng, hôn lên trán Chu Tây, “Ba năm, ba mươi năm, sáu mươi năm, có thể viết đến lúc cùng nhau già đi, đến tận điểm cuối của cuộc đời."
Tất cả mọi chuyện đều tiêu tan hết vào giờ khắc này.
Chu Tây tắt nguồn điện thoại, Lục Bắc Nghiêu cũng tắt điện thoại cùng cô. Cô và Lục Bắc Nghiêu bận bịu dọn nhà cả một ngày, ngày hôm sau lại vội vàng thu xếp chỉnh lý nhà cửa, đến ngày thứ ba thì Tiêu Thần đành phải gọi vào điện thoại di động của dì Đồng.
Chu Tây vừa nhận cuộc gọi, tiếng gầm thét của Tiêu Thần đã ngay lập tức truyền vào tai.
"Dọn nhà tắt máy rồi lại chơi trò biến mất cùng với Lục Bắc Nghiêu! Cô giỏi quá đấy ! Cô có biết tôi đã phải đi một vòng lớn mới tìm được số điện thoại của bảo mẫu nhà cô không hả? Tôi là người đại diện phải chịu sự bạc bẽo nhất trên đời hay sao ? Tôi là người đại diện có mối uất ức lớn nhất đấy cô có biết không ?”.
Chu Tây đem điện thoại đưa ra xa một chút, chờ sau khi Tiêu Thần rống lên đủ mới cầm điện thoại trở về," Có chuyện gì vậy? "
" Chỉ là hỏi cô một câu thôi, "Tiêu thái hậu" cô còn muốn diễn hay không ? "
" Cái gì cơ? " Chu Tây là sửng sốt, cô còn có thể diễn vai Tiêu Thái hậu sao? Trịnh Vinh Phi vậy mà không ‘băm’ cô sao ?
“ Về phần kịch bản, cho tôi địa chỉ email để tôi gửi cho cô. Đến buổi trưa tôi sẽ đến đón cô đi ăn trưa với đối tác bên điện ảnh, truyền hình và đạo diễn, nếu được thì thuận tiện ký hợp đồng luôn."
Đầu óc Chu Tây trở nên trống rỗng , "Vậy tôi vẫn có thể ký chứ?"
“Cô không vi phạm pháp luật hay băng hoại đạo đức, vượt quy chuẩn đi tìm tình nhân, hai người chẳng qua chỉ bình thản chia tay rồi lại công khai tái hợp, tội lỗi có thể lớn đến mức độ như thế nào cơ chứ? Có thể bị phong sát được hay sao? Những kẻ vượt khỏi giới hạn phá hoại quy củ, đi tìm tình nhân còn chưa đến mức bị phong sát chặn giết đâu, làm sao đã đến lượt cô chứ. Cô không dựa vào fan ăn cơm, cũng chẳng mê hoặc ai hay giết người phóng hỏa còn gì? Chỉ cần cô không bỏ cuộc, có trong người bản lĩnh và năng lực diễn xuất, cô sẽ không bao giờ mai một mà mãi mãi là một diễn viên ưu tú." Tiêu Thần hắng giọng và điều chỉnh lại về giọng điệu bình thường, nghiêm túc nói," Những lời này là Trịnh Vinh Phi nhờ tôi nói với cô. "