Nữ phụ tỉnh lại sau khi kết hôn với anh trai của nam chính

Mấy phút sau, Ôn Du đang ngồi trước ống kính quan sát diễn viên đang quay phim, cũng nhận được cuộc gọi từ Giang Vân Yến.
 
Cô nhanh chóng cầm điện thoại chạy đi, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe máy: “Anh cả ạ~”
 
Giọng nói mềm mại, lộ ra một chút chột dạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên kia điện thoại, Giang Vân Yến đang ký tên thì dừng lại: “Sao vậy?”
 
Ôn Du ho nhẹ: “Không phải em tuỳ ý đổi người đâu, là do tính cách anh ta không tốt, em sợ liên luỵ đến cả bộ phim.”
 
“Ừm.” Giang Vân Yến cúi đầu trầm giọng đáp: “Anh biết, anh gọi điện để hỏi em có thể chấp nhận đề nghị của quản lý không. Nếu như em không chấp nhận thì có thể trực tiếp thông báo. Tin tức về nam diễn viên kia anh đã bảo trợ lý gửi cho quản lý của em rồi, một khi để lộ ra thì sẽ không có ai dám dùng anh ta nữa.”
 
“Hả? Anh biết hết rồi à.” Ôn Du hơi giật mình.
 
Giang Vân Yến: “Tiện tay điều tra một chút.”
 
Trong lòng Ôn Du khẽ rung động, đúng là ông lớn, ông lớn tốt thật, nếu phí bồi thường ly hôn nhiều một chút thì càng tốt. Cô lập tức dịu dàng nói: “Vẫn nên nghe theo quản lý đi ạ, cô ấy nói có lý.”
 
“Anh sợ em không chấp nhận.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vẫn ổn, em không đọc những bình luận đó.” Ôn Du rất lo lắng.
 
Giang Vân Yến không nói nhiều, dường như anh muốn cúp điện thoại.
 
Ôn Du cảm thấy hơi bất ổn, người ta đã nhiều lần giúp mình, mình không thể không nói gì như vậy được? Đầu óc cô xoay chuyển, bèn nói: “Anh cả, vậy khi nào anh về nhà?”
 
Giang Vân Yến: “Hả?”
 
Ôn Du tỉnh táo lại, nghe câu này hình như hơi sai sai, cô vội vàng bổ sung: “Em muốn ăn mì trộn dầu hành!”
 
Giang Vân Yến: “Ngày kia đi.”
 
Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúp điện thoại rồi bụm mặt, sao cô lại đột nhiên hỏi câu đấy chứ! Để cảm ơn thì có thể mua quà mà!
 
Giang Vân Yến là một người cuồng công việc, ngày thường anh cũng bận rộn rất nhiều công việc. Tuy rằng hai người sống cùng một nhà nhưng số lần chạm mặt rất ít, nguyên nhân chính là do lịch sinh hoạt của Ôn Du rất thất thường và hiếm khi dậy sớm.
 
Còn Giang Vân Yến ngủ muộn dậy sớm, dường như anh có nguồn năng lượng vô hạn dùng mãi không hết.
 

Thế nên dù đã kết hôn nửa năm, Ôn Du luôn cảm thấy người dọn dẹp nhà cửa là một bà dì giúp việc xuất quỷ nhập thần nào đấy chứ không phải Giang Vân Yến.
 
Hai ngày trước trở về từ nhà họ Giang, ngày hôm sau anh đã đi công tác.
 
Ôn Du muốn cảm ơn, lại chẳng ngờ vừa mở miệng thì đã yêu cầu anh làm mì trộn dầu hành cho mình.
 
Ôn Du tự phục bản thân.
 
Thôi quên đi, chờ đến ngày kia anh về cô sẽ tặng cho anh một món quà để thể hiện lòng biết ơn!
 
Giang Vân Yến không thiếu tiền, nếu muốn tặng quà cũng không cần chọn quà quá đắt, thích hợp với anh là tốt rồi. Anh luôn ngồi trong văn phòng, còn phải đối mặt với máy tính, cần phải dùng thiết bị bảo vệ mắt.
 
Ôn Du suy nghĩ một lúc rồi đăng lên Weibo: [Các bạn có đề xuất nào về thiết bị bảo vệ mắt hữu ích không? Nếu đề xuất được tiếp nhận, bạn có thể được nhận một phần quà nhỏ đó~]
 
Sau khi đăng xong, cô đọc hết tất cả các thông báo chỉ bằng một cú nhấn rồi bình tĩnh thoát ra. Cô hoàn toàn không nhìn thấy đống tin nhắn riêng và 999+ bình luận mắng chửi, thậm chí còn có hơi kích động.
 
Tốt lắm, nô lệ của tư bản kiếp trước làm việc cần cù chăm chỉ cuối cùng cũng có thể ăn dưa.
 
Lần này, cô cũng là chủ nhân sở hữu những quả dưa tươi nhất!
 
Cô quay lại màn hình giám sát với những bước chân nhẹ nhàng.
 
Lữ Dụ Tổ nhanh chóng cất điện thoại di động, anh ta liếc trộm Ôn Du với vẻ có tật giật mình. Thấy dường như cô không có biểu cảm gì, anh ta lại chần chừ: “Cô… Chuyện này đã giải quyết xong chưa?”
 
Ôn Du ngơ ngác chớp mắt, sau khi thấy vẻ lo lắng và thấp thỏm của Lữ Dụ Tổ, ánh mắt của cô chợt lóe lên, cúi đầu buồn bã nói: “Vẫn chưa, chuyện này vốn là tôi đổi anh ta.”
 
“Anh ta được nhà đầu tư nâng đỡ, không phải nhận vai do bản lĩnh của chính mình đâu!” Nói xong, Lữ Dụ Tổ lại do dự: “Nhưng tôi không có bằng chứng.”
 
Ôn Du cảm động nhìn Lữ Dụ Tổ: “Đạo diễn Lữ, anh có lòng như vậy là tốt rồi. Không sao, khi bộ phim truyền hình của chúng ta trở nên nổi tiếng, mọi người sẽ không để ý nhiều như vậy nữa. Mọi người sẽ chỉ thấy rằng nam chính mà chúng ta chọn là thích hợp nhất!”
 
Khóe mắt Lữ Dụ Tổ đỏ hoe: “Cô Ôn, tôi sẽ không bao giờ phụ lòng tin của cô!”
 
Ôn Du mím môi cười, ý tứ đầy khích lệ.
 
Lữ Dụ Tổ như được uống máu gà, anh ta nhìn chằm chằm vào màn hình, hét lên: “Action!”
 
Trước ống kính, một thiếu niên đẹp trai kiêu ngạo ngang ngược đeo cặp sách mở cửa vào nhà. Bên trong, sắc mặt người phụ nữ trung niên đột nhiên trầm xuống: “Sao lại về muộn thế? Hai hôm nay con hơi bị láo xược đấy nhé?”
 
Thiếu niên nở nụ cười khẩy, xoay người định vào phòng.
 

Ổ khoá cửa phòng cậu đã biến mất, chỉ còn lại một cái lỗ trống rỗng, cửa phòng không thể đóng lại hoàn toàn.
 
“Mẹ nói với con như thế nào hả?! Mẹ là mẹ con, con tỏ thái độ gì đây?!” Người phụ nữ trung niên cũng nhanh chân đuổi theo, trầm giọng hét lên.
 
Ôn Du cảm thấy rất hài lòng.
 
Nam chính này cũng đã qua sự tuyển chọn của cô.
 
Lữ Dụ Tổ tìm được rất nhiều diễn viên nam, nhưng thực sự không có nhiều diễn viên nam có cảm giác trẻ trung và diễn xuất tốt, đặc biệt là cát xê thấp và chất lượng thì lại càng ít.
 
Nhưng cuối cùng cũng tìm được.
 
Giới giải trí vẫn có rất nhiều người mới ưu tú đáng được phát hiện.
 
Ôn Du xem đến mức thích thú, còn trên Weibo, một cuộc chiến mới nổ ra vì cô nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì.
 
Tất cả bọn họ đều lên án Ôn Du ăn hiếp thần tượng nhỏ.
 
Nào ngờ lại thấy “nhà tư bản” này vẫn đang sống một cuộc sống yên bình? Lần này chẳng khác nào chọc phải tổ ong bắp cày, đám cư dân mạng ùa vào trang mạng xã hội của Ôn Du để mắng chửi, ước gì từ nay về sau Ôn Du biến mất luôn.
 
Thậm chí độ hot còn cao hơn cả trước đó.
 

 
[Khi nào Ôn Du chết?]
 
[Đm cứu tao cái. Chẳng được nổi mấy vai có tiếng tăm, thỉnh thoảng được ngóc tí lên hot search không phải nhờ bú fame Giang Vân Yến thì cũng là dùng tiền để gia nhập đoàn làm phim.]
 
[Giới giải trí có Ôn Du, thật sự là chịu thua.]
 
[Trình Hiên tội nghiệp, chỉ là một thần tượng nhỏ nhoi nên bị bắt nạt.]
 
[Bộ phim [Một lần bất cẩn biến thành em] chắc chắn sẽ flop.]
 
[Cố gắng chuẩn bị lâu như vậy, lúc trước Trình Hiên còn học thuộc lời thoại ở trên máy bay, thế mà sau đó lại bị đổi người, đúng là đáng thương.]
 
[...]
 

Khu vực bình luận của Ôn Du và các khu vực bình luận của các tài khoản truyền thông lớn đều có chướng khí mù mịt, về cơ bản không thể đọc nổi. Trình Hiên nhân cơ hội này đã thu hút được nhiều fan, khiến cho có không ít fan mẹ đau lòng cho cậu ta. Trong phút chốc, đột nhiên có nhiều thông báo hơn.  
 
Chỉ có điều cậu ta vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhìn người quản lý: “Anh, hình như anh thuê hơi ít seeding phải không? Tên của em xuất hiện ít quá!”
 
Người quản lý nhíu mày: “Hăng quá hoá dở, dễ khiến cho người ta phản cảm.”
 
“Nhưng mà…”
 
“Không có nhưng mà, tôi chỉ làm được như thế thôi. Ôn Du không phải là người nổi tiếng gì, cô ta chủ yếu chỉ có anti-fan, hạ bệ một cái là được rồi, nếu hạ bệ quá nhiều thì sẽ dễ liên luỵ đến mình.”
 
Quản lý ngắt lời cậu ta không thương tiếc.
 
Sắc mặt Trình Hiên tối sầm, nghiến răng nói: “Được rồi, anh mau nhận cho em mấy cái thông báo thích hợp đi, tốt nhất là nam chính.” 
 
Người quản lý thở dài, đau đầu mở máy tính ra xem kịch bản được gửi tới.
 
Xui xẻo mới gặp phải Trình Hiên.
 
Chỉ là ông chủ của anh ta như vậy, sau lưng Trình Hiên còn có người bao nuôi, nên anh ta chỉ có thể nghe và chấp nhận lựa chọn kịch bản phù hợp. Cậu ta muốn vào vai nam chính, lại còn muốn diễn viên đối thủ cũng phải giỏi, hơn nữa còn muốn ekip đạo diễn cũng giỏi. Anh ta sẽ chọn ra hai cái thích hợp rồi để cho cậu ta tự quyết định.
 
Trình Hiên liếc mắt, quyết đoán nói: “Em muốn hết!”
 
“Lúc diễn không thể gian lận.” Người quản lý nhíu mày: “Cậu chưa có đủ năng lực, một khi tham gia diễn xuất, những thứ đó không chỉ không giúp cậu tiến bộ mà thậm chí còn hại cậu.”
 
“Anh yên tâm, em biết chừng mực. Hai bộ phim này chỉ trùng một tháng thôi, em chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Trình Hiên tỏ vẻ thoải mái: “Hơn nữa, nếu em không tận dụng bây giờ đang có độ nổi tiếng, chờ hai ngày sau, độ nổi tiếng biến mất, nói không chừng người ta sẽ đổi người khác.”
 
Người quản lý: “...”
 
Cũng khá đúng.
 
Quản lý gọi điện thoại, nào ngờ mới nói rằng anh ta là người quản lý của Trình Hiên và muốn ký hợp đồng, bên kia lập tức đổi chủ đề: “Ôi, ngại quá, chỗ tôi đang có việc, nói sau nhé.”
 
Sau khi nói xong thì lập tức cúp máy, như sợ chậm một chút sẽ bị anh ta bám lấy.
 
Người quản lý bỗng cảm thấy không lành.
 
Anh ta nhanh chóng gọi điện cho đoàn làm phim tiếp theo, nhưng không ngờ cũng bị đối xử như vậy. Bị cúp máy liên tục hai lần khiến anh ta hơi bối rối, có chuyện gì vậy?
 
Không phải mới được gửi tới hai giờ trước sao?
 
Sao đã lập tức thay đổi ý định rồi?
 
Người đại diện mở Weibo, trên mạng vẫn sóng yên biển lặng. Người mắng Ôn Du thì vẫn đang mắng, không có điều gì bất thường.
 
Trình Hiên tức giận: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới đó mà đã xảy ra chuyện rồi sao?”
 

Người quản lý bảo cậu ta đừng sốt ruột rồi đi nhờ người tìm hiểu, dù sao thì anh ta cũng có chút quan hệ. Sau khi tìm hiểu một vòng, tìm người hỏi thăm, anh ta được nghe một người anh em nghiêm túc nói: “Cậu nên đổi nghệ sĩ đi. Hình như cậu ta bị Giải trí Giang Thượng cấm cửa hoạt động nghệ thuật rồi. Tất cả các dự án liên quan đến Giải trí Giang Thượng đều cấm cậu ta tham gia, bên tôi đã nhận được thông báo của nhà đầu tư.”
 
Trình Hiên nghe xong thì chỉ cảm thấy nực cười. Giải trí Giang Thượng là công ty của Giang Vân Cẩn, huống chi Giang Vân Cẩn còn là cổ đông, nói cách khác là Giang Vân Cẩn cấm cửa hoạt động nghệ thuật của cậu ta?
 
Trình Hiên tức giận: “Không phải Giang Vân Cẩn rất ghét Ôn Du sao? Trước đây Ôn Du bị mắng là con giáp thứ mười ba và lừa dối anh ta, nhưng anh ta đâu làm gì, sao giờ lại làm trò này?”
 
Người quản lý không lên tiếng, anh ta cũng không thể tin nổi.
 
Trình Hiên chắc chắn rằng là do Ôn Du.
 
Lại là cô ta!
 
“Con mẹ nó tôi có xung đột với cô ta à?!” Trình Hiên tức giận đến mức trực tiếp đạp đổ bàn trà.
 
Cả chiếc bàn bị đá văng ra ngoài nửa mét, những tách trà trên đó rung chuyển  rồi rơi xuống đất, chỉ vài giây mà dưới đất đã trở nên vô cùng bừa bộn.
 
Khuôn mắt tuấn tú của Trình Hiện lộ vẻ giận dữ, cậu ta mở điện thoại lên.
 

 
Người quản lý đang suy nghĩ về lời bạn tốt nói thì bị tiếng động làm cho giật mình: “Cậu làm gì thế? Bây giờ cậu đừng có gửi lung tung!”
 
Trình Hiên mắt điếc tai ngơ, đánh chữ rồi gửi đi trong một lần: [Có một số người đúng là một tay che trời, sau khi thương lượng thông báo xong thì bị cấm sóng luôn, có ô dù thì giỏi rồi.]
 
Rõ ràng cậu ta đang trong cơn tức giận đến mức mất trí.
 
Chẳng qua, hiện tại cậu ta đang ở thế yếu nên khi vừa đăng Weibo đã lập tức khiến cho các fan đau lòng: [Đậu má, không phải chứ? Ôn Du lại còn làm cái trò cấm sóng người ta nữa à?]
 
[Quá độc ác, chẳng lẽ Ôn Du thật sự mạnh đến mức có thể một tay che trời?] 
 
[Thần tượng nhỏ không có người che chở sao mà đáng thương quá, tôi chắc chắn sẽ không xem bộ phim [Một lần bất cẩn biến thành em]]
 
[Chỉ mới biết Trình Hiên mà anh ấy đã rơi vào hoàn cảnh thế này rồi, đau lòng quá.]
 
[Ôn Du làm cô tiểu thư giàu có chưa đủ sung sướng à? Còn chạy cả vào giới giải trí bắt nạt người khác, thật quá đáng!]
 
[Thế có nghĩa là Ôn Du có ô dù à? Tôi biết ngay mà, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến gia cảnh của cô ta!]
 
[Đợi đã, Ôn Du lợi hại như thế thì sao Trình Hiên còn dám tự phụ như này?]
 
[Sao tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không thể nói ra được.]
 
[Tẩy chay [Một lần bất cẩn biến thành em].]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận