Nữ phụ tỉnh lại sau khi kết hôn với anh trai của nam chính

“Cô Tô? Sao không đi vào?” Một diễn viên ở phòng bên cạnh đi ngang qua, thấy Tô Lãnh Nguyệt đứng im trước cửa thì lên tiếng hỏi.
 
Một loạt bình luận: [Mau đi vào đi!]
 
[Hay là cô ấy nhớ ra không mang theo quà?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Sao tôi lại cảm thấy hình như bên trong có tiếng động?]
 
Tô Lãnh Nguyệt vội vàng cười: “Hình như tôi quên chuyện gì đó, giờ chúng ta cùng vào nha.”
 
Cô ấy ấn thẻ phòng lên cửa, “cạch" một tiếng, trái tim Tô Lãnh Nguyệt cũng bắt đầu đập nhanh, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào liền nhìn thấy trên sô pha có hai người đang ngồi.
 
Một nam một nữ.
 
Là Giang Vân Cẩn và cô em gái, bây giờ là chị dâu của anh ấy, Ôn Du.
 
Trong khoảnh khắc, toàn thân Tô Lãnh Nguyệt đều lạnh toát, trong đầu không ngừng xuất hiện vô số cảnh tượng, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bùng nổi:
 
[Đù má, hai người này???]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Đợi đã, chuyện này là sao?]
 
[Đừng nói là hiện trường bắt quả tang nha? Rồi xong, xong thật rồi.]
 
Cho đến khi mọi người nghe thấy âm thanh: “Penta Kill!”, sau đó là: “Quét sạch.”
 
Hai người đang cúi đầu ôm điện thoại đồng thời ngã xuống sô pha.
 
Từ tư thế đó, gương mặt của Giang Vân Cẩn cũng lộ ra, nhưng gương mặt điển trai trước giờ luôn tràn đầy nhiệt huyết lúc này lại tràn ngập vẻ không còn thiết sống, giọng nói cũng run rẩy: “... Không thể kéo nổi, thật sự không thể kéo nổi.”
 
Ôn Du tủi thân nói: “Cậu không phải là Vương Giả sao?! Đã chơi bao nhiêu ván rồi! Vậy mà tôi chẳng tăng nổi một sao!!!”
 
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ rõ vẻ chán ghét đối phương.
 
Tô Lãnh Nguyệt: “???”
 
Một loạt bình luận: [???]
 

[Xảy ra chuyện gì vậy?]
 
[Tôi còn tưởng là đi bắt gian, nhưng cuối cùng???]
 
[Hay lắm, tim tôi vọt lên tận cổ rồi, kết quả lại nghe thấy ‘Quét sạch’, hahahaha!!! Cả nhóm đều chết! Thảm quá đi.]
 
[Trông Giang Vân Cẩn như vừa bị tra tấn vậy, với tư cách là một đồng đội, tôi có thể thấu hiểu được.]
 
[Anh ấy không phải là cao thủ game hả? Sao đến cả một Ôn Du cũng không kéo nổi?]
 
[Doạ tôi chết khiếp, dọa tôi chết khiếp, hai người họ đang chơi game đấy à? Không phải Ôn Du thích Giang Vân Cẩn hả? Hai người này ở riêng với nhau, trai đơn gái chiếc…]
 
[Tôi cũng không tin, chơi game á?]
 
Tô Lãnh Nguyệt thoáng nhẹ nhõm nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng, dù rất muốn hỏi song lại ngại có máy quay ở đây.
 
Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, Tô Lãnh Nguyệt đến rồi, cô có thể tan làm rồi. Cô thử đứng dậy, quả nhiên cơ thể hoàn toàn không bị chướng ngại vật nào ngăn cản.
 
Cô trực tiếp đi lướt ngang qua Tô Lãnh Nguyệt, nhìn cô ấy một cái.
 
Tô Lãnh Nguyệt chợt hồi hộp, cô ấy biết Ôn Du không thể nào rời đi dễ dàng như vậy.
 
Từ khi cô ấy ở bên Giang Vân Cẩn thì mới nhận ra Ôn Du phiền tới mức nào. Nhưng hai người họ lớn lên cùng nhau, còn tệ hơn nữa Ôn Du lại lấy anh cả của Giang Vân Cẩn, trở thành chị dâu của anh ấy, tiếp tục chèn ép anh ấy.
 
Cũng vì Ôn Du mà hai người họ đã nhiều lần cãi vã, nhưng lần nào Giang Vân Cẩn cũng chân thành xin lỗi và trấn an cô ấy rằng anh ấy không có bất cứ suy nghĩ nào khác với Ôn Du.
 
Nhưng cảnh tượng hiện tại thật sự có chút lúng túng.
 
Cho dù vừa rồi hai người họ chỉ là chơi game thôi.
 
Nhưng trai đơn gái chiếc ở trong khách sạn chỉ để chơi game.
 
Khi nhìn thấy Ôn Du đứng đối diện với máy quay cùng gương mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận, cô giơ điện thoại của mình về phía ống kính, vẻ mặt của Giang Vân Cẩn lập tức thay đổi: “Ôn Du, chị im miệng!”
 
Ôn Du không hề để ý đến lời anh ấy nói, trực tiếp giơ điện thoại trước ống kính cho mọi người nhìn kết quả trận đấu, hai tiếng đồng hồ cô chơi bảy ván game, nhưng không thắng nổi một trận nào hết, cô khom người trước ống kính, nói: “Nhìn đi, đây là Vương Giả đỉnh nhất của giới giải trí đó, hừ~”
 
Nói xong, cô cất điện thoại đi rồi nhanh chóng chuồn mất.
 
Mà tiếng “hừ" đó có sức sát thương rất cao, gương mặt của Giang Vân Cẩn lập tức tối sầm lại, khu bình luận đồng loạt cười vang, hoàn toàn chẳng còn nghi ngờ gì nữa: [Hahaha, tôi nhìn thấy rồi, đó là lịch sử đấu. Má ơi cười vỡ bụng.]

 
[Toàn bại! Chẳng trách Ôn Du lại tức giận đến thế.]
 
[Có lý do trực tiếp để nghi ngờ bộ lọc của Ôn Du với Giang Vân Cẩn đã vỡ nát rồi, trực tiếp uncrush luôn.]
 
[Nhưng mà cũng phải nói, Ôn Du tức giận cũng đẹp đó chứ, hahaha, nhan sắc này rất thích hợp bước chân vào giới giải trí, chị em à, tập trung theo đuổi sự nghiệp đi, đừng theo đuổi đàn ông nữa.]
 
[Vương Giả Giang Vân Cẩn vậy mà lại không kéo nổi một người rank Đồng, có lẽ cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.]
 
[Trước đây trên mạng không ngừng khen kỹ năng chơi game của anh ấy tốt, có sự kiện thể thao điện tử nào cũng gọi anh ấy đầu tiên, nhưng có lẽ bây giờ thì không còn nữa rồi.]
 
[Nói đi cũng phải nói lại, Giang Vân Cẩn gần như ván nào cũng được mvp, vậy cũng rất tốt rồi, nhưng… không thể không nói, không kéo được người khác cũng là một biểu hiện của năng lực không đủ.]
 
Giang Vân Cẩn, người vẫn còn đang tức giận với hành động trước ống kính của Ôn Du, lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tô Lãnh Nguyệt thì anh ấy vội vàng đứng dậy kéo cô ấy, thiếu điều chỉ trời mà thề: “Hai người bọn anh thật sự chỉ chơi game mà thôi, cô ta chơi game bị người khác bắt nạt nên nhờ anh kéo cô ta, không làm gì khác hết, chỉ chơi game thôi!”
 
Tô Lãnh Nguyệt mím môi cười: “Em biết, hai người đã chơi lâu như vậy rồi.”
 
Giang Vân Cẩn thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cô ấy, thở dài nói: “Vẫn là em tốt.”
 
Cộng đồng mạng ở trước màn hình lại cười hả hê: [Xem ra đã bị Ôn Du tra tấn không hề nhẹ.]
 
[Khát vọng sống thế này cũng rất tốt đó, hahaha, Giang Vân Cẩn, không ai nghi ngờ chuyện kia đâu, bây giờ mọi người đều đang nghi ngờ khả năng chơi game của anh đó!]
 

 
Đúng như những gì cộng đồng mạng bình luận trong phòng phát sóng, đến khi Ôn Du về phòng của mình mở điện thoại lên xem thì thấy ngay  #GiangVânCẩnÔnDuchơigame# #ÔnDu: Hừ~# đã leo lên hot search.
 
Vừa ấn vào xem thì tất cả đều là ảnh chụp màn hình và video cắt từ phòng phát sóng trực tiếp. Một số cộng đồng mạng nhanh tay tinh mắt còn chụp được lịch sự trận đấu mà Ôn Du giơ lên trước ống kính.
 
Sau đó ở bình luận mọi người đều hùa nhau nói đùa rằng hình tượng cao thủ chơi game của Giang Vân Cẩn đã sụp đổ rồi.
 
Ngẫu nhiên còn có một hai người nói trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không thể nào có chuyện chỉ chơi game các kiểu,  mấy bình luận kiểu đó lập tức bị người hâm mộ của Giang Vân Cẩn dùng gói biểu cảm nhân sinh không còn gì luyến tiếc của Giang Vân Cẩn để phản bác: [Đã thế này rồi, ngoài chơi game ra thì còn làm gì được nữa? [Giang Vân Cẩn: Kéo không nổi, thật sự kéo không nổi]jpg]
 
[Tôi không tin một người như này lại thích Giang Vân Cẩn [Ôn Du: Hừ~]jpg]
 
Mấy gói biểu cảm cũng vô cùng đặc sắc, nhưng không thể không nói, thật sự không giống có chút tư tình gì hết.
 

Ôn Du đọc xong một loạt, chắc chắn chuyện bắt gian đã trôi vào dĩ vãng!
 
Nói cách khác, không cần phải cắm cho anh trai của Giang Vân Cẩn cái sừng nào cả.
 
Tương lai nếu có ly hôn thì mấy căn nhà kia có lẽ đều thuộc về cô đúng không?
 
Cho dù không có nhà thì cho cô thêm ít tiền nữa cũng được.
 
Khi chưa thức tỉnh Ôn Du không mấy quan tâm đến chuyện này cho lắm, bởi hồi cô còn nhỏ ba mẹ rất giàu có, sau này gia đình xảy ra chuyện thì cô cũng được hưởng toàn bộ tài sản của ba mẹ mình. Mặc dù lúc đầu vì bị phá sản nên đã tổn thất rất nhiều, nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa tốt, tài sản của cô còn rất nhiều.
 
Đủ cho cô sống sung sướng một đời.
 
Sau đó cô lại sống ở nhà họ Giang, ba mẹ Giang cũng rất hào phóng, đối xử với cô không khác gì đối xử với con ruột của họ, hai người kia có thứ gì thì cô cũng có thứ đó. Mỗi tháng Giang Vân Cẩn được cho năm trăm nghìn tệ tiền tiêu vặt, còn cô ngoại trừ tiền tiêu vặt còn được cho thêm tiền mua quần áo, trang sức, tổng cộng gần hai triệu tệ.
 
Cũng vì như vậy nên cô hoàn toàn không biết tiết kiệm là gì, tiêu tiền một cách bừa bãi.
 
Trong kịch bản, sau khi ly hôn, Ôn Du bị đuổi ra khỏi nhà với mười triệu tệ phí ly hôn, đối với cô của lúc đó thì mười triệu tệ này cùng lắm là tiêu trong vòng một năm là bay sạch, những ngày tháng đó quả thực rất khổ.
 
Chỉ là bây giờ cô đã thức tỉnh và nhớ lại ký ức của kiếp trước.
 
Phải biết rằng, kiếp trước cô phải chăm chỉ bán mình cho tư bản suốt ba năm cũng chỉ đủ mua một gian nhà vệ sinh ở nơi làm việc.
 
Bây giờ đối với cô mà nói, mười triệu tệ cũng để khiến cô hài lòng rồi.
 
Nhưng có thể thêm một chút thì thêm một chút, hơn nữa chuyện bị bắt gặp trai trên gái dưới cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, đoạn tình tiết này thuận lợi trôi qua, cũng xem như là chuyện tốt.
 
Vì vụ bê bối này mà Ôn Du bị ly hôn, khiến ba mẹ Giang vô cùng thất vọng, hai người họ được Giang Vân Cẩn an ủi đưa đi giải sầu, đến khi hai người họ rời đi thì không còn ai quan tâm đến Ôn Du nữa.
 
Thanh danh của Ôn Du mất hết, lại bị chồng bỏ, những điều này khiến cho Ôn Du vô cùng hận Tô Lãnh Nguyệt nên bày ra đủ loại thủ đoạn. Có điều giới giải trí là một nơi đốt tiền, nếu cô muốn có quyền lên tiếng thì phải có tiền, số tiền ít ỏi Ôn Du có trong tay đã tiêu sạch mà Tô Lãnh Nguyệt chẳng bị hề hấn gì, còn cô thì rơi vào cảnh cùng cực vì không có tiền, sau đó lại quay lại khóc lóc van xin sự thương xót.
 
Đương nhiên hai anh em nhà họ Giang không hề mềm lòng, cuối cùng Ôn Du rơi vào cám dỗ của những kẻ khác, hoàn toàn chìm sâu trong vũng bùn.
 
Sau này, trong một buổi tiệc, Ôn Du gặp lại Giang Vân Cẩn nhưng cô không dám chạm mặt anh ấy mà trực tiếp quay đầu bỏ chạy, khi đó cũng là lúc suất diễn của cô kết thúc.
 
Ôn Du nhớ lại lúc ở trước mặt Giang Vân Cẩn, ban đầu cô hoàn toàn bị kịch bản khống chế, sau đó hai tay có thể hoạt động, rồi đến hai chân, cuối cùng là hoàn toàn tự do hoạt động, nghĩ đến đây, có lẽ cô đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của kịch bản.
 
Ôn Du thoải mái nằm trên giường, không cần phải đi đeo bám người khác nữa, cô vô cùng vui vẻ, sau đó mở điện thoại bắt đầu suy nghĩ đến chuyện đi du lịch với hai người bạn của mình.
 
Nhưng vừa mở điện thoại lên thì phát hiện có tin nhắn từ WeChat.
 
Cô mở ra xem, là nhà sản xuất gửi tin nhắn đến: [Cô Ôn, tám giờ tối nay có cảnh quay của cô, khi nào cô tới trang điểm ạ?]
 
Nói chuyện vô cùng khách sáo, vừa nhìn đã biết không phải là cách đối xử với diễn viên bình thường.
 


 
Ôn Du nhớ ra rồi.
 
Theo kịch bản, vì để theo đuổi Giang Vân Cẩn mà cô đuổi vào tận đoàn làm phim, Giang Vân Cẩn chủ yếu đóng phim điện ảnh, nhưng cứ một năm anh ấy sẽ quay một bộ phim truyền hình.
 
Bây giờ anh ấy đang quay một bộ tiên hiệp ở phim trường, Giang Vân Cẩn là nam chính, nhưng Ôn Du không phải là nữ chính.
 
Cô mang tiền vào đoàn làm phim, số tiền không đủ nên chỉ có thể nhận được một vai nữ phụ của phụ. Nhân vật này chính là người trong lòng của nam chính, lúc ấy cô chỉ nghĩ nếu ngoài đời cô không phải người trong lòng của Giang Vân Cẩn thì làm người trong lòng trong phim cũng được, phải cho Tô Lãnh Nguyệt tức chết!
 
Đương nhiên là trước đó cũng cũng đã đóng rất nhiều vai phụ của phụ, tất cả đều là vai bình hoa di động.
 
Số tiền mà cô mang tới đoàn làm phim được lấy từ đống tài sản mà cô thừa kế của ba mẹ ruột.
 
Chẳng trách trong nguyên tác Ôn Du lại sống khốn khổ như thế, tất cả đều là do cô ấy đã tiêu sạch tiền để theo đuổi đàn ông, đóng phim không những không có tiền mà còn mất thêm, đặc biệt là phim điện ảnh thì càng thảm.
 
Ôn Du vừa đau lòng thầm chửi kịch bản, vừa nhớ lại tình hình hiện tại. Vì được ở gần để theo đuổi Giang Vân Cẩn mà cô còn cố ý vào đoàn phim sớm hơn mấy ngày, mượn cớ là đến để học hỏi nhưng thực chất là để đeo bám lấy Giang Vân Cẩn. Cô quấy rầy đến mức Giang Vân Cẩn khổ không để đâu cho hết, lúc này Tô Lãnh Nguyệt vừa hay được nghỉ ngơi nên đã được anh ấy gọi đến đoàn làm phim.
 
Còn cô, cô chẳng có một chút đất diễn nào.
 
Hôm nay là cảnh quay đầu tiên, cảnh lần đầu tiên ánh trăng sáng và nam chính gặp nhau.
 
Ôn Du bỗng hồi hộp vô cùng.
 
Phải biết lần này cô đã đầu tư toàn bộ số tiền còn lại mà mình có, cũng không nhiều, khoảng tám triệu tệ, nhưng đối với Ôn Du của kiếp trước thì như vậy là rất rất nhiều!
 
Sau khi bị bắt gian thì cô đã rút hết vốn về nên đương nhiên chẳng kiếm được đồng nào.
 
Nhưng bây giờ cô lại không nỡ rút vốn ra.
 
Cô nhớ sau khi Giang Vân Cẩn quay xong bộ phim này đã trở nên vô cùng nổi tiếng!
 
Những khu vực xung quanh cũng vô cùng đắt hàng, các nhà đầu tư kiếm được một khoản lợi nhuận kếch xù.
 
Mà hiện tại cô là một trong số những nhà đầu tư.
 
Nghĩ đến đây, Ôn Du ngồi dậy nghiêm túc trả lời tin nhắn: [Không thành vấn đề, tôi thì lúc nào cũng được.]
 
Nhà sản xuất lập tức đáp: [Vậy được, bây giờ cô có thể qua đây không?]
 
Ôn Du gọi điện cho trợ lý rồi thu dọn đồ đạc đến chỗ quay.
 
Chuyện liên quan đến tiền của cô, cô phải nghiêm túc!


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận