Nữ phụ tỉnh lại sau khi kết hôn với anh trai của nam chính

Ôn Du không hề khách khí mà trừng mắt trở lại.
 
Nhìn cái gì mà nhìn?!
 
Cô cứ muốn gọi là chồng! Để cho anh biết, mình thật sự không phải tên gà mờ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Vân Cẩn dường như hiểu ý của cô, mặt lại tối sầm.
 
Đôi mắt đen của Giang Vân Yến đảo qua hai người trước mặt, bình thản nói: “Đi công tác ngang qua nên đến xem, anh mới đến, hai người quay xong rồi?”
 
Ôn Du vô cùng ngoan ngoãn: “Em quay xong rồi.”
 
Giang Vân Cẩn nhìn về phía đạo diễn.
 
Đạo diễn đè xuống nỗi khiếp sợ ‘giới nhà giàu quả nhiên loạn’ vào trong lòng, cười ha ha nói: “Tổng giám đốc Giang đặc biệt đến đây thì thầy Giang cứ ở với tổng giám đốc Giang trước đi, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, phần còn lại để ngày mai quay tiếp cũng được.”
 
Giang Vân Cẩn lập tức nở nụ cười: “Anh cả, em cũng quay xong rồi, cùng đi ăn cơm đi.”
 
Ôn Du cau mày, cô không muốn đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lập tức nghe thấy Giang Vân Cẩn nói: “Muộn quá, thôi đi.”
 
Giang Vân Cẩn hụt hẫng: “Cũng được, mà anh cả à, tối nay anh ở đâu?”
 
Ôn Du vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy câu hỏi này thì trái tim lập tức treo cao, vô thức ngước mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt của Giang Vân Yến cũng nhìn sang phía mình. Cô giật mình đánh thót, chần chờ nói: “Chỗ em?”
 
Giang Vân Cẩn: “???”
 
Giang Vân Yến gật đầu: “Ừm.”
 
Ôn Du: “...”
 
Cô không có mời mà!
 
Nhưng mà hai người đang là quan hệ vợ chồng, cũng không phải kết hôn hợp đồng hay gì, cô muốn từ chối nhưng lại không dám. Không nói tới chuyện khác, mà con người Giang Vân Yến này, dù là cô hay là Giang Vân Cẩn, đều rất sợ anh.
 
Rõ ràng không ở chung quá nhiều, nhưng lần nào gặp mặt cũng vô thức sợ hãi giống như chuột thấy mèo.
 
Đầu óc Giang Vân Cẩn vẫn còn mù mờ trước những lời nói của Ôn Du thì đã thấy hai người họ đi cùng nhau, lúc này Ôn Du vô cùng ngoan ngoãn, không còn uốn éo bày vẽ như trước mặt anh ấy, ngoan ngoãn tới mức buồn cười.
 
Tô Lãnh Nguyệt thấy người đi rồi mới đi tới: “Anh nhìn cái gì đấy?”
 
Giang Vân Cẩn chậc một tiếng, lắc đầu: “Không có gì, đã để em đợi lâu rồi, em có mệt không?”
 

Tô Lãnh Nguyệt lắc đầu, người của tổ tiết mục đều đã rời đi, cô ấy cười nói: “Cũng được, anh cũng biết hôm nay em dậy muộn mà.”
 
Giang Vân Cẩn nắm tay cô ấy: “Được rồi, để anh đi tẩy trang rồi chúng ta có thể cùng nhau đi ăn một bữa.”
 
“Vâng ạ, nhưng mà...” Tô Lãnh Nguyệt khó hiểu: “Không phải anh cả anh tới sao? Anh không đi cùng với anh ấy à?”
 
Giang Vân Cẩn nhanh chóng lắc đầu: “Không, bây giờ anh đi không thích hợp.”
 
Mặc dù Ôn Du và anh ấy lớn lên cùng nhau, lại còn suốt ngày theo đuổi anh ấy nhưng dù sao hiện giờ cũng đã kết hôn với anh cả, hai người bọn họ đi ăn uống với nhau, bản thân mình thật sự không hợp qua đó.
 
Tô Lãnh Nguyệt vừa mới ở bên Giang Vân Cẩn nên chưa tới mức tới gặp người lớn hai bên, nghe thấy vậy cũng không hỏi nhiều, đi tẩy trang cùng anh ấy.
 
Sau khi tẩy trang xong, Giang Vân Cẩn đưa điện thoại qua để cô ấy cầm hộ.
 
Tô Lãnh Nguyệt không thích kiểm tra điện thoại của người yêu, nhưng vừa rồi thấy Ôn Du và Giang Vân Cẩn nói chuyện với nhau, bầu không khí đã hài hòa hơn trước rất nhiều nên không khỏi có hơi bất an, cô ấy vẫn không nhịn được mở điện thoại ra xem thử.
 
Vừa mở lên đã thấy dấu chấm than màu đỏ.
 
Còn là dấu chấm than sau khi chuyển khoản.
 
Tô Lãnh Nguyệt: “...”
 
Nếu đổi thành người khác, cô ấy chắc chắn sẽ cho rằng Giang Vân Cẩn bị lừa, nhưng đây là Ôn Du đó, chưa bàn tới những cái khác, tiền là thứ đầu tiên mà Ôn Du không bao giờ thiếu.
 
Có lẽ là thấy cô ấy nhìn điện thoại quá lâu, Giang Vân Cẩn vừa rửa mặt vừa lẩm bẩm: “Có phải rất quá đáng không? Cô ta nói cô ta không thích anh, nếu anh không tin sẽ chứng minh cho anh xem, sau đó block anh luôn.”
 
Tô Lãnh Nguyệt cứng họng, chuyện buổi chiều khiến cô ấy có hơi khó chịu trong lòng hiện tại lại tan thành mây khói: “... Cái này cũng coi như chuyện tốt mà.”
 
“Đúng vậy.” Giang Vân Cẩn cười một tiếng rồi bước tới ôm bạn gái, chân thành cầu nguyện: “Thật ra hôm nay Ôn Du cũng có chút đáng yêu giống như lúc cô ta còn nhỏ, hy vọng cô ta sẽ luôn như vậy.”
 

 
Bên kia.
 
Ôn Du bị Giang Vân Cẩn nhắc tới thì bỗng hắt xì vài cái, có lẽ Giang Vân Cẩn bị cô lừa một khoản tiền nên đang mắng cô nhỉ?
 
Chắc không đến mức đó, nam chính trốn cô còn không kịp, lúc này chắc chắn đang thắm thiết với nữ chính Tô Lãnh Nguyệt, sao có thể nhắc tới tên nữ phụ mất hứng là cô chứ.
 
Chắc là do vừa rồi lúc tẩy trang làm ướt tóc rồi ngồi điều hòa nên có hơi lạnh.
 
Giang Vân Yến đột nhiên nói: “Tiểu Trần, tăng điều hòa lên chút.”
 
Trợ lý Tiểu Trần ngồi ở ghế phụ lập tức đáp lại, tăng nhiệt độ điều hòa lên cao hơn.
 
Ôn Du sụt sịt mũi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
 

Giang Vân Yến nhìn cô một cái, tiện tay đưa áo khoác trên xe qua.
 
Ôn Du nhận lấy khoác lên người, lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
 
Giang Vân Yến thoạt nhìn không phải người nói nhiều, Ôn Du chột dạ, mặc dù ngoại tình thất bại nhưng giữa cô và Giang Vân Cẩn có không ít tai tiếng, nên cô lại càng không dám nói lời nào, im lặng mãi cho tới khi đến khách sạn.
 
Bên này là phim trường chuyên dùng để quay phim cổ trang, khách sạn quanh đây rất nhiều, đoàn phim của họ cũng không thiếu tiền nên khách sạn đặt cho diễn viên đều là khách sạn tốt nhất.
 
Phòng của Ôn Du còn là một phòng suite.
 
Bước vào trong khiến Ôn Du lập tức thả lỏng rất nhiều, ước gì có thể trực tiếp nằm xuống ngủ luôn, nhưng trước mặt vẫn còn một ông lớn, cô không dám mà chỉ nhỏ giọng nói: “Hành lý của anh đâu? Tiểu Trần không mang hành lý của anh lên sao?”
 
Lúc đi lên chỉ có hai người bọn họ, Tiểu Trần không hề nhúc nhích.
 
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến, Tiểu Trần đi sau một bước xách theo một chiếc vali nhỏ vào: “Cô chủ, tôi để đồ ở đây nhé.”
 
Nói xong, Tiểu Trần lập tức rời đi.
 
Ôn Du khó hiểu nhìn sang Giang Vân Yến, chẳng lẽ muốn cô tới dọn hộ à?
 
Không được không được!
 
Ôn Du còn chưa kịp từ chối thì đã thấy Giang Vân Yến cầm vali mở ra, thứ ở bên trong không phải giày dép và quần áo của anh, mà là một vali đầy đủ các loại thức ăn, có khô bò, khô heo và thịt hộp các loại.
 
Mấy thứ đó đều được bọc lại trong túi nilon dùng một lần, vừa nhìn là biết đồ nhà làm.
 
Giang Vân Yến lúc này đã không còn hình ảnh ông chủ tinh anh khi đứng chung với đạo diễn nữa, thay vào đó anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, lấy một vài món cần phải ướp lạnh ra, hỏi: “Tủ lạnh ở đâu?”
 
Ôn Du sợ ngây người, cô chưa từng nhìn thấy Giang Vân Yến như vậy, ngơ ngác chỉ một vị trí.
 
Giang Vân Yến đi nhanh tới đó, sau khi sắp xếp đồ xong, lại cầm đồ không cần để lạnh ra, đang định tìm chỗ để thì phát hiện căn phòng này khá bừa bộn.
 
Ôn Du nhanh chóng dọn dẹp máy tính, túi đựng cơm hộp, mỹ phẩm dưỡng da và những món đồ khác đang để trên bàn.
 
“Để anh làm cho.” Giang Vân Yến ngăn cô lại, chủ động bước tới dọn dẹp.
 
Động tác anh thuần thục, các chai lọ đều được sắp xếp dựa theo kích thước lớn nhỏ, rác cũng được gom lại, không bao lâu sau đã dọn sạch bàn làm việc của khách sạn, cuối cùng lại đặt ngay ngắn đồ ăn vặt anh mang tới lên trên đó.
 
Giang Vân Yến làm xong hết những chuyện này mới thong thả kéo tay áo xuống, giải thích: “Đây đều là đồ mẹ kêu anh mang sang đây, Tiểu Cẩn cũng có một phần, thịt sốt có thể ăn với cơm, bà ấy nghe nói cơm của đoàn làm phim ăn không ngon lắm, phần còn lại là đồ ăn vặt.”
 
Ôn Du kinh ngạc, sau đó trong đầu hiện lên hình ảnh mẹ của nam chính, vẻ mặt hơi ấm áp, nở nụ cười mỉm: “Mẹ Giang thật tốt, nhưng nhiều thế này em ăn không hết được, anh cả có không?”
 
Giang Vân Yến nhìn cô một cái thật sâu, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ăn không hết thì chia cho người khác, trong giới của bọn em, dù có bối cảnh cũng phải xây dựng quan hệ, sau này danh tiếng mới tốt được.”
 

Ôn Du bị anh nhìn tới mức buồn cười, có thể đoán được anh chắc chắn không được mẹ Giang chăm phần ăn, tội nghiệp quá.
 
Dù sao cũng là người phát phí sinh hoạt, nhà tài trợ hiện tại của cô, Ôn Du cầm lấy một túi thịt khô, cô thích ăn thịt khô mẹ Giang làm nhất, cũng có hơi tiếc nuối.
 
Cô lại đặt xuống, cầm một túi khô bò đưa qua, khuôn mặt sau khi tẩy trang lộ ra vẻ non nớt hiện lên vẻ nịnh nọt và ân cần: “Vậy anh cả à, cho anh cái này.”
 
Đáy mắt Giang Vân Yến hiện lên ý cười, không từ chối: “Được.”
 
Anh nhận lấy khô bò, tay còn lại vỗ đầu Ôn Du: “Đóng phim cho tốt, anh đi trước đây.”
 
Ôn Du kinh ngạc: “Anh không ở lại ngủ sao?”
 
“Không được, ngày mai vẫn còn việc, anh sẽ ở lại trong trung tâm thành phố.” Giang Vân Yến lắc đầu, cầm khô bò rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
 
Vừa bước ra liền nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của trợ lý Tiểu Trần.
 
Ông chủ vừa mới vào phòng bà chủ chưa đầy mười phút đã bước ra?!
 
Giang Vân Yến híp mắt lại.
 
Tiểu Trần lập tức nịnh vội: “Uầy, ông chủ, đây chính là khô bò do bà chủ đặc biệt tặng anh sao? Khô bò ăn ngon như vậy mà vẫn bằng lòng đưa cho ông chủ, ông chủ thật có phước, không giống người cô đơn như tôi...”
 
Giang Vân Yến:... Trợ lý này không thay không được.
 

 
Mấy ngày tiếp theo đều có cảnh quay của Ôn Du.
 
Cô không giống như suy nghĩ của mọi người là nhân lúc diễn chung sẽ quấn lấy Giang Vân Cẩn để gây chuyên, kể cả khi Tô Lãnh Nguyệt không còn ở đoàn phim vào những ngày hôm sau.
 
Ôn Du thật sự ăn không hết đồ ăn vặt, thế nên ngày hôm sau đã mang theo một ít để phân phát cho các diễn viên đóng phim chung.
 
Lúc đầu mọi người đều khá rụt rè và ngượng ngùng, nhưng sau khi ăn thử thì ai nấy đều chết mê chết mệt xin cô link mua, khi biết được là nhà làm đều tiếc nuối vô cùng, chỉ có thể xin ké cô nhiều một chút.
 
Nhưng thật ra như vậy đã khiến nhân duyên của Ôn Du ở đoàn phim tốt lên rất nhiều.
 
Giang Vân Cẩn cũng cho cô sắc mặt hòa nhã hơn một chút, phải biết rằng từ khi Ôn Du bắt đầu lì lợm la liếm với anh ấy, anh ấy đã chẳng hề tỏ ra thoải mái với Ôn Du.
 
Người ta đều nói giới giải trí phức tạp, song vì có nhà họ Giang che chở, ở đoàn phim còn có Giang Vân Cẩn nên cho dù hai người không ưa nhau thì Giang Vân Cẩn vẫn sẽ trông chừng cô, khiến không có ai dám trêu chọc Ôn Du.
 
Trong cốt truyện ‘cô’ u mê Giang Vân Cẩn như thế có lẽ cũng là vì lý do này, Giang Vân Cẩn khiến ‘cô’ luôn cảm thấy có chút hy vọng rồi không nhịn được luôn chìm đắm trong đó.
 
Nhưng hiện tại, Ôn Du chỉ coi như Giang Vân Cẩn đang hiếu kính với chị dâu, không còn sự nhún nhường trông mong với anh ấy, nhưng cũng không cố tình lảng tránh mà thoải mái ở chung.
 
Kết quả không có ai nói xấu.
 
Ôn Du đóng phim cũng coi như rơi vào cảnh đẹp, không đề cập tới chuyện khác, ít nhất công việc diễn viên này đã quá nhẹ nhàng hơn so với công việc của Ôn Du ở kiếp trước. Bên cạnh cô có trợ lý, không cần phải lo lắng chuyện sinh hoạt cá nhân, suất diễn cũng không quá nhiều, mỗi ngày chỉ cần bận rộn một hai tiếng.
 
Nếu không phải cô muốn quay phim tốt hơn một chút, mỗi lần quay đều tới sớm, xem nhưng người khác trong đoàn đóng phim để học tập thêm kinh nghiệm thì cô còn có thể nhàn hạ hơn nữa.
 
Ôn Du rất hài lòng với hiện tại.
 
Hơn nữa cô còn có thể đứng gần với những ngôi sao đó, bộ phim này rất được quan tâm, dàn diễn viên chính đều có chỗ đứng không nhỏ. Đời này Ôn Du cũng đã từng xem rất nhiều bộ phim truyền hình, đều biết những diễn viên đó, được tiếp xúc gần với những ngôi sao xinh đẹp này cũng coi như là một loại phúc lợi.

 
Mỗi ngày của cô đều vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng và mãn nguyện.
 
Đợi tới cảnh quay cuối cùng, cảnh quay ánh trăng sáng xâm nhập vào doanh trại của địch, kéo địch tự thiêu đồng quy vu tận được quay xong, nhân viên lập tức bước tới dập tắt lửa, cô cũng được trợ lý đỡ dậy.
 
Phó đạo diễn đưa bao lì xì đóng máy: “Chúng mừng cô Ôn đóng máy thuận lợi.”
 
“Cảm ơn.” Ôn Du cười mỉm gật đầu.
 
Phó đạo diễn vui vẻ nói: “Diễn xuất của cô Ôn rất tốt, hôm qua có người quay lén đăng lên mạng, thu hút rất nhiều sự chú ý đấy.”
 
Đuôi lông mày Ôn Du hơi nhếch lên, vui mừng nói: “Còn có chuyện này nữa sao?”
 
“Đúng vậy, mọi người đều khen cô đẹp, phù hợp với nhân vật người trong lòng  này.” Phó đạo diễn nói: “Một người bạn học cũ của tôi cũng thấy nên đã tìm tôi để hỏi cô thử, bên phía anh ta có một nhân vật rất phù hợp với cô, nhưng là một bộ phim học đường hiện đại, cô có hứng thú không?”
 
Ôn Du chần chừ một chút: “Có nhiều cảnh quay không?”
 
Mặc dù đúng là cô có chút hứng thú với việc đóng phim, nhưng hiện tại cô không dám diễn chính.
 
Phó đạo diễn cũng chần chờ, nhìn ra sau cô, dường như rối rắm trong hai giây rồi nói: “Tùy theo cô yêu cầu.”
 
Ôn Du: “...”
 
Cô vừa quay đầu lại, đúng lúc thấy Giang Vân Cẩn nghiêng đầu sang đây.
 
Ôn Du hiểu ý, trực tiếp hô: “Giang Vân Cẩn, cậu lại đây cho tôi!”
 
Giang Vân Cẩn bất động.
 
Ôn Du lấy điện thoại từ Tiểu Vu, bóp giọng ai oán nói: “Này, tôi là chị dâu mà không có chút oai nghiêm nào cả, kêu em chồng mà cũng không kêu được, phải nói với mẹ Giang mới được, xem ra con trai của bà ấy thật sự ghét tôi, cô con dâu này không có cũng được...”
 
Phó đạo diễn há hốc mồm, cảm giác đã biết được câu chuyện không nên biết: “Chị, chị dâu???”
 
“Này!” Giang Vân Cẩn đen mặt đi tới: “Chị đừng có động một chút là đi méc được không, chị là con nít đấy à?”
 
Vẻ mặt Giang Vân Cẩn không được tự nhiên, anh ấy vì muốn điều Ôn Du đi nên mới nhờ phó đạo diễn nói, ban đầu không định bại lộ.
 
Nhưng nghe thấy cô hỏi, cũng biết cô thật sự có chút hứng thú nên lập tức nói: “Không nhiều lắm, nhưng nếu chị muốn thì tôi kêu người thêm cảnh quay cũng được, nhưng không thể thêm quá nhiều.”
 
Ôn Du vội vàng nói: “Không cần, suất diễn ít khá tốt, cho tôi thông tin liên lạc đi.”
 
“Được, đạo diễn kia cũng đang tìm diễn viên bên này, đúng lúc để mọi người gặp mặt nói chuyện với nhau trước, nếu phù hợp có thể trực tiếp ký hợp đồng.” Giang Vân Cẩn thở phào nhẹ nhõm, gửi số điện thoại cho Ôn Du, lại không nhịn được dặn dò: “Đạo diễn là Lữ Dụ Tổ, không nổi tiếng cho lắm, đoàn phim cũng không quá nổi, nhưng tôi xem thử kịch bản rồi, thật sự không tệ, chị đừng vội ghét bỏ, nếu muốn tỏa sáng ở giới giải trí thì không phải chỉ có tiền là được, kịch bản này thật sự không tệ đâu.”
 
Ôn Du ở bên cạnh gật đầu, hỏi: “Tên phim là gì thế?”
 
Giang Vân Cẩn: “Tạm thời đang để là [Hoán Đổi Số Phận], nhưng đạo diễn Lữ nói cái tên không may mắn cho lắm nên chắc sẽ đổi thôi.”
 
Cái tên rất quen thuộc...
 
Ôn Du lập tức nhớ ra trong cốt truyện cũng có một bộ phim cùng tên. Tên cũng bình thường, tuyên truyền cũng bình thường, thoạt nhìn chỉ là một chiếc bánh nhỏ. Nhưng vừa phát sóng chưa được bao lâu, nhờ vào việc tích cực quảng bá tự nhiên, nhận được lời khen ngợi từ những người qua đường nên đạt được danh tiếng rất tốt, bộ phim này cũng bùng nổ!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận