Nữ phụ tỉnh lại sau khi kết hôn với anh trai của nam chính

Đương nhiên nó không nổi tiếng bằng bộ phim tiên hiệp có kinh phí cao mà cô đang quay, nhưng chi phí sản xuất lại hoàn toàn khác, tổng kinh phí của bộ web drama nhỏ này tốn mười lăm triệu, đã bao gồm cả tuyên truyền.
 
Nhưng phản hồi nó mang lại còn vượt xa những điều đó.
 
Tuy nhiên tới cuối cùng, vào năm ngày trước khi buổi phát sóng kết thúc, nam chính trong bộ phim đã tăng hai triệu người theo dõi trong một đêm vì hot rần rần, đồng thời bị vô số cư dân mạng và người hâm mộ đào lại quá khứ, thế nên đã đào được video anh ta tra tấn và giết động vật nhỏ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mà con vật anh ta hành hạ đến chết chính là một chú chó nhỏ trong bộ phim có vô số người hâm mộ!
 
Chuyện này đã chọc giận một lượng lớn người hâm mộ, mọi chuyện trở nên ầm ĩ, những thông tin đen tối khác của anh ta cũng bị phanh phui ra, cuối cùng còn bị đưa thẳng tới trại cai nghiện. Sáu tập cuối cùng của bộ phim cứ vậy mà chết ỉu, các diễn viên vốn nên trở nên hot cũng bị chuyện này liên lụy, không kéo được bao nhiêu danh tiếng.
 
Quá đáng tiếc!
 
Nhưng hiện tại bộ phim vẫn chưa khởi động máy!
 
Nói cách khác là mọi thứ đều có cơ hội được cứu.
 
Đây chính là đưa tiền tới tận cửa mà!
 
Ngay lúc Ôn Du đang hớn hở thì đột nhiên nhớ ra, bản thân mình không còn bao nhiêu tiền cả, tám triệu cuối cùng đều đã đầu tư vào bộ phim tiên hiệp, trong tay cô chỉ còn lại mấy triệu tiêu vặt, hoàn toàn không có tư cách đầu tư!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai mắt Ôn Du sáng long lanh nhìn về phía Giang Vân Cẩn.
 
Giang Vân Cẩn lập tức cảnh giác, vẻ mặt đầy phòng bị: “Chị muốn làm gì?”
 
Hốc mắt Ôn Du đỏ lên, cúi đầu, còn giả vờ dùng một tay lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi rất muốn tham gia nhưng cậu cũng biết danh tiếng của tôi không tốt, sợ người ta không cần tôi.”
 
Giang Vân Cẩn: “Cái này thì dễ nói, tôi đã từng làm việc với đạo diễn rồi, sẽ không có chuyện đó đâu.”
 
Ôn Du dậm chân, than vãn: “Tôi đang sợ người khác ức hiếp tôi mà.”
 
Giang Vân Cẩn im lặng một lúc.
 
Ôn Du: ....
 
Em chồng à, cậu im lặng thật là đinh tai nhức óc.
 
Giang Vân Cẩn thở dài: “Bên anh ta thiếu tiền, hay chị đầu tư chút tiền đi?”
 
Ôn Du ngượng ngừng, lại rụt rè nhìn anh ấy một cái: “Tôi cũng muốn, nhưng mà... Tiền của tôi đều dùng để đầu tư bộ phim hiện tại rồi mà~”
 
Giang Vân Cẩn hơi run mình: “Chị nói chuyện đàng hoàng đi!”
 

“Mượn tiền.” Ôn Du cũng rất sảng khoái: “Có cho mượn hay không?”
 
Giang Vân Cẩn: “... Anh tôi không đưa thẻ cho chị sao?”
 
Ôn Du vô cùng tủi thân: “ Không, anh ấy chỉ cho tôi tiền tiêu vặt hàng tháng, đã dùng hết từ lâu rồi.”
 
“Tìm anh ấy xin đi? Anh ấy nhiều tiền hơn tôi.”
 
Ôn Du liếc anh ấy: “Cậu dám sao?”
 
Giang Vân Cẩn: “... Không dám.”
 
Được rồi.
 
Giang Vân Cẩn chỉ có thể lấy điện thoại ra: “Tôi bảo quản lý chuyển cho chị, gửi số thẻ…”
 
Xong chợt nhớ ra, mình bị block rồi.
 
Giang Vân Cẩn đang định cười khẩy mỉa mai. 
Ôn Du đã rất thản nhiên kéo anh ấy ra khỏi danh sách đen, không hề hổ thẹn, ngược lại còn cười hòa nhã: “Cảm ơn em trai, chị dâu sẽ khắc ghi trong tim.”
 
Mí mắt Giang Vân Cẩn giật giật, không thể nhìn được nữa, xoay người rời đi.
 
Ôn Du chậc một tiếng, gửi số thẻ sang rồi thuận tiện chặn lại Giang Vân Cẩn. Sau khi thoát ra ngoài nền, cô lại sao chép số điện thoại Giang Vân Cẩn gửi tới thêm vào WeChat.
 
Vừa mới gửi lời mời kết bạn thì đã thấy đối phương chấp nhận.
 
Đối phương vừa tới đã vô cùng nhiệt tình mời.
 
Ôn Du cong mắt, kiếp trước cô là người lập kế hoạch, luôn đối mặt với ông ba bên A, cô chỉ có thể làm con, hiện tại lại được đối xử nhiệt tình như thế, thật sự là... rất thoải mái.
 
Cô cũng có ý nên hai bên hẹn nhau đi ăn trưa.
 
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Ôn Du vội vàng đi tẩy trang, thuận tiện chào tạm biệt với các diễn viên cô quen rồi dẫn Tiểu Vu rời khỏi đoàn phim, đi thẳng tới nhà hàng đã hẹn.
 

 
Trong nhà hàng, đạo diễn ngoài ba mươi đã ngồi đợi ở vị trí cạnh cửa sổ.
 
Nhìn thấy Ôn Du tới, anh ta lập tức đứng dậy chào hỏi: “Xin chào cô Ôn, mau ngồi xuống đi.”
 
Ôn Du cũng chào hỏi với anh ta.
 
Sau khi gọi món, Lữ Dụ Tổ liền xoa tay, có hơi kích động: “Nghe thầy Giang nói cô Ôn định đầu tư nhỉ?”

 
Ngay từ đầu chính là Giang Vân Cẩn chủ động đề cử Ôn Du.
 
Dựa theo địa vị hiện tại của Giang Vân Cẩn trong giới, anh ấy lên tiếng thì không ai dám trực tiếp phớt lờ, đặc biệt là với một đoàn phim nhỏ bé giống như của Lữ Dụ Tổ.
 
Hơn nữa Ôn Du luôn tự tới đầu tư, anh ta lại càng nhiệt tình hơn.
 
Cũng chỉ là một vai phụ, chỉ cần có thể đầu tư một chút thôi, anh ta có thể cung phụng cô như tổ tiên luôn!
 
Lữ Dụ Tổ vừa thề trong lòng, khi thật sự nhìn thấy Ôn Du thì lại càng cảm thấy lời thề này không hề sai, giá trị nhan sắc của Ôn Du quá đỉnh!
 
Chẳng trách chỉ với mấy vai diễn nhỏ thôi cũng đủ khiến cô có được một mức độ nổi tiếng nho nhỏ trong giới.
 
Nhưng ngay sau đó, Ôn Du lên tiếng: “Tôi có thể đầu tư năm triệu, cũng không yêu cầu phải thêm cảnh diễn cho tôi, tôi chỉ có yêu cầu duy nhất, nam chính anh chọn phải có sự đồng ý của tôi.”
 
Lữ Dụ Tổ lập tức có cảm giác như bị một gáo nước lạnh dội xuống, lạnh tới thấu tim: “Người được chọn làm nam chính? Cô muốn tham gia sao?”
 
Ôn Du lắc đầu: “Không phải, tôi không tham gia, nhưng tôi hy vọng mình có một quyền phủ quyết.”
 
Lữ Dụ Tổ lộ ra vẻ mặt khó xử.
 
Ôn Du cũng không vội vàng, trên đường tới đây cô đã tìm hiểu thì đúng y rằng đoàn phim này chính là đoàn phim xui xẻo trong bộ truyện. Cả đoàn phim đã phải cực khổ quay phim này trong suốt năm tháng, trang phục đều là của diễn viên, dùng chiếc xe mấy chục ngàn cải tạo thành siêu xe cả triệu bạc, bỏ ra nhiều tâm huyết như thế, nữ chính trong đó là một nghệ sĩ hạng ba đã từ bỏ vai nữ hai trong một tác phẩm lớn để tới đây.
 
Bởi vì cảm thấy kịch bản này thú vị nên mới đánh cược một phen.
 
Kết quả đều bị một mình nam chính phá vỡ!
 
Ôn Du sẽ không bỏ một số tiền lớn như vậy vào một đoàn phim mà mình không thể kiểm soát, nên đương nhiên cô muốn mình phải nắm chắc.
 
Lữ Dụ Tổ giao chiến trong lòng, cuối cùng vẫn luyến tiếc năm triệu nên nhỏ giọng nói: “Nhưng mà chúng tôi đã quyết định nam chính rồi, là… Là do nhà đầu tư quyết định.”
 
Có lẽ sợ đắc tội tới Ôn Du nên anh ta vội vàng mở điện thoại ra, đưa cho cô xem: “Đây là nam chính, rất ổn đó.”
 
Ôn Du nhìn thấy thì cau mày, một trai đẹp dựa vào lớp filter, cô hỏi: “Nhan sắc cỡ này thì ổn chỗ nào vậy?” 
Lữ Dụ Tổ toát mồ hôi, bổ sung: “Thật ra anh ta không tệ đâu, hơn nữa trước đây anh ta từng đóng một vai nam phụ trong bộ phim điện ảnh của đạo diễn Liêu, cũng từng xuất hiện trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng nên có một lượng fans nhất định rồi.”
 
Có ô dù, cũng khá đẹp trai, lại từng tham gia các bộ phim của các đạo diễn nổi tiếng.
 
Nghe có vẻ không tệ.
 
Chỉ dựa vào vẻ ngoài để từ chối một ai đó thì thật quá khó thuyết phục, tiền của cô cũng không đủ nhiều.

 
Ôn Du mím môi, đang cân nhắc có nên nghĩ cách xoay tiền thêm không. Một miếng thịt lớn đặt trước mặt như vậy, nếu bị thiu mất thì thật đáng tiếc, điện thoại đột nhiên rung lên, cô mở ra xem thử, lập tức mỉm cười rồi nói: “Nhưng cũng không thể dưa vẹo táo nứt gì cũng nhận được, đạo diễn Lữ biết tính cách của người này ra sao không?”
 
Khuôn mặt đạo diễn Lữ đỏ bừng lên trước nụ cười của cô, anh ta mờ mịt lắc đầu.
 
Ôn Du đưa điện thoại sang.
 
Lữ Dụ Tổ nhận lấy, người vừa rồi anh ta vừa khen đang đạp lên một con mèo con, miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt âm u, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.
 
Ngoại trừ bức ảnh này thì vẫn còn một số tấm khác, nhưng đều không phải cảnh tượng tốt đẹp gì. Dù là ngôi sao nổi tiếng nào đi chăng nữa, một khi lộ ra những bức ảnh như thế này chắc chắn sẽ bị mắng chửi đến mức trầm cảm, hơn nữa còn là ảnh đang ngược đãi mèo, nếu làm lớn chuyện thì rất có thể sẽ kéo cả tác phẩm đi xuống theo.
 
“Đây là...” Lữ Dụ Tổ vừa nghi ngờ lại vừa kinh ngạc.
 
Thứ này là do Ôn Du nhờ quản lý của cô điều tra, cô bước vào giới giải trí chỉ để cho vui, có nhà họ Giang làm chỗ dựa, hợp đồng còn đặt ở chỗ công ty do Giang Vân Yến thành lập nên chuyện nhờ quản lý hỗ trợ điều tra một diễn viên nhỏ là điều vô cùng dễ dàng, chỉ là cô không ngờ tốc độ làm việc của quản lý còn nhanh hơn cô nghĩ nữa.
 
Ôn Du giang tay: “Anh nghĩ nếu có người như vậy đóng trong bộ phim truyền hình của anh thì bộ phim sẽ có nguy cơ bị kéo thụt lùi cao tới cỡ nào?”
 
Thời buổi này, việc tìm kiếm diễn viên ngoài kỹ thuật diễn xuất và độ nổi tiếng ra thì còn phải xem nhân phẩm của người đó cũng như người đó có tuân thủ pháp luật hay không.
 
Một khi xảy ra chuyện thì sẽ khiến bộ phim không được khởi chiếu hoặc bị cấm chiếu, đấy cũng là chuyện thường thấy.
 
Vậy chẳng phải công sức của bao nhiêu người đều đổ sông đổ biển rồi sao?!
 
Khuôn mặt của Lữ Dụ Tổ lập tức nghiêm lại: “Cô Ôn đợi một chút.”
 
Anh ta cầm điện thoại đi ra ngoài, có lẽ đi gọi điện thoại với người đầu tư lớn nhất.
 
Ôn Du cũng không vội, cô ngồi nhâm nhi đồ ăn trong lúc chờ đợi.
 
Mười phút sau, Lữ Dụ Tổ đã quay lại.
 
Lúc này nhìn anh ta còn chán chường hơn, hai vai cũng rũ xuống.
 
“Cô Ôn, sợ là không được rồi.” Giọng anh ta khô khốc: “Người đầu tư lớn nhất không đồng ý, nếu không sẽ rút vốn, bọn họ nói sẽ dọn sạch chuyện cũ.”
 
Ôn Du cũng không bất ngờ, chỉ nói: “Vậy nếu tôi nói tôi sẽ bù thêm thì sao?”
 
Hai mắt Lữ Dụ Tổ lập tức sáng bừng, bất ngờ nhìn cô: “Cô Ôn nói thật ư?”
 
“Ừm.” Ôn Du gật đầu: “Nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ đầu tư mười triệu, có đủ không?”
 
“Đủ!” Lữ Dụ Tổ gật đầu dứt khoát.
 

 
Hai bên thỏa thuận xong, Lữ Dụ Tổ mới có tâm trạng ngấu nghiến đồ ăn.
 
Ôn Du đã ăn no, đợi anh ta ăn xong mới đưa Tiểu Vu trở về khách sạn thu dọn hành lý, trưa hôm đó sẽ về thành phố A, nhà của cô và Giang Vân Yến.
 
Sau khi Giang Vân Yến đi làm thì không còn ở trong nhà nữa, nhà cũ của nhà họ Giang nằm khá xa trung tâm thành phố, đi lại không tiện.
 

Sau khi Ôn Du kết hôn với anh, đương nhiên cũng phải chuyển qua đó ở.
 
Nhưng hai người vẫn chia phòng ngủ, lúc đó trong lòng Ôn Du chỉ có mỗi mình Giang Vân Cẩn, Giang Vân Yến cũng không ép buộc, vô cùng ăn ý giả vờ là một đôi vợ chồng, không hề có dị nghị nào.
 
Ôn Du ở nhà này được nửa năm.
 
Nhưng có lẽ là do khôi phục ký ức của kiếp trước nên khi nhìn lại nơi này liền có một cảm giác xa lạ khó hiểu.
 
Ngôi nhà này là một ngôi nhà sàn phẳng lớn vô cùng bình thường, mọi không gian đều rất rộng rãi, tất cả đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn, giống như chai lọ trong khách sạn Ôn Du được Giang Vân Yến dọn dẹp.
 
Trước đây cô không hay ở đây nên chưa từng phát hiện, hiện tại suy nghĩ lại, chẳng lẽ ngôi nhà này là do Giang Vân Yến sắp xếp?
 
Chứ không phải là một người dì quản gia thần bí nào đó sao?
 
Chẳng trách chưa từng gặp một lần nào.
 
Ôn Du nghĩ tới dáng người vai rộng eo thon tuyệt đẹp của Giang Vân Yến, cộng thêm khuôn mặt tổng giám đốc bá đạo nghiêm túc kiên nghị, lại đeo tạp dề cong eo quét rác trong nhà, lau sàn lau cửa sổ, khóe môi cô nở một nụ cười.
 
Hợp lại như vậy, dường như cô không còn quá sợ Giang Vân Yến nữa!
 
Ôn Du vui tươi hớn hở đặt hành lý xuống, chạy tới phòng của cô trước, sau khi kết hôn hầu hết đồ đạc của cô đều mang lại đây, đương nhiên cũng có cả giấy chứng nhận bất động sản.
 
Cô trực tiếp hỏi quản lý, làm sao để thế chấp bất động sản.
 
Quản lý sợ tới mức trực tiếp gọi điện lại: “Bà cô ơi, sao lại ra nông nỗi như vậy? Ông chủ sắp phá sản hả?”
 
“Không có không có.” Ôn Du vội vàng phủ nhận: “Là em thiếu tiền.”
 
Quản lý: “Thiếu bao nhiêu, chị cho em mượn.”
 
Ôn Du trực tiếp nhẹ giọng nói: “Năm triệu, cảm ơn chị Liễu! Chị là người quản lý tuyệt vời nhất!”
 
Chị Liễu: “... A lô, tín hiệu trong thang máy không tốt, đợi lát nữa rồi nói.”
 
“Tút tút tút…”
 
Ôn Du: “...”
 
Thôi vậy, ngày mai mình đi tìm luật sư để tư vấn về chuyện thế chấp bất động sản vậy.
 
Kết quả còn chưa tới ngày mai, điện thoại cô đã vang lên.
 
Ba chữ Giang Vân Yến xuất hiện trên màn hình điện thoại.
 
Bàn tay cầm điện thoại của Ôn Du lập tức run lên.
 
Chị Liễu!!! Em giết chị! Sao chị lại có thể méc phụ huynh chứ!!!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận