Nữ phụ tỉnh lại sau khi kết hôn với anh trai của nam chính

Ôn Du do dự vài giây, tiếng chuông điện thoại cứ reo mãi không ngừng, cô đành chấp nhận số phận bắt máy: “A lô, anh cả ạ.”
 
Giọng cô gái nhỏ nhẹ, lộ ra vẻ chột dạ yếu ớt.
 
Giang Vân Yến ở đầu dây bên kia nhưng dường như còn có thể thấy được hai hàng lông mày hơi nhăn lại, anh cũng không trì hoãn mà nói thẳng: “Vừa rồi quản lý nói em thiếu tiền, em đang muốn làm gì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên kia đầu dây, giọng nói của Giang Vân Yến như có thêm dòng điện, khi truyền sang khiến lỗ tai Ôn Du có hơi tê dại, cô xoa lỗ tai, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Em thích một bộ phim, cảm thấy khá hay, muốn đầu tư nhưng không đủ tiền.”
 
“Thiếu bao nhiêu?” Giang Vân Yến hỏi.
 
Hai mắt Ôn Du sáng lên, giọng nói cũng trở nên trong trẻo hơn: “Thiếu năm triệu, anh cả, anh...”
 
Sự mong đợi tràn cả ra ngoài.
 
Giang Vân Yến cũng không bác bỏ ngay: “Gửi kịch bản cho anh xem thử.”
 
“Vâng ạ!” Ôn Du vui mừng: “Cảm ơn anh cả!”
 
Giang Vân Yến không hề dung túng: “Đừng cảm ơn quá sớm, kịch bản không khả quan thì anh không cho em tiền đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Du không hề để ý, toàn bộ tâm trí đều là… chữ ‘cho’ của anh!
 
Không giống như mượn của Giang Vân Cẩn, cho chính là không cần trả!
 
Hu hu hu, không hổ là anh cả của nam chính, thật là hào phóng!
 
Cô vô cùng ân cần nói: “Vâng ạ, anh cả, anh phải tin vào mắt nhìn của em!”
 
Ôn Du vội vàng cúp máy, mở WeChat ra rồi chuyển tiếp kịch bản Lữ Dụ Tổ gửi cho cô sang, song đột nhiên ý thức được một chuyện: Có phải vừa rồi cô đã cúp máy của đại gia không?
 
Ôn Du chột dạ, sau khi gửi kịch bản xong lại gõ chữ: [Anh cả không phải vội, nếu anh bận thì để lát hẵng xem ạ, công việc của anh quan trọng hơn]
 
[Yêu anh lắm nha.jpg]
 
Cô gửi một biểu tượng cảm xúc dễ thương qua.
 
Giang Vân Yến: [Không bận]
 
Sau đó anh nhận tài liệu.
 
Chẳng khác nào đang nộp phiếu điểm, Ôn Du thấp thỏm chờ đợi phản hồi, dù biết cốt truyện của bộ phim này rất hay nhưng cô vẫn thấy thấp thỏm.
 
Vì để kiềm lại trái tim nhỏ yếu đuối của mình, Ôn Du đi đặt cơm trước rồi đi tắm rửa, khi tắm xong thì cũng là lúc đồ ăn vừa tới.
 

Ôn Du còn chưa kịp ăn, Giang Vân Yến lại gọi điện tới: “Kịch bản không tệ, có thể đầu tư, nhưng vì để giảm thiểu rủi ro, số tiền đầu tư không thể quá lớn, em dự định đầu tư bao nhiêu?”
 
“Mười triệu ạ.” Ôn Du giải thích: “Tổng chi phí ước tính chỉ khoảng mười lăm triệu, em đầu tư mười triệu là vì muốn có được quyền lên tiếng cao nhất.”
 
“Được thôi.” Giang Vân Yến nói: “Ngày mai anh bảo trợ lý chuyển mười triệu cho em.”
 
“Hả?” Ôn Du ngơ ngác: “Anh, anh cả, có phải anh nói nhầm rồi không, em chỉ thiếu năm triệu thôi.”
 
Giọng của Giang Vân Yến có hơi bất lực: “Chút tiền đó em cứ giữ lại mà dùng đi.”
 
Ôn Du: “... À.”
 
Giang Vân Yến thật sự quá hào phóng!
 
Ôn Du rất muốn khóc, cô không nhịn được nói: “Thật sự cảm ơn chị Liễu, nếu chị ấy không méc thì sau này em phải sống trong cảnh khốn khó rồi.”
 
Nói xong, cô liền nghe thấy tiếng cười nhẹ mơ hồ phát ra từ đầu dây bên kia.
 
Dòng điện ngắn ngủi khiến tai cô tê dại.
 
Sau đó Giang Vân Yến trầm giọng gọi: “Tiểu Ngư.”
 
Ôn Du: “Hả?”
 
Giang Vân Yến: “Nếu anh nhớ không lầm thì căn hộ đó là quà cưới ba mẹ tặng em, nếu thế chấp phải có cả chữ ký của anh nữa.”
 
Ôn Du: “...”
 
Đù mọe.
 
Cô quên mất!
 
Ký ức hai đời cứ trộn lẫn với nhau, nhất thời làm đầu óc lú lẫn.
 
Cũng may Giang Vân Yến không tiếp tục cười nhạo cô, anh nói có việc rồi cúp máy.
 
Ôn Du nhìn thời gian, đã hơn chín giờ tối, Giang Vân Yến vẫn còn làm việc.
 
Hay lắm.
 
Hai người bọn họ không hề ký hợp đồng trước khi kết hôn, anh làm việc vất vả như vậy, mỗi lần kiếm được một triệu thì cô sẽ có năm triệu nhỉ?
 
Ôn Du ho nhẹ một tiếng, có hơi xấu hổ trước suy nghĩ quá đáng của mình, sau đó vui vẻ há to miệng ăn thịt, ừm, thịt thăn sốt chua ngọt ngon ghê!
 
Một triệu vô cùng nhiều!

 
Ông chồng nhặt được này thật sự quá hào phòng!
 
Trước khi kết hôn, Ôn Du nhớ rõ ngoại trừ sinh nhật và tết thì Giang Vân Yến sẽ cho cô một phong bao lì xì, còn những dịp khác không có gì cả, không ngờ sau khi kết hôn lại hào phóng như vậy.
 
Cô hơi không nỡ ly hôn nữa ròi.
 

 
Ngày hôm sau, Ôn Du ngủ tới tận trưa mới dậy, vừa dậy đã nhận được thông báo tiền về.
 
Cô lập tức chuyển phần còn lại cho Lữ Dụ Tổ.
 
Lữ Dụ Tổ kích động tới mức ước gì có thể bay tới đó ngay.
 
Nhưng anh ta vẫn còn đang hẹn gặp các diễn viên ở phim trường.
 
Đoàn phim nghèo, không có khả năng mời quá nhiều diễn viên nổi tiếng nên phải tới phim trường để thử vận may, rất có khả năng sẽ may mắn gặp được một người xinh đẹp lại còn có chút kỹ năng diễn xuất
 
Đây là chuyện của đạo diễn, Ôn Du không cần phải xen vào.
 
Niềm vui khi được đầu tư vào một bộ phim sắp nổi tiếng khiến tâm trạng cô rất tốt, cô không định trả lại năm triệu cho Giang Vân Cẩn ngay vì còn định chờ xem đoàn phim có còn thiếu tiền không, nếu có thì sẽ bù thêm. Bởi vì luôn có thể hồi vốn lại được nên cô không hề thiếu tiền, Ôn Du lập tức rủ hai người bạn đi chơi.
 
Một người tên là Dư Ý, một người tên là Vệ Ninh Ninh, là bạn bè cũng khá thân chơi chung một nhóm.
 
Hai người bọn họ không làm việc theo giờ hành chính, một người làm thiết kế, người còn lại học vẽ, đều là nghề tự do, có thời gian nên Ôn Du vừa rủ đã lập tức đồng ý.
 
Khi gặp nhau tại trung tâm thương mại đã hẹn trước, Dư Ý nhìn thấy một mình cô nên hơi kinh ngạc: “Triệu Thanh Viện đâu? Cậu không đi cùng cô ta à?”
 
Ôn Du lắc đầu: “Không.”
 
Dư Ý còn định hỏi tiếp nhưng bị Vệ Ninh Ninh đụng nhẹ, cô ấy lập tức im lặng.
 
Mọi người đều chung một nhóm, hầu hết đều có ý thức đúng mực, quan hệ của mọi người khá thân nhưng cũng không thể tùy tiện khám phá những điều người khác không muốn nói.
 
“Tớ có mua trà chanh cho cậu này.” Vệ Ninh Ninh cười đưa ly trà trái cây qua.
 
“Cảm ơn.” Ôn Du nhận lấy, vừa uống vừa đi dạo phố với bọn họ, thuận tiện tâm sự, đi dạo mệt nên ba người họ tìm một quán cà phê ngồi nghỉ, hai người kia không hẹn mà cùng hỏi Ôn Du dạo này đang làm gì.
 
Ôn Du: “Quay phim thôi.”
 
“Đóng phim vui không?” Hai người đều khá tò mò.
 

Ôn Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Da mặt dày là thấy rất vui đấy, đúng rồi, gần đây tớ đang đầu tư một bộ phim ngọt ngào, hai người có hứng thú không? Có thể đầu tư một chút tiền rồi đóng chơi chơi một vai nào đó.”
 
Dư Ý và Vệ Ninh Ninh nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
 
Dư Ý không nhịn được nói: “Cậu còn đầu tư nữa hả? Không sợ thất bại à?”
 
Vệ Ninh Ninh nói khéo: “Đúng rồi, không cần phải làm thế vì một người đàn ông.”
 
Xem ra đều là những người chị em tỉnh táo, Ôn Du buồn cười: “Không phải, sao Giang Vân Cẩn có thể đóng một bộ web drama nhỏ chứ? Hơn nữa cũng chẳng phải vì anh ấy, chủ yếu là do kịch bản này rất hay, cậu cũng biết cách giới giải trí kiếm tiền mà. Bây giờ tớ đầu tư, chỉ cần bộ phim này hơi nổi một chút thôi là có thể hồi vốn lại rồi, phí tổn thất cũng không cao.”
 
“Không cao là bao nhiêu?” Dư Ý có hơi rung rinh.
 
“Tớ đầu tư mười triệu, đang là người đầu tư lớn nhất.” Ôn Du xòe tay.
 
“Mười triệu!” Hai người hít một hơi dài, tỏ ra đầy hâm mộ, tiện tay đầu tư mười triệu thì bọn họ thật sự không làm được, dù trong nhà cũng có tiền nhưng trong tay bọn họ không có nhiều tiền mặt như vậy.
 
Ôn Du vội vàng giải thích: “Nếu hai cậu có hứng thú thì có thể đầu tư năm trăm hay một triệu để thử trước.”
 
Sau khi do dự, cả hai vẫn rung rinh đồng ý.
 
Đối với họ, năm trăm ngàn cũng chỉ là số tiền tiêu vặt trong một tháng mà thôi.
 
Thử xem cũng được.
 

 
Ôn Du nghe thấy vậy thì vui mừng, đang định nói cho Lữ Dụ Tổ biết cô đã gọi thêm một vài nhà đầu tư nhỏ cho anh ta thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: “Tiểu Ngư, hâm mộ với em thật đó, một ngàn vạn mà nói đưa ra là đưa, đúng rồi, năm ngoái em cũng đầu tư phim, nghe nói kiếm được rất nhiều, chị vừa mới đi coi vào mấy ngày hôm trước, em có kiểm tra doanh thu phòng vé chưa? Thế nào, kiếm được bao nhiêu?”
 
Nụ cười của cả ba người đều gượng lại, đồng thời quay sang nhìn, lập tức nhìn thấy một cô gái dịu dàng đang ngồi phía sau bọn họ, do bị một cây xanh chặn lại nên bọn họ không hề phát hiện ra mãi cho tới khi cô ta lên tiếng.
 
“Triệu Thanh Viện?” Dư Ý nhíu mày: “Cô tới khi nào vậy?”
 
Triệu Thanh Viện nở một nụ cười dịu dàng: “Vừa mới tới, đúng lúc nghe Tiểu Ngư nói đầu tư, tôi không có cố ý nghe lén đâu, chỉ là đúng lúc nhớ tới chuyện này thôi.”
 
Cô ta nhìn về phía Ôn Du: “Tiểu Ngư, bộ phim em đầu tư thế nào rồi?”
 
Cô ta cười mỉm nhưng đôi mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng, chỉ một câu nói mà đã khiến Dư Ý và Vệ Ninh Ninh cùng nhìn nhau, quyết tâm vừa đặt xuống lại có hơi dao động.
 
Đây là người chị em giả tạo đã gọi điện cho cô khi đi bắt gian.
 
Ôn Du không biết trước đây cô ta có phải như vậy hay không, nhưng với một người như vậy, cô cảm thấy thật không hổ là một nữ phụ ác độc khác trong truyện.
 
Hình tượng của Ôn Du trong truyện chủ yếu là khiến người ta ghét, dựa vào việc là thanh mai trúc mã để liên tiếp phá hủy tình cảm giữa nam nữ chính, nhưng lại không hề ác độc, cô cũng không hại ai.
 
Còn Triệu Thanh Viện thì khác.
 
Cô ta nhìn có vẻ dịu dàng, thậm chí còn khuyên Ôn Du cách nhào vào lòng Giang Vân Cẩn, rồi lợi dụng phòng phát sóng trực tiếp của Tô Lãnh Nguyệt để tung ra ngoài, hủy hoại mối quan hệ của hai người.
 
Nhưng thực tế là cô ta cũng thích Giang Vân Cẩn.
 
Thích Giang Vân Cẩn và còn đố kị với Ôn Du, ghét cô rõ ràng chỉ là một đứa bé mồ côi, ăn nhờ ở đậu, kết quả lại sống còn tốt hơn những cô tiểu thư nhà giàu được yêu thương.
 

Còn ba mẹ cô ta lại chỉ coi cô ta như món hàng, hoàn toàn không coi cô ta là con gái.
 
Cho nên cô ta đưa ra ý tưởng đó ngoài việc phá hỏng tình cảm của Giang Vân Cẩn và Tô Lãnh Nguyệt, còn thuận tiện gài bẫy Ôn Du. Chỉ tiếc tình cảm của nam nữ chính quá bền chặt, dù cô ta có phá hoại nhiều lần, thậm chí sau này còn làm tới mức được ăn cả ngã về không nhưng vẫn không thể nào thành công.
 
Đương nhiên kết cục của cô ta còn tệ hơn cả Ôn Du.
 
Sau khi thức tỉnh, Ôn Du quyết đoán block Triệu Thanh Viện, sau đó ném cô ta ra sau đầu. Vốn tưởng rằng mọi người chỉ là tình bạn giả tạo, chắc hẳn đều ăn ý không còn coi nhau là bạn nữa, nhưng không ngờ cô ta vẫn theo dõi mình.
 
Ôn Du thầm nghĩ không hổ là nữ phụ ác độc trong truyện, cô chỉ là nữ phụ của phụ thôi mà cũng không buông tha, cô thản nhiên nói: “Chẳng ra gì, mệt, cũng không biết lấy lại được bao nhiêu tiền nữa.”
 
Triệu Thanh Viện lập tức che miệng, vẻ mặt áy náy tỏ ra có lỗi: “Hả? Thật sự xin lỗi, chị không cố ý, nhưng mà lúc đó em đầu tư cũng không ít đâu, cỡ mười triệu nhỉ? Thua hết nhiêu đó thì chắc khó chịu lắm ha.”
 
Sắc mặt của Dư Ý hơi thay đổi, cô ấy nhìn về phía Vệ Ninh Ninh.
 
Vệ Ninh Ninh nhíu mày, lại cười nói: “Đầu tư đều là như thế cả, có lời có lỗ, nhưng số tiền này thật sự khiến người ta đau lòng đấy.”
 
Dư Ý nghe thấy vậy cũng hoàn hồn lại, cười nói: “Cũng đúng, năm trăm ngàn thì chúng ta vẫn có thể bù lỗ được.”
 
Ôn Du cứng họng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần hai người họ sẽ định từ bỏ, không ngờ họ vẫn kiên trì tới vậy.
 
Sắc mặt của Triệu Thanh Viện cũng hơi thay đổi, dường như nhớ tới gia cảnh của bọn họ không giống nhau nên hâm mộ nói: “Vẫn là nhà của mọi người tốt, không quan tâm tới dăm ba năm mươi ngàn này.”
 
Những lời này nghe cứ như nhất định sẽ thua lỗ vậy, Ôn Du cũng học theo cô ta, che miệng lại, đáng thương nói: “Chị Triệu à, chị nói cứ như em nhất định sẽ thua lỗ số tiền này vậy. Bộ phim kia là do em mới vào giới, không hiểu gì nên bị người ta lừa thôi. Lần này thì không, chịu thiệt vài lần cũng phải rút được kinh nghiệm chứ. Lần đầu tư này em còn đặc biệt hỏi chồng trước, anh ấy nói được thì em mới đầu tư đó, chị Triệu à, em nghe chị nói vậy em cũng thấy khó chịu lắm đấy.”
 
Giọng của Dư Ý đột nhiên lên cao: “Hỏi ai?”
 
“Chồng của cậu?” Vệ Ninh Ninh cũng kinh ngạc.
 
Hai bên nhìn nhau, cùng kêu lên: “Giang Vân Yến???”
 
Ôn Du chớp mắt: “Đúng vậy.”
 
Triệu Thanh Viện cũng kinh ngạc: “Thật sự là Giang Vân Yến? Sao anh ta có thể...”
 
Ôn Du còn chưa kịp đáp lại, Dư Ý đã tức giận nói: “Sao lại không thể? Tổng giám đốc Giang bây giờ chính là chồng của Tiểu Ngư, hai người họ kết hôn rồi, anh ấy có thể trơ mắt nhìn vợ mình thua lỗ sao? Tiểu Ngư, tớ đồng ý đầu tư một triệu!”
 
“Tài sản chung của vợ chồng, có thua lỗ cũng là anh ấy lỗ!” Vệ Ninh Ninh nói thêm: “Tiểu Ngư, tớ cũng đầu tư một triệu!”
 
Ôn Du che miệng cười tươi.
 
Nụ cười của Triệu Thanh Viện đầy sượng sùng, nhìn ba người đang ngồi cạnh nhau như thể đang phô trương sức mạnh, cô ta siết chặt lòng bàn tay mình, cơn đau khiến cô ta tỉnh táo lại, ung dung mỉm cười: “Là vậy à, vậy thì đúng là thật sự không thể lỗ rồi, Tiểu Ngư, là chị nghĩ sai rồi, xin lỗi nhé, để chuộc lỗi, chị cũng đầu tư một triệu ủng hộ Tiểu Ngư.”
 
Vệ Ninh Ninh và Dư Ý: “...”
 
Ôn Du: … Đâụ mé. Vẫn là nữ phụ ác độc mạnh hơn!
 
Nhưng cái tên Giang Vân Yến này dùng cũng khá tốt đấy chứ nhỉ?
 
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận