Ôn Du đã từ chối đề nghị của Triệu Thanh Viện.
Triệu Thanh Viện rất thất vọng, Vệ Ninh Ninh và Dư Ý cũng lo lắng thị phần đầu tư của họ không đủ lớn, lên tiếng phụ hoạ rằng không chen vào được nữa đâu, Triệu Thanh Viện chỉ có thể rời đi với vẻ mặt thất vọng.
Ba người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, Vệ Ninh Ninh lẩm bẩm: "Rõ ràng cô ta là một người rất dịu dàng mà sao nói chuyện với cô ta căng thẳng thế không biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tớ cứ cảm thấy bất ổn thế nào ấy." Dư Ý nói theo.
Ôn Du uống một ngụm cà phê, không lên tiếng, đương nhiên là bất ổn. Sức mạnh hoa sen trắng này của Triệu Thanh Viện đã tu luyện đến mức trong sáng ngây thơ như lửa, không hề tỏ ra mình bị lúng túng.
Không hổ là nhân vật phản diện ẩn giấu kỹ ở trong cốt truyện!
Ôn Du có ký ức về kiếp trước, dẫn đến tích cách của cô hoàn toàn khác với Ôn Du ở trong cốt truyện gốc, cô không thể vì tình yêu mà làm tổn thương tiền bạc, đương nhiên là cô sẽ không bất chấp tất cả để theo đuổi Giang Vân Cẩn.
Vốn dĩ cốt truyện nhận biết được sự khác thường của cô, nó khiến cô mất đi ký ức kiếp trước rồi khống chế cô làm ra một loạt việc không phù hợp với tính cách của mình.
Nếu không phải cảm nhận được nguy cơ bị bắt gian và thức tỉnh thì theo diễn biến lúc này của cốt truyện, có lẽ cô vẫn đang náo loạn để ly hôn, đồng thời còn nhân tiện hợp lực với Triệu Thanh Viện để đối phó với Tô Lãnh Nguyệt.
Nhưng Triệu Thanh Viện thì khác, cô ta là người sinh ra trong thế giới này, tính cách của cô ta có được như ngày hôm nay là do xuất thân từ gia đình và những trải nghiệm của chính cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì sự gián đoạn này nên ba người không còn hứng thú với việc mua sắm nữa, họ tìm một nhà hàng để ăn cơm rồi người nào về nhà người nấy.
Ôn Du tự lái xe tới đây và trở về nhà vừa đúng giờ cao điểm buổi tối. Đã đi đường hơn một tiếng, cô cảm thấy bụng đói meo nên mới nhanh chóng về nhà, điều đầu tiên cô làm là lập tức ném mình lên ghế sô pha nằm xuống.
Đột nhiên, cô phát hiện chiếc bàn cà phê mà cô bày bừa bộn sáng nay đã được sắp xếp lại ngay ngắn, những tách trà được đặt gọn gàng. Ôn Du lại nhìn tủ giày trước cửa cũng đã được sắp xếp lại, ngoại trừ đôi giày cô vừa thay có chút lộn xộn.
Hửm?
Anh cả tiên Ốc đã trở về rồi sao?
Ôn Du thử gọi một tiếng:"Anh cả?"
Không có ai?
Chẳng lẽ thực sự có một người dì nội trợ xuất quỷ nhập thần?
Đầu óc Ôn Du co lại, cô hét toáng lên: “Anh cả!”
Vẫn không có ai hết?
Ôn Du mềm nhũn nằm trên ghế sô pha, đối mặt với điều hòa đang thổi gió trong góc, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc đồ ở nhà màu xám đậm bước ra: “Sao vậy?”
Ôn Du bị doạ đến ngồi thẳng dậy: "Anh cả, anh ở nhà à!"
Bằng chứng rõ ràng!
Anh cả tiên Ốc xuất quỷ nhập thần không nhầm được.
Giang Vân Yến nói 'ừm': "Anh quay về lúc chiều, nghỉ ngơi một lát."
Ôn Du ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc dù không hiểu tại sao mình lại phản ứng như đang gặp giáo viên cấp ba nhưng vẫn rất thành thật gật đầu, thấy đối phương nói rõ ràng như vậy, cô cũng lễ phép đáp lại: "Em đi mua sắm với bạn bè, ăn xong bữa tối rồi mới trở về ạ, anh cả, anh đã ăn gì chưa?"
"Anh ăn rồi." Giang Vân Yến liếc nhìn cô một cái, chính là lúc Ôn Du đang cúi đầu xem bản thân có chỗ nào không đúng, bộ váy này khá đẹp mà, tuy là váy hai dây nhưng cũng không lộ ra nhiều.
Giang Vân Yến đi tới, ngồi bên cạnh cô, cầm điều khiển từ xa của điều hòa lên ấn hai lần. Gió lạnh ban đầu thổi về phía cô đã đổi hướng, độ ấm tăng cao hơn: "Đừng để điều hòa thổi thẳng vào như thế, dễ ốm.”
Ôn Du: "...Ồ, ồ."
Giang Vân Yến nhướng mày, anh mới nhận ra rằng cô vợ nhỏ này khá sợ anh?
Nhìn đôi mắt đang đảo quanh kia, cô lại không dám nhìn anh nữa.
Anh đã làm cái gì sao?
Ôn Du lén nhìn, sau đó lại dời mắt khi anh nhìn sang và giả vờ nhìn về phía trước. Cô cũng không hẳn sợ Giang Vân Yến, ít nhất bây giờ trong đầu cô vẫn còn nghĩ được là Giang Vân Yến mặc bộ đồ ở nhà này cũng khá đẹp trai.
Thiếu đi tính áp bức khi mặc com-lê chỉnh tề, mái tóc có lẽ vừa mới gội xong nên nhìn mềm mại hơn một chút, cả người anh dường như dịu dàng hẳn lên, cùng với vẻ ngoài điển trai và cặp kính cận, nhìn anh chẳng khác nào phần tử
lưu manh giả danh trí thức.
Tiếc là họ sẽ ly hôn trong tương lai.
Ôn Du lặng lẽ thở dài, người chồng giàu có, hào phóng và đẹp trai như thế vậy mà lại không phải của mình, cô có chút đau lòng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia cau mày nhìn mình mấy lần, sự hứng thú trong mắt Giang Vân Yến liền biến mất, nhớ tới lý do kết hôn của họ nên anh định hỏi thăm cô quay phim thế nào, song vì thấy cô như vậy nên cũng chẳng muốn hỏi nữa, anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngày mai là cuối tuần, em nhớ phải về nhà một chuyến, nghỉ ngơi sớm một chút."
Đương nhiên là Ôn Du nhớ, vội vàng gật đầu: "Vâng vâng, được ạ."
Nói xong, cô thấy Giang Vân Yến vẫn đang nhìn cô, hàng lông mày sâu thẳm không nhìn ra được gì nhưng vẫn toát lên sự áp bức nặng nề, cô ngập ngừng nói: "Chúc anh cả ngủ ngon?"
Giang Vân Yến nhìn cô thật sâu: "Em ngủ đi."
Anh đứng dậy rời đi.
Ôn Du gãi đầu, không chúc cô ngủ ngon sao, không lẽ anh đang tức giận?
Không phải vừa nãy vẫn ổn sao?
Lòng đàn ông sâu như đáy biển, không thể dò thấu được.
…
Ôn Du mang theo nghi hoặc trở về phòng, không hiểu vì sao Giang Vân Yến lại tự dưng tức giận.
Với tính tình thất thường như vậy của anh, không biết liệu tiền chu cấp ly hôn của cô sau này có thay đổi gì không nữa?
Nghĩ đến đây, lòng Ôn Du đau nhói.
Mọi thứ đều có thể thay đổi, nhưng tiền thì không thể!
Ôn Du nằm trên giường, trong lòng vẫn còn vô cùng bất an, phải biết rằng nguồn gốc sự hạnh phúc của cô trong hai ngày qua là vì cô biết mình sẽ luôn là một tiểu phú bà, nắm tài sản trong tay, bao gồm cả tiền bồi thường ly hôn, ít nhất cũng lên tới 20 đến 30 triệu.
Cô không thể giống như Giang Vân Yến và Giang Vân Cẩn là có thể thoải mái vung tiền cả trăm ngàn hay triệu bạc, song con số trên quả thực tốt hơn sáu ngàn tệ tiền lương kiếp trước của cô nhiều.
Bây giờ nếu có chuyện ngoài ý muốn mà thật sự xui xẻo như trong cốt truyện, chỉ có thể cầm 10 triệu tiền bồi thường... thì đau đớn lắm.
Con người, quả thực là sinh vật tham lam.
Kiếp trước đọc tiểu thuyết, cô cảm thấy mười triệu đã là rất nhiều rồi, bây giờ tùy tiện đầu tư mười triệu mà cô đã trở nên có chút tham lam, muốn nhiều hơn nữa.
Thật đáng tiếc tiền chưa đến tay, từ đầu đến cuối không an toàn.
Phải có một cách?
Ôn Du suy nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, cô bị tỉnh giấc bởi mùi mì sốt dầu hành thơm lừng.
Ôn Du ngáp một cái rồi mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông bưng bát mì từ trong bếp đi ra.
Ánh nắng ban mai ngoài cửa đến thật đúng lúc, tươi sáng chói chang, chiếu qua cửa sổ nhà bếp như phủ cho anh một lớp lọc vàng nhạt.
Đặc biệt anh còn đeo tạp dề.
Ôn Du cảm nhận được một chút dịu dàng khó hiểu, cô cũng quên khuấy mất chuyện tối qua, thế là to gan hơn một chút, bắt đầu mỉm cười nịnh nọt: "Anh cả, anh đang làm bữa sáng sao~”
Giang Vân Yến hiểu ý, ra lệnh: "Đi rửa mặt đánh răng rồi lại đây ăn."
"Ôiiii!” Ôn Du liên tục đáp vâng rồi vội vàng trở về phòng đánh răng và rửa mặt.
Sau khi xong xuôi, cô lập tức chạy ra ngoài.
Một bát mì sốt dầu hành mới làm cũng xuất hiện trước mặt cô: "Em ăn đi."
"Cảm ơn anh cả." Giọng Ôn Du giòn tan.
Cô gái nhỏ vừa mới ngủ dậy vẫn mặc một chiếc váy ngủ ren màu hồng, mái tóc được che bằng một chiếc băng đô mềm mại, chỉ để lại khuôn mặt trắng hồng với đôi mắt ngấn nước, khi cười đôi má của cô phúng phính, đôi mắt cong cong, vô cùng dễ thương.
Đôi mắt của Giang Vân Yến hơi tối lại, bàn tay to lớn của anh vuốt ve đầu cô: "Ngoan."
Ôn Du hào phóng để anh xoa coi như trả phí cho bữa sáng, sau đó cô vô cùng đắc chí vùi đầu vào ăn mì sốt dầu hành. Đây là một món ngon nổi tiếng ở Thượng Hải, cô chẳng mấy khi ăn, nhưng hôm nay mùi thơm quá!
Ôn Du cũng không biết Giang Vân Yến đã làm món mì như thế nào mà ngon đến nỗi cô chỉ tiếc là không thể nuốt hết vào, lại còn không có chút dầu mỡ nào nữa chứ.
"Anh cả, anh nấu ăn ngon quá!" Ôn Du ăn vèo hết bát rồi mới hài lòng lau miệng.
Thực ra cô vẫn muốn ăn nữa.
Nhưng bụng cô đã no lắm rồi.
Nếu tiếp tục ăn thì có thể cô sẽ cảm thấy ngán, thôi thì để bảo vệ những món ăn ngon nên Ôn Du đành kìm nén lại.
Đối với những lời khen ngợi, hiển nhiên Giang Vân Yến đã không lấy làm lạ từ lâu. Vẻ mặt anh thờ ơ, ngược lại còn đẩy ly sữa mà Ôn Du đã cố hết sức đẩy ra về phía cô: "Em uống hết đi."
Nụ cười của Ôn Du cứng đờ, cô đáng thương nhìn anh: "Anh cả, sữa uống không ngon."
Giang Vân Yến im lặng nhìn cô.
Ôn Du: ...
Cái nhìn này sao mà lại áp lực thế chứ.
Giang Vân Cẩn là ảnh đế, anh ấy có một đôi mắt hoa đào nổi tiếng, dường như nhìn ai cũng mang đến cảm giác quan tâm. Giang Vân Yến và anh ấy là anh em, nét mặt gần giống nhau, nhưng đôi mắt hoa đào này khi ở trên mặt Giang Vân Yến lại đặc biệt sắc bén và âm trầm.
Anh không đeo kính, đôi mắt nhìn thẳng về phía cô khiến trái tim nhỏ bé của Ôn Du đập loạn liên hồi, cuối cùng đành ngoan ngoãn cầm cốc lên uống.
Mùi vị của nó rất khó uống!
Khi Ôn Du học cấp hai và cấp ba, mẹ Giang đã bắt cô uống sữa để có thể giúp cao lên nhưng cô không thích, lúc nào Ôn Du cũng trốn tránh bằng những hành động làm nũng đáng yêu, ba Giang cũng không nỡ quản cô.
Không ngờ dù đã tốt nghiệp đại học rồi, cô vẫn phải uống sữa!
Ôn Du uống hai hớp, nhận thấy đây là sữa tươi bèn thắc mắc: "Sữa này lấy ở đâu vậy?"
Giang Vân Yến cũng đã ăn xong, anh lau miệng, uống nước đun sôi để nguội rồi nói: "Anh đã mua nó trên đường lúc chạy bộ buổi sáng."
Ôn Du: "... Cảm ơn anh cả."
Cô cảm động sắp khóc luôn rồi.
…
Ăn sáng xong, Giang Vân Yến thay quần áo, trở lại với dáng vẻ doanh nhân thành đạt như trước đây. Anh không ra ngoài ngay mà nhìn chằm chằm vào Ôn Du, chờ cô uống hết ngụm sữa cuối cùng rồi tiện tay cầm lấy chiếc cốc đi rửa, sau đó mới nói: "Anh đi làm trước, buổi chiều em tự mình đến, hay là để anh đến đón em?"
Ôn Du lười biếng nằm ở trên sô pha, quả quyết nói: "Em sẽ tự mình đến."
Như thế thì cô còn được hưởng miễn phí một bữa cơm trưa nữa.
"Được." Giang Vân Yến cũng không phản đối: "Anh đã mua chút quà để ở lối vào, lúc em về thì nhớ mang theo đưa cho ba mẹ."
"Được." Ôn Du sảng khoái gật đầu, cô đỡ phải suy nghĩ khi trở về sẽ mua cái gì.
Dù cô không mua gì thì ba mẹ Giang cũng sẽ rất vui, song dù sao thế cũng không tốt lắm.
Thân phận bây giờ của cô là con dâu.
Cô không thể không mắng cái cốt truyện chết tiệt này một lần nữa.
Giang Vân Yến dọn dẹp xong nhà bếp rồi đi ra ngoài với bộ vest và giày da.
Ôn Du nằm một lát, tưởng rằng sau khi tiêu hóa xong món mì hành lá trong bụng thì cô có thể xuất phát đến nhà họ Giang, kết quả lại nhận được tin tức của Lữ Dụ Tổ, anh ta đã trở lại thành phố A, họ có thể ký hợp đồng rồi.
Ôn Du lập tức đi ra ngoài.
Ký xong hợp đồng, Ôn Du chuyển tiền qua, ngoài mười triệu của mình, còn có hai triệu của Vệ Ninh Ninh và Dư Ý, tổng cộng là mười hai triệu.
Lữ Dụ Tổ cầm được tiền, nước mắt tuôn trào: "Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể lấy được tiền đầu tư nhiều như vậy!"
Ôn Du an ủi: "Anh quay bộ phim này cho tốt, đợi sau khi quay xong, số tiền đầu tư cho các bộ phim sau này chắc chắn sẽ không dưới năm mươi triệu!"
Lư Dụ Tổ trịnh trọng nắm lấy hai tay của Ôn Du, anh ta kích động nói: "Khó được cô Ôn coi trọng tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức!"
“Chắc chắn anh sẽ không gặp vấn đề gì đâu!” Ôn Du động viên, mời anh ta một bữa ăn.
Sau khi được tiêm máu gà* xong, khuôn mặt của Lư Dụ Tổ hồng hào, anh ta chuẩn bị đi quay phim!
(*)Tiêm máu gà: Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, tinh thần rất phấn khích.
Ôn Du hài lòng cầm hợp đồng cẩn thận cất vào trong túi, đợi qua một năm nữa thì chỗ này sẽ biến thành tiền cả!
Nhìn lại thời gian, đã hơn bốn giờ rồi.
Việc thuê luật sư soạn thảo hợp đồng mất quá nhiều thời gian, Ôn Du nhớ đến tình cảnh bi thảm trong giờ cao điểm tối qua bèn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trở về nhà họ Giang.
Có thực sự thành tiểu phú bà đi chăng nữa thì cũng không thể ngăn được bi kịch của giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối.