Nữ phụ tỉnh lại sau khi kết hôn với anh trai của nam chính

Nhà họ Giang.
 
Nghe thấy có tiếng động ở cửa, mẹ Giang liền vui vẻ chạy tới chào đón. Bà nắm lấy tay Ôn Du, kéo bàn tay nhỏ và gương mặt của cô vuốt ve, đau lòng vì thấy cô sụt cân: "Có phải con quay phim mệt quá không?"
 
Trong nhà vang lên một giọng nói kỳ quái: "Mẹ ơi, cô ta chỉ quay phim tổng cộng tám ngày, mỗi ngày một tiếng, cộng thêm cả trang điểm và tạo kiểu cũng chỉ mất ba tiếng, mệt kiểu gì được chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mẹ Giang không kiên nhẫn quay đầu lại: "Im miệng, con đừng nói chuyện."
 
Giang Vân Cẩn: "..."
 
Ôn Du bị chọc cười, mẹ Giang thật sự rất đáng yêu. Cô nhìn vào trong nhà rồi bỗng chút bất ngờ, không chỉ có Giang Vân Cẩn, mà cả Tô Lãnh Nguyệt cũng ở đây.
 
Mối quan hệ giữa Ôn Du và Tô Lãnh Nguyệt chẳng hề tốt đẹp, nhưng họ cũng không công khai vạch mặt nhau, chủ yếu là để cố gắng giữ thể diện. Bây giờ cô đã thức tỉnh, cũng không có ý định ôm chân nữ chính nên cứ đối xử như bình thường là được, bây giờ gặp lại cũng như vậy, Ôn Du mỉm cười chào hỏi: "Chào cô Tô."
 
"... Chào cô Ôn." Tô Lãnh Nguyệt trả lời có chút không được tự nhiên.
 
Ôn Du lại nhìn về phía Giang Vân Cẩn: "Chào anh hai."
 
Giang Vân Cẩn liếc nhìn cô, không nói gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy còn nhớ chuyện Ôn Du vay của anh ấy năm triệu, quay đầu lại đã kéo anh ấy vào danh sách đen.
 
Ôn Du cũng không để ý, bình tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống. Cô cũng không xấu hổ dán sát vào gần Giang Vân Cẩn như trước, Tô Lãnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm…
 
Cô ấy không muốn lần nào gặp nhau cũng như chống trộm, đối đầu với Ôn Du.
 
Mẹ Giang thấy thế thì rất buồn cười, con dâu cả còn nhỏ hơn con dâu thứ hai, để mà gọi chị dâu thì cũng ngại thật.
 
Bà mỉm cười định đi lấy đồ ăn cho các con thì ngoài sân bỗng có tiếng ô tô.
 
Mẹ Giang lẩm bẩm: "Sao thằng lớn về sớm thế?"
 
Mẹ Giang quay lại, thấy một chiếc ô tô khác đang đậu trước cửa, lần này là hai ba con bước ra.
 
Giang Vân Yến có tính tình lạnh lùng, trẻ tuổi rắn rỏi, bên cạnh anh là một ông chú hiền lành đẹp trai đã ngoài bốn mươi.
 
Hai người lần lượt vào nhà, mẹ Giang cười khanh khách: "Sao hôm nay hai ba con về sớm thế?"
 
Cha Giang thản nhiên nói: "Các con đều về rồi, đương nhiên tôi phải về sớm chứ."
 
“Bọn nhỏ mà không về thì ông cũng lười về nhà hả?" Mẹ Giang khịt mũi rồi đi vào bếp bảo dì chuẩn bị bữa tối sớm.
 
"Không thể nào." Ba Giang nhanh chóng đuổi theo vợ để xin lỗi: "Ý tôi là chẳng phải hiếm khi Tiểu Tô mới đến đây một lần sao, chúng ta không thể để người ta nghĩ rằng chúng ta đang bỏ mặc con bé được."
 


 
Ba mẹ Giang đi vào nhà bếp, trước khi Giang Vân Yến quay lại thì dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo của Ôn Du đã được chấn chỉnh lại, cô quay đầu, thấy Tô Lãnh Nguyệt cũng ngồi thẳng hơn.
 
Cô cười trộm, hóa ra mình không phải là người duy nhất sợ Giang Vân Yến.
 
"Anh cả, bên này." Giang Vân Cẩn cũng không sợ như vậy, anh ấy còn nhiệt tình vẫy tay.
 
Giang Vân Yến thuận thế ngồi xuống, ánh mắt nghiêm nghị với người nhà mình có phần dịu dàng hơn một chút, nhưng mà người đàn ông đã ngồi vững vị trí tổng giám đốc của Giang thị bảy năm thì cảm giác mang lại thực sự rất mạnh mẽ.
 
Giang Vân Cẩn ngồi cạnh lại càng khiến anh như một vị hoàng đế, hoặc một vị vương gia nhàn hạ.
 
Trong giây lát, Ôn Du cảm thấy áy náy vì suy nghĩ quá đáng của mình, sau khi ăn miếng quýt cuối cùng, cô cảm thấy tay mình dính nhớp bèn bực bội chìa tay để tránh dính lên quần áo, định đị tìm khăn ướt.
 
Bàn tay to với khớp xương rõ nét ở bên cạnh đã cầm một chiếc khăn ướt đưa cho cô.
 
Ôn Du theo bản năng nhận lấy, khi thấy là Giang Vân Yến bèn mỉm cười: "Cảm ơn anh cả."
 
Giang Vân Cẩn tặc lưỡi, cố ý thấp giọng nói để Ôn Du có thể nghe thấy: "Không gọi là chồng nữa à?"
 
Ôn Du đỏ mặt, trợn tròn mắt với Giang Vân Cẩn.
 
Giang Vân Cẩn đắc ý nhướng mày, đang định nói thêm điều gì đó để cô gái này biết rằng cô không thể qua sông nhanh như vậy thì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt, khi Giang Vân Cẩn quay đầu lại, anh cả đã nhìn chằm chằm vào anh ấy từ bao giờ.
 
Giang Vân Cẩn: "?"
 
Giang Vân Yến: "Đừng bắt nạt Tiểu Ngư."
 
"Em bắt nạt cô ta á?" Giang Vân Cẩn không thể tin được, anh ấy đang muốn  giải thích.
 
Nhưng Giang Vân Yến chỉ liếc sang thôi đã khiến Giang Vân Cẩn rụt cổ lại, anh ấy mím môi bất bình với Tô Lãnh Nguyệt.
 
Tô Lãnh Nguyệt vỗ an ủi anh ấy nhưng cũng không dám nói gì.
 
Ôn Du lập tức tỏ ra tự mãn, hừ một tiếng rồi nói nhỏ: "Sợ kìa~"
 
Giang Vân Cẩn: !
 
Sắc mặt anh ấy tái mét, sao trước đây anh ấy không biết Ôn Du lại khiến cho người khác tức giận như vậy thế chứ? 
 
Đôi mắt Tô Lãnh Nguyệt cong cong, nhưng cô ấy cảm thấy dáng vẻ Ôn Du như thế này dễ thương hơn rất nhiều.
 

 
Vì có đoạn nhạc dạo này nên khi ba mẹ Giang đi từ trong nhà bếp ra, Giang Vân Cẩn vẫn nhìn Ôn Du bằng đủ kiểu hậm hực.
 
Mẹ Giang là một người mẹ yêu thương con điển hình, dù không phải là con ruột nhưng bà ấy vẫn rất quan tâm đến Ôn Du và cô con dâu tương lai Tô Lãnh Nguyệt của mình. Mẹ Giang ngồi giữa hai người họ, hỏi công việc của họ có bận không, có phải chịu khổ không.
 

"Nếu có người bắt nạt các con, chỉ cần nói với A Yến, anh cả của con vẫn có tiếng nói trong công ty mà nó điều hành." Mẹ Giang liếc nhìn con trai cả, bà ấy rất tự hào.
 
Tô Lãnh Nguyệt mỉm cười nói: "Không có đâu ạ, A Cẩn chăm sóc con rất tốt, trong vòng giải trí anh ấy cũng rất giỏi, không có ai bắt nạt con cả."
 
Đây là sự thật, Tô Lãnh Nguyệt không có bối cảnh, quả thật lúc đầu đã có người bắt nạt cô ta, trong vòng giải trí này chỗ nào cũng người địa vị cao giẫm đạp lên người địa vị thấp.
 
Nhưng từ khi có quan hệ với Giang Vân Cẩn, cô ta chưa bao giờ bị bắt nạt một cách công khai như thế nữa, song dù có bị ức hiếp trong âm thầm thì cô cũng có thể tự xử lý.
 
Mẹ Giang lại nhìn Ôn Du.
 
Ôn Du lập tức lắc đầu: "Không có, không có người bắt nạt con."
 
Mẹ Giang không tin lắm: "Nhìn con dễ bắt nạt như thế, có thật là không có ai bắt nạt con không?"
 
Giang Vân Cẩn cười sặc sụa: "Mẹ, mẹ nghĩ quá nhiều rồi, cô ta tốt với mình như vậy, sợ bị bắt nạt nên trực tiếp mang tiền đầu tư vào đoàn làm phim, đạo diễn cũng phải gật đầu cúi đầu, ai dám bắt nạt cô ta chứ?"
 
Nói đến đây, trong bụng Giang Vân Cẩn đầy oán giận: "Con có lòng cho cô ta vay năm triệu, nhưng vừa nhận tiền là cô ta chặn con luôn, chẳng nổi một phút nữa ấy!!!”
 
Giang Vân Yến đang ngồi một bên trò chuyện với ba Giang không khỏi nhướng mày.
 
Mẹ Giang ngạc nhiên: "Cái gì? Con cho con bé vay năm triệu à?"
 
Giang Vân Cẩn nghe xong càng có tinh thần hơn, muốn đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng vậy, cô ta nói sợ bị bắt nạt nên nhất định phải mang tiền đầu tư vào đoàn làm phim…"
 
Ôn Du: "... Thật ra…"
 
Cô bắt đầu hoảng rồi.
 
Tên chó nam chính!
 
Cô không ngờ anh ấy là người như vậy!
 
Dù bị cốt truyện khống chế nhưng Ôn Du vẫn có cái nhìn riêng về Giang Vân Cẩn, cô luôn cho rằng Giang Vân Cẩn là một anh chàng đẹp trai tự cao tự đại về tài năng của mình, song không ngờ anh ấy lại thạo việc mách lẻo như vậy!
 
Cô không muốn mất đi thiện cảm của mẹ Giang!
 
Không ngờ, sau khi nghe rõ tiền căn hậu quả, mẹ Giang liền đứng dậy đánh một cái bốp vào đầu Giang Vân Cẩn. Đối mặt với hai cô con gái vốn luôn hiền lành tốt bụng, giờ phút này sắc mặt bà ấy xám xịt, trách móc: “Con còn dám mách lẻo nữa à? Em gái con cần tiền, vậy mà con lại cho con bé vay tiền! Con làm anh trai mà không biết xấu hổ à?"
 
Giang Vân Cẩn choáng váng sau khi bị đánh: "???? Mẹ, cô ta, cô ta là chị dâu của con rồi đấy!”
 
Mẹ Giang sửng sốt một lát, ừ nhỉ, Tiểu Ngư đã gả cho con trai lớn của bà rồi mà. Bà ho nhẹ, sau đó rất thản nhiên đổi giọng, hỏi lại: “Thế là chị dâu thì con không tôn trọng con bé nữa à? Chị dâu là có thể cho mượn tiền à?"
 
Ôn Du: "?"
 

Giang Vân Cẩn: "..."
 
Móa!
 
Không thể phản bác.
 

 
Hai người nhìn nhau, một người giận tới bốc hỏa, một người hùng hổ đứng bật dậy rồi ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ nhắn, ánh lửa trong mắt như mang theo tia chớp, sấm nổ vang trời.
 
Mắng xong thằng con trai, mẹ Giang quay qua nói: "Nhưng mà Tiểu Ngư này,  sao con lại cho A Cẩn vào danh sách đen? Có phải là nó đã làm cái gì rồi không?"
 
Bà có chút lo lắng, trước đây Ôn Du vốn rất hòa thuận với cậu con trai út, sao đột nhiên lại làm loạn đến mức block nhau thế này?
 
Đã nhắc đến chuyện này, Giang Vân Cẩn cũng không còn e dè gì nữa: "Mẹ ơi, con chưa làm gì cả, con còn giới thiệu tài nguyên cho cô ta nữa."
 
Đây không phải là đang nói Ôn Du đang cố tình gây sự sao?
 
Trong lòng Ôn Du thầm tặc lưỡi, hai mắt đỏ lên như nghĩ tới chuyện gì đó. Cô dựa vào mẹ Giang, tủi thân nói: "Mẹ Giang, là như thế này, chẳng phải con cũng theo anh hai vào trong làng giải trí sao? Ban đầu là vì tò mò, con cũng sợ bị bắt nạt nên cứ đuổi theo anh ấy, kết quả là có một số tin đồn, mọi người đều nói rằng con thích anh ấy. Anh hai thì bắt đầu tránh mặt con còn không kịp, con sợ sẽ tiếp tục bị hiểu lầm, nếu thực sự bị chụp ảnh lên thì không tốt, nên con đã chặn anh ấy."
 
Giang Vân Cẩn sửng sốt, hả, là thế này sao?
 
Giang Vân Yến nhìn người đang khóc trong lòng mẹ mình, đôi mắt anh hơi tối sầm, không nói gì.
 
Mẹ Giang cảm thấy đau lòng mà dỗ dành: "Ôi, cái giới giải trí này chỉ thích hóng những chuyện vô căn cứ thôi, con quan tâm đến họ làm gì? Chúng ta không sợ, con đã lớn lên cùng chúng nó từ khi còn nhỏ, nếu con sợ bị nói xấu thì chẳng phải tình cảm tốt đẹp sẽ không còn nữa sao?"
 
Trong lòng Ôn Du cảm thấy ấm áp, mẹ Giang đối với nguyên chủ thật sự rất tốt, đều đã nói đến mức này rồi, vậy thì phải giải quyết triệt để những vấn đề còn sót lại trước đó.
 
Cô sẽ không cho phép tồn tại bất cứ điều gì đe dọa đến phí bồi thường ly hôn của mình!
 
Ôn Du lập tức xoa dịu mẹ Giang: "Mẹ Giang, mẹ tốt quá. Thật ra cũng không phải hoàn toàn là bởi vì chuyện này. Vốn là mấy ngày trước con chơi game bị mắng, con chỉ nghĩ anh hai chơi game rất giỏi nên chạy đi tìm anh ấy chơi cùng, nhưng đúng lúc cô Tô đang quay một chương trình trực tiếp, thế là bị chụp được. Trên mạng người ta bàn tán suốt về chuyện này, nói con và anh hai trai đơn gái chiếc ở cùng nhau suốt buổi chiều chắc chắn có vấn đề, nói bọn con chỉ dùng trò chơi để lấp liếm thôi. Chuyện này thực sự cũng khá ồn ào, xâu chuỗi lại nên con mới như thế…”
 
Mẹ Giang sửng sốt một lát, sau đó cười nói: "Chơi game thôi mà, thế thì có cái gì đâu? Nhưng Tiểu Ngư, con thật sự không thích anh hai sao?"
 
Mẹ Giang chỉ hỏi vậy nhưng những người có mặt ở đây đều hơi bồn chồn, Giang Vân Yến vẫn luôn im lặng từ lúc nãy tới giờ cũng ngước mắt nhìn sang.
 
Đúng lúc nhìn thấy cô nhóc mềm oặt ngã vào lòng mẹ Giang làm vẻ nũng nịu.
 
"Con không thích!" Ôn Du lắc đầu khẳng định, thấy mẹ Giang vẫn hiền hòa nhưng cô cứ cảm thấy bà ấy biết điều gì đó, bèn tỏ vẻ chê bai: "Anh ấy chơi gà lắm, không kéo nổi con, lại còn nói con cùi bắp quá nên mới thế! Rõ là do anh ấy!”
 
Giang Vân Cẩn ban đầu còn cảm thấy áy náy sau khi nghe Ôn Du nói. Ôn Du chưa bao giờ tỏ tình một cách nghiêm túc, luôn tỏ vẻ dễ thương và dùng đặc quyền của một người em gái để theo đuổi anh ấy. Giờ Ôn Du nói vì cô sợ nên mới đi theo anh ấy, nghe cũng có lý, bởi vì Ôn Du vẫn luôn bám lấy anh ấy như thế.
 
Trong lúc Giang Vân Cẩn đang tự hỏi có phải là mình hiểu lầm cô hay không, nhớ lại những lời cay nghiệt trước đây của mình với cô thì cảm thấy có chút hối hận và áy náy, ít nhất Ôn Du và anh ấy đã biết nhau từ thuở thơ ấu, không có tình yêu nhưng có tình cảm gia đình.
 
Kết quả nghe tới câu cuối cùng, ra- đa của Giang Vân Cẩn đột nhiên phát tác, đầy bực tức: "Tôi kém? Tôi được công nhận là Vua Trò Chơi đấy, vậy mà cô lại nói tôi kém? Rõ ràng là cô vô dụng, có đứng canh trụ thôi cũng bị người ta giết!"
 
Vì tiếng tặc lưỡi trước ống kính của Ôn Du mà cô có biết anh ấy đã bị cười nhạo bao nhiêu lần không? 
 
Giờ trên mạng có cả đống video cắt ghép để lấy anh ấy ra làm trò cười.
 
Ngay cả mấy blogger không có tiếng tăm cũng đạt tới cả triệu lượt thích.
 
Chắc chắn là cô không biết.
 

Giang Vân Cẩn cảm thấy danh tiếng cả đời của anh ấy đã bị hủy hoại trong tay của Ôn Du, ánh mắt anh ấy nhìn cô càng thêm tức giận.
 
"A!" Ôn Du bị nhìn như thế, cô lập tức sợ hãi kêu lên: "Mẹ Giang, mẹ nhìn anh hai kìa. Chắc là do con không cẩn thận gây ra scandal với anh ấy, lại còn làm tổn thương đến mối quan hệ của anh ấy và cô Tô nên anh ấy nhìn con mới căm ghét thế, cũng may con vẫn là chị dâu của anh ấy, làm chức chị dâu này cũng không có ý nghĩa gì rồi, huhuhu… "
 
Tận dụng cơ hội này để đổ lỗi cho người khác.
 
Đến lúc ly hôn có được đền bù nhiều hơn không nhỉ?
 
Xin lỗi nhá, Giang Vân Cẩn, ai bảo anh lại phối hợp như thế chứ?
Cô khóc lóc với vẻ mặt sợ hãi.
 
Mẹ Giang một tay bảo vệ cô, quay về phía Tô Lãnh Nguyệt đã hóa thành khúc gỗ từ lâu và nhẹ giọng nói: "Tiểu Tô à, con ngả người ra phía sau một tý."
 
Tô Lãnh Nguyệt phối hợp theo bản năng.
 
Nhìn thấy mẹ Giang ở trước mắt lại đập bốp một cái vào vai Giang Vân Cẩn, đánh con trai mình đến nỗi anh ấy phải cắn răng chịu đựng: "Không biết lớn nhỏ gì cả, trước đây Tiểu Ngư là em gái của con thì thôi đi, bây giờ con bé là chị dâu của con, sao con có thể nói chuyện với con bé như vậy chứ? Gọi chị dâu!"
 
Giang Vân Cẩn: "Mẹ!"
 
Mẹ Giang hơi nheo mắt lại, Giang Vân Cẩn bị nghẹn cổ, không thể gọi.
 
Mẹ Giang: "Chồng!"
 
Ba Giang đánh mắt sang.
 
Giang Vân Cẩn theo bản năng buột miệng nói: "Chị dâu…"
 
Vẻ mặt Ôn Du ngượng ngùng xấu hổ nói: "Này, em trai, em vừa nói gì vậy? Chị dâu không nghe rõ."
 
Mẹ Giang vui mừng, cũng nói: "Con còn không nói to lên? Con đã vô lễ với chị bao nhiêu lần rồi, không biết bù đắp một chút à."
 
Giang Vân Cẩn: "..."
 
Đừng có ai cản anh ấy!
 
Anh ấy muốn cùng với chị gái trà xanh này, à không, chị dâu trà xanh này đồng vu quy tận!
 
Nhưng một giây sau, vai của Giang Vân Cẩn bị siết chặt, quay đầu lại mới biết là ông anh trai.
 
Mặt mày y xì nhưng lại toát vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh khác biệt, mơ hồ lộ ra một vẻ không vui.
 
Người Giang Vân Cẩn sợ nhất không phải ba mà là anh trai của anh ấy, lúc này anh ấy hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, ấm ức hét lên: "Chị dâu!"
 
Hét xong, Giang Vân Cẩn thở phì phò: "Được chưa?"
 
Ấu trí quá đi.
 
Ôn Du có chút ghét bỏ, nhưng trên mặt cô vẫn mỉm cười ngượng ngùng: "À, em chồng.”
 
Ai mà ngờ khi cô ngước mắt lên, lại bắt gặp nụ cười thoáng qua trong một đôi mắt khiến Ôn Du lập tức choáng váng, sự giả vờ đột nhiên trở nên cứng đờ, gò má bất giác nóng lên, đôi má vốn trắng nõn mềm mại lại đỏ bừng giống như uống phải rượu giả.  
 
Chết tiệt, bị chính chủ nhìn thấy rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận