Nữ Phụ Trà Xanh Hôm Nay Cũng Đang Kinh Doanh

Ôn Bình Hàn đang cùng Ổ Thiến Thiến dạo quanh cửa hàng đồ lưu niệm bảo tàng, đang giúp cô chọn vài món quà lưu niệm thì nhận được cuộc gọi từ Tạ Tri Phỉ, nàng đề cập ngắn gọn về vị trí của mình sau đó cúp máy.

"Bạn cậu muốn đến đây sao?" Ổ Thiến Thiến hỏi.

"Ừm, là Tạ tổng, em ấy muốn đến đây ngay." Ôn BÌnh Hàn đáp.

Ổ Thiến Thiến giật mình: "Quan hệ hai người tốt đến vậy hả? Cuối tuần nghỉ ngơi cũng muốn tìm đến cậu?"

"Em ấy sợ tớ bị cướp đi, khăng khăng đến giữ lại." Ôn Bình Hàn đáp.

"Cậu lợi hại vãi chưởng! Hóa ra tay to như vậy! Có thể khiến giám đốc tiếp thị đích thân đến giữ người!" Ổ Thiến Thiến thật lòng tung hô.

Ôn Bình Hàn cười cười, nàng nghĩ không hẳn là do Tạ Tri Phỉ muốn giữ lại nhân tài, mà còn do không muốn nàng đến công ty Cố Chi Chương thôi, còn về tỉ trọng hai lý do này ra sao nàng không rõ.

"Chị ơi!"

Hai người đang trò chuyện thì nghe một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau. Nàng quay lại hỏi: "Em đến rồi à?"

Tạ Tri Phỉ mỉm cười bước tới, chào hỏi họ rồi rất tự nhiên cùng nhau đi mua sắm. Khi biết Ổ Thiến Thiến đang mua quà cho đồng nghiệp và học sinh của mình, cô đã giới thiệu một số món quà tinh tế có thể tặng đồng nghiệp và chọn ra một số thẻ đánh dấu trang thú vị, trông rất hợp với lứa tuổi học sinh.

Ổ Thiến Thiến rất hài lòng, chọn một mớ quà lưu niệm rồi đi tính tiền, nhưng Tạ Tri Phỉ đã nhanh tay thanh toán trước.

"Sao lại có chuyện này được!" Ổ Thiến Thiến vội vàng chuyển khoản lại cho cô, nhưng không có WeChat của cô: "Tạ tổng kết bạn với tôi đi, tôi chuyển khoản cho cô."

"Kết bạn thì được, nhưng nhận chuyển khoản thì không, không đắt đâu." Tạ Tri Phỉ nói xong thì đưa mã QR.

Ổ Thiến Thiến nhất định phải chuyển lại, Tạ Tri Phỉ không nhận mà cười nói: "Vậy hay là cô mời tôi một bữa đi."

"Được, cơm trưa tôi mời! Tạ tổng muốn ăn gì?" Ổ Thiến Thiến hỏi.

"Tôi không kén ăn, ăn gì cũng được."

Ổ Thiến Thiến quay sang hỏi ý kiến Ôn Bình Hàn: "Cậu có biết Tạ tổng thích ăn gì không?"

Ôn Bình Hàn suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang Tạ Tri Phỉ: "Ăn hải sản đi."

Cho tới tận bây giờ vẫn chưa lần nào dẫn em ấy đi ăn hải sản hàng thật giá thật mà.

Nghe vậy, Tạ Tri Phỉ mỉm cười toe toét với nàng, tỏ vẻ hài lòng.

"Chốt hải sản, đi thôi!" Ổn Thiến Thiến xách theo hai túi quà lưu niệm ra cửa.

Ôn Bình Hàn đi theo, bỗng cảm thấy tay áo bị kéo nhẹ, một chiếc thẻ đánh dấu trang sách được đưa đến trước mặt nàng.

"Em tặng chị." Tạ Tri Phỉ mỉm cười.

"Cảm ơn." Ôn Bình Hàn nhận lấy, nhưng bỗng cau mày khi thấy dòng chữ bên trên tấm thẻ.

Trúng thêm một thẻ.

Ôn Bình Hàn: ".........."

"Chúc mừng chị đã trúng thưởng!" Tạ Tri Phỉ lại rút ra thêm một thẻ đánh dấu trang sách: "Đây là phần thưởng của chị."

Ôn Bình Hàn lại nhìn dòng chữ trên tấm thẻ-

Giải nhất.

"Woaaa, là giải nhất nè!" Tạ Tri Phỉ bỗng nghiêm túc bắt tay nàng và nói: "Chúc mừng chị đã trúng giải thưởng lựa chọn cá nhân xuất sắc nhất của Tạ Tri Phỉ. Phần thưởng là 88.000 nhân dân tệ sẽ được chính tay em trao cho chị!"

Ôn Bình Hàn: "...................."

"Wow, còn có loại thưởng này sao?" Ổ Thiến Thiến nghe thấy thế thì lộ nét mặt không thể tin được, quay sang nhìn Ôn Bình Hàn một cách đầy tò mò, chờ đợi nàng trả lời.

"Đây là tấm lòng của em đây hả?" Ôn Bình Hàn bật cười: "Rõ ràng là chiêu trò thôi mà."

"Chị không hài lòng ư?" Tạ Tri Phỉ tỏ vẻ ngây thơ hỏi.

"Tạm chấp nhận." Ôn Bình Hàn nhận lấy hai chiếc thẻ, khẽ mỉm cười: "Còn giải thưởng cá nhân gì gì đó chị không cần đâu."

"Aiz!"

Ba người chọn nhà hàng hàng hải sản gần nhất, Ổ Thiến Thiến vừa định ngồi xuống thì Tạ Tri Phỉ tiến lên trước cô, ngồi bên cạnh Ôn Bình Hàn, vì vậy cô đặt hai túi đồ ở ghế trống bên cạnh.

Gọi món xong, Ổ Thiến Thiến hỏi mọi người muốn uống gì.

Tạ Tri Phỉ đang cúi đầu xem tin nhắn nên không chú ý đến câu hỏi của cô, Ôn Bình Hàn nhìn cô một cái rồi nói: "Cho em ấy sữa anh đẹp trai là được."

"Cậu đùa gì vậy." Ổ Thiến Thiến tưởng nàng nói đùa nên lại hỏi: "Tạ tổng sao có thể uống mấy thứ này. Yên tâm đi, tớ thanh toán nổi mà."

Tạ Tri Phỉ cất điện thoại, ngẩng đầu nói: "Sữa anh đẹp trai."

"Được rồi, Tạ tổng thật tốt bụng mà." Ổ Thiến Thiến cứ nghĩ cô đang muốn tiết kiệm tiền cho mình, càng khiến cô có ấn tượng tốt về Tạ Tri Phỉ, bèn cùng cô nói chuyện phiếm: "Tạ tổng năm nay bao nhiêu?"

"Hai mươi sáu, còn độc thân, trong nhà có một ông bố cũng độc thân, nếu cô muốn giới thiệu đối tượng thì hãy giới thiệu cho bố tôi trước nhé." Tạ Tri Phỉ trả lời một lèo, khiến Ổ Thiến Thiến sửng sốt rồi cười nghiêng ngả.

"Tạ tổng quả thật thú vị." Ổ Thiến Thiến cười nói.

Tạ Tri Phỉ cũng cười, không lâu sau đồ ăn được dọn ra.

Ba người vừa lột vỏ tôm tít vừa nói chuyện phiếm, không biết vì sao đề tài câu chuyện lại chuyển sang những năm học đại học. Ổ Thiến Thiến cảm thấy vô cùng bồi hồi nói rằng những năm học đại học là khoảng thời gian hạnh phúc và vô tư nhất trong cuộc đời cô.

"Tiết 8 giờ sáng là khủng khiếp nhất, tôi không dậy nổi, thật sự không nổi. Chúng tôi bắt bạn cùng phòng giả giọng khác nhau điểm danh hộ cả bọn. Ôn Bình Hàn chính là người bạn cùng phòng tội nghiệp đó đấy." Ổ Thiến Thiến cười nói: "Tuy nhiên cậu ấy cũng rất lợi hại, dù có làm thêm muộn đến cỡ nào cũng không bao giờ cúp học ngày hôm sau. Trong bốn năm học đại học thì hình như cô ấy là sinh viên duy nhất trong khoa không vắng tiết nào."

Tạ Tri Phỉ cũng không lấy làm lạ, cô biết gia cảnh của nữ chính, nên nàng rất quý trọng cơ hội được học hành, đến cả học phí còn đi vay thì càng phải học hành tử tế.

Nhưng lúc này cô chỉ có thể giả bộ như không biết, nhìn Ôn Bình Hàn với vẻ mặt ngạc nhiên: "Lợi hại vậy sao? Chị thích tiết 8 giờ sáng vậy sao?"

"Ừm, tiết 8 giờ sáng có anh giảng viên đẹp trai, chị sẽ dậy sớm nhất có thể." Ôn Bình Hàn bình tĩnh đáp, rồi cắn một miếng tôm tít.

Chuyện này mới khiến Tạ Tri Phỉ giật mình, nguyên văn đâu có viết về tuyến tình cảm thời đại học của cô ấy? Là không có, hay là không đề cập đến?

"Anh nào dễ nhìn vậy chị?" Tạ Tri Phỉ hiếu kỳ hỏi.

"Giảng viên chủ nhiệm của bọn tôi đó, gần năm mươi tuổi, cách dạy rất thú vị và vui, vì vậy chúng tôi đều yêu mến gọi ông ấy là anh đẹp trai." Ổ Thiến Thiến cười nói: "Tôi vẫn còn nhớ ông ấy luôn mặc vest và thắt cà vạt mỗi khi đến lớp. Nhưng có một lần ông ấy quên thắt cà vạt, Bình Hàn còn mạnh miệng hỏi về việc đó sau giờ học. Ông nói rằng vợ ông đi công tác xa, không có người khen ông ấy nên ông ấy không thèm thắt nữa, khiến chúng tôi ghen tị đỏ mắt! Đám nữ sinh chúng tôi ngày đó đều ao ước có được tấm chồng như ông ấy."

"Quả khiến người khác hâm mộ." Tạ Tri Phỉ mỉm cười gật đầu, sau đó đột nhiên quay sang hỏi Ôn Bình Hàn với vẻ mặt háo hức: "Chị cũng muốn tìm đối tượng như vậy sao?"

Ôn Bình Hàn nhìn cô một lúc, sau đó bỏ tôm đã bóc vỏ vào bát của Tạ Tri Phỉ: "Em hỏi chuyện này làm gì?"

"Em tò mò thôi."

"Vậy thì chị cũng khá tò mò đấy, em có thích một người như vậy không?"

"Chắc là thích đó, dịu dàng tinh tế, gả cho người như vậy hẳn sẽ hạnh phúc làm?" Tạ Tri Phỉ đoán.

Ôn Bình Hàn khẽ gật đầu, sau đó có chút hàm ý hỏi: "Nhưng thực tế thì em cũng chưa tìm được người như vậy đúng không?"

"Hết cách rồi, đàn ông tốt trên đời rất ít, còn em thì bận rộn quá, thời gian đâu mà tìm đàn ông tốt chứ." Tạ Tri Phỉ gắp tôm lên ăn: "Ngon quá, tôm do chị chọn là ngon nhất!"

"Ba hoa." Ôn Bình Hàn cười cười: "Sao em không thử tiếp tục chờ? Biết đâu sẽ tìm được người dịu dàng tử tế với em."

"Em vẫn đang chờ mà."

Ôn Bình Hàn thầm đau lòng: "Em chờ đợi Cố Chi Chương nhiều năm như vậy sao, một kẻ như hắn? Tên kia thậm chí còn không nhận ra tâm ý của em, em cần gì phải làm khổ chính mình như vậy?"

Nhưng nhớ đến Ổ Thiến Thiến còn đang ngồi đối diện, nàng cũng không tiếp tục đề tài này mà hỏi Ổ Thiến Thiến về chuyện tình cảm gần đây.

"Ngại quả, xem ra tớ là người đầu tiên trong hội chị em thoát ế." Ổ Thiến Thiến đỏ mặt cười: "Gia đình tớ có giới thiệu tớ một người, các phương diện đều rất tốt, bọn tớ cũng rất hợp nhau nữa. Nửa tháng sau là đến lễ Thất tịch, tớ rất mong chờ biểu hiện của anh ấy."

"Vậy thì tốt rồi, chúc mừng cậu thoát ế." Ôn Bình Hàn cười đáp.

"Nhưng phải nhớ cảnh giác, đừng quá tự tin." Tạ Tri Phỉ nhắc nhở.

Ôn Bình Hàn nghĩ thầm, sao não tình yêu của em chỉ hoàn hảo lúc khuyên người khác vậy?

"Yên tâm yên tâm, tôi cũng không dễ lừa đâu." Ổ Thiến Thiến cười nói.

Sau khi dùng bữa xong thì cả nhóm nhìn nhau, dường như đang chờ sắp xếp từ đối phương.

Sau cùng vẫn là Ôn Bình Hàn lên tiếng trước: "Tiếp theo em định làm gì?"

"Các chị định đi đâu chơi? Cho em theo với được không?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

"Em thật sự không vội hả?" Ôn Bình Hàn hỏi ngược lại: "Ban nãy thư ký Lưu liên tục nhắn tin cho em đúng không?"

"Không sao, em xử lý được. Hiện tại chị mới là ưu tiên hàng đầu của em." Tạ Tri Phỉ cười đáp.

Nghe vậy, Ổ Thiến Thiến bật ra một tràng cười đầy ẩn ý: "Ô hô hô hô ~ Nếu Tạ tổng không phải phái nữ thì tôi sẽ nghi ngờ cô đang theo đuổi Bình Hàn nhà tôi bằng câu nói ấy đấy ~"

"Vậy sao?" Tạ Tri Phỉ nhướng mày: "Nhưng tôi chỉ đang nói sự thật thôi."

"Ài chà chà ~"

Ôn Bình Hàn: "Cậu thử nói lần nữa."

Ổ Thiến Thiến che miệng đang cười khúc khích lại, sau đó nói tiếp: "Tiếp theo bọn tôi định đi công viên giải trí, Tạ tổng muốn đi cùng không?"

"Đi, đương nhiên là đi rồi!"

Việc đi công viên giải trí là đề nghị của Ổ Thiến Thiến. Cô biết thời đại học Ôn Bình Hàn không có cơ hội, hoặc không muốn tiêu tiền vào những nơi như thế này. Thông thường khi Ổ Thiến Thiến và bạn cùng phòng đang đi chơi vui vẻ thì Ôn Bình hàn đang làm thêm.

Đôi khi họ thấy có lỗi khi để nàng lạc loài như vậy nên đã mời nàng cùng đi, nhưng Ôn Bình Hàn kiên quyết từ chối. Kể cả khi có công việc ổn định, Ôn Bình Hàn cũng hiếm khi đi chơi cùng đồng nghiệp, nên cô muốn nhân cơ hội này giúp nàng thư giãn một chút.

Vì là cuối tuần nên Ôn Bình Hàn đương nhiên đồng ý. Tuy nàng không phải tín đồ của công viên giải trí, nhưng nàng biết Ổ Thiến Thiến thích đến những nơi như vậy, nên sẵn lòng cùng cô đi.

Chỉ có điều nàng không ngờ còn có thêm Tạ Tri Phỉ.

Công viên giải trí cách chỗ hiện tại hơi xa nên Tạ Tri Phỉ đề nghị đi bằng ô tô riêng của mình, có tài xế riêng đến đón.

Ổ Thiến Thiến không khỏi hứng phấn sau khi vào xe, liên tục thốt lên "Wow", ánh mắt kinh ngạc nhìn khắp nơi rồi lại lấy điện thoại ra selfie, còn muốn cùng Ôn Bình Hàn selfie: "Lại đây selfie chung đi."

Ôn Bình Hàn phối hợp chụp vài tấm với cô, lúc quay sang bỗng thấy Tạ Tri Phỉ nhìn chằm chằm nàng từ ghế phụ lái, ánh mắt tràn đầy mong chờ.

"Em...Em muốn chụp không?" Ôn Bình Hàn không rõ cô đang muốn gì nên hỏi han.

"Được ạ!?"

Tạ Tri Phỉ lập tức giơ điện thoại lên trước mặt. Để có thể chụp được những người phía sau nên cô chọn một góc rất khác thường. Ổ Thiến Thiến cảm thấy không quen góc chụp này nên dịch sang bên để người người đẹp selfie chung.

Tạ Tri Phỉ chụp đến khi thấy thỏa mãn mới kiểm tra lại các bức ảnh đã chụp. Dường như cô nghe thấy ai đó đang lẩm bẩm phía sau: "Chẳng lẽ em ấy nghiện selfie sao?"

"Chị vừa nói gì vậy ạ?" Tạ Tri Phỉ quay đầu hỏi.

"Không có gì, khen em trí tuệ hơn người thôi." Ôn Bình Hàn hỏi.

"Thật ư?" Tạ Tri Phỉ hoài nghi.

"Ừm, thật mà thật mà."

"Hahaha, đúng là trí tuệ hơn người." Tạ Tri Phỉ cười phá lên, không hề tỏ vẻ khiêm tốn.

Ổ Thiến Thiến - người nghe được từ đầu tới cuối: "..." Chuyện này khó mà nói.

Công viên giải trí ngày chủ nhật vô cùng đông đúc. Vừa đến cổng, cả ba đã giật mình trước hàng dài người xếp hàng chờ kiểm tra vé. Tuy nhiên đã di chuyển một chặng đường dài và còn đặt vé trực tuyến thì sẽ thật đáng tiếc nếu không vào. Ôn Bình Hàn và Ổ Thiến Thiến chấp nhận xếp hàng, mới phát hiện Tạ Tri Phỉ không có xếp hàng theo mà đang gọi điện thoại.

"Tạ tổng quả là nhân vật tai to mặt lớn." Ổ Thiến Thiến cảm khái nói.

"Ừm." Ôn Bình Hàn quan sát hàng người, đoán rằng bên trong cũng sẽ đông đúc như vậy. Sau khi Tạ Tri Phỉ cúp máy rồi quay lại, nàng nói: "Ở đây đông quá, sẽ lãng phí thời gian của em lắm, em nên quay lại làm việc."

Tạ Tri Phỉ nhìn nàng một cách khó hiểu, quơ quơ di động rồi nói: "Vừa rồi không phải cuộc gọi công tác đâu, em tận dụng quan hệ của mình một chút thôi."

Hai người còn lại: "?"

Quản lý khu vực rất nhanh đã trực tiếp ra nghênh đón, vẻ mặt tươi cười theo sát Tạ Tri Phỉ để chào hỏi, sau đó cung kính dẫn các nàng đi lối VIP.

"Đừng bảo đây là tài sản nhà Tạ tổng nha?" Ổ Thiến Thiến nhỏ giọng hỏi Ôn Bình Hàn, nhưng nàng cũng không biết, nên nhìn sang Tạ Tri Phỉ với ánh mắt dò hỏi.

"Đây là sản nghiệp nhà tiểu Tĩnh." Tạ Tri Phỉ nói: "Em đã nhờ quản lý đăng ký thẻ VIP cho mọi người rồi, sau này mọi người có thể đến đây miễn phí."

"Thật sao!?' Ô Thiến Thiến vừa mừng vờ sợ, có chút ngại ngùng khi tiếp nhận: "Nhận không như vậy thật không phải phép."

"Không thành vấn đề, tôi thấy mọi người rất hợp tính tôi, xem như tấm lòng của tôi đi." Tạ Tri Phỉ lại nói: "Chuyện nhỏ thôi chị đừng để tâm. Cùng lắm có thể mời tôi bữa tối."

"Được." Đã nói đến mức này, dĩ nhiên Ổ Thiến Thiến sẽ không tiếp tục từ chối, nhanh chống cảm ơn.

Ôn Bình Hàn nhìn Tạ Tri Phỉ: "Của chị đâu?"

"Của chị chỉ có tiền thưởng tăng ca thôi." Tạ Tri Phỉ cười nói.

Sau khi được người quản lý phát thẻ, họ đã có thể thoải mái tận hưởng tất cả các địa điểm tham quan ở công viên. Cả nhóm rời đi sau khi nói lời cảm ơn.

"Mọi người chơi tàu lượn siêu tốc không?" Ổ Thiến Thiến thích trò chơi cảm giác mạnh nên đã đến tàu lượn siêu tốc đầu tiên.

Ôn Bình Hàn chưa chơi bao giờ, nhưng cảm thấy cũng không có gì đáng sợ nên đồng ý. Ai ngờ mới đi được vài bước bỗng bị người phía sau kéo tay lại. Nàng quay đầu lại thì thấy Tạ Tri Phỉ đang khẩn trương vô cùng.

"Chị không sợ thứ này sao?" Tạ Tri Phỉ hỏi khẽ.

"Nếu em thấy sợ thì ở dưới này chờ tụi chị đi." Ôn Bình Hàn đề nghị.

"Sợ ư? Ha ha, còn lâu em mới sợ!" Tạ Tri Phỉ tự tin đáp. Dù chưa chơi bao giờ nhưng cô xem đây là cơ hội để thử sức. Đột nhiên cô thẳng lưng, bày ra vẻ mặt đầy kiêu ngạo: "Em khác mọi người."

Tôi là người có bàn tay vàng đấy nhá!

【 Hệ thống! Hệ thống! Mau đến giúp, lát nữa có thể làm tôi không thấy sợ không? 】 Tạ Tri Phỉ gõ gõ hệ thống.

Hệ thống: 【 Hình như chuyện này không có trong phạm vi nhiệm vụ. 】

Tạ Tri Phỉ:【 Nể tình chỗ quen biết mà ngươi không giúp ta việc nhỏ này được sao? Nếu ngươi đã nhẫn tâm thì đừng trách ta vô tình. 】

Hệ thống::【 Cô muốn làm gì....Ấy đừng phá IP của tôi! Chủ thần thấy lại nghĩ tôi đang lười biếng! 】

【 Có giúp không? 】

【 Giúp giúp giúp!!! Làm cô không thấy sợ là được chứ gì, cứ tin tôi! 】Hệ thống thề thốt.

Lúc này Tạ Tri Phỉ mới an tâm theo sau Ôn Bình Hàn, sau khi cả nhóm lên xe thì Ôn Bình Hàn lo lắng nhìn sang cô: "Nếu em thấy sợ thì nên đứng đây đi, tụi chị xuống nhanh thôi."

"Trong từ điển của Tạ Tri Phỉ này không có hai từ "sợ hãi"!" Tạ Tri Phỉ nói một cách đầy khí phách.

".................."

Sau khi cả ba đã ổn định vị trí, Tạ Tri Phỉ thắt dây an toàn xong, vừa đặt tay lên tay vịn, cô bỗng cảm thấy có ai đó nắm tay mình thật chặt.

Cô nhìn bàn tay mảnh khảnh đang lặng lẽ nắm lấy tay mình, rồi ngước lên nhìn chủ nhân đôi bàn tay đó. Trong mắt đối phương tràn đầy sự cổ vũ, như đang cố làm dịu đi sự căng thẳng và sợ hãi của cô.

Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, nắm lại tay đối phương. Xoa xoa một lúc, cô ngạc nhiên hỏi: "Sao tay chị lạnh thế?"

"Từ lúc sinh ra đã như vậy rồi." Ôn Bình Hàn đáp.

Tạ Tri Phỉ tiếp tục xoa tay nàng, một lúc sau vẫn không thấy ấm lên, nên đổi sang chỉ nắm tay: "Lạnh lạnh nha, nếu xoa vào mùa hè sẽ thoải mái lắm."

"Cô cũng nghĩ vậy sao?" Ổ Thiến Thiến quay đầu lại nói. "Lúc trước cứ khi hè đến, chúng tôi đều thích nắm tay và ôm cánh tay cậu ấy. Cậu ấy như thể chiếc điều hòa cá nhân vậy."

"Đúng vậy đúng vậy." Tạ Tri Phỉ vừa cười tủm tỉm vừa liên tục xoa tay nàng.

Ôn Bình Hàn: "........."

Trong lúc cả nhóm đang nói chuyện, bỗng Ôn Bình Hàn phát hiện tàu lượn siêu tốc không hề có động tĩnh, nàng cảm thấy kỳ quái mà nhìn xung quanh, thấy các nhân viên vận hành đang liên tục gọi điện bộ đàm, một lúc sau có một nhân viên vận hành hô lên: "Chúng tôi vô cùng xin lỗi, hệ thống đang gặp chút trục trặc, mời mọi người nhanh chóng đi xuống để chúng tôi tiến hành tu sửa."

Mọi người vội vàng xuống xe, Ổ Thiến Thiến kinh ngạc nói: "Nguy hiểm thật, sao lại gặp chuyện xui xẻo như vậy chứ?"

Ôn Bình Hàn cũng không ngờ đến chuyện này.

Ba người rời khỏi khu tàu lượn siêu tốc, tiếp theo Ổ Thiến Thiến muốn chơi thử trò rơi tự do. Sau khi họ ngồi vào chỗ, nhân viên lại thông báo: "Rất xin lỗi, hệ thống của chúng tôi đang gặp trục trặc. Chúng tôi đang cử người đến sửa chữa nên sẽ tạm thời đóng cửa. Xin hãy rời đi theo hàng."

Ôn Bình Hàn: "?"

Ổ Thiến Thiến: "Quái thật, sao trò nào cũng gặp trục trặc vậy, ở đây có trò nào còn chơi được không vậy?"

Nghe vậy Tạ Tri Phỉ khựng lại, lộ ra vẻ mặt phức tạp, cô khẽ gõ hệ thống: 【 Do ngươi giở trò quỷ đúng không? 】

【 Đúng vậy, căng thẳng hay sợ hãi là cảm xúc của cô, tôi không thể điều khiển được tâm trí của cô, nên chỉ có thể giải quyết nguyên nhân gốc rễ gây ra nỗi sợ mà thôi. Thế nào, tôi lợi hại lắm đúng không? 】 Hệ thống tự mãn nói.

"............"

Tạ Tri Phỉ cảm thấy tội lỗi vô cùng, nhanh chóng ngăn cản hệ thống và quyết định sẽ không tham gia bất kỳ trò chơi mạo hiểm nào nữa. Cô đề nghị chơi thuyền hải tặc và nói: "Mọi người cứ đi đi, tôi...tôi đợi dưới đây là được rồi."

"Trong từ điển của em quả thật không tồn tại từ "sợ hãi" nhỉ." Ôn Bình Hàn nhật xét, thấy cô rốt cuộc cũng không cậy mạnh nữa thì theo Ổ Thiến Thiến lên tàu hải tặc, may mắn thay lần này không gặp vấn đề gì, an toàn hoàn thành chuyến đi.

Tạ Tri Phỉ đợi một lúc mới thấy hai người quay lại. Ổ Thiến Thiến đang hứng phấn kể lại trải nghiệm ly kỳ vừa rồi trong khi Ôn Bình Hàn đang bình tĩnh lắng nghe.

"Thế nào? Chơi vui không?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

"Vui cực kỳ!" Ổ Thiến Thiến hừng hực khí thế tiến về phía trước: "Tiếp theo chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi!"

Tạ Tri Phỉ đi theo nhưng bỗng bị người phía sau kéo tay lại, cô nhìn lại thì thấy Ôn Bình Hàn vốn luôn giữ im lặng lúc này mặt trắng bệch, hai mắt vô thần, thậm chí dáng đi có chút không vững. Cô lập tức phản ứng lại, đỡ tay nàng rồi hỏi: "Chị bị choáng sao?"

Ôn Bình Hàn khẽ gật đầu.

"Chúng ta sang bên kia nghỉ chút đi." Tạ Tri Phỉ gọi Ổ Thiến Thiến đang đi phía trước: "Thiến Thiến, chúng ta đi quán giải khát trước đi."

"Được thôi."

Tạ Tri Phỉ lúc order nước thấy Ổ Thiến Thiến cứ ngó nghiêng ngó dọc, liền nói: "Cô cứ đi chơi trước đi, chúng tôi ở lại đây đợi."

"Bình Hàn thì sao?" Ổ Thiến Thiến hỏi.

Ôn Bình Hàn: "Tớ cũng nghỉ một lát, cậu đi đi."

"Okay, tàu lượn siêu tốc nhanh lắm, tớ sẽ quay lại ngay!" Ổ Thiến Thiến chớp thời cơ phóng đi chơi.

Bỏ lại hai người nhìn nhau, rồi bật cười.

Ôn Bình Hàn ngậm ống hút nói: "Chị đánh giá thấp tàu hải tặc rồi, hóa ra nó khá đáng sợ."

"Chị chưa chơi bao giờ sao?"

"Ừm, không có dịp."

Tạ Tri Phỉ uống một ngụm lớn, nhìn xung quanh một lúc rồi chỉ vào vòng quay ngựa gỗ: "Chúng ta chơi trò đó đi chị!"

"Em chắc chưa?" Ôn Bình Hàn không rõ vòng quay ngựa giả này có gì vui, chỉ là ngồi lên xoay một vòng thôi mà?

"Chắc mà chắc mà, đi thôi." Tạ Tri Phỉ kéo nàng đến vòng tròn ngựa gỗ.

Vòng quay ngựa gỗ bắt đầu xoay, đến khi Ôn Bình Hàn thấy Tạ Tri Phỉ lấy điện thoại ra selfie, nàng mới hiểu niềm vui thật sự của em ấy nằm ở đâu.

"Chị thấy vui không?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

Ôn Bình Hàn nghiêng đầu nhìn sang, thấy cô hóa ra đang quay video nên miễn cưỡng cười trông thật giả trân: "Ừm, vui."

"Được rồi, cảm ơn chị đã dành ra chút thời gian trong lịch trình bận rộn trăm bề của mình để trả lời em cho có lệ." Tạ Tri Phỉ vừa cười vừa quay video.

Ôn Bình Hàn: "..........."

Vòng quay ngựa gỗ dừng lại sau vài vòng quay. Nàng vẫn không hiểu trò này có gì thú vị, nhưng nhìn vẻ mặt của các cặp tình nhân đi ngang qua, nàng cảm thấy có lẽ do mình cảm nhận không tới mà thôi. Có lẽ trò này thú vị với người khác, dù sao cũng có câu hát - "Tình yêu là thứ phép màu cứ xoay vòng" mà.

"Chị ơi!' Tạ Tri Phỉ đi tới, vô cùng tự nhiên nắm tay nàng: "Chị muốn chơi lần nữa không?"

"Không chơi."

"Không chơi nữa sao?"

"Em thích đến vậy sao?"

"Siêu thích luôn."

"......." Ôn Bình Hàn có chút chán nản nhìn cô.

Nhưng Tạ Tri Phỉ vẫn muốn thì làm, ngồi lên ngựa gỗ rồi mở điện thoại quay video, nhìn nàng qua màn hình: "Chị ơi, chơi thêm không?"

"Ừm, theo ý em."

"Tuyệt, cảm ơn chị lại đồng ý cho có lệ thêm lần nữa."

"............"

Lúc hai người trở về quán giải khát, Ổ Thiến Thiến đã sớm ở đó đợi, cô rất ngạc nhiên khi thấy cả hai đang nắm tay nhau cùng bước đi, không ngờ tình cảm của cả hai lại tốt đến mức này.

Hơn nữa, Ôn Bình Hàn cũng không phải kiểu người nhiệt tình đến vậy. Cô nhớ lại lúc xưa, trong lúc mọi người đang nắm tay nhau đi mua sắm thì Ôn Bình Hàn vẫn luôn một mình đi bên cạnh. Ngay cả khi họ cố gắng khoác tay cô, cô ấy cũng sẽ không trụ được lâu, được một lúc thì rút tay lại rồi bảo không quen.

Chuyện gì đây? Làm việc mới vài năm mà ngay cả cô ấy cũng bị xã hội rèn giũa thành loại người vừa nhiệt tình vừa dính người ư?

"Tôi muốn đi WC, mọi người đi chung không?" Ổ Thiến Thiến hỏi.

"Tớ đi." Ôn Bình Hàn đứng dậy nói.

"Đi chung thôi." Ổ Thiến Thiến đi được vài bước thì khoác tay nàng.

Ôn Bình Hàn khựng lại, quay sang hỏi cô: "Sao vậy?"

"Tay trong tay đi WC." Ổ Thiến Thiến nói.

"..........." Ôn Bình Hàn rút tay ra: "Đang chỗ đông người mà."

"?" Vừa rồi cậu cũng y như vậy mà!?

"Nhưng cậu với Tạ tổng vừa nắm tay mà, sao nào, bây giờ trong lòng cậu tớ không có cửa so với cô ấy sao?" Ổ Thiến Thiến kêu oan.

"Em ấy khác cậu khác."

"Khác chỗ nào? Khác chỗ cô ấy đẹp hơn tớ, nhiều tiền hơn tớ đúng không?"

"Không, em ấy mặt dày hơn cậu." Ôn Bình Hàn đáp: "Mỗi lần tớ đẩy ra, em ấy lại lập tức nắm tay tớ lại. Tớ còn hỏi em ấy bao nhiêu tuổi rồi, em ấy đáp mới mười tám tuổi, cần chị gái dắt tay."

"......................................."

"Mắc cỡ quá hai ơi!" Ổ Thiến Thiến sợ hãi.

Dành cả buổi chiều ở công viên giải trí, mặt trời đã bắt đầu lặn, công viên giải trí bừng sáng trong những ánh đèn rực rỡ sắc màu. Ổ Thiến Thiến hưng phấn nói: "Điểm dừng cuối cùng, chúng ta chơi đu quay đi!"

Hàng người xếp hàng để lên đu quay rất dài, đều là những người hy vọng lên đến đỉnh đu quay vào lúc hoàng hôn, sau đó ước nguyện dưới ánh trời chiều, như thể cấp thêm chút lãng mạn cho cuộc sống đời thường của họ.

May mắn vì các nàng là khách VIP vô cùng được chào đón nên có thể miễn việc xếp hàng. Tuy nhiên, khi chuẩn bị lên vòng quay thì Ổ Thiến Thiến nhận được cuộc gọi từ trưởng khoa, cabin đã ở ngay trước mặt nên cô xua tay nói: "Mọi người lên trước đi, gọi điện xong tôi sẽ theo sau."

Vì vậy chỉ còn hai người vào cabin, ngồi bên trong nhưng không hề có cảm giác vui vẻ. Tạ Tri Phỉ cảm thấy cảnh đêm nhìn từ trên cao như thế này cũng bình thường, vì quang cảnh nhìn từ văn phòng làm việc của cô cũng rất đẹp, cô nhìn đến quen rồi.

Về phía Ôn Bình Hàn cũng không hề cảm nhận được cảm giác lãng mạn. Nếu không phải đi cùng bạn bè, có lẽ cả đời nàng cũng sẽ không bao giờ tiêu tiền cho loại tiêu khiển này, cũng như ngồi vòng quay ngựa gỗ.

So với những du khách đang náo nhiệt khác, cabin của họ yên tĩnh đến lạ thường. Hai người nhìn nhau, đang lúc Ôn Bình Hàn định hỏi vì sao cô không selfie hay quay video thì Tạ Tri Phỉ lấy từ trong túi xách ra một bản hợp đồng đưa cho nàng.

"Chị cứ từ từ xem xét."

Ôn Bình Hàn nhìn bản hợp đồng với vẻ khó hiểu, trên bìa hợp đồng có ghi - "Kế hoạch bồi dưỡng nhân tài."

"Đây là...?"

"Đại thụ Tề Thịnh bám rễ quá sâu, khiến người trẻ rất ít có cơ hội cạnh tranh. Họ chỉ có thể đợi thế hệ trước bước sang một bên mới đến lượt mình tranh giành miếng bánh. Cơ cấu tuy ổn định nhưng cũng dễ gây mất mát một số nhân viên trẻ năng động và sáng tạo, họ thích gia nhập các công ty nhỏ hơn để có thể tung hoành và sớm có cơ hội thăng tiến." Tạ Tri Phỉ chậm rãi nói: "Đó là lý do vì sao em đã đề xuất chương trình bồi dưỡng nhân tài này với hội đồng quản trị. Thiết lập một cuộc khảo sát, mỗi năm chọn ra một nhóm tài năng để đào tạo nâng cao. Những ai có thể vượt qua bài kiểm tra có thể trực tiếp thăng chức lên vị trí cao hơn. Nhưng cho dù không vượt qua cũng có thể ở lại vị trí cũ tiếp tục cố gắng. Và ngay cả khi họ chọn chuyển sang công ty khác, họ cũng sẽ có năng lực cạnh tranh cao hơn."

Ôn Bình Hàn lật hợp đồng, bên trong ghi chi tiết kế hoạch bồi dưỡng: "Đây là tấm lòng của em?"

"Đúng vậy." Tạ Tri Phỉ gật đầu: "Em không phủ nhận chuyện nếu chị gia nhập tập đoàn Cố thị, chị sẽ ngay lập tức nhận được nhiều đãi ngộ rất tốt. Nhưng ở chỗ em có thể mang lại con đường ổn định lâu dài hơn cho chị, một con được thăng tiến minh bạch và cơ hội học hỏi phát triển hơn nữa. Tương lai của chị sẽ do chính chị tạo ra chứ không phục thuộc vào bất kì ai khác."

Ôn Bình Hàn từ từ đọc hợp đồng, nói ra nghi vấn của bản thân: "Chị đáng giá đến như vậy sao? Đến mức em phải tự mình đến giữ người?"

"Đáng giá, không chỉ chị, mà còn nhiều nhân viên khác có năng lực như chị, những người có năng lực nhưng thiếu nền tảng, tất cả mọi người đều đáng giữ lại. Em hy vọng Tề Thịnh năng động hơn ở giai đoạn hiện tại, không tự mãn với quy mô to lớn của mình, em rất cần những người như chị, những người không muốn dậm chân tại chỗ và luôn phấn đấu để xuất sắc hơn. Đây là tấm lòng thật sự của em." Tạ Tri Phỉ nói một cách đầy chân thành.

Thành phố nằm bên dưới họ, cảnh đêm đầy màu sắc trong như một mạng lưới khổng lồ. Trong bóng tối mờ mịt, Ôn Bình Hàn lặng lẽ nhìn vào mắt cô, chợt mỉm cười: "Nghe lời này của em khiến chị an tâm lắm."

Nếu Tạ Tri Phỉ nói chỉ vì một mình nàng, nàng sẽ hoài nghi đổi phương chỉ đang ngăn không cho nàng đến gần Cố Chi Chương.

Nhưng Tạ Tri Phỉ nói, em ấy đang giữ lại nhân tài vì Tề Thịnh, nên mới giữ lại nàng, nhân tài...

Khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, nó dừng lại một lúc để du khách có thời gian chiêm ngưỡng cảnh quan và ước nguyện.

"Nhất định Tề Thịnh sẽ ngày càng lớn mạnh dưới sự dẫn dắt của em." Ôn Bình Hàn khẳng định.

"Vậy chị có nguyện ý ở lại, cùng em phấn đấu đưa Tề Thịnh đến đỉnh cao lớn mạnh không?" Tạ Tri Phỉ nắm tay nàng hỏi.

Ôn Bình Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, thấy bên trong như chứa đựng một thế giới tràn ngập ánh sáng, vẻ sáng ngời ấy cuốn hút nàng, nàng khẽ cười đáp: "Chị đồng ý."

"Tốt quá rồi!" Tạ Tri Phỉ nhất thời kích động ôm chầm lấy nàng: "Ở lại Tề Thịnh là tốt nhất!"

Ôn Bình Hàn không quen với việc tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng nhìn Tạ Tri Phỉ phấn chấn như vậy nàng cũng không nỡ phản kháng. Cũng có thể do họ đã nắm tay nhau suốt buổi chiều, khiến nàng cảm thấy bớt dè dặt hơn một chút.

Nàng bật cười, lúc sau mới nói: "Thật ra...Lúc chị nhận được cuộc gọi kia từ bộ phận nhân sự của tập đoàn Cố thị, chị cũng đã từ chối rồi."

Tạ Tri Phỉ sửng sốt, buông nàng ra với vẻ mặt không thể tin nổi: "Chị nói thật không!?"

Ôn Bình Hàn gật đầu: "Thật."

"Vậy sao đến giờ chị mới nói cho em biết?"

"Vì chị tò mò tấm lòng của em trông ra sao." Ôn Bình Hàn cười đáp. Trên thực tế, nàng quả thật rất tò mò Tạ Tri Phỉ sẽ làm gì, cảm giác vô cùng chờ mong.

"Vậy giờ chị có hài lòng với biểu hiện của em không?" Tạ Tri Phỉ cười hỏi.

"Vô cùng hài lòng nha."

Hai người rời cabin rồi đứng đợi một lúc mới gặp Ổ Thiến Thiến quay lại.

"Woaa, cảnh đêm ở đây thật đẹp! Vừa rồi mọi người có ước gì không!?" Ổ Thiến Thiến hưng phấn hỏi.

"Có ước." Tạ Tri Phỉ nói.

"Ước gì vậy?"

"Ước Tề Thịnh luôn lớn mạnh."

"Có ý chí!" Ổ Thiến Thiến lại quay sang hỏi Ôn Bình Hàn: "Còn cậu."

"Ước Tề Thịnh luôn lớn mạnh."

"?????" Bị bệnh à!

"Nhưng tớ có chút không may. Nếu hôm nay đến đây cùng đối tượng thì có lẽ đã cùng nhau ước câu thiên trường địa cửu rồi." Ổ Thiến Thiến tiếc nuối thở dài.

"Là gì vậy?" Ôn Bình Hàn hỏi.

"Cậu chưa nghe qua sao? Nếu một cặp đôi cùng nhau lên vòng đu quay, sau đó hôn nhau khi vòng quay đến điểm cao nhất, như vậy họ sẽ mãi mãi ở bên nhau."

"Chưa từng nghe qua, chắc là chiến lược marketing thôi." Ôn Bình Hàn điềm tĩnh nói.

Tạ Tri Phỉ lại nói: "Vậy nếu chị em tốt ngồi chung thì sao? Có thể thiên trường địa cửu không?"

"Chắc là được đó, chị cần tỷ muội đồng tâm, khẳng định sẽ thiên trường địa cửu!" Ổ Thiến Thiến đáp.

"Vậy là tốt rồi, hahaha." Tạ Tri Phỉ mỉm cười, dịu dàng nắm lấy tay Ôn Bình Hàn: "Chúng ta nhất định sẽ bên nhau mãi mãi!"

Càng tiếp xúc với Ôn Bình Hàn, Tạ Tri Phỉ lại càng thấy mình bị thu hút bởi tính cách và sự quyến rũ của nàng. Ban đầu chỉ là vì mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ mà sinh ra chút cảm giác thương tiếc cho nữ chính. Nhưng hiện tại, khi dần dần hòa nhập vào thế giới này và hiểu hơn về Ôn Bình hàn, cô thật sự hy vọng rằng mọi lựa chọn của Ôn Bình Hàn đều xuất phát từ nội tâm nàng, là lựa chọn thật sự của nàng chứ không phải do cốt truyện ràng buộc.

Như chuyện hôm nay cô đến giữ người, nếu sau cùng Ôn Bình Hàn vẫn lựa chọn đến Cố thị để phát triển sự nghiệp, thì cô sẽ buông tay, để nàng theo đuổi đam mê của bản thân.

Ổ Thiến Thiến thấy các nàng lại nắm tay nhau, không hiểu sao lại có cảm giác lạc lõng - rõ ràng là sân chơi ba người, sao cô lại không có danh phận?

Nghĩ đến đây, Ổ Thiến Thiến cũng tiến tới khoác tay Ôn Bình Hàn.

Ôn Bình Hàn: "........"

Ôn Bình Hàn bị kẹp ở giữa cũng không thể đẩy ra, chỉ có thể để mặc các nàng lôi kéo đi khắp nơi.

Sau khi về nhà, Ổ Thiến Thiến nói ngày mai cô phải về rồi. Ban chiều hiệu trưởng gọi đến là để nhắc cô quay về tham gia buổi huấn luyện đột xuất.

"Vốn dĩ đang lo cậu một thân một mình ở thành phố sẽ cảm thấy cô đơn tịch mịch, hiện tại xem ra không cần lo lắng nữa, ngay cả sếp mà cậu cũng có thể thân như vậy, nói chi đến đồng nghiệp." Ổ Thiến Thiến cười nói: "Chắc tớ phải từ chức bạn thân của cậu mất thôi."

Ôn Bình Hàn cười đáp: "Sẽ không đâu, cậu luôn là người bạn thân nhất của tớ."

"Vậy là tốt rồi, hahaha, dù không cùng ở một nơi nữa, nhưng thường xuyên liên lạc nhau nhé."

"Tớ biết rồi, cậu cũng vậy đấy, có thoát ế cũng đừng quên tớ."

"Nào có chuyện đó!" Ổ Thiến Thiến cam đoan với nàng: "Cho dù sau này chúng ta yêu đương thế nào, cũng hứa không được theo tình bỏ bạn!"

"Được."

Sáng sớm hôm sau, Ôn Bình Hàn chở cô ra sân bay, tạm biệt nhau rồi vội vã trở về công ty. Cũng may giám đốc tiếp thị chỗ nàng không tính nghiêm giờ giấc ra vào, vì nàng thường xuyên phải đi công tác, chiều nay nàng cũng sẽ phải đi gặp khách hàng.

Khách hàng ở ngoại thành, nên nàng phải đi công tác vài ngày. Sau khi quay về công ty thu thập tài liệu, nàng dẫn theo một cấp dưới ra ngoại thành.

Lúc quay về đã là thứ sáu, sáng sớm hôm nay nàng nhận được một cuộc gọi từ số lạ, vừa định hỏi thì bên kia đã lên tiếng là Cố Chi Chương, hắn muốn mời nàng dùng bữa, bàn về chuyện đi ăn máng khác.

"Tôi đã trả lời rõ ràng với phòng nhân sự công ty anh rồi." Ôn Bình Hàn nói.

"Tôi biết, nên tôi muốn xin cô cho tôi thêm cơ hội nữa, tôi muốn nói chuyện riêng với cô." Cố Chi Chương cố chấp nói.

"Ngại quá, tôi đang đi công tác."

"Tôi biết hôm nay cô sẽ quay về."

"..." Chẳng trách đến giờ hắn mới liên lạc với cô dù đây là chuyện của tuần trước, hóa ra hắn đã biết rõ cô đang đi công tác.

Nếu không đồng ý lời mời của hắn, nói không chừng hắn sẽ bám không buông, chỉ còn cách đồng ý rồi đến lúc gặp mặt tính toán chuyện từ chối thôi.

Sau khi cúp máy, việc đầu tiên nàng làm là gọi cho Tạ Tri Phỉ: "Em nói cho Cố Chi Chương biết chuyện chị đi công tác sao?"

"Sao ạ?" Tạ Tri Phỉ ngạc nhiên: "Em không có, sao vậy chị?"

Ôn Bình Hàn kể lại chuyện vừa nãy cho cô, Tạ Tri Phỉ tức giận nói: "Hắn quen biết rất nhiều lãnh đạo cấp cao trong công ty chúng ta, nên rất dễ dàng tra ra tung tích của chị nếu muốn. Không thể tin được hắn lại ngựa quen đường cũ! Chị sẽ không đồng ý yêu cầu của hắn mà đúng không?"

"Chị đồng ý lời mời dùng bữa của hắn rồi, nhưng sẽ từ chối đề nghị tuyển dụng của hắn."

Tạ Tri Phỉ như uống được thuốc an thần, cười nói: "Được, em chờ tin tức của chị."

Chỉ có điều các nàng không nghĩ đến, ngay trước khi bữa ăn bắt đầu, Cố Chi Chương cũng gọi Tạ Tri Phỉ đến.

Trên bàn cơm, Ôn Bình Hàn và Tạ Tri Phỉ bốn mắt nhìn nhau, không khỏi khó chịu - đây mà là nói chuyện riêng hả?

Trên thực tế, Cố Chi Chương gọi Tạ Tri Phỉ đến là để tăng khả năng đàm phán. Vì đối phương luôn nghe lời hắn, cùng lắm là muốn một nhân viên từ chỗ của cô, chuyện đơn giản như vậy hẳn cô sẽ đồng ý. Khi Ôn Bình Hàn thấy đến sếp cũng đồng ý thì cũng sẽ về phe hắn.

"Cố ca, anh tìm em có chuyện gì không?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

Cố Chi Chương mỉm cười dịu dàng với cô: "Anh muốn nhờ em một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Anh thật sự rất thích cô Ôn, anh muốn dùng lương cao mời nàng đến tập đoàn Cố Thị, không biết em có đồng ý giao người cho anh không?"

"À, em không muốn."

Cố Chi Chương sửng sốt, khó tin mà hỏi lại: "Tại sao không?"

"Em vừa mới đến công ty, có rất nhiều chuyện còn cần người khác hỗ trợ, nếu để Ôn tỷ chạy mất rồi thì em biết ăn nói với pa pa như thế nào? Anh không hề quan tâm đến chuyện này đúng không?" Tạ Tri Phỉ tỏ ra ngây thơ hỏi.

Cố Chi Chương không ngờ cô sẽ thẳng thừng từ chối như vậy, hắn rất không quen, nghẹn một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi: "Nếu cô Ôn tự nguyện rời đi thì em còn phản đối không?"

"Sẽ không."

"Anh hiểu rồi." Cố Chi Chương lại khôi phục dáng vẻ tươi cười: "Cô Ôn thật sự không muốn gia nhập tập đoàn Cố thị sao? Chỗ chúng tôi đãi ngộ không thấp, con đường thăng tiến cũng rất tốt, ngành sản xuất này lợi nhuận cao hay thấp hẳn cô rất rõ."

"Tôi biết." Ôn Bình Hàn gật đầu: "Nhưng tôi không muốn gia nhập, ở Tề Thịnh cũng rất tốt rồi."

Cố Chi Chương lại ăn gáo nước lạnh, hắn không khỏi cảm thấy khó chịu, nên chuẩn bị dùng đòn tất sát, sử dụng thế đòn nhu tình, không ai có thể thoát khỏi hào quang nhu tình bá tổng của hắn.

Hắn gọi phục vụ, một bàn đầy đồ ăn lập tức được dọn lên, trong đó có rất nhiều món ăn Ôn Bình Hàn thích. Đây là kết quả điều tra bí mật của hắn, điều tra về mọi thứ nàng thích.

*Lời của Editor: Tên này stalk Ôn Bình Hàn mọi lúc mọi nơi, từ sở thích đến công tác? Thật đáng sợ...

Nhân dịp này, hắn thậm chí còn yêu cầu riêng hai phần kem làm tráng miệng.

Bữa ăn cũng coi như trọn vẹn, Ôn Bình Hàn và Tạ Tri Phỉ mỗi người dùng một phần kem tráng miệng.

Cố Chi Chương luôn miệng nói về lợi thế của công ty mình, bỗng Tạ Tri Phỉ lên tiếng: "Chị đang ăn vị gì vậy?"

"Dâu tây."

"Của em là vị trà xanh, em thấy vị dâu tây sẽ ngọt hơn, em có thể nếm thử một chút không?" Tạ Tri Phỉ hỏi.

"Chị ăn qua rồi."

"Không sao, em không ngại đâu." Tạ Tri Phỉ nghiêng sang, nếm thử vị kem Ôn Bình Hàn đang ăn: "Ưm ~ ngọt thật ~"

Cố Chi Chương: "..."

Hai người lại tiếp tục ăn kem, Tạ Tri Phỉ thậm chí còn thúc giục hắn: "Cố ca còn điều gì muốn nói không?"

Cố Chi Chương lại bắt đầu nói, chủ đề trải dài từ chính sách quốc gia đến triển vọng của ngành cho đến kế hoạch phát triển sự nghiệp cá nhân. Logic tỉ mỉ và ngôn ngữ hóm hỉnh, tạo cảm giác như đang tham dự một buổi thuyết trình, không chỉ Ôn Bình hàn chăm chú lắng nghe, ngay cả Tạ Tri Phỉ cũng chăm chú lắng nghe một lúc, cảm thấy khá đồng tình.

Cố Chí Chương thấy các nàng liên tục gật đầu, nên mỉm cười hỏi cả hỏi: "Mọi người thấy thế nào?"

"Cố ca rất biết ăn nói nha, thật làm em ngưỡng mộ, chẳng bù cho em, em chỉ có tấm lòng mà thôi." Tạ Tri Phỉ ủ rũ nói, tỏ ra vẻ ghen tị và chán nản.

"Không sao đâu, tấm lòng của em là quá đủ với chị." Ôn Bình Hàn an ủi cô: "Em yên tâm, chị vẫn sẽ tiếp tục sát cánh cùng Tề Thịnh."

Cố Chi Chương: "..............."

Cái gì? Chỉ cần tấm lòng là đủ hả!?

==============

*Lời của Editor: Là ai rung động trước...?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui