Nữ phụ trà xanh không muốn làm thế thân!!!

 
Nguyên Nguyên là một nha hoàn.
 
Mà mọi người biết đấy, cái gọi là vận mệnh của nha hoàn, bình thường đều bị chủ tử nắm giữ trong tay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên khi Nguyên Nguyên đi đến phòng Tam công tử vào đêm khuya, múa một điệu thoát y kiều diễm cho hắn xem để thúc đẩy cái chết cho mình, não nàng đã bổ ra được hơn 108 cách chết cho bản thân.
 
Có lẽ trước khi chết, nàng có thể suy xét lui lại hôn sự của mình với Đại Căn ca.
 
Đương nhiên không phải nàng ghét bỏ Đại Căn ca xuất thân ti tiện, chỉ là một mã nô. Nguyên nhân là bởi vì Nguyên Nguyên biết Đại Căn ca sau này sẽ về quê nhà của hắn để giết heo, thành công chuyển mình thành một đại ca đồ tể.
 
Đi theo hắn về quê rồi kết hôn sinh hoạt, ngày sau tất nhiên không cần lo chuyện ăn mặc.
 
Nhưng pháo hôi Nguyên Nguyên hiển nhiên không vừa lòng với chuyện không lo ăn mặc hàng ngày, điều nàng muốn là được mặc vàng đeo bạc, sống cuộc sống hào môn cẩm y ngọc thực.
 
Mà trước mắt Nguyên Nguyên là người hiện đại mới vừa xuyên túi da của nhân vật pháo hôi này, nàng tất nhiên không sẵn sàng đi hết cuộc đời của nguyên chủ.
 
Nàng không chuẩn bị kế thừa vận mệnh pháo hôi, cũng không có ý định chuẩn bị lấy chồng giống nguyên chủ.
 
Quan trọng nhất chính là, hiện tại Nguyên Nguyên đang có ý đồ lừa Đại Căn ca, dựa vào Đại Căn ca thuần phác thành thật mà đội nón xanh cho hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhìn chén rượu với biểu tình hơi nghiền ngẫm của tam công tử, Nguyên Nguyên ngẩng đầu 45 độ, thật sâu sắc mà buồn rầu vì mình một phen.
 
Thật ra thế giới này là một quyển tiểu thuyết.
 
Cũng giống như rất nhiều nhân sĩ xuyên không khác, trước khi xuyên thư, Nguyên Nguyên đã đọc qua một quyển tiểu thuyết tên là《 Cưỡng quyền đoạt tình 》.
 
Mới nghe tên là đã thấy rất kích thích.
 
Ít nhất thời điểm ánh mắt đầu tiên của Nguyên Nguyên lướt qua, nàng đã cho rằng đây là một cốt truyện hoàn toàn nghiêng về việc nam chính cưỡng bách nữ chính, ngược luyến tàn tâm, là tiểu thuyết dù không thể nhìn thấy cũng có thể kích thích nhân tố adrenalin trong cơ thể tăng mạnh.
 
Nhưng sau khi thức đêm đọc xong hết, Nguyên Nguyên mặt vô biểu tình tắt di động đi ngủ lúc rạng sáng 3:30. Cmn không ngờ nàng lại đọc phải một quyển tiểu thuyết về quá trình vô năng của nam chính.
 
Hiện nay lưu hành một đống các thể loại nam chính, giữa các thể loại đó xuất hiện một thể loại nam chính vô năng, coi như một luồng gió mới độc đáo tươi mát, mỗi lần có nhu cầu gì đều cần phải hạ dược mới có thể bột phát hoocmon nam.
 
Những truyện bình thường đều là nam chính bá vương cưỡng đoạt quý nữ, sủng thiếp kiều thê nhiều không đếm xuể.
 
Đáng tiếc, hắn có tâm bá vương, nhưng không có lực của bá vương.
 
Cho nên cứ thế về sau, nam chính mang cung tên nhưng lại khiếm khuyết khả năng bắn cung nên tạo thành tính cách ngày càng cực đoan thô bạo, hỉ nộ vô thường.
 
Cho đến tận khi hắn gặp lại nữ y cũng chính là nữ chính, đánh bậy đánh bạ kê sai cho hắn vài loại dược, vô tình trúng độc dương giúp hắn áp đảo nữ chính có thể chất thuần âm, nháy mắt lại có thể lên được.
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Thứ cho nàng nói thẳng, đây căn bản không phải là vấn đề có năng lực bá vương hay không bá vương, đơn giản là do thận không tốt thôi?
 
Nhưng hiện tại Nguyên Nguyên cũng không rảnh nhọc lòng vì hai nhân vật chính.
 
Nhóm vai chính lúc nào chả có hào quang vai chính, nhảy vực cũng có thể phi thăng. Còn làm pháo hôi như Nguyên Nguyên nàng, không chỉ cần phải hãm hại vai chính mà còn có tác dụng làm nền cho truyện.
 
Nguyên Nguyên pháo hôi trong cốt truyện, không thể thiếu đi điểm sáng nhất này.
 
Thậm chí sau này trở thành thế thân của nữ chính, đến khi nữ chính trở về còn âm mưu bắt cóc nữ chính tới vực sâu, ép buộc nam phụ si tình độc ác phải chọn một.
 
Đối mặt với đề bài cho không điểm như vậy, người cho dù phụ vạn người trong thiên hạ cũng không phụ nữ chính như nhị hoàng tử tàn nhẫn độc ác tất nhiên là mày không nhíu chọn lựa nữ chính.
 
Sau đó pháo hôi Nguyên Nguyên trượt chân ở mép vực, đi đến cuối đoạn đường của nhân vật có tác dụng làm nền, quang vinh kết thúc cuộc đời của pháo hôi.
 
Nhưng trước mắt, Nguyên Nguyên còn đang ở thời điểm bắt đầu con đường nữ phụ độc ác.
 
“Nguyên Nguyên, điệu nhảy này, thật sự rất khó sao?”
 
Khuôn mặt của Tam công tử ôn nhuận, khí chất ôn nhu, hắn cong khóe môi, lộ ra khuôn mặt điển hình hài hòa dịu dàng tươi cười.
 
Phảng phất như không phải Nguyên Nguyên tới khiêu vũ thoát y cho hắn xem, cũng không phải câu dẫn hắn, mà chỉ đơn giản là cảm thấy hắn bận rộn cả một ngày khá mệt mỏi, thấu hiểu nhân tâm nên cởi quần áo để hắn chiêm ngưỡng thư giãn tâm tình.
 
Không hổ là người dẫn đầu nhóm ca ca của nữ chính.
 
Vị tam ca này có một hệ thống tẩy não chính mình hoàn chỉnh, hoàn toàn không cần Nguyên Nguyên giải thích tại sao nửa đêm lại chạy tới đây múa cho hắn xem, múa thì múa, thậm chí còn muốn cởi quần áo để bày ra cơ thể mê người của thiếu nữ.
 
Tay áo màu đỏ quả hạnh của váy sa mỏng theo cánh tay trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn như củ sen.
 
Nguyên Nguyên giữ nguyên tư thế giơ cánh tay, tay chân có run rẩy một lúc, trên trán trắng nõn cũng thấm ra một lớp mồ hôi như hạt châu.
 
“Đúng là…… có hơi khó.”
 
Nếu chỗ này có một cái ống thép, có lẽ nàng có thể cho hắn thấy một đoạn quỷ đu cột.
 
Bất quá cũng không sao, nữ nhân thế kỷ mới có thể không biết múa, nhưng không thể không biết vài bài nhảy thể dục.
 
Dưới cái nhìn chăm chú của tam công tử, da đầu Nguyên Nguyên tê dại, nàng giãn cánh tay ra một chút, tiếp tục nhảy bằng một đoạn tập thể dục theo nhịp.
 
Lúc nhảy xong, đầu tóc mỹ nhân hỗn loạn, mồ hôi thơm đầm đìa phủ kín nửa bờ vai lộ ra như ngọc, một đoạn cổ trắng tinh tế hiện ra.
 
Nàng khẽ nhếch cái miệng nhỏ hồng nhuận thở dốc không ngừng, ngay cả tia sáng trong mắt cũng vì vận động quá độ mang theo vài phần mê ly, tiện thể làm hàng mi dài uốn khúc nhẹ nhàng run rẩy.
 
Làm một mỹ nhân trà xanh có diện mạo trời sinh, nhất cử nhất động của Nguyên Nguyên đều có vẻ vô tội nhu nhược, chọc cho người ta thương tiếc.
 
Khóe môi Tam công tử vậy mà lại cong lên, buông xuống chén rượu trong tay, “Bạch bạch bạch” cho Nguyên Nguyên màn vỗ tay tán thưởng.
 
“Nguyên Nguyên nhảy thật đẹp.”
 
Nguyên Nguyên đầu váng mắt hoa thiếu chút nữa không tìm thấy phương hướng chính xác.
 
Chủ nhân trước đây của thân thể này chuyên môn nghiên cứu làm thế nào để có được thân thể kiều diễm nhu nhược dễ ngã, thế nên nàng mới nhảy được  nửa bộ thể dục theo nhịp hai chân đã bắt đầu run lên, một bộ dáng như vừa mới chịu chà đạp quá sức.
 
Ánh mắt Tam công tử trầm xuống, nói với Nguyên Nguyên: “Trời tối rồi, Nguyên Nguyên.”
 
Đúng vậy, trời tối rồi.
 
“Vậy…vậy ngày mai nô tỳ lại đến?”
 
“Được nha, buổi tối ngày mai, không gặp không về.”
 
Ý cười ở khóe môi Tam công tử càng sâu
 
Nguyên Nguyên lại không quên hắn chính là một người có chứng muội khống thật nặng.
 
Tam công tử mắc chứng muội khống, muội muội đó cũng chính là nữ chính nguyên tác Ninh Lan Sở.
 
Sau này việc Nguyên Nguyên trở thành thế thân, tam công tử cũng góp không ít  công sức.
 
Nàng khoác áo ngoài nha hoàn đơn bạc của mình lên người, run rẩy mặc vào, run run ra khỏi viện Bách Hoa của tam công tử.
 
Chậc, tên gì mà lấy giống y chang hoa lâu, giống như là nữ nhân nào cũng có thể tới đùa hắn một chút, nghĩ tới cũng thấy giống lắm.
 
“Ngươi nói cái gì?!”
 
Người không cẩn thận lỡ đem lời trong lòng nói Nguyên Nguyên: “……”
 
Nhưng mà……
 
Cái đường nhỏ đen nhánh này rõ ràng đến một người cũng không có mà.
 
Chẳng lẽ là…… là quỷ?
 
Nguyên Nguyên hoảng sợ giật mình một cái, nàng chậm rì rì quay đầu lại nhìn một lần, sau đó xác định lại xem tiểu thuyết mình đọc lúc trước có thuộc thể loại thần quái không.
 
“Ai…… Là ai đang nói chuyện?”
 
“Tiện tì, ngươi dẫm lên người ta!”
 
Ngữ khí người nọ lại tăng thêm cấp độ giận dữ.
 
Nguyên Nguyên giật giật lòng bàn chân, phát hiện chính mình đang dẫm lên một khối thịt mềm như bông.
 
Nàng chỉ nhẹ nhàng nghiền một chút, thanh âm thảm thiết của đối phương liền trở nên đau đớn hơn.
 
Nguyên Nguyên vội vàng bỏ chân ra, nương vào ánh trăng chiếu trên mặt đất thăm dò, thấy trên mặt đất có một nam tử ăn mặc y phục đen tuyền đang nằm.
 
Không trách được nàng.
 
Buổi tối ăn mặc đen thùi lùi, còn nằm ngay giữa đường giữa lối, nàng muốn không dẫm lên hắn mới là khó.
 
Chỉ là ngay lúc nàng dịch chân ra, vị huynh đài này lập tức co lại như con tôm cái eo gập lên, đôi tay bưng kín hạ bộ.
 
Nguyên Nguyên chột dạ cuộn tròn ngón chân một chút.
 
Khó trách vừa rồi chân nàng cảm thấy mềm mại như vậy.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui