Nhặt miếng thức ăn rơi trên mặt đất lên để ăn, trong khoảnh khắc đó nhị hoàng tử điện hạ lại cảm thấy rất bối rối.
Với cuộc sống cẩm y ngọc thực của hoàng tử, hắn căn bản chưa từng tiếp xúc với thứ đồ vật khó ăn như vậy bao giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù hương vị không được ngon, nhưng khi đói khát, thức ăn vẫn trở nên đặc biệt hấp dẫn và ngon miệng.
Cho dù là thuốc không dễ uống, nhưng hắn cũng rất rõ ràng việc thuốc thì đắng, còn bánh hoa mai thì ngọt.
Tóm lại là chưa bao giờ hắn nghĩ tới trên đời này lại còn có một loại thức ăn có thể bị cái miệng này từ chối như vậy.
Vì vậy, hắn thực sự cảm thấy mờ mịt không biết phải làm sao.
Hắn thậm chí hoàn toàn không có mong muốn nhặt món ăn quý hiếm này lên để ăn thêm một lần nào nữa.
Đối với một người bị độc khơi lên ham muốn ăn uống không thể tự kiềm chế như nhị hoàng tử mà nói, đây thực sự là một trải nghiệm hiếm thấy trong đời.
Hắn thử cắn miếng thứ hai, nhưng hương vị kỳ lạ khác thường này lại khiến đầu lưỡi của hắn chống cự dữ dội, vô tình đẩy món điểm tâm ra khỏi miệng lần nữa.
Khi miếng điểm tâm thứ hai rơi xuống mặt đất, Nguyên Nguyên bắt đầu cảm thấy đứng ngồi không yên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ăn không ngon sao?”
Nàng không phải không muốn thử nếm, nhưng sau khi làm được hai miếng thành công, nàng cũng không thể ăn thử một miếng nữa, vì sau đó chính nàng cũng không thể làm thêm được.
Thiếu niên mím môi, “Ăn ngon.”
Hắn dứt lời, lại bổ sung một câu, “Nhưng mà lần sau đừng làm lại nữa.”
Nguyên Nguyên: “……”
Hắn cũng thật lễ phép……
Đối mặt với một chiếc bánh hoa mai còn nguyên và một chiếc bánh hoa mai đã bị cắn mất hai miếng, Nguyên Nguyên vẫn quyết định tin tưởng vào lời của Đại Căn ca.
Thật ra nàng cũng đã đoán được.
Nhìn lại thiếu niên vừa mới bị kích thích khó chịu đến mức đầu lưỡi phải phun ra hai miếng vừa ăn, nàng nghĩ hắn thật sự không thể tiếp tục ăn nữa nhưng lại cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng không biết phải làm sao.
Để tránh làm đối phương rơi vào tình huống xấu hổ như vậy nữa, Nguyên Nguyên cảm thấy hiện tại không khí rất tốt, nghĩ rằng đề cập đến vấn đề hôn sự với Đại Căn ca có lẽ cũng đúng lúc.
Nàng thanh giọng, nói với thiếu niên đối diện một tiếng, “Đại Căn ca.”
Thiếu niên nâng nhẹ lông mày, từ từ quay mặt về phía nàng, đôi mắt đen nhánh ướt át nhìn thẳng vào nàng.
Nguyên Nguyên gian nan vuốt xuôi ngực mình.
Hắn có đẹp quá không ……
“Thì là……”
Nàng liếm liếm môi. Hai chữ từ hôn đã ở bên miệng.
“Mau ăn hết điểm tâm ta làm đi.”
Nàng lung tung nói: “Đây là thành quả ta cực khổ làm suốt một canh giờ đấy!”
Biết một canh giờ là bao lâu không?
Một canh giờ ở đây so với xã hội hiện đại là hai giờ đấy!
Nàng nhìn thấy hắn rõ ràng rất đói bụng, đừng có ngại ngùng như vậy nữa được không?
Biểu tình của thiếu niên rõ ràng rất kháng cự.
“Không ăn hết, thì huynh phải mời ta ăn cơm!”
Đây là một trong những quy tắc bá vương mà bạn cùng phòng thường xuyên áp đặt lên Nguyên Nguyên ở xã hội hiện đại.
Bạn cùng phòng nàng vì muốn làm món ăn ngon cho bạn trai, nên lúc nấu ăn thường đem những người khác ra thử nghiệm. Hơn nữa, trong tháng các bạn nữ khác mà còn tiền, cậu ta cũng lợi dụng lúc khó khăn để mượn mẽo, từ đó thực hiện hành động thiếu đạo đức và tàn nhẫn như bắt người khác ra thử nghiệm đồ ăn kia.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc không cần phải trở về cảnh tượng cực kỳ tàn ác của ngày đó, Nguyên Nguyên liền… suýt nữa bật cười ra tiếng heo kêu.
Mặc dù tách rời khỏi bạn cùng phòng cũng rất khó khăn, nhưng cuối cùng không còn phải chịu đựng ngày nào cũng phải ăn mấy món tồi tệ với tình trạng căng thẳng kéo dài nữa.
Trong khi âm thầm cười nhạo những món ăn dở ẹc của bạn cùng phòng, rõ ràng nàng không hề có chút tự nhận thức nào về tài năng nấu ăn của mình.
Nhưng mà ánh mắt của thiếu niên trước mắt lại bắt đầu phủ đầy u ám.
Thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng cô độc, mỗi khi ánh mắt trở nên lạnh lẽo thì cả khuôn mặt như bị bao phủ bởi lớp băng sương, khiến người khác chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy sợ hãi.
Tuy nhiên, yêu cầu này thì…
Đổi với người thường, thì việc này đương nhiên không đáng là cái gì.
Nhưng trước mắt, nhị hoàng tử điện hạ lại giống như một con thú dữ cực đoan, dám yêu cầu hắn nhường phần ăn của mình, hậu quả chắc chắn rất khó có thể thừa nhận.
Thiếu nữ vừa ngây thơ lại thiếu hiểu biết rõ ràng không biết rằng mình đang trêu chọc một con quái vật đáng sợ như thế nào…
Phạm Thoan tránh ở một bên nháy mắt âm thầm giảm nhẹ hô hấp, không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt.
Nàng cũng dám…… dám kêu nhị hoàng tử mời nàng ăn cơm?
Ai cũng có những giới hạn không thể chạm đến hoặc chuyện nào đó không bao giờ muốn đề cập, những lời vừa rồi của Nguyên Nguyên lại vừa vặn chạm vào giới hạn nguy hiểm nhất của nhị hoàng tử điện hạ.
Phạm Thoan tiếc nuối nhìn Nguyên Nguyên một cái, tiếc cho nàng vì vừa may mắn sống sót qua lần ám sát vừa rồi, giờ lại lần nữa phải đối mặt với sự đếm ngược của sinh mệnh.
Thiếu nữ vẫn hồn nhiên không nhận thức được tình hình, tỏ ra kiêu ngạo và ương ngạnh, đưa đôi tay mềm mại đến nỗi như thể chỉ cần nhéo nhẹ là sẽ vỡ vụn, đặt đĩa thức ăn trước mặt nhị hoàng tử điện hạ một cách trang trọng.
“Ăn, hay, không, ăn ——”
Đại ma đầu nguy hiểm lãnh khốc có khí lạnh tỏa ra bốn phía: “……”
“Được.”
Cái gì?
Nàng nhìn thiếu niên trong giây lát, hắn giống như một con công xòe đuôi rực rỡ, bỗng nhiên uể oải thiếu sức sống, lông mi rũ xuống, nhẹ nhàng thở ra những lời đó.
Nguyên Nguyên còn có chút mờ mịt.
Là sao? Được cái gì?
Cho đến khi Nguyên Nguyên hiểu được, thiếu niên đồng ý cái yêu cầu không ăn thì phải mời ăn của nàng.
Nguyên Nguyên cười gượng hai tiếng.
Nàng chỉ nói giỡn thôi mà.
Nàng lại không phải không biết hắn thê thảm biết bao nhiêu.
Đến ăn hạt dưa còn không nỡ nhả vỏ ra, chẳng phải là đã nghèo khổ đến tận nhà rồi sao?
Hắn làm gì có tiền mà mời nàng ăn cơm?
Quan trọng nhất là, dù nhị hoàng tử điện hạ có đồng ý yêu cầu của nàng, nhưng mà lại chọn từ chối ăn đồ do chính tay nàng làm, vậy thì thực sự sỉ nhục tay nghề của nàng quá!
Nguyên Nguyên vẫn không từ bỏ ý định muốn thử xem món ăn đó khó ăn đến mức nào, nhưng thiếu niên không chút do dự đứng dậy mang món ăn ra khỏi phòng. Để lại nàng đứng đó cảm thấy lúng túng còn các thuộc hạ thì ngạc nhiên không biết phải làm gì.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt Phạm Thoan chết lặng mà chọc chọc một ám vệ phụ cận, hỏi hắn: “Nhị hoàng tử điện hạ vừa mới nói gì đó?”
“Điện hạ nói, nói muốn…… Muốn mời nàng ấy ăn cơm.”
Thanh âm ám vệ cũng đang run rẩy.
Phạm Thoan vùi đầu lau mặt, trong lòng không khỏi chân thành nghi ngờ: Thật sự món ăn đó khó ăn đến mức vậy nào?
Nếu không phải do điểm tâm mà nhị hoàng tử đã chạm qua thì bọn họ không được phép chạm vào, thì Phạm Thoan đã nhịn không được nhặt lên nếm thử.
Có thể được một chủ tử cao quý thiết đãi một bữa thì vinh dự phải lớn lao đến mức nào?
Nếu để Niên Cao biết, có lẽ hắn cũng sẽ giống như các huynh đệ khác, mong ước được nhị hoàng tử mời ăn cơm một lần.
Là một trong những người phụ tá quan trọng nhất của nhị hoàng tử điện hạ, Phạm Thoan cảm thán sâu sắc cảm xúc trong khoảnh khắc này.
Bên này thiếu niên đội sương gió đưa Nguyên Nguyên ra hậu viện, càng đi con đường càng trở nên vắng vẻ hơn.
Hắn nói muốn mời nàng ăn cơm, thái độ nghiêm túc không giống như nói giỡn.
Vẻ ngoài cẩn trọng và nghiêm túc của thiếu niên làm Nguyên Nguyên càng thêm thiếu tự tin, thậm chí cảm thấy ngày càng chột dạ.
Bản thân hắn còn ăn không đủ no bụng, nàng còn vô tình đùa như vậy, có phải với hắn mà nói thì rất quá đáng hay không?
Nhớ lại trường hợp của kiểu bạn trai thời đại học, ví dụ anh ta không mời được bạn gái xinh đẹp và giàu có của mình đến nhà hàng sang trọng để ăn như những nam sinh khác, đột nhiên một ngày bạn gái lại muốn hắn mời đến ăn, nhưng sau đó lại từ chối, rồi khóc lóc thảm thiết đưa ra yêu cầu chia tay, lúc đó tâm trạng của người đó chắc chắn sẽ bị tổn thương vỡ nát như thủy tinh pha lê.
Cho nên bây giờ mà nàng nói không ăn nữa thì hắn có cảm thấy bị xúc phạm tới lòng tự trọng mẫn cảm yếu đuối không?
Nguyên Nguyên rối bời suy nghĩ, tưởng tượng đến kết cục vừa thê thảm vừa cô độc suốt cả đời của Đại Căn ca, ngực nàng lại cảm thấy như bị một viên đá nặng đè lên, tràn ngập cảm giác nghẹn ngào.
Tuy rằng những nhân vật này đều ở trong sách, nhưng trên thực tế hắn cũng không phải là đồ vật gì hư ảo.
Nguyên Nguyên nhìn thấy hắn bị thương, bị người vây đánh, rồi bị chảy máu, còn cả tám khối bụng của hắn nữa… Tóm lại, hắn thực sự là một con người đang sống sờ sờ, có máu có thịt.
Trước đây, lần đầu Nguyên Nguyên nhìn thấy hắn, nàng đơn thuần chỉ coi hắn như một NPC không có bất kỳ cảm xúc hay tri giác nào.
Ở xã hội hiện đại, chỉ mới thấy người khác té ngã Nguyên Nguyên đã không nhịn được mà tiến lên giúp đỡ. Nhưng ở thế giới này, mặc dù thấy hắn bị khi dễ liên tục trong hai ngày đầu, nàng lại không thể đưa tay ra giúp đỡ.
Hiện tại nhớ lại, Nguyên Nguyên khi đó căn bản không xem hắn như một con "người" theo đúng nghĩa.
Cái này có lẽ chỉ một trò chơi nào đó, nhưng ai quy định trong trò chơi thì “Người” không thể có được tình cảm và lý tưởng?
Khi cảm giác xấu hổ lên đến đỉnh điểm, Nguyên Nguyên nhẹ nhàng kéo góc áo của thiếu niên.
“Tới rồi.”
Trước khi Nguyên Nguyên mở miệng, thiếu niên đã mở miệng nói chuyện với nàng.
Nguyên Nguyên nhìn xung quanh cảnh vật hoang tàn vắng vẻ xung quanh, sự nghi hoặc sâu sắc ngay lập tức thay thế cảm giác xấu hổ vừa nảy sinh.
"Cái này là đến rồi sao?"
Ngay cả bàn ghế cũng không có, nơi này đâu giống như một chỗ để mời khách ăn cơm?
Góc tường khô héo đầy cỏ dại chết, ánh mặt trời hàng năm không thể chiếu tới những nơi đầy khói mù u ám này, còn có một ít đồ vật cũ kỹ, như là rác rưởi nằm vương vãi ở trong góc.
Ngay cả trên mặt đất cũng đầy gạch đá bị vỡ vụn rơi rớt xuống, phủ đầy rêu xanh.
Nguyên Nguyên cẩn thận quan sát xung quanh, cảm giác mọi thứ đều rất giống với miêu tả của một nơi trong sách, địa phương vứt xác yêu thích của đại ma vương.
Nguyên Nguyên: “……”
Nàng sai rồi, nàng không nên nói đùa với hắn.
“Việc này……”
Bây giờ thừa nhận lỗi lầm còn kịp không?
Nhìn thấy mặt Đại Căn ca không có biểu cảm, Nguyên Nguyên cuối cùng cũng cảm nhận được một tia lạnh lẽo và nguy hiểm khiến sống lưng nàng lạnh toát.
Không thể nào không thể nào không thể nào……
Chẳng lẽ chỉ vì bắt mời một bữa cơm, hắn liền giết người diệt khẩu luôn?
Nguyên Nguyên đột nhiên nghĩ đến những hiện trường người ăn thịt người tàn khốc nhất trong lịch sử.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, đôi môi thì hồng răng thì trắng, thường thì những người có vẻ ngoài như vậy sẽ không làm những việc như thế đâu… đúng không?
Nguyên - với quan điểm theo đuổi các chi tiết nhỏ và kỹ năng quan sát cẩn thận - Nguyên, cảm thấy việc điều tra này vẫn rất đáng tin cậy.
Nhưng mà…… Hắn ăn cắn hạt dưa còn không nhả vỏ.
Cuối cùng, một ý niệm này trong đầu Nguyên Nguyên khiến nàng rơi vào trạng thái im lặng đầy quái dị.
Nguyên Nguyên quyết định không nói giỡn với hắn nữa, nhanh chóng làm rõ ý định về việc từ hôn của mình với hắn.
“Đại Căn ca……”
Thiếu niên đưa lưng về phía Nguyên Nguyên, dáng người mảnh khảnh cao dài cực kỳ đẹp mắt, giống như một cây trúc xanh trong vườn, thanh tú và tinh tế, toát lên vẻ tuấn tú đến kỳ lạ.
Gió nhẹ làm lay động góc áo của hắn, dù nghe thấy âm thanh của Nguyên Nguyên nhưng hắn vẫn không chú ý đến.
Đi đến góc tường nơi có đôi đầu gỗ, thiếu niên ngồi xổm xuống. Sau đó, từ một góc xó xỉnh Nguyên Nguyên thấy hắn móc ra một cái…
Sọt rác?
Nguyên Nguyên đang chuẩn bị cất bước bỏ trốn:???
Đó không phải là dao phay, không phải độc dược, cũng không phải là viên gạch dùng để đập chết nàng.
Mà là một cái thùng rác hỏng hóc, có vẻ như còn không đáng tin cậy?
Thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu nhìn cái thùng rác hỏng hóc của mình, rồi cực kỳ lãnh đạm lục lọi bên trong, lật đi lật lại nhiều lần.
Cuối cùng, hắn lấy ra một món đồ mà hắn tự nhận là còn có thể sử dụng được.
Hắn chần chừ thật lâu, cuối cùng vẫn nâng lên món đồ nhỏ dài màu đen trong tay, rồi nhìn Nguyên Nguyên.
“Ăn cái này?”
Thiếu niên rất có phong độ mà hỏi người nữ nhân duy nhất ở đây trước, Nguyên Nguyên.
Nhìn miếng đùi gà giống như đã bị ai đó cẩn thận gặm qua một miếng, Nguyên Nguyên cảm thấy vô cùng chấn động.
Thường thì vẻ đẹp thảm thương của nhân vật sẽ tạo ra ấn tượng mạnh mẽ cho khán giả, mấy năm gần đây, bất kể là nhân vật phụ hay chính đều hay hướng tới mấy hoàn cảnh thảm thương bi đát.
Nhưng… cũng không cần thảm đến mức phải đi tìm thức ăn trong thùng rác chứ???
Hai chữ từ hôn đã tới bên miệng, khóe mắt Nguyên Nguyên ướt át, lại yên lặng nuốt trở vào trở lại.
Editor: Mắc cừi bả quá :)))