Nữ phụ trà xanh không muốn làm thế thân!!!

 
Trong gió mang đến mùi máu tanh rất nhạt.
 
Úc Li Lương chậm rãi đi dọc theo góc tường đến rìa con sông nhỏ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu thiếu niên ngồi xổm bên bờ sông, bất ngờ thọc thẳng năm ngón tay trắng nõn xuống nước, con cá bị bắt ngay lập tức kết thúc sự sống.
 
Thân cá dính nhớp tanh hôi, vảy cá cũng rách nát te tua.
 
Nhưng ánh mắt của hắn lại lặng lẽ dán chặt vào bụng con cá, nơi đó có một vết máu uốn lượn đang chảy dài.
 
Thiếu niên liếm liếm răng hàm, con ngươi tối tăm hơi co rút lại.
 
Cơn đói khát khơi dậy ham muốn khiến hắn cảm thấy lý trí của mình đang dần bị xói mòn.
 
Cho đến khi cổ tay của hắn bị người dùng lực đè lại.
 
“Điện hạ……”
 
Phạm Thoan xuất hiện kịp thời cạnh thiếu niên, khẽ nhắc, "Bây giờ về cung... vẫn còn kịp."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ít nhất trong cung, thiên tử đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho hắn.
 
Úc Li Lương chỉ nắm chặt con cá chết trong tay nhưng không có thêm hành động nào khác.
 
Khi mùi tanh ghê tởm kia hoàn toàn được tiêu hóa trong lòng, hắn mới từ từ buông tay, để mặc con cá chết lật bụng trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
 
“Không cần.”
 
Ở nơi này, chẳng phải những người đó cũng đã đặc biệt chuẩn bị sẵn mọi thứ cho hắn sao?
 
Cái khu vực đặc biệt được chế tạo cho quái thai, chính là nơi hắn và Châu Châu đã sống cùng nhau.
 
Có người tràn ngập ác ý, có người có tâm lý tìm kiếm cái lạ, rốt cuộc không biết có bao nhiêu người muốn xem thử gương mặt của ác quỷ ở nhân gian này sẽ đáng sợ đến mức nào?
 
Không biết trong đó có thể có bẫy rập hay không. Nhưng đối với người bình thường, không ai muốn mạo hiểm mà không có lý do rõ ràng nào.
Nhưng ý nhị hoàng tử đã quyết.
 
Mà Phạm Thoan cũng chưa bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của chủ nhân.
 
========================
 
Nhóm vũ cơ ở Bách Hoa viện đang múa một vài điệu mới đã chuẩn bị kỹ càng để Ninh Tam công tử thưởng thức.
 
Mỗi mỹ nhân, dù không thể gọi là quốc sắc thiên hương, nhưng đều có vẻ đẹp duyên dáng với ánh mắt quyến rũ riêng.
 
Ninh Già cầm chén rượu, khóe môi ẩn chứa tươi cười, nhưng lần này lại có chút thất thần.
 
Hắn coi có vẻ say mê, nhưng nghi ngờ trong lòng lại càng ngày càng lớn. 
 
Rốt cuộc, thiếu nữ kia không đúng ở chỗ nào?
 
Cho đến khi người hầu bên ngoài vào phòng thì thầm vài câu vào tai hắn.
 
Ninh Già cảm thấy hơi kinh ngạc.
 
Quả thật thực sự không thể ngờ, chuyện này còn có liên quan đến nhị hoàng tử...
 
Mặc dù nhị hoàng tử luôn xuất quỷ nhập thần trong phủ, không có ai dám tiếp cận, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không để lại chút dấu vết nào sau khi có hành động, không ngờ chuyện này lại có liên quan đến hắn.
 
Có lần người hầu có đôi mắt tinh tường bắt gặp một nha hoàn bạo gan dám tiếp cận nhị hoàng tử.
 
Người nha hoàn đó chính là Nguyên Nguyên.
 
Ninh Già lập tức ngẩn ra một chút, những điểm trước đây chưa nghĩ ra lập tức trở nên rõ ràng.
 
Thì ra là như vậy à.
 
Hắn không thể không khẽ cười ra tiếng, cảm thấy buồn cười vì đã lãng phí suy nghĩ suốt mấy ngày qua.
 
Là vì đã tìm ra lý do, có mục tiêu càng cao quý vinh hiển, nên bây giờ không còn xem trọng những công tử nhỏ bé trong Quốc Công phủ nữa?
 
Nghĩ vậy thì hắn không còn thấy khó hiểu khi nàng đột nhiên có sự “biến hóa” kỳ lạ như thế nữa.
 
Khi xác nhận Nguyên Nguyên vẫn là nha hoàn tham lam vô độ như trước, Ninh Già mới cảm thấy lòng mình bình tĩnh trở lại phần nào.
 
Nếu không, hắn sẽ cảm thấy rất quái lạ.
 
Giống như những ngày gần đây, vì thấy nàng có quá nhiều điều không đúng, hắn cực kỳ muốn đưa nàng đến trước mặt, không ngừng thăm dò tra hỏi nàng.
 
May mắn là hắn đã kiểm soát được ý nghĩ kỳ quái này để chờ đợi được một lời giải thích hợp lý.
 
Cảm giác mơ hồ trong lòng hắn ngay lập tức trở nên thoải mái. Hắn lần nữa rót đầy ly rượu, ngữ khí khoan dung nói, “Có sự phân biệt trên dưới là điều thường tình trong cuộc sống…”
 
Sai đó Ninh Già đánh giá từng vũ cơ một.
 
Dù những vũ cơ đó về bề ngoài thì nhiều hay ít cũng có điểm tương đồng với Sở Nhi, nhưng không ai có thể giống Nguyên Nguyên, mang đến cảm giác quen thuộc từ tận xương tủy.
 
Đây cũng là lý do thực sự khiến hắn nhìn trúng Nguyên Nguyên
 
Hắn khẽ mỉm cười thì thầm, “Khi nàng nhận ra thế giới bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, nàng sẽ hiểu ai mới là chủ nhân thật sự mà nàng có thể dựa vào.”
 
Ninh Già yêu cầu Nguyên Nguyên suy xét trong ba ngày, một ngày cũng không cho phép vượt quá.
 
Khi Nguyên Nguyên được đưa qua, thì đây đã là lần thứ ba Ninh Già pha trà cho nàng.
 
Nguyên Nguyên nhìn Ninh Tam công tử rót đầy nước trà cho nàng, cảm thấy cách đối xử của hắn với nàng so với những người thân cận khác trong sách không có gì đặc biệt lắm.
 
Còn điều khác biệt giữa nàng và những người khác là nước trà của nàng thỉnh thoảng sẽ có thêm vài hương liệu.
 
“Nguyên Nguyên, nàng suy xét thế nào rồi?”
 
Ninh Già bình tĩnh chờ đợi quyết định cuối cùng của nàng.
 
Nguyên Nguyên tỏ ra lo sợ như chim cút, nhưng trong lòng đã sớm biết tên chó số 3 này sẽ không buông tha cho mình.
 
Nhưng để khiến Ninh Già không nghi ngờ, nàng chỉ có thể nói với vẻ chần chừ, “Nô tỳ đã nhiều ngày không thể nuốt trôi cơm, mất ăn mất ngủ đến mức cảm thấy kiệt quệ. Sau khi nóng lòng suy nghĩ, nô tỳ cảm thấy điều kiện của tam công tử…”
 
Nguyên Nguyên nói đến đây thì dừng lại một chút, gãi đúng chỗ ngứa để lại một khoảng im lặng.
 
Lúc thấy Ninh Già dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, Nguyên Nguyên mới từ từ nói ra phần còn lại của câu trả lời: “Có thể đáp ứng.”
 
Ninh Già hơi nhíu mày, có vẻ như không tin nàng sẽ dễ dàng đáp ứng như vậy.
 
“Nhưng mà, nô tỳ còn có một điều kiện.”
 
Nguyên Nguyên kịp thời bổ sung thêm một câu.
 
“Điều kiện gì?”
 
Nguyên Nguyên ra vẻ trầm ngâm, đôi mắt lấp lánh, nói, “Nguyên Nguyên có thể giúp tam công tử đã là phần mộ tổ tiên được hưởng phúc, tích đức từ đời trước, tám đời tu luyện phúc khí…”
 
Nội tâm Nguyên Nguyên: Thực xin lỗi phần mộ tổ tiên, xin lỗi đời trước, xin lỗi tám đời…
 
“Vì vậy, Nguyên Nguyên đã thỏa mãn đến cực điểm rồi, không còn hy vọng xa vời có thể sinh con dưỡng cái cho tam công tử.”
 
Ninh Già hơi sững lại một chút.
 
Hắn ngước mắt nhìn qua Nguyên Nguyên, hỏi nàng: “Thật sao?”
 
Nguyên Nguyên ra vẻ nhịn đau gật đầu.
 
Đúng là còn thật hơn trân châu thật, thậm chí có thể giả mạo một trăm phần trăm.
 
Nhìn nàng đang cố áp chế khóe môi, Ninh Già nhẹ nhàng mỉm cười.
 
 “Vậy thì tốt quá.”
 
Thiếu nữ cũng nở nụ cười, “Đúng vậy, có thể làm việc cho tam công tử thật là tốt.”
 
Lần này, Ninh Già tỏ ra chân thành hơn nhiều so với lần trước, mời nàng uống loại trà xanh bí phương đặc biệt của hắn.
 
“Nếu đã đạt được thỏa thuận, sao không thử uống trà do chính tay ta pha?”
 
Tâm trạng của Ninh Tam công tử rất vui vẻ, nói, “Lần đầu tiên dù có hạ dược, nhưng đó là vì Nguyên Nguyên không ngoan. Nhưng lần này thì không giống vậy.”
 
Nguyên Nguyên bị ánh mắt đầy mong chờ của hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt nàng xẹt qua chén trà xanh biếc, trong lòng cũng không tìm ra lý do nào để từ chối.
 
Lần này nàng đã đồng ý với hắn, vậy hắn đâu còn có lý do gì để hạ dược?
 
Hơn nữa, việc muốn làm khó một nha hoàn nhỏ bé như nàng, đối với Ninh Tam công tử mà nói cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.
 
Không uống ngược lại mới làm cho hắn hoài nghi.
 
Ôm tâm tư như vậy, Nguyên Nguyên lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh, từ từ uống chén trà xanh.
 
“Thấy trà này như thế nào?”
 
“Ừm……Trà ngon.”
 
Ngoài cảm nhận hương vị của trà, nàng còn cảm thấy một cảm giác ấm áp dễ chịu khoan khoái khác.
 
Nguyên Nguyên bỗng lảo đảo bám vào bàn, nhìn người nam nhân đối diện đang cười đến run rẩy hai vai, đầu óc nàng lập tức trở nên mơ hồ.
 
“Không được đâu Nguyên Nguyên à……”
 
Tên chó số 3 ưu nhã che miệng cười, chậm rãi nói.
 
“Chỉ muốn giúp ta làm việc, mà không muốn sinh con cho ta… Ta cảm thấy cũng không được.”
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Nàng chỉ là tay mơ uống trà nhưng lại uống phải trà độc của nam nhân kia, Nguyên Nguyên cảm thấy như mình đang chứng kiến tương lai thua đến cái quần lót cũng không còn của mình.
 
“Tên chó…”
 
Tên chó, có bản lĩnh thì một mình đấu với ta xem!
 
Những lời tàn nhẫn còn chưa kịp thốt ra, thì thiếu nữ đã ngã quỵ.
 
Ninh Già nhìn thiếu nữ té xỉu thì chậm rãi thu lại tươi cười.
 
Hắn nhẹ nhàng chọc vào nốt lệ chí trên mắt nàng, rồi mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.
 
“Công tử……”
 
Tâm phúc của Ninh Già tiến lên thử dò hỏi.
 
Ninh Già liếc nhìn hắn, chỉ nói hai từ, “Làm đi.”
 
“Người đó… nếu làm quá tàn nhẫn, sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, thậm chí có thể chết người.”
 
Vốn muốn dạy cho nàng một bài học, nhưng nếu không cẩn thận mà chết luôn, thì hắn vẫn cảm thấy có chút không thể chấp nhận.
 
Lúc có cái ý nghĩ này, mọi thứ lại trở nên vô cùng nhạt nhẽo, không còn thú vị gì nữa.
 
Nên Ninh Già tùy ý phái người đưa Nguyên Nguyên trở về, rồi xoay người vào trong phòng.
 
………….........
Tiêm Chỉ tối nay được cử đi Tây Sương viện.
 
Có vài nha hoàn đứng ở dưới viện thì thầm, cuộc trò chuyện chỉ quanh quẩn bên chuyện Tiêm Chỉ không sống được bao lâu nữa.
 
Các nàng ấy nói, có lẽ Tiêm Chỉ sẽ chết vào tối nay.
 
Lúc đầu, Tiêm Chỉ cũng cảm thấy như vậy.
 
Ngón tay Tiêm Chỉ giấu trong ống tay áo nhẹ nhàng run rẩy.
 
Nàng biết, Tây Sương viện là nơi nhị hoàng tử điện hạ cư trú, tuy có vẻ rất tôn quý, nhưng đối phương lại có khuôn mặt hung tợn, thân hình lại cao lớn, thậm chí còn thích giết người…
 
“Ngưng Xuân, đêm nay… ngươi có thể đi cùng ta không? Lúc đến cửa, ngươi chỉ cần chờ ở bên ngoài, khi ta đưa đồ xong thì sẽ gọi ngươi.”
 
Tiêm Chỉ bất lực, chỉ có thể tìm đến người bạn tốt nhất của mình từ trước đến nay.
 
Quả nhiên, Ngưng Xuân đồng ý.
 
Tuy nhiên, ngón tay của Tiêm Chỉ dưới ống tay áo lại run rẩy mạnh hơn.
 
Bởi vì…thực sự nàng quá sợ hãi. Khi Ngưng Xuân đến cửa, nàng sẽ không thể không cầu xin Ngưng Xuân giúp mình đưa đồ vào trong, sau đó…
 
Sau đó, sự việc xảy ra biến chuyển không ngờ tới.
 
“Tiêm Chỉ, tối nay ta không thể đi cùng ngươi.”
 
Ngưng Xuân có vẻ lo lắng sốt ruột trở về.
 
“A Phúc ca ca nhờ ta và A Đào tỷ tỷ đưa một nha hoàn bị ngất về.” Tiêm Chỉ kinh ngạc hỏi, “Nha hoàn bị ngất?”
 
Một chủ ý lớn mật chợt lóe lên trong lòng Tiêm Chỉ.
 
So với việc để khuê mật cùng mình làm việc này, chi bằng… chi bằng để một người xa lạ không quen biết thực hiện?
 
Khi thời tiết dần ấm lên, thì ban ngày cũng bắt đầu trở nên dài hơn, còn thời gian ban đêm thì ngắn lại đáng kể.
 
Vì vậy khi Nguyên Nguyên tỉnh dậy, đôi mắt mở to, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cảm thấy trời thật sự rất tối.
 
Nàng đoán trời đã không còn sớm.
 
Phản ứng thứ hai chính là nhớ ra mình đã uống phải một chén trà bị bỏ thuốc.
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Nàng thề với tổ tông của tên chó số 3, nhất định sẽ không để mình bị ngã cùng một nơi lần thứ ba nữa.
 
“Nguyên Nguyên tỷ tỷ?”
 
Bên cạnh thình lình vang lên một thanh âm, suýt nữa dọa Nguyên Nguyên nhảy dựng.
 
“Tỷ tỷ có chỗ nào không thoải mái không?”
 
Nguyên Nguyên đầu óc còn hơi ngơ ngác, theo bản năng trả lời, “Không có.”
 
“Là ngươi đưa ta trở về?”
 
Đối phương “Ừm” một tiếng, lại thẹn thùng nói: “Ta vẫn đang chờ tỷ tỷ tỉnh lại, bây giờ đang muốn đi nhà xí không nhịn được……”
 
Nguyên Nguyên cảm thấy xấu hổ, tự hỏi mình có tài đức gì mà khiến cô nương này khác phải chờ đợi đến mức nhịn cả nước tiểu để chờ nàng tỉnh lại?
 
Thời buổi này mà vẫn còn xuất hiện nha hoàn có tính trách nhiệm như vậy?
 
“Xin lỗi, làm muội đợi lâu như vậy……”
 
Người nha hoàn này yêu nghề lại tận tâm đến mức làm Nguyên Nguyên cảm động, không chỉ đưa nàng trở về mà sau đó còn phụ trách chăm sóc sức khỏe cho nàng nữa.
 
“Muội tên là gì?”
 
Trước khi nha hoàn rời đi, Nguyên Nguyên vội vàng hỏi tên của nàng ta, để sau này có thể gặp mặt nói lời cảm tạ.
 
Đối phương do dự một chút, nói: “Ta tên là Ngưng Xuân.”
 
Sau đó lập tức vội vàng rời đi.
 
Nguyên Nguyên nghe thấy cái tên này trong đầu gần như không có ấn tượng gì. Nhưng nếu nàng biết tên thật của nàng ta là Tiêm Chỉ, chắc chắn sẽ nhớ ra ngay.
 
Bởi vì trong truyện gốc, dù Tiêm Chỉ không phải là nhân vật chính quan trọng, nhưng nàng ta cũng được lên sàn với danh hiệu vai phụ khá nổi bật.
 
Là người duy nhất giúp nam chính si tình vượt qua quãng đời còn lại, trở thành vị nữ xứng thắng lợi.
 
Nàng chính là người sau này trở thành phi tần duy nhất của Úc Li Lương trong sách.
 
Ban đầu Tiêm Chỉ là nha hoàn trong Vệ Quốc Công phủ, vận may lúc đầu  của nàng ta không tốt bằng những nha hoàn khác.
 
Bởi vì nàng đã từng bị chỉ định đến hầu hạ Úc Li Lương.
 
Loại hầu hạ này ấy hả, vừa có tính chất hầu hạ, vừa ẩn chứa cơ hội có thể thành công một đêm bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, từ đây cẩm y ngọc thực, cả đời không lo.
Nhưng vào thời điểm đó, Tiêm Chỉ rất sợ hãi tiếng tăm giết người như ma của nhị hoàng tử.
 
Tiêm Chỉ nói với khuê mật rằng nàng ta quá sợ hãi, hơn nữa nói rằng nhị hoàng tử không đáng sợ như vậy. Vì vậy, lúc màn đêm buông xuống, nàng ta đã mượn cớ đó để đẩy nha hoàn khác vào hầu hạ thay mình.
 
Kết quả ngày hôm sau, nha hoàn kia chết.
 
Kể từ ngày đó, Tiêm Chỉ ngày đêm chịu đựng dày vò từ lương tâm của chính mình.
 
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của nhị hoàng tử, để chuộc tội, Tiêm Chỉ chủ động xuất hiện trước mặt Úc Li Lương, nói muốn đền bù cho những lỗi lầm mà mình đã phạm phải trước đó.
 
Sau sự kiện Nguyên Nguyên thế thân nữ chủ trôi qua, Tiêm Chỉ đã dành một khoảng thời gian rất dài nỗ lực tìm cách làm bạn với vị nhị hoàng tử này.
 
Cuối cùng nàng ta thành công thuyết phục Thái Hậu để bà ấy đã đồng ý ban thưởng nàng cho Úc Li Lương.
 
Tất nhiên, Úc Li Lương, với vai trò là nam xứng thâm tình quan trọng của nữ chủ, không thể nào có cảm tình với Tiêm Chỉ được. Các loại hành động lạnh nhạt của hắn đối với Tiêm Chỉ cũng chỉ là một cách để thể hiện sự thâm tình của hắn đối với nữ chủ mà thôi.
 
Đại khái nội dung này giống như kiểu "Dù ta đã cưới nàng, nhưng trong lòng ta chỉ có nàng ấy, thậm chí ta sẽ không bao giờ chạm vào một ngón tay của nàng" – là cái kiểu kịch bản cẩu huyết thường thấy trên mạng.
 
Sau đó, nữ chính lại tốt bụng tác hợp cho hắn với nữ xứng ở cùng nhau, vừa làm nổi bật sự thiện lương không màng thế sự của nữ chính vừa làm nổi bật sự thâm tình của hắn đối với nàng ta.
 
Nhưng cố tình trong nguyên tác Úc Li Lương lại luôn rất cao lãnh. Vì vậy, dù Ninh Lan Sở có lải nhải khuyên bảo, hắn cũng chỉ đáp lại hai câu vừa lạnh nhạt vừa chậm chạp.
 
Một là hắn không chạm vào Tiêm Chỉ. Thứ hai là, hắn không có hứng thú.
 
Điều này khiến Ninh Lan Sở cảm thấy nội tâm tự trách và dao động, đồng thời cũng tạo ra một vòng ngược luyến mới giữa Úc Li Lương và nam chính trong truyện.
 
Tóm lại, dưới sự đánh bậy đánh bạ của Tiêm Chỉ, Nguyên Nguyên không chỉ phải gánh vác nhiệm vụ thế thân của nữ chính, mà còn phải đảm nhận vai trò là người chết thay cho nhân vật vốn dĩ phải xuất hiện ở đây đêm nay.
 
Không lâu sau, Nguyên Nguyên vốn luôn ngây ngô cũng nhanh chóng nhận ra có điều không ổn.
 
Bởi vì nơi này rõ ràng là phòng chưa đồ, chứ đâu phải là phòng của nàng?!??
============
Editor: Có ai hóng chương sau như tui hông???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui