Không rõ thật hay giả mà cửa phòng chứa đồ hình như bị ai đó khóa lại.
Nguyên Nguyên lập tức nghĩ đến nha hoàn khả nghi vừa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn qua ô cửa sổ được chạm trổ, Nguyên Nguyên mơ hồ thấy được ngoài kia là một sân viện hoàn toàn xa lạ.
Khắp nơi tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Nếu không phải đêm nay chân trời còn có một vầng trăng bạc toả ra chút ánh sáng mờ nhạt, thì e rằng Nguyên Nguyên sẽ chẳng nhìn rõ được gì.
Một cơn gió thổi qua, mùi tanh hôi nồng nặc từ đủ loại gia cầm lẫn súc vật hòa trộn với nhau phả vào mặt, khiến nàng suýt nữa thì nôn ra.
Lần cuối bị mùi tanh nồng thổi xộc thẳng vào mũi thế này, là khi Nguyên Nguyên đi qua mấy chợ bán thức ăn gần lò mổ.
Nàng đi về hướng khác trong phòng, bỗng dưới chân vấp phải một vật gì đó, cuối xuống thì phát hiện ra là một con gà chết.
Tiếp tục đi vào bên trong, Nguyên Nguyên lại vấp phải một cái cổ vịt bị chặt đứt.
Nguyên Nguyên: “……”
Quả nhiên có vẻ nàng đi nhầm vào một cái lò mổ kỳ quái nào đó rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……
Khi trời dần tối, Úc Li Lương bắt đầu cảm thấy cơ thể mình “đói”. Cảm giác “đói” này không phải do dạ dày trống rỗng, mà là một khao khát thuần túy về việc muốn được ăn.
Độc tính của Thao Thiết sẽ tái phát nhiều lần theo chu kỳ.
Dù ngày thường hắn có vẻ dễ dàng kiểm soát được tình trạng này.
Nhưng khi cơn đói lên đến một mức độ nhất định, lý trí của người đó trước ham muốn ăn uống sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt, gần như không thể chống cự nổi.
Sau khi trời tối, người ở Tây Sương viện cũng đã rời đi hết.
Trước khi đi Phạm Thoan có nói, tối nay bên phủ Vệ Quốc Công sẽ cử người đến đây do thám.
Có điều…có thể có thể có tác dụng gì chứ?
Ngoại trừ việc đi chịu chết…
Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức trong phòng tối đen lại, gần như không thể nghe thấy hơi thở của người sống.
Thiếu niên rũ mắt lặng lẽ nhìn vào gương, ánh mắt đen láy phản chiếu ánh sáng đang nhảy múa của ngọn nến, lúc sáng lúc tối, như thể hòa vào nhịp thở của hắn.
Tuy nhiên lại không để ai phát hiện ra bất cứ chỗ nào kỳ lạ.
Mùi tanh hôi trong viện càng ngày càng nặng.
Có người cố tình vứt bỏ “Nhị liêu” để làm cho thiếu niên mất đi lý trí nhanh hơn.
Tuy nhiên, trong phòng lại không có bất kỳ động tĩnh nào, dường như không có thứ gì có thể khiến thiếu niên rời khỏi phòng dù chỉ một bước.
Mãi đến gần giờ Tý, một thiếu nữ mới mở cánh cửa dẫn đến phòng của hắn ra.
Đây cũng là cánh cửa duy nhất Nguyên Nguyên có thể đẩy ra, nhưng phía sau cánh cửa này lại nối liền đến những căn phòng khác.
Từ bên ngoài ngôi nhà nhìn như rộng lớn hơn rất nhiều, nhưng bên trong lại trở nên tối tăm vô tận.
Nguyên Nguyên khó khăn lắm mới tìm được một cây nến còn ấm trên giá cắm. Tuy trong lòng cảm thấy lạ, nhưng nàng vẫn lấy que diêm xung quanh giá cắm rồi châm nến lên.
Lách tách——
Ngọn lửa bùng lên, nhảy múa nhanh chóng như có gió mạnh vừa lướt qua.
Bỗng nhiên, trên cổ như có thứ gì đó bị siết chặt…
Nàng theo bản năng mà quơ tay tìm thứ gì đó bên cạnh, lại vô tình kéo rơi một tấm rèm.
Ngọn gió thổi qua dập tắt ngọn đèn phát ra tiếng "tách" nhỏ, nhưng ngay sau đó, trong bóng tối ngọn đèn ấy lại bất ngờ bùng cháy trở lại như tro tàn hồi sinh trong nháy mắt.
Tấm rèm vừa buông xuống vô tình tạo ra một ranh giới rõ rệt giữa ánh sáng và bóng tối.
Sau một khoảng im lặng, Nguyên Nguyên mới nhận ra cổ mình đang bị ai đó siết chặt.
Cánh tay ấy vừa dài lại mạnh mẽ, giữ chặt Nguyên Nguyên, đẩy nàng vào góc tường.
Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu qua cửa sổ, rọi sáng khuôn mặt của người nam nhân. Khi nàng định nhìn rõ hơn, người đó lại bất ngờ thu cánh tay lại, rút ngắn khoảng cách giữa mình và thiếu nữ.
Giống như con gà bị bóp cổ rồi áp vào tường, Nguyên Nguyên cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.
Cho đến khi hơi thở lạnh lẽo của đối phương phả lên mặt nàng, khoảng cách gần đến mức Nguyên Nguyên chỉ cần quay đầu nhẹ là có thể chạm vào đầu mũi hắn….
Gặp……Gặp biến thái à.
Nàng cảm thấy tim mình đập mạnh vì sợ hãi, chỉ ước mình có cái điện thoại ở đây để gọi cứu trợ.
“A a a……”
Nguyên Nguyên hoảng loạn đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra, nàng nắm được thứ gì đó trong tay, loạng choạng đánh vào mặt đối phương. Nhưng ngay lập tức, đối phương dùng tay kìm chặt cổ tay nàng, một tiếng "răng rắc" vang lên.
Tay của nàng cứ như vậy……
Bị bẻ gãy?
Trong một…phát?
Sau một hồi ngẩn ngơ ngắn ngủi, khóe mắt Nguyên Nguyên ướt đẫm, bây giờ nàng sợ hãi đến run cả người.
Có lẽ sợ sự trong trắng của mình phải bỏ lại đây đêm nay?
Không, sợ rằng cả mạng sống cũng rời bỏ nàng...
Khi xưa lúc còn hay đùa giỡn với mấy người bạn cùng phòng, Nguyên Nguyên từng thấy qua rất nhiều những vụ như vậy. Ngoài việc chửi rủa kẻ cưỡng hiếp một trận với bạn cùng phòng, bọn họ cũng thử bàn bạc xem nếu gặp phải tình huống như thế này thì phải làm gì.
Cuối cùng, mọi người cùng đưa ra một kết luận.
Đó chính là nếu đánh được thì phải đánh cho kẻ đó gần chết mới thôi, còn nếu không đánh lại thì ít nhất cũng phải bảo vệ mạng sống của mình.
Nữ tử thời đó đã sớm không còn phải bó chân như thời Đại Thanh nữa, thiếu mất cái gì đó cũng không phải chuyện quá lớn. Dù có bị đè xuống đất đánh đập đi nữa, nhục nhã thì đương nhiên vẫn nhục nhã, nhưng không đến mức phải vì chuyện này mà tìm đến cái chết.
Khi nhìn tình cảnh xung quanh, Nguyên Nguyên khẽ cử động cánh tay phải đang rã rời, cảm giác mơ hồ như nó sắp rớt khỏi cơ thể đến nơi, nàng rất muốn bật khóc thành tiếng.
Thật là con mẹ nó đau.
Không cần thử nghiệm, chỉ nhìn dáng vẻ thôi cũng biết nàng thật sự không thể chống cự được. Nếu chuyện kinh khủng này xảy ra, thì làm thế nào để bảo toàn mạng sống mới là điều quan trọng nhất với nàng bây giờ.
Hơi thở đáng sợ của nam nhân ập đến, hắn cúi xuống ngửi nhẹ chóp mũi và đôi môi mỏng manh của nàng.
Tiếng khóc nghẹn ngào cùng thân hình mềm mại run rẩy của thiếu nữ dường như chứa đựng một sức mạnh kỳ diệu, khiến hắn bị cám dỗ trong một khoảnh khắc.
Giống như một con chó hoang đang tìm mồi, mũi hắn dừng lại ở gáy nàng, khám phá mùi hương vừa ngửi được.
Tầng da mỏng ở đó bao phủ động mạch chính, nếu hắn cắn xuống, nhất định thiếu nữ sẽ ngay lập tức mất máu rồi chết.
Thiếu niên lại nhăn mày, chóp mũi lạnh lẽo dường như chạm phải da thịt nhạy cảm của Nguyên Nguyên, khiến nàng sợ hãi đến mức khuôn mặt trắng bệch.
“Ta… ta là một nữ nhân dâm loạn, còn có vài tật xấu không sạch sẽ…”
Thiếu nữ nức nở, vừa thút thít vừa cố gắng biện minh cho mình.
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một tiếng “Xẹt”, vạt áo từ cổ áo bị kéo rách. Da thịt mềm mại trắng nõn của nàng hiện lên dưới ánh trăng mờ ảo, như được phủ một lớp ánh sáng lấp lánh, so với trân châu còn có phần mượt mà hơn.
Hơi thở lạnh lẽo dán sát vào làn da vừa lộ ra của Nguyên Nguyên, khiến thiếu nữ càng trở nên run rẩy hơn.
Cuối cùng hắn dừng ngay sát vị trí dưới xương quai xanh, nơi này là khu vực tập trung mùi hương nồng đậm nhất...
Những giọt nước mắt của nàng cứ rơi xuống từng giọt một, trượt dài rồi rơi vào cánh môi của thiếu niên.
Thiếu niên liền cảm nhận được vị ngọt mặn từ nước mắt của nàng.
“Khốn…… Khốn khiếp…… hu hu……”
Âm thanh ngọt ngào mềm mại thuộc về thiếu nữ lại lần nữa vang lên. Ban đầu có phần không rõ, nhưng sau đó càng trở nên rõ ràng hơn, lần này chứa đầy tiếng khóc nức nở, mang theo cảm giác cực kỳ xa lạ.
Thiếu niên bỗng nhiên cảm thấy bực bội, như thể có gì đó trong nội tâm bị chạm vào, khiến cho động tác của hắn không thể không hơi ngừng lại.
Khi thiếu niên đang tập trung, Nguyên Nguyên nhanh chóng rút ra viên ngọc bội từ người nàng, đây là vật quý giá nhất nàng có, viên ngọc đung đưa qua lại trước mặt.
Có vẻ như cuối cùng kẻ biến thái này đã bị nàng làm cho hoang mang, hắn ngơ ngẩn lùi lại nửa bước.
Khi hắn dẫm phải tấm màn treo bị rơi, đỉnh chóp của màn phát ra một tiếng vang yếu ớt, rồi lập tức rầm rầm đổ xuống.
Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối trong chớp mắt bị phá vỡ, ánh nến dịu nhẹ chiếu sáng hai người, xua tan phần nào tối tăm.
Đồng thời cũng để cho Nguyên Nguyên thấy rõ bộ dáng của kẻ biến thái này.
“Đại…… Đại Căn ca?”
Nguyên Nguyên hoàn toàn khiếp sợ tại chỗ.
Không phải vì hành động càn rỡ của thiếu niên vừa rồi, mà là vì đôi mắt của hắn bây giờ đã hoàn toàn trở nên đen sì.
Nàng khiếp sợ hoài nghi không biết có phải thế giới này xuất hiện bug không?
Tròng trắng mắt của hắn đâu? Nó đã chạy đi đâu mất rồi?
Một thiếu niên đẹp đẽ như vậy, mới còn trẻ đã mắc bệnh khiến mắt đen lại?
Sau đó, một bên chân của nàng mềm nhũn, yếu ớt ngã ngồi xuống đất, vừa tuyệt vọng nghĩ về chuyện này, vừa cảm thấy có vẻ văn phong của tác giả này không theo logic lắm. Nàng khổ sở xuyên vào thế giới này, vậy mà giờ mắt hắn không còn tròng trắng nữa thì có ý nghĩa gì?
Nước mắt chua xót chậm rãi hòa tan trong lòng nàng.
Lồng ngực ngập tràn dục vọng mãnh liệt bỗng nhiên như bị dội một thùng nước đá, khiến mọi cảm xúc hoảng sợ được làm dịu.
Khi lý trí của Úc Li Lương quay trở lại, hắn mới từ từ nhìn rõ thiếu nữ trước mặt, cái người đang khóc đến đỏ mắt trước mặt.
Những gì vừa xảy ra bắt đầu từ một góc độ khác chậm rãi di chuyển vào trong đầu hắn.
Ngay cả khi màu đen đậm trong mắt dần dần rút đi, cảm xúc của thiếu nữ vẫn rõ ràng tiếp tục ảnh hưởng đến hắn.
Sự kinh hãi, nỗi lo lắng không yên, những giọt nước mắt đầm đìa khiến nàng chưa kịp nguôi ngoai nỗi sợ hãi, cộng với sự nhu mì và dáng vẻ mềm mại yếu đuối đang rũ xuống, tất cả tạo nên một hình ảnh cực kỳ đáng thương.
Và người khởi xướng tất cả những điều này chính là hắn.
Thiếu niên im lặng, đột ngột nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng bẻ lại một phát.
Rắc rắc ——
Cái tay gãy được bẻ về chỗ cũ.
Nguyên Nguyên chưa kịp phản ứng xem có đau hay không, nhưng đôi mắt của hắn đã trở lại bình thường, rõ ràng khác biệt so với vừa nãy…
Thiếu nữ nhìn thấy tay mình cuối cùng đã có thể cử động được, dần dần phục hồi tinh thần. Những gì vừa xảy ra cứ như chưa từng xuất hiện, nàng cũng chưa kịp phát tiết, lập tức “Oa” lên, bật khóc thành tiếng.
Động tác của thiếu niên thoáng chốc dừng lại.
Hắn không phải chưa từng thấy nữ tử rơi lệ.
Nhưng dù là trong cung hay ngoài cung, thì những nữ tử mà hắn thấy lúc khóc đều rất văn nhã, mềm mại như đóa hoa lê dính mưa.
Thấy người khóc òa lên như mưa rền gió dữ đúng là điều hiếm thấy. Cần cổ nàng vốn trắng mịn như tuyết, giờ có đầy những vết đỏ lớn nhỏ do hắn tạo ra.
Ngay cả cổ áo cũng bị rách một đoạn, để lộ phần lớn da thịt trắng nõn.
Úc Li Lương ngồi xổm bên cạnh nàng nhìn một lát, rồi chần chừ nhặt viên ngọc bội lên đưa lại cho nàng.
“Không bị hư.”
Thiếu nữ giật lấy viên ngọc bội nện mạnh vào mặt hắn.
Không hư cái đầu ngươi!
Hu hu hu dọa chết nàng……
Phát hiện ra người nổi điên là vị hôn phu của mình, Nguyên Nguyên cảm thấy lá gan của mình lập tức bành trướng.
Bàn tay cầm viên ngọc bội vững chắc “bang” một tiếng đập vào mặt sườn của thiếu niên, khiến ngọc bội rơi xuống mặt đất.
Chỉ trong chốc lát, trên sườn mặt trắng nõn của thiếu niên hiện lên một dấu vết đỏ.
Khí áp xung quanh thiếu niên chớp mắt hạ thấp đến mức thấp nhất, khiến Nguyên Nguyên còn đang nước mắt lưng tròng bỗng cảm thấy có chút bất an.
Khóe môi Úc Li Lương căng chặt, nhìn lại nàng.
“Ngươi bắt nạt ta……”
“Không phải bắt nạt.”
Nguyên Nguyên thở dài nhìn hắn, nghĩ đến đôi mắt tối om lúc nãy với mấy gia cầm đầy đất máu me nhầy nhụa xung quanh, nàng không khỏi cảm thấy do dự.
Vừa rồi hắn thực sự rất khác thường… Hơn nữa, nếu thực sự muốn làm loại chuyện đó với nàng, thì có lẽ mắt hắn phải phát sáng như lục bảo mới đúng?
“Vậy vừa rồi huynh làm sao vậy?”
“Muốn ăn đồ vật……”
Nhị hoàng tử điện hạ cao lãnh vô tình, lần đầu tiên giải thích với người khác, “Đói đến mức hai mắt biến thành màu đen.”
Nguyên Nguyên: “……”
Tuy rằng vừa rồi đúng là hai mắt của hắn đã biến thành màu đen……
Nhưng đói đến mức hai mắt chuyển thành màu đen là để hình dung như vậy sao?
Ha, thì ra nàng mới là người bị sót lại trong hệ thống giáo dục chín năm bắt buộc. Nguyên Nguyên cảm thấy vô cùng ủy khuất, nước mắt càng rơi mãnh liệt.
Úc Li Lương liếc nàng liếc mắt một cái.
“Có thể đưa ra một yêu cầu cuối cùng.”
Hắn chưa bao giờ quát mắng người khác.
Dù sao trước nay cũng không ai dám rơi lệ la lối khóc lóc với hắn.
Nhưng việc phán đoán hắn là vị hôn phu trong tương lai đã khiến thiếu nữ rơi vào mộng tưởng tốt đẹp do chính mình tạo ra.
Một thiếu nữ từ hiện đại như Nguyên Nguyên làm sao có thể chịu đựng được việc bị vị hôn phu bẻ gãy tay trong lúc còn chưa hiểu rõ tình huống, hơn nữa còn giữ thái độ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy?
Phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng như vậy, làm sao nàng có thể không tức giận đây?
“Ta muốn chia tay với huynh, về sau huynh đừng đến tìm ta nữa!”
Ném ra câu danh ngôn có sức sát thương lớn nhất trong giới ngôn tình, Nguyên Nguyên đỏ hốc mắt đẩy cửa rời đi.
Nàng không biết cánh cửa lớn phía sau thiếu niên giống như cửa phòng của quái vật trong trò chơi sinh tồn; chỉ khi đánh bại quái vật mới có thể mở cửa bước ra.
Tuy quái vật không bị chết, nhưng nó lại bị đánh cho ngẩn ngơ.
Khi quái vật vẫn còn choáng váng, thiếu nữ đã tranh thủ lập tức thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Qua hồi lâu, Phạm Thoan mới xuất hiện ở chỗ này lần nữa.
Hắn nhận thấy dù nhị hoàng tử đã phục hồi, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm đến đáng sợ.
Phạm Thoan đề nghị, “Chủ tử có cần thuộc hạ cử người tới giết nàng không?”
Khi nhìn thấy dáng vẻ này của chủ tử, có vẻ thiếu nữ đó càng không thể sống nổi.
Thiếu niên nguy hiểm vuốt ve viên ngọc bội lớn bằng lòng bàn tay, bỗng hắn bóp chặt tạo ra một vết nứt.
“Nàng đúng là rất tham lam……”
Cái yêu cầu thứ ba làm hắn cảm thấy rất mờ mịt.
Tuy rằng không biết chia tay có nghĩa là gì……
Tại sao lại cố tình đưa ra yêu cầu là hắn không thể gặp lại nàng?
Thiếu niên mặt không biểu tình nắm chặt khối ngọc bội.
Trong suốt 20 năm qua, lần đầu tiên trong ngực hắn như có một thứ cứng ngắc bị mắc kẹt, nó như bị dính vào bùn đất. Không đau không ngứa, nhưng lại khiến hắn vô cớ sinh ra sự bất mãn.
==================
Editor: Aaa, tui chính thức đi học lại òi! Sắp tới chắc bận lắm luôn á :((((
Với tui phát hiện truyện tui làm sấp mặt bị á mng, sắp tới chắc set pass hoặc MP nhen :'')))