Nữ phụ trà xanh không muốn làm thế thân!!!

 
Ban đêm, Nguyên Nguyên khóc lóc rối bời chạy về phòng. Do thuốc mê chưa tan hết cùng với ảnh hưởng từ cú sốc với vị hôn phu của mình, nàng mơ màng ngã xuống đất nằm bất động.
 
Buổi sáng tỉnh dậy, khi đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu Nguyên Nguyên đã xuất hiện hai chữ lớn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chia tay.
 
Vậy nên, tất cả những gì xảy ra tối qua đều là sự thật sao?
 
Đúng là thật.
 
Bởi vì ngay sau đó, Nguyên Nguyên nhanh chóng thấy tay phải của mình đã sưng vù như móng heo.
 
Bàn tay của nam nhân rất to lớn.
 
Là một thiếu niên tuấn mỹ, việc hắn có sức mạnh lớn như vậy thực sự rất đáng ngờ.
 
Tuy nhiên, Đại Căn ca không chỉ là một thiếu niên có làn da đẹp khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn, hắn ta còn là một người chăm ngựa.
 
Nghĩ như thế, Nguyên Nguyên tức khắc bừng tỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng thậm chí còn nghi ngờ, nếu lúc đó nàng không nức nở hai tiếng, có lẽ hắn sẽ chẳng do dự mà mạnh tay hơn nữa, thậm chí gây có thể khiến tay nàng gãy xương nghiêm trọng.
 
Tuy nhiên, bây giờ tất cả những điều đó đều không còn quan trọng nữa. Sau khi nàng thốt ra hai chữ "chia tay" thì mọi mâu thuẫn giữa hai người họ cũng trở nên vô nghĩa.
 
Từ trước đến nay, nguyện vọng hàng đầu của Nguyên Nguyên là hủy hôn, nhưng đúng vào lúc nàng sắp thay đổi ý định, muốn thử sống chung với vị hôn phu nuôi từ nhỏ của mình, không ngờ lại vô tình bị rẽ theo hướng khác.
Nói vui vẻ thì cũng không phải hoàn toàn vui vẻ, mà nếu nói không vui thì trong lòng  Nguyên Nguyên lại cảm thấy khá bình thường, cũng không hoàn toàn đau buồn. Dù sao, đây cũng là một thế giới cẩu huyết trong sách, nàng sẽ không để cảm xúc chi phối quá nhiều với người hay sự việc ở đây.
 
Nguyên Nguyên luôn nghiêm khắc kiểm soát bản thân, vào thời điểm này thì hiệu quả của việc đó hiện ra một cách rất rõ ràng.
 
Nhìn xem, rõ ràng là nàng không hề để tâm.
 
Dù người đó là thiếu niên cao ít nhất 1m85, có cơ bụng sáu múi, dáng người nóng bỏng, ánh mắt trong sáng, tính cách trẻ con, thân thể hấp dẫn, nàng cũng không hề để ý.
 
Nếu đây là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết lấy Nguyên Nguyên làm nữ chính, nàng thậm chí có thể đảm bảo với người đọc rằng, theo tiến trình này, nam chính đã bắt đầu có sự thay đổi rõ rệt.
Còn Đại Căn ca chỉ là một người qua đường nhỏ bé trong cuộc đời nàng. Đối với lý do chia tay, người trong cuộc là nàng sẽ không nhớ tới nữa.
Bởi vì Nguyên Nguyên sợ rằng mình sẽ không kìm được mà khóc thành tiếng.
 
Cái tên chó đó, sau khi bẻ gãy tay nàng thì ngay cả một câu dỗ dễ nghe cũng không nói. Đã thế thì hắn muốn thế nào thì mặc hắn, dù sao nàng cũng từ bỏ!
 
……
Đại công tử là một người bận rộn. Sau khi về phủ không lâu, hắn lại phải nhận nhiệm vụ tiếp tục ra ngoài làm việc.
 
Là nha hoàn trong viện của đại công tử, Nguyên Nguyên cũng được hưởng sái nên thường xuyên được nghỉ phép. Điều này cũng tạo điều kiện cho nàng có đủ thời gian để lên kế hoạch hợp lý cho phần đời còn lại của mình.
 
Trong khi nàng tiếp tục chăm sóc để cổ tay của mình giảm bớt sưng đỏ, thời gian cứ thế trôi qua như thường lệ, cốt truyện cũng sẽ tiếp tục phát triển theo lẽ thường…
Trong khoảng thời gian này, chắc chắn đã xảy ra sự kiện gì đó, nhưng Nguyên Nguyên thực sự không có ấn tượng gì cho lắm. Dù sao trong tiểu thuyết, những cốt truyện không liên quan trực tiếp đến nữ chính thường được miêu tả một cách nhẹ nhàng bâng quơ, đôi khi thậm chí chỉ được lướt qua nhanh chóng bằng cách tóm tắt thời gian đơn giản.
 

Nhưng Nguyên Nguyên mơ hồ nhớ được, nữ chính phải trải qua một sự kiện lớn ngoài phủ trước khi có thể trở lại trong phủ lần nữa.
 
Không nói chuyện xa xôi, ít nhất hiện tại nàng tạm thời cảm thấy an toàn.
 
Buổi sáng, Nguyên Nguyên như thường lệ mang quần áo dơ đến Tây Uyển giặt. Tuy nhiên lần này ở góc tường của Tây Uyển không còn thấy thiếu niên kia đứng đó nữa.
 
Nguyên Nguyên nhìn về vị trí đó, ma xui quỷ khiến nàng lại bước đến đó đứng một lúc.
 
Cảm giác chính là…… Không có cảm giác gì hết.
 
Nguyên Nguyên vỗ vỗ làn váy, chuẩn bị trở về tìm Ba Tiêu vừa trò chuyện vừa cắn hạt dưa. Nhưng khi vừa quay đầu lại, nàng thấy trên đỉnh đầu mình dường như có dấu vết u ám mà nhị công tử đã để lại lần đó lướt qua.
 
Không kịp tránh né, chỉ có cách đối mặt.
 
Nguyên Nguyên đành nhanh chóng chỉnh trang, rũ mi mắt giữ tư thái khiêm nhường, giữ lễ phép của một nha hoàn.
 
“Nô tỳ thỉnh an nhị công tử……”
 
May mắn mặc dù sắc mặt của Ninh nhị công tử có vẻ âm trầm, nhưng dường như hắn lại đang thất thần nên không hề quay đầu lại cứ thế tiếp tục bước đi.
 
Khi Nguyên Nguyên đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì bóng ma vừa lướt qua trên đỉnh đầu lại lần nữa như mây đen bao phủ quay trở lại.
 
Nguyên Nguyên: “???”
 
“Ngươi, tên là gì?”
 
Ninh Hà dừng bước tiến về phía trước, quay người lại đánh giá trực diện nha hoàn đang cúi đầu hành lễ.
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Sự việc bất hạnh lại lần nữa xảy ra.
 
Nàng ra cửa quên xem hoàng lịch đúng không.
 
May mắn là tên chó số 2 này bị mù mặt, cũng không khác gì một kẻ ngốc lắm.
 
Không tránh né được, Nguyên Nguyên chỉ còn cách bước lên, căng thẳng dùng giọng nũng nịu như nhân vật trà xanh để nói: “Nô tỳ tên là Nguyên Nguyên.”
 
“À…”
 
Ánh mắt âm trầm của Ninh Hà đánh giá nàng, rồi bất ngờ hỏi: “Ngươi có biết một nha hoàn tên là Tiểu Hồng Hạnh không?”
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Đương nhiên Nguyên Nguyên biết Tiểu Hồng Hạnh là ai. Nhưng để nhị công tử không phát hiện, tất nhiên nàng phải giả vờ không biết.
 
“Tiểu Hồng Hạnh?”
 
Kỹ thuật giả vờ cao siêu thường đòi hỏi phải hòa trộn với sự thanh thuần của trà xanh. “Nô tỳ có biết nàng.”

 
Trong những tình huống nhạy cảm như thế này, việc phủ nhận thường dễ khiến người khác nghi ngờ hơn.
 
Ngược lại, việc nàng thừa nhận biết Tiểu Hồng Hạnh có thể khiến tên chó số 2 này giảm bớt nghi ngờ.
 
“Hả? Ngươi thực sự biết nàng sao?”
 
Biểu cảm trên mặt tên chó số 2 quả nhiên trở nên hòa hoãn hơn nhiều. Giọng nói của hắn đối với Nguyên Nguyên cũng trở nên ôn hòa hơn.
 
Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lén lút mở lòng bàn tay ướt mồ hôi để làm dịu bớt cảm giác căng thẳng.
 
“Tuy nô tỳ không nói chuyện nhiều với nàng, nhưng cũng đã từng gặp mặt vài lần.”
 
Ninh Hà nhìn chằm chằm vào nàng nói: “Vậy nói cho ta biết, nàng rốt cuộc là loại người như thế nào.”
 
Hắn tỏ ra rất quan tâm như vậy khiến Nguyên Nguyên cảm thấy khá khó hiểu.
 
“Vâng, nô tỳ và Tiểu Hồng Hạnh không thân lắm, nhưng nô tỳ nghe nói nàng ta là một nha hoàn rất lẳng lơ nên mọi người đều không thích lui tới với nàng ta.”
 
“À, dâm phụ.”
 
Ninh Hà mỉm cười nhếch môi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Nguyên Nguyên.
 
Nguyên Nguyên cảm thấy sau lưng tê dại, căng thẳng tiếp tục nói: “Đúng vậy, không chỉ lẳng lơ, nàng còn rất vô sỉ, thích lấy hạt dưa của người khác mà không hỏi ý kiến...”
 
“À, vô sỉ.”
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Đầu óc bị hỏng à?
 
“Thật không ngờ, nha hoàn như ngươi lại nói chuyện khá thú vị.” Ninh Hà mỉm cười, có vẻ như đã dễ chịu hơn, hắn bắt đầu bình luận về Nguyên Nguyên.
 
Vốn là toàn nói dối… Nàng lập tức nịnh nọt nói: “Có thể giúp nhị công tử giải ưu, là vinh hạnh của nô tỳ.”
 
“Thực là có ý tứ……”
 
Ninh Hà cong môi, đánh giá lại ngũ quan của nàng.
 
Nguyên Nguyên đang định cố gắng tỏ ra khiêm tốn hơn nữa, nhưng Ninh Hà lại bỗng dưng nói: “Hóa ra tên thật của ngươi là Nguyên Nguyên à.”
 
Nguyên Nguyên: “???”
 
Tên chó số 2 ngay lập tức thay đổi sắc mặt trong một giây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi chính là nha hoàn dâm, loạn, vô, sỉ ——”
 
Nguyên Nguyên: “!!!”
 

Nguyên Nguyên lập tức quay đầu cất bước chạy.
 
Kết quả là số phận cái cổ của nàng lần nữa bị người nắm chặt, khiến nàng cảm thấy toàn thân tê dại.
 
“Nha đầu chết tiệt, xem lần này ngươi còn định trốn ở đâu?”
 
Thiếu nữ run rẩy dưới tay hắn, “Sao lại… Nhị công tử, có phải ngài nhận nhầm người rồi không?”
 
Âm thanh trắc trắc từ phía sau dần dần lại gần, đầy ác ý trả lời: “Nhị gia ngươi không nhận ra người, chẳng lẽ không nhận ra nốt ruồi đen dưới khóe mắt ngươi chắc?”
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Là do cái này sao?!!!
Cái chuyện này tuy rằng cần phải bắt đầu từ rất lâu trước đây...
 
Nhưng đầu sỏ gây tội không thể nghi ngờ chính là tên chó số 3.
 
Đối mặt với bầu không khí nghiêm khắc như trong phòng xử án. Nguyên Nguyên cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị huynh đệ bọn họ liên thủ đùa giỡn đến chết…
 
Gương mặt Ninh Hà trắng bệch với đôi mắt âm trầm, toàn thân hắn nhìn qua rất u ám, đặc biệt giống với mấy nhân vật phản diện trong phim truyền hình.
 
Hơn nữa hắn còn có kỹ thuật tra tấn rất xảo trá, có thể lột da mà không làm tổn thương da, nhưng lại làm cho thịt bên trong có thể nát nhừ.
 
“Nhị công tử, xin mời uống trà.”
Đôi tay nhỏ dài và mịn màng của thiếu nữ dâng lên một ly trà màu xanh lơ. Đôi mắt nàng ướt át, giống như những giọt sương sớm trên cỏ non.
Ninh Hà âm trầm nói: “Nước trà nóng như vậy, làm sao uống được?”
 
Thiếu nữ sờ vào ly trà, ngây ngô hỏi: “Nóng sao?”
 
Ninh Hà nhìn thiếu nữ với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, phát ra tiếng cười lạnh, “Là ta nói dối?”
 
Nguyên Nguyên: Tên chó.
 
Nàng hiểu rõ kịch bản cổ điển của ác bà làm khó dễ tiểu tức phụ. Nàng lập tức đưa bình trà ra bên ngoài phun một ngụm nước bọt vào rồi lại đưa vô phòng.
 
Nguyên Nguyên đưa ly trà lên trước mặt Ninh Hà lần nữa với đôi mắt vô tội, nhưng giọng nói lạnh run: “Nhị công tử, nô tỳ đã làm lạnh nước trà rồi.”
 
Ninh Hà nói: “À, vậy ngươi uống nó đi.”
 
Nguyên Nguyên: “……”
Ninh Hà thấy nàng không động đậy, ánh mắt trở nên âm trầm hơn, giơ tay sờ lên cây roi ở bên hông.
 
Nguyên Nguyên: “Rầm ——”
 
Nàng cứ theo ý mình, còn muốn làm gì thì tùy hắn.
 
Sau khi vui vẻ uống trà xong, tên chó số 2 bắt đầu có hứng thú đánh giá Nguyên Nguyên.
 
Hắn mở miệng thể hiện sự ác độc và trào phúng: “Nghe nói ngươi có vị hôn phu rồi mà vẫn luôn câu dẫn người khác, quả thực là dâm loạn không chịu được.”
 
Nguyên Nguyên hít sâu.
 
Đừng tức giận, tức giận là mở đường cho ma quỷ.
 
“Xin nhị công tử trách phạt.”
 
Việc xin tha không khiến tên chó số 2 buông tha cho mình, Nguyên Nguyên đành phải đỏ hốc mắt, tỏ ra thê thảm nói: “Đều là nô tỳ không tốt…”

 
Đáng lẽ lần trước nàng nên trực tiếp dẫm nát hắn ngay từ đầu luôn.
 
“Nhị công tử……”
 
Nguyên Nguyên còn chưa kịp thể hiện sự thảm thương, thì một hạ nhân đã đi vào, thì thầm lẩm bẩm gì đó bên tai Ninh Hà.
 
Ninh Hà nhíu mày, ánh mắt quái gở đảo qua Nguyên Nguyên. “Ngươi nói trừng phạt như thế nào cũng được đúng không?”
 
Nguyên Nguyên chần chờ gật đầu.
 
Giữa mày Ninh Hà hơi giãn ra, nói với nàng: “Vậy được, hiện tại ngươi về nghỉ ngơi một chút đi. Khi nào cần lên đường, ta sẽ phái người gọi ngươi tới.”
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
May mắn là dù miệng của tên chó số 2 này vẫn độc ác cay nghiệt, nhưng cấp dưới của hắn lại cho Nguyên Nguyên một lời giải thích tốt đẹp.
 
Hóa ra là trong phủ nhị hoàng tử đột nhiên cử người đến chùa Đàn Hương. Là người của Vệ Quốc Công phủ, Ninh Hà không biết lý do cụ thể nhưng cũng muốn theo chân đi cùng.
 
Nhưng ngay lúc đó, hắn lại quyết định mang theo cả Nguyên Nguyên đi cùng.
 
Lúc Nguyên Nguyên nghe thấy ba tiếng “nhị hoàng tử” thì mí mắt không kìm được nhảy dựng lên.
 
Định luật khi rời xa những nhân vật chủ yếu trong đoàn bảo mệnh thì việc bảo vệ mạng của mình là điều quan trọng nhất đối với nàng.
 
Nhưng chuyện này rõ ràng không có bất cứ quan hệ gì với nàng.
 
Tên chó số 2 này tâm tư hẹp hòi như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Vì vậy, lần này mang nàng cùng lên đường, có lẽ xác suất hắn đã lên kế hoạch để tra tấn Nguyên Nguyên là rất cao.
 
Đến buổi trưa, Nguyên Nguyên càng cảm thấy mí mắt của mình lại nhảy liên hồi, nhưng vẫn quay trở về chuẩn bị ăn cơm với Ba Tiêu.
 
Khi Nguyên Nguyên về đến, Ba Tiêu không chờ đợi được mà lập tức nói với nàng những tin đồn bát quái mà nàng ấy mới nghe được.
 
“Nguyên Nguyên, nghe nói có một mã nô đắc tội với nhị hoàng tử, nên nhị hoàng tử đã phạt hắn phải nhịn đói ba ngày.”
 
Nguyên Nguyên vẫn tiếp tục động tác ăn cơm, chỉ hơi dừng lại một chút.
 
“Nhịn đói ba ngày?”
 
Khi Nguyên Nguyên nghe thấy tin tức này thì rất bình tĩnh.
 
Chỉ có sự bình tĩnh tương tự như phản ứng của người bình thường lúc nghe tin bạn trai cũ đang phải sống trong hoàn cảnh thê thảm từ nhóm bác gái hàng xóm.
 
Nghĩ đến thiếu niên tuấn mỹ cô độc ngồi xổm ở góc tường, bụng kêu râm ran vì đói, còn có đôi mắt cũng chuyển luôn thành màu đen, nàng cảm thấy lòng mình có chút hụt hẫng. Cảnh tượng đó khiến nàng không khỏi cảm thấy đau lòng và bất lực, dù biết mình cũng không thể làm gì để thay đổi tình hình.
 
Tóm lại, đây hẳn cũng là một dạng thương cảm dành cho bạn trai cũ đi.
 
Dù họ chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc về tình cảm, nhưng dù sao cũng đã có một khoảng thời gian chính thức bên nhau, nếu nói rằng hoàn toàn không để tâm thì nhất định là nói dối.
 
Nguyên Nguyên cố gắng giữ nhịp thở bình thường, nhưng trong đầu vẫn liên tục xuất hiện hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác.
 
Nếu không nhớ lầm, hắn hẳn là vẫn còn ở trong tuổi đang lớn đúng không?
 
Thật ra không phải là nàng đau lòng cho hắn.
 
Mà là một một hài tử toàn thân chỉ có tám khối cơ bụng như vậy, sao có thể chịu đựng được việc ba ngày không được ăn cơm chứ?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận