Nữ phụ trà xanh không muốn làm thế thân!!!

 
Nhị hoàng tử điện hạ từ bé đến giờ chưa bị ai đánh vào mặt bao giờ.
Nhưng nó chỉ đúng cho đến khi gương mặt tuấn tú quen sống trong nhung lụa của nhị hoàng tử bị một nữ tử  nước mắt nước mũi tèm lem khóc lóc cầm ngọc bội đập vào.
Nhị hoàng tử không những không bóp chết nàng ngay tại chỗ, mà ngược lại còn bị nước mắt của nàng làm cho mờ mịt. Trong cơn mơ hồ, chàng chỉ biết đứng nhìn cô nương ấy chạy thoát, khiến nàng may mắn tránh được một kiếp lần nữa.
Kể từ đêm hôm đó, trên gương mặt trắng trẻo như ngọc của chàng thiếu niên xuất hiện thêm một vệt đỏ, nhìn từ xa giống hệt như dấu hôn đầy ẩn ý, cũng vô tình làm tăng thêm chút vẻ phong lưu cho chàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người như nhị hoàng tử luôn giữ phong thái cao ngạo, lúc nhìn chính mình trong gương, ánh mắt sâu thẳm thoáng hiện lên một tia không hài lòng.
Đến ngày hôm sau, vệt đỏ đó nhanh chóng chuyển thành vết bầm tím.
Phạm Thoan thoa thuốc trị thương ở cung đình quý giá cho thiếu niên, may mắn là vết bầm đã mờ dần, nhưng trên mặt vẫn còn một vệt hồng nhỏ. Nhìn vào càng giống như bị quả dâu ven đường nào đó cắn một miếng.
Sau khi thoa xong hắn mới phát hiện nhị hoàng tử bị dị ứng với thành phần trong thuốc bôi.
Điều này khiến người luôn quen với nhị hoàng tử cao ngạo lạnh lùng như Phạm Thoan bỗng cảm thấy có chút vui vẻ thầm kín.
Nhưng hắn không thể cười được.
Bởi vì sẽ chết.
Hắn rất muốn hỏi Úc Li Lương tại sao trên mặt lại có một vệt đỏ này, nghi ngờ nguyên nhân có lẽ là do thiếu nữ vừa mới chia tay với ngài ấy không lâu đi.
==================
Hiện tại Nguyên Nguyên không rõ ràng lắm, nàng không hề biết chính mình đã tát vào mặt nhị hoàng tử cao quý này, cắt đuôi con ngựa hắn thích, bên cạnh đó còn ương bướng chửi thầm hắn là "tên chó," thậm chí còn muốn đồng quy vu tận với hắn.
“Chia tay…… Có nghĩa là gì?”
Cuối cùng Úc Li Lương chậm rãi hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
Nguyên Nguyên: “!!!”
Hóa ra hắn không biết! 

Hèn chi mấy ngày qua nàng tự hỏi tại sao nói xong câu đó mà hắn còn không đến tìm nàng lần nào, khiến nàng cảm thấy hắn thật ngốc nghếch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra là vì hắn không thể hiểu nửa câu đầu, chỉ nghe hiểu nửa sau là hắn không được đi gặp nàng.
Dù là thiếu nữ hiện đại như Nguyên Nguyên có cố gắng che giấu cảm xúc của mình như thế nào đi chăng nữa, thì sự buồn bực nảy sinh khiến nàng không thể đảm bảo rằng mình sẽ không lỡ lời chữ nào.
Dù sao những thứ này như cơm ba bữa hàng ngày, là thói quen ăn sâu vào xương tủy, làm sao có thể dễ dàng thay đổi hoàn toàn được.
Giận dữ trong lòng Nguyên Nguyên tối hôm đó đã giảm bớt một nửa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Nàng làm mặt lạnh, không trực tiếp trả lời ý nghĩa của việc chia tay mà cứng rắn nói: “Mấy ngày không gặp, huynh gầy đi rồi.”
Nhìn xem, tuy mặt lạnh nhưng trong sự lạnh nhạt đó, có thể thấy ẩn chứa một chút nhõng nhẽo, trong nhõng nhẽo lại có phần quan tâm, trong quan tâm lại có chút xa cách.
Đây là di chứng sau khi chia tay sao?
Nguyên Nguyên hơi ngượng ngùng, vươn tay về phía hắn. 
Nhưng chàng thiếu niên lại theo bản năng lùi về sau một bước.
Như thể là từ chối bị đùa giỡn, hắn tránh xa ngón tay đang vươn về phía mặt chàng của nàng.
Thiếu nữ có hơi bất mãn, “Đừng nhúc nhích.”
Úc Li Lương: “……”
Bỏ qua phản ứng của hắn, nàng nhón mũi chân lên, cuối cùng cũng chạm vào được vết đỏ trên mặt chàng.
Đôi tay nhỏ mềm mại tinh tế của thiếu nữ như đám mây ngưng kết từ ngọc mềm, nhẹ nhàng vỗ lên má của chàng.
Úc Li Lương cúi mắt ngẩn ngơ nhìn nàng, dường như không hiểu được ý tứ của nàng.
“Huynh làm sao vậy?”
Trước ánh mắt ngày càng kỳ lạ của thiếu niên, Nguyên Nguyên lên tiếng hỏi. 
Thiếu niên mím môi, trả lời với vẻ thật thà lạ thường.

“Chưa từng có người sờ lên mặt ta như vậy.” 
Bởi vì những người dám làm như vậy có lẽ đã chết từ lâu rồi?
Nghe vậy, khuôn mặt thiếu nữ đột nhiên nóng bừng lên.
Chẳng lẽ hắn đang ngầm ám chỉ mình vẫn là tiểu xử nam? 
Thật ra, nàng cũng không mấy quan tâm đến chuyện trinh tiết của nam nhân...
Nàng quyết định cho hắn thêm một cơ hội để thể hiện.  
“Mấy ngày qua, huynh có biết tại sao ta lại giận đến vậy không?”
Thiếu nữ thu tay lại, sự ấm áp nơi má chàng lập tức bị cơn gió lạnh thay thế khiến chàng thiếu niên khẽ nhíu mày. 
Tức giận...
“Ừm.”
Úc Li Lương chậm rãi liếc nhìn nàng một cái, giọng trầm xuống: “Bởi vì ta có bệnh.”  
Phạm Thoan nói, nàng bị ánh mắt của hắn dọa cho hoảng sợ.
Nguyên Nguyên tức khắc: “……”
Dù thực ra... việc nàng tức giận đúng là có liên quan đến bộ dạng ốm yếu của hắn đêm hôm đó... 
Nhưng khi nghe chính hắn nói ra, tại sao lại trông giống như một kẻ bệnh kiều mong manh yếu đuối bị người khác ghét bỏ như vậy?
Cứ như đóa bạch liên đáng thương, bị một tra nữ như nàng đùa giỡn đến kiệt quệ rồi còn phải chịu cảnh bị ghét bỏ vì bệnh tật.
Mặc dù nàng có nhiều điều muốn nói rõ thiếu niên, nhưng Nguyên Nguyên biết rõ rằng đây không phải là nơi thích hợp để thảo luận. Vì vậy sau khi nhắc nhở chàng quay lại tìm nàng xong thì vội vã cầm chùm lông ngựa vội vã rời đi.
Úc Li Lương vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác suy nghĩ về ý đồ của nàng khi sờ vào mặt mình.
“Điện hạ?”

Sau một lúc lâu, thiếu niên mới hồi phục lại tinh thần, thấy Phạm Thoan đang đứng ở trước mặt mình.
“Đại hắc nó……”
Phạm Thoan liếc nhìn cái đuôi ngựa trọc lóc, ngữ khí vi diệu.
Úc Li Lương: “……”
Đầu sỏ gây tội lại một lần nữa thành công chuyển sự chú ý của thiếu niên. 
Chàng bước tới gần, chăm chú nhìn chỗ bị cắt trên cái đuôi ngựa đen, trong ánh mắt bắt đầu xuất hiện một lớp sương mù mơ hồ. 
Thật xấu……
“Bọn họ có vẻ bắt đầu lắm chuyện rồi.”  
Phạm Thoan nhìn cái đuôi ngựa, nhưng trong lòng lại nghĩ tới một điều khác.
Ban đầu, những người đó còn biết giữ gìn phong độ, nhưng sau đó thì các phương pháp thử nghiệm càng ngày càng trở nên không có giới hạn. 
Nhìn thấy thiếu nữ liên tục sống sót sau tai họa, sắc mặt của Phạm Thoan cũng dần trở nên lạnh lùng.
Lần này nếu không thể giết gà dọa khỉ, e rằng bọn họ sẽ không biết kiềm chế là gì.
……
Trên đường về, cái đuôi ngựa được chuyển cho Ninh Hà.  
Ninh Hà nhìn chằm chằm vào chùm lông ngựa đen nhánh, sắc mặt càng thêm khó nắm bắt.
Nhưng theo cách nhìn của Nguyên Nguyên, thực sự là do nàng may mắn, không bị người khác bắt gặp tại chỗ.
Điểm tốt duy nhất của xã hội phong kiến chính là ở đây, không có camera hay ghi âm gì, dù hắn là thiên hoàng cũng không thể truy tìm được nàng là người làm việc đó.  
“Vậy mà lại không chết...”
Lai Phúc cảm thấy rất bất ngờ. 
Điều này ít nhất có nghĩa là bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công không bị thất bại.
Khi trở về phủ, Nguyên Nguyên lạ bị dẫn vào viện của nhị công tử.
Ninh Hà vẫn đang thất thần uống trà.  
Nguyên Nguyên nhận ra thói quen uống trà của hắn rất giống với thói quen pha trà của tên chó số 3.

“Ngươi biết rằng uống quá nhiều trà sẽ bị cái gì không?”  
Ninh Hà mỉm cười hỏi nàng.  
Nguyên Nguyên: “Sẽ... Sẽ làm nước tiểu chuyển thành màu vàng?”
Ninh Hà: “……”
Học đòi văn vẻ để thảo luận vấn đề quả thực không thể so sánh với việc trò chuyện với những người không có văn hóa.  
Nguyên Nguyên còn định nói đùa một chút với hắn nhưng Ninh nhị công tử lại lập tức đẩy chung trà ra, khóe môi trở nên lạnh lùng.
“Ngươi thật giỏi.”  
Hắn nói: “Hiện tại có một cơ hội cho ngươi, ngươi có thể giúp ta làm việc.”
Nguyên Nguyên cảm thấy tình huống này rất quen thuộc, khiến nàng theo cảm giác sinh lý mà nổi hết da gà lên. 
Tình huống này cũng giống y như những gì tên chó số 3 từng nói.
“Có thể không giúp không?”  
“Đương nhiên có thể.”  
Ninh Hà âm trầm cười, vừa xoa xoa eo vừa lắc roi sắt trong tay.
“Vậy chúng ta cùng tính toán xem ngươi đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho cơ thể ta...”  
Nguyên Nguyên: “... Để ta suy nghĩ một chút.”
Nếu tên chó số 3 và tên chó số 2 đều yêu cầu Nguyên Nguyên làm việc gì đó tương tự nhau, thì ít nhất nàng có thể xử lý cả hai. 
Nhưng không biết liệu huynh đệ bọn họ có đang muốn nói cùng một việc hay không...
Dĩ nhiên, Ninh nhị công tử cũng không phải hoàn toàn là người tàn bạo. 
Để thể hiện sự rộng lượng của mình, hắn híp mắt, xuyên qua lớp sương mù của ly trà, hứa hẹn với thiếu nữ: “Nếu ngươi làm xong việc này, ta sẽ làm chủ giúp ngươi lấy lại khế ước bán mình.”
Đối với một nô tỳ mà nói, đây là một cám dỗ rất lớn.  
Sau khi cuộc trò chuyện bí mật kết thúc, Nguyên Nguyên cảm thấy như mình vừa bị ném vào lửa rồi lại vớt ra ném vào băng.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, bị ném vớt ra liên tục làm cho nàng cảm thấy lòng dạ bất ổn, vừa lạnh lẽo lại vừa nóng bừng.  
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận