Nữ phụ trà xanh không muốn làm thế thân!!!

 
Dáng người cao gầy của thiếu niên đứng bên tường ngay lúc này trông rất bình thường không có gì nổi bật.
 
Chỉ cần hắn muốn, đưa tay ra đón lấy nàng cũng gần như là việc rất dễ dàng, không hề khó khăn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nguyên hoàn toàn không nghĩ đến việc liệu hắn có đồng ý đỡ lấy mình hay không.
 
Đùa sao, hắn vừa cao lớn, lại còn khỏe mạnh như vậy, làm sao lại không đỡ được nàng cơ chứ?
 
Thiếu nữ chỉnh lại tóc, lau đi những giọt nước mắt lấm lem trên mặt, cố gắng đảm bảo khi rơi vào vòng tay chàng thiếu niên sẽ không quá khó coi. Sau khi đã chắc chắn, nàng nhắm mắt lại dũng cảm nhảy xuống.
 
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc nhảy xuống, Nguyên Nguyên vẫn căng thẳng đến mức nắm chặt tay lại.
 
Giống như mỗi lần đi tàu lượn siêu tốc, dù biết cuối cùng sẽ an toàn chạm đất, nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy vẫn không thể kìm được cảm giác sợ hãi như cận kề cái chết.
 
Cho đến khi cơ thể nàng nặng nề rơi vào một vòng ôm mang hơi thở mát lạnh.
 
Lông mi thiếu nữ khẽ run, mở to mắt chớp nhẹ, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn thấy một gương mặt ngược sáng dưới ánh trăng, hơi thở nàng bỗng chốc ngưng lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù không thể nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt chàng thiếu niên lúc này, nhưng Nguyên Nguyên vẫn vòng tay ôm chặt cổ hắn, vùi mặt vào lồng ngực hắn hít một hơi thật sâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không khóc không khóc, nàng an toàn rồi.
 
Cơ thể thiếu niên bỗng chốc cứng đờ thêm một chút.
 
Úc Li Lương rũ lông mi xuống, đánh giá thiếu nữ trong lòng ngực.
 
Nàng hoàn toàn không cho hắn thời gian suy nghĩ, không do dự mà lựa chọn nhảy xuống, khiến hắn không có thời gian tự hỏi mình.
 
Xuất phát từ một phản ứng bản năng của cơ thể.
 
Hắn…… đỡ lấy nàng.
 
Khi về đến phòng ở của hắn, thắp ngọn nến nhọn tỏa ra ánh sáng ấm áp, lúc này mới khiến Nguyên Nguyên cảm nhận được một chút cảm giác trở về với thế giới thực.
 
Nàng và chàng trai ngồi cạnh nhau trên sập, đôi mắt nàng vẫn còn điểm hồng. 
 
Tuy rằng Nguyên Nguyên không phải là người dễ khóc, nhưng số lần gặp phải đe dọa về sự sống chết ở nơi này gần như đã vượt xa tất cả những gì nàng phải trải qua trong xã hội hòa bình hiện đại.
 
Chỉ do nàng bị dọa nên có phản ứng sinh lý.
 
“Đại Căn ca, ta không có ghét bỏ bệnh của huynh……”
 
Với giọng nói mềm mại khàn khàn, lần này Nguyên Nguyên không giả vờ nữa, nàng thẳng thắn giải thích với vị hôn phu nuôi từ nhỏ về hiểu lầm không mấy dễ chịu này.
 
“Đại Căn ca, chúng ta làm lành đi.”
 
Hắn có bệnh, nhưng chỉ cần không quá nghiêm trọng, nàng cũng không phải không thể chấp nhận.
 
Dù sống trong xã hội hiện đại, cũng không thể tìm ra người mà không có chút tật xấu nào? Nếu không viêm mũi thì cũng ngáy ngủ, hắn chỉ không thể chịu đói thôi mà.
 
Hơn nữa, sau này còn phải dựa vào việc giết heo để sống, làm không tốt thì sẽ đói tới mức sinh ra tật xấu, khiến chàng thiếu niên đẹp đẽ này trở thành một người tàn nhẫn.

 
Chàng trai nhìn nàng khẽ khịt mũi, ánh mắt trong trẻo nhưng lại càng thêm quỷ quyệt.
 
“Lần trước ngươi nói, không cho ta gặp lại ngươi…”
 
“Cái đó ta không tính toán nữa.”
 
Không tính toán nữa?
 
Trong đầu Úc Li Lương chậm rãi suy nghĩ về hàm nghĩa của những lời nàng vừa nói.
 
Không tính toán gì nữa có nghĩa là nàng vẫn còn một yêu cầu.
 
Nghĩ đến đây, nhị hoàng tử đã dần quên ba nguyện vọng đó chỉ là mồi câu để lộ ra lòng tham của thiếu nữ, mục đích là khiến nàng bại lộ ý đồ xấu xa rồi sau đó giết chết.
 
Mà không phải thật sự cho nàng cái hứa hẹn gì.
 
Hắn liếc nhìn nàng, thấy đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, cái mũi hồng hồng nhỏ xinh, giọng nói hắn cũng trở nên trầm thấp hơn vài phần: “Ngươi có thể đưa ra một yêu cầu với ta.”
 
Đương nhiên, lần này đáp ứng yêu cầu của nàng không giống như lần đầu tiên.
 
Đối với một bá tánh bình dân mà nói, nhận được ân huệ từ hoàng tử hoàng tộc gần như có thể xem là vinh dự to lao, cơ hồ có thể được ghi vào gia phả tổ tiên.
 
Nhưng Nguyên Nguyên chỉ đơn thuần nhận ra những lời này hình như không phải lần đầu hắn nói ra.
 
Hắn dường như… có một sự chấp niệm rất sâu với việc cho nàng mấy lời hứa hẹn gì đó với hắn.
 
Có lẽ đây là biểu hiện của chủ nghĩa nam tử ở đây? Hắn giống như muốn nàng dựa dẫm vào hắn hơn một chút thì mới cảm thấy an toàn?
 
Để bảo vệ lòng tự trọng của vị hôn phu, Nguyên Nguyên cuối cùng cũng miễn cưỡng nghiêm túc hơn.
 
“Được rồi, nguyện vọng của ta là huynh phải đáp ứng cho ta ba yêu cầu nữa.”
 
Úc Li Lương: “……”
 
Phạm Thoan đang ngồi xổm ở một góc nào đó: Khốn khiếp... Thật con mẹ nó tham!
 
Chàng trai im lặng một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nguyên Nguyên như thể đang nhìn một bông hoa nở rộ, cuối cùng cũng mở miệng đáp một câu: “... Được.”
 
Hơn nữa, hắn lại im lặng bổ sung thêm một câu, thầm nghĩ xong ba nguyện vọng này không thể để nàng thêm yêu cầu nào khác.
 
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Nguyên Nguyên cũng gật đầu đồng ý một cách nghiêm túc.
 
Cuối cùng, trong đêm yên bình này, Nguyên Nguyên thành công đạt được một thỏa thuận với nhị hoàng tử, tuy không hẳn là hòa giải, nhưng nàng đã khéo léo "hố" được ba yêu cầu quý giá từ hắn.
 
Úc Li Lương trả lại miếng ngọc bội có vết nứt kia cho Nguyên Nguyên. Đó là bằng chứng nàng có thể dùng để đưa ra yêu cầu với hắn.
 
Tuy nhiên, nàng thiếu nữ lại coi việc này như một dấu hiệu cho thấy cuối cùng nàng đã sửa đổi được thói quen xấu của hắn về việc chiếm lấy đồ của người khác. Chính vì vậy, hắn mới chủ động trả lại vật về cho chủ cũ.
 
“Đại Căn ca.”
 
Úc Li Lương trăm triệu lần không ngờ rằng nàng lại nhanh chóng nghĩ ra yêu cầu đầu tiên như vậy.
 
“Chúng ta bỏ trốn cùng nhau đi.”

 
Một ý tưởng táo bạo được thiếu nữ đưa ra với thái độ vô cùng thản nhiên.  
"Bỏ trốn cùng nhau?"
 
Nguyên Nguyên lấy ra một nắm hạt dưa đưa cho thiếu niên, cả hai cùng nhau bắt đầu nhấm nháp, tiếng "răng rắc" vang lên đều đều.
 
“Đúng vậy là bỏ trốn đó……”
 
Nhắc đến chủ đề này, Nguyên Nguyên có chút thẹn thùng, "Huynh không hiểu sao? Chính là... chúng ta cùng rời khỏi nơi này, đi du sơn ngoạn thủy, tìm một nơi non xanh nước biếc rồi cùng nhau sinh sống."
 
“Sau này huynh đi giết heo, còn ta gây dựng sự nghiệp. Chúng ta cũng không cần sinh quá nhiều con, chỉ cần một trai một gái là đủ rồi...”
 
“Nhi tử lớn lên thì cưới vợ, nhưng không được nạp thiếp.”
 
Nữ nhi trưởng thành thì tìm con rể đến cửa, tốt nhất là chúng ta phải làm nơi chống lưng cho nàng…”
 
Khi đã vẽ ra một tương lai tươi đẹp, Nguyên Nguyên lại nói với chàng trai: “Tuy nhiên, cũng không cần quá gấp… Huynh có thể suy nghĩ cho kỹ trả lời lại ta.”
 
Nàng cũng hiểu ý tưởng này không phải là điều đơn giản như trò chơi trẻ con mà là một quyết định nghiêm túc và phức tạp.
 
Gần như liên quan đến đại sự cả đời của hai người.
 
Vì vậy, nàng không vội vàng thúc giục thiếu niên phải trả lời mà hy vọng hắn có thể suy nghĩ nghiêm túc, không nên đưa ra quyết định quá vội vàng.
 
Nghe xong, thiếu niên dường như thực sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc. Đến khi Nguyên Nguyên rời đi, Phạm Thoan mới xuất hiện từ một góc trong nhà.
 
Nhìn thấy nhị hoàng tử đang trầm tư, Phạm Thoan liếc ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”
 
Tưởng nhị hoàng tử nhà hắn là tên ngốc sao?
 
Sau khi chửi thầm, Phạm Thoan quay đầu nhìn về phía chủ tử, thấy ngài ấy đang bóp hạt dưa, thấp giọng dò hỏi: “Cóc ghẻ ăn có ngon không?”
 
Hắn lại bắt đầu thấy đói bụng.
 
Phạm Thoan: “……”
 
Lương thực dự trữ xuất hiện lòng ghen tị như lửa đốt…
 
Cóc ghẻ không thể ăn, một chút cũng không thể!
 
Dù sao hắn còn đang nghĩ con cóc ghẻ này rất có khả năng muốn bắt cóc người có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế tương lai, còn muốn bỏ trốn cùng nữa chứ!
 
……
Lại một lần nữa bảo trụ được mạng nhỏ, Nguyên Nguyên dễ dàng rơi vào giấc ngủ sâu, lúc tỉnh dậy nàng bỗng cảm thấy thế giới này thật đẹp, không khí cũng trong lành.
 
Suy cho cùng, có lẽ là do nàng có thể hòa hợp với phu quân nuôi từ nhỏ của mình. 
 
Đến mức buổi sáng khi nhìn thấy kẻ thất học Ba Tiêu, người đến cả tên của mình cũng không thể tự viết, lại đang rất nghiêm túc đọc "Luận Hành," Nguyên Nguyên cũng cảm thấy không phải là không thể chấp nhận lắm.


 

“Ba Tiêu, ngươi có thật sự hiểu không đó?”
 
Đối diện với một cuốn thư tịch sâu sắc như vậy, Nguyên Nguyên vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ.
 
Chờ Ba Tiêu phản ứng lại, nàng ấy lập tức hoảng hốt nhét cuốn sách vào dưới chăn.
 
“Nguyên Nguyên……”
 
Ba Tiêu xoắn làn váy, khuôn mặt nhỏ tức khắc đỏ bừng.
 
“Ban đầu thì không hiểu lắm, nhưng càng xem lại càng hiểu, cảm giác họ đánh nhau cũng... cũng rất thú vị.”
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Mặc dù không biết sách này có đoạn nào viết về việc đánh nhau…
 
Nhưng ngay cả Ba Tiêu cũng đang xem mấy cuốn sách cổ phức tạp như "Luận Hành," thì rõ ràng mục tiêu "Tam Tự Kinh" trước đây của nàng dành cho phu quân nuôi từ nhỏ có lẽ vẫn quá thấp rồi.
 
Vì vậy, Nguyên Nguyên quyết định nhờ Ba Tiêu mua cho nàng một quyển Tam Tự Kinh.
 
Ba Tiêu lại hết sức khách khí, không nhận tiền mà từ dưới chăn rút ra vài cuốn sách vừa nhìn là thấy rất trang nhã.
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Sau một lúc mơ hồ, Nguyên Nguyên vẫn không dám chọn những cuốn sách quá sâu sắc phức tạp.
 
Dù sao nàng cũng không dám chắc chắn Đại Căn có tư chất kém như vậy thì liệu có hiểu được những cuốn phức tạp hơn "Tam Tự Kinh" hay không.
Với tình cảm tràn đầy thương mến dành cho phu quân nuôi từ nhỏ, cuối cùng Nguyên Nguyên quyết định đi mua cuốn "Tam Tự Kinh” cùng Ba Tiêu.
 
Sau một buổi sáng hài hòa, Ba Tiêu và Nguyên Nguyên vội vàng làm xong bữa sáng, rồi lại tiếp tục công việc của mình.
 
Bởi vì đại công tử hồi phủ.
 
Nghe nói lần này đại công tử hồi phủ còn mang về một khách quý.
 
Khách quý cụ thể là ai, trong thời kỳ phong kiến này, loại tin tức như vậy chỉ được truyền miệng nên thông tin không thể nhanh chóng đến được tầng dưới chót như của các nàng.
 
Cho nên dưới tình huống không hiểu rõ gì, khi Nguyên Nguyên ra cửa vào giờ Tỵ, mí mắt nàng bỗng dưng lại nhảy dựng lên.
 
Khi nàng hậu tri hậu giác ngẩng đầu rồi nhìn thấy khu vực Tây Uyển, nét mặt của Nguyên Nguyên lập tức trở nên rất trầm mặc.
 
Nơi này là thánh địa xui xẻo của Nguyên Nguyên.
 
Thiếu nữ tự giác lùi lại hai bước, quyết định quay đầu rời đi. 
 
Nhưng vừa quay đầu, nàng liền thấy một khuôn mặt lạ lẫm đứng bên đường, hắn có những vết sẹo ngang dọc trên mặt.
 
Khi Nguyên Nguyên đi qua, khuôn mặt rỗ đó bỗng nhiên mở miệng nói chuyện: “Ngươi, đứng lại.”
 
Thái độ của hắn rất kiêu ngạo.
 
“Đã quên thân phận quá khứ của mình rồi sao?”
 
Mặt rỗ gọi Nguyên Nguyên lại với vẻ kiêu ngạo, hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới rồi bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi có biết hôm nay ai đến trong phủ không? Biết nhị hoàng tử lát nữa sẽ đi gặp ai không?”
“À, biết rõ đây là con đường mà nhị hoàng tử nhất định phải đi qua, còn đứng đây chờ mong, quả thực là lòng dạ Tư Mã Chiêu, đến người qua đường cũng biết.”
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Ca à, ngươi là ai, sao cứ đứng ở đây tự mãn nói chuyện vậy? Nàng có quen biết hắn sao?
 
Mặt rỗ lúc này dường như nhận ra sự mơ hồ trên mặt nàng, liền có chút bực bội: “Sao vậy, ngươi không nhận ra ta sao? Vậy chắc hẳn ngươi phải biết chủ tử nhà ta chứ?”
 
Hắn giơ tay chỉ về phía xa, Nguyên Nguyên liền thấy một người nam nhân cao lớn anh tuấn đứng ở phía bên kia.

 
Người nam nhân mặc áo dài màu đen, tay áo và cổ áo đều thêu những hoa văn bạc ẩn hiện. Nhìn qua, có vẻ rất tinh tế với có khí chất cao quý.
 
Nguyên Nguyên im lặng một lúc, rồi hỏi mặt rỗ: “Ngươi vừa nói, nơi này là con đường mà ai nhất định phải đi qua cơ?”
 
Mặt rỗ nghe vậy, lập tức dùng ánh mắt nguy hiểm mà mỉa mai, “Nơi này là con đường mà nhị hoàng tử điện hạ nhất định phải đi qua đó…”
 
Nguyên Nguyên hiện lên vẻ mặt đầy chấm hỏi, như thể đang cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã theo bản năng quay đầu chạy đi, kết quả lại vô tình đâm vào một cái cây sau đó bị hắn bắt lấy.
 
Mặt rỗ phía sau như bị sốc, nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi thật sự... còn muốn dùng mạng của mình để uy hiếp ta?”
 
Nguyên Nguyên: “???”
 
Đầu nàng cảm giác choáng váng, còn có cảm giác như muốn nôn.
 
Nàng không phải là bị chấn động não đó chứ?
 
Tưởng tượng đến người nam nhân mặc áo đen đối diện có khả năng là đại ma vương, Nguyên Nguyên lập tức hoảng sợ, đẩy mặt rỗ ra tiếp tục chạy về hướng ngược lại.
 
Mặt rỗ giật mình, nhanh chóng quay lại bên cạnh chủ tử, báo cáo lại sự việc vừa xảy ra.
 
“Hay là để thủ hạ đi…”
 
“Thôi, không cần truy nữa.”
 
Người nam nhân biểu hiện vẻ phức tạp, lạnh lùng nói: “Không ngờ, nàng lại lựa chọn lấy cái chết để chứng minh chí hướng của mình…”
 
Mặc dù vừa rồi thiếu nữ cố gắng dùng thân hình mảnh mai của mình đập vào cây không thành công, nhưng hành động đó lại khiến nam nhân có một cái nhìn mới về nàng.
 
Trước đây vốn không phải là một nữ nhân thu hút gì, nhưng sau hành động tự hại bản thân đầy chấn động hôm nay, bỗng dưng lại để lại trong lòng nam nhân này một ấn tượng nhạt nhẽo.
 
……
Nguyên Nguyên cuối cùng cũng thoát khỏi mặt rỗ và hắc y nam nhân, nhưng trong đầu nàng vẫn đầy những suy nghĩ hỗn độn.
 
Vậy mà nhị hoàng tử biết nàng tồn tại……
 
Cho nên tối hôm đó, quả thật là bị hắn nhìn thấy sao?
 
Nhưng ở đó không chỉ có một mình nàng, còn có cả Đại Căn ca!
 
Nói Đại Căn, Đại Căn đến.
 
Khi Nguyên Nguyên nhìn thấy Úc Li Lương đang tiến tới, nàng lập tức nhận ra hắn cũng đang ở trong tình huống nguy hiểm này.
 
Nàng lo sợ Đại Căn ca cũng sẽ giống như nàng, vô tội chịu liên lụy, nên vội vàng nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi ngay tại chỗ.
 
Dù nàng mơ hồ thấy bên cạnh hắn có người khác, nhưng sau cú đâm vào cây kia, nàng thật sự không còn tâm trí để quan tâm nhiều như vậy nữa!
 
Vì vậy Phạm Thoan và những thuộc hạ khác chỉ biết đứng nhìn, không thể tin nổi khi thấy chủ tử của mình bị một nha hoàn kéo đi.
 
Phạm Thoan và tập thể các cấp dưới: “……”
 
Muốn hỏi bọn hắn tại sao không đuổi theo sao?
 
Bởi vì tuy nhị hoàng tử điện hạ bị kéo đi, nhưng hắn lại không hề giãy giụa chút nào.
 
Có thể nói hắn không phải bị thiếu nữ kéo đi, mà là tay hắn bị nắm chặt khiến hắn tự giác đi theo sau nàng.
 
Có thể nói, một con chó hoang ven đường ở trước mặt nha hoàn này cũng còn chưa ngoan ngoãn bằng chủ tử nhà bọn hắn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận