Vi…… Vi phu?
Nguyên Nguyên hoảng hốt, nơi này có bệnh nhân tâm thần hả?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi là ai?”
Gần đây, hình như nàng luôn gặp được những người kỳ quái...
Nghẹn khuất lâu như vậy, cuối cùng Nguyên Nguyên không thể nhịn được nữa hỏi ra miệng.
Nam nhân hoàn toàn quay mặt lại, hướng về phía nàng.
Đó chính là nhị hoàng tử mà mấy ngày trước nàng vẫn luôn gặp, cái người có vẻ hư hư thực thực đó!
Suýt chút nữa Nguyên Nguyên đã hoảng sợ kêu ra tiếng.
Cũng may, nam nhân kịp thời sửa lại nhận thức sai lầm của Nguyên Nguyên về hắn, đồng thời báo cho nàng biết thân phận của mình.
Hắn chọn một sắc thái sắc bén, âm thanh trầm ấm phát ra một cảm giác tà mị từ khóe miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phu quân của ngươi, Hoàng Phủ Ngạo Thiên.”
Nguyên Nguyên: “……”
Hù chết nàng, nàng còn tưởng rằng hắn là nhị hoàng tử thật chứ!
Nguyên Nguyên sau đó: “!!!”
Hoàng, Phủ, Ngạo, Thiên!
Nguyên Nguyên nghe thấy cái tên ấy, ngay lập tức cảm thấy như bị điện giật, da đầu tê dại, đồng tử co rút, trong đầu rối bời…
Người có cái tên này chẳng lẽ không phải đang trên đường lên giường cùng nữ chủ thì cũng là đã lên giường cùng nữ chủ mới đúng chứ???
Hắn, một nam chủ lại không đi diễn phần kịch bản ân ái lên giường, chạy đến đây làm gì vậy?!
Nhớ đến lời Ba Tiêu nói về khách quý, Nguyên Nguyên cảm thấy cả người bồn chồn không yên.
Cho nên người nam nhân này mấy ngày nay õng ẹo tạo dáng, thường xuyên xuất hiện chỉ để thu hút sự chú ý của nàng…
Trong một đêm, Nguyên Nguyên thậm chí hoài nghi có phải mình biến thành nữ chủ rồi hay không.
Cho đến khi nam nhân mở miệng nói: “Lần này ta tới, đặc biệt là để đưa ngươi về phủ, khôi phục lại thân phận thông phòng cho ngươi.”
Nguyên Nguyên: “……………………”
Óc nàng như muốn nứt toác.
Khi hắn nói ra hai chữ “thông phòng,” Nguyên Nguyên gần như hoàn toàn không còn nghi ngờ gì về thân phận của hắn.
Trước khi chết nàng mới bị vạch trần bí mật của pháo hôi, nhưng giờ đây lại bị người khác phơi bày trước!
Đúng vậy, mỗi một kẻ phản diện hèn hạ, vô sỉ, đều có một lý do thương tâm để biện minh cho hành động của mình, khiến người khác phải rơi lệ rồi cảm thấy xót xa các kiểu.
Pháo hôi Nguyên Nguyên cũng không ngoại lệ.
Ở trong câu chuyện do nam chính Hoàng Phủ Ngạo Thiên thủ vai, có tình tiết nương hắn sắp xếp cho hắn bốn thông phòng, Nguyên Nguyên chính là một trong số những người được phân phát đó.
Mất bao vất vả nguyên chủ mới leo được đến vị trí thông phòng bên cạnh nam chính. Nhưng mọi thứ bỗng tan biến, vinh hoa phú quý mà nàng ta dày công gây dựng lại biến mất chỉ sau một đêm.
Nhờ có sự trợ giúp của vị hôn phu si tình, Nguyên Nguyên mới tránh được số phận bị lưu lạc đến thanh lâu. Thay vào đó, nàng ta tận dụng cơ hội lúc Vệ Quốc Công phủ thiếu nô tỳ để bước vào, từ đó trở thành một nhân vật chuyên gây rối, lúc nào cũng tìm cách đối đầu với nữ chính với giành lấy nam nhân ở khắp nơi.
Pháo hôi Nguyên Nguyên mang trong mình những ràng buộc yêu hận tình thù sâu sắc với nam nữ chính. Nhưng mọi bí mật ấy chỉ được tiết lộ ra lúc Nguyên Nguyên gần chết. Thế nhưng sao bây giờ tất cả lại dễ dàng bị nam chính phát hiện như vậy?
Chẳng lẽ là, nàng phải đi chết rồi?
Lúc cảm mạo đứng cùng nam chính vừa nói những lời này không khác gì cảnh tượng đáng sợ trong phim kinh dị, Nguyên Nguyên bị đả kích mạnh lập tức bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại.
Khi Nguyên Nguyên tỉnh dậy, nỗi hoảng sợ lập tức trào dâng, nàng nhớ lại những suy nghĩ trước đó.
Nàng hiểu lý do tại sao trong truyện gốc không ai tìm đến mình!
Trong truyện gốc, khi nhóm nhân vật chính đang nghĩ đến việc tìm một người thế thân để cứu Ninh Lan Sở, họ không đến tìm Nguyên Nguyên vì lý do là lúc đó nàng…
Nàng, căn, bản, không, có, nốt, lệ, chí!
Nhưng mà tại sao hiện tại nam chính lại tìm tới nàng?
Nguyên nhân có thể là vì có người đã nói với Hoàng Phủ Ngạo Thiên đi.
Đến mức kẻ nào miệng mồm thiếu đánh như vậy, Nguyên Nguyên không cần đoán cũng có thể nghĩ ra, kẻ đó chắc chắn là người gần đây có vẻ ẩn thân nhất, tên chó số 3.
Ninh Già làm người mắc muội khống, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội bắt Nguyên Nguyên để đổi lấy nữ chủ quay về, đó là một kế hoạch tốt!
Sau khi suy nghĩ thông suốt về những điều kỳ quái này, Nguyên Nguyên vẫn không thể cảm thấy vui vẻ.
Dù nàng đã tỉnh, nhưng đôi mắt lại tối sầm.
Một đám cẩu bức, mỗi ngày chỉ biết tính kế hại nàng…
Lại phát hiện mình tỉnh dậy trong một căn phòng không quen thuộc, Nguyên Nguyên vội vàng bò dậy định chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, bên ngoài phòng đã có người chờ nàng sẵn.
Cũng may người này không phải là nam chính Nguyên Nguyên thấy trước khi hôn mê, mà là đại công tử Ninh Nhai.
Nguyên Nguyên nhìn thấy biểu hiện căng thẳng của Ninh Nhai, cuối cùng cũng hiểu được những ngày qua hắn làm gì, sao lại trầm tư suốt cả ngày, lại còn nhìn chằm chằm nàng…
Thì ra hắn lại yêu thầm nàng sao?
“Nguyên Nguyên, Sở Nhi đã bị người của Tây Phong trại bắt đi.”
Để bảo vệ danh tiếng của nữ chủ, việc này gần như được giữ bí mật với tất cả mọi người, nhưng Ninh Nhai lại dễ dàng nói ra.
Nhưng những người biết chuyện này thường phải trả giá rất lớn.
“Ngươi có nốt lệ chí rất giống nàng, khuôn mặt cũng rất tương đồng, nên chúng ta nghĩ…'"
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Đùa giỡn cái gì vậy chứ, nữ chính đang trong quá trình kết nối tình cảm với thủ lĩnh thổ phỉ đấy!
Một người không có vòng hoàng quang của nữ chính như nàng, đến trở thành cái bóng của nữ chủ, chưa kể cản trở nàng ta thăng cấp thì không nói, có lẽ đến chết còn không biết mình chết như thế nào…
Nhưng nữ chính bị bắt vào đám thổ phỉ chỉ biết đến lợi ích, Nguyên Nguyên không thể nói với bất kỳ ai về cốt truyện này.
Bởi vì nếu nàng nói ra, người khác sẽ chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt đáng sợ hơn, sẽ nghĩ rằng nàng máu lạnh cố ý muốn hãm hại nữ chính.
Nguyên Nguyên đứng cứng đờ tại chỗ, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, “Đại công tử, ta… ta không muốn đi.”
Đối diện với ánh mắt thâm trầm của nam nhân, Nguyên Nguyên hít một hơi thật sâu, nàng tháo cây trâm trên đầu xuống rạch ngón tay ra.
Một giọt máu đỏ bắn ra, nhưng bị nam nhân dùng tay đè lại.
Nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, Nguyên Nguyên thấp giọng nói.“Nhìn xem, ta cũng là một người có máu có thịt.”
Trong tình cảnh không hề bình đẳng này, Nguyên Nguyên rất khó để giải thích cho hắn về công bằng hay chính nghĩa, càng không thể biện luận với hắn vài đoạn về các giá trị xã hội.
Nàng dùng cách đơn giản nhất để nói với hắn: “Ta đi, sẽ chết.”
Ninh Nhai khẽ cắn môi.
Thực ra, chuyện này đã được bàn bạc xong xuôi từ trước khi Hoàng Phủ Ngạo Thiên vào phủ...
“Ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ ngươi.”
Hắn chậm rãi cho nàng một lời hứa hẹn.
Thiếu nữ ngay lập tức trở nên im lặng.
Có lẽ vì ốm đau, khuôn mặt nàng tái nhợt, nhìn qua có vẻ kém sức sống hơn những ngày trước.
Ninh Nhai bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chấn động.
Hắn đương nhiên hiểu rằng, nếu một thiếu nữ chưa từng trải như nàng thay thế Sở Nhi… nữ nhân đã từng bị thổ phỉ bắt, danh dự cơ hồ không đáng nói tới.
Kể từ đó, cuộc đời nàng có thể coi như bị hủy hoại hoàn toàn…
Thiếu nữ chớp mắt, cố gắng giấu đi sự thất vọng trong mắt, xoay người định rời đi.
Nhưng lại bị Ninh Nhai gọi lại.
“Chờ ngươi trở về, trở thành nữ nhân của ta đi.”
Nguyên Nguyên khiếp sợ, “Cái…… Cái gì?”
Ninh Nhai nói với giọng điệu chứa đựng sự áy náy khó nhận thấy xen lẫn dịu dàng, “Ta sẽ khiến ngươi đau khổ cả đời.”
Nguyên Nguyên: “!!!”
Ninh Nhai nhíu mày một chút, sửa đúng: “Ta sẽ thương ngươi cả đời.”
Nguyên Nguyên: “……”
Nguyên Nguyên nhẹ nhàng thở dài.
Thật ra, trong số những tên chó, Ninh Nhai có thể coi là người tốt.
Nàng vừa rồi không nên tự phụ mà so sánh mạng sống của mình với mạng sống của nữ chính.
Cho dù không có hào quang của vai chính, nàng thực ra cũng chỉ là một nha hoàn, trong khi nữ chính lại là người được yêu thương, còn là muội muội có cùng mối liên kết huyết mạch với bọn họ.
Nàng kéo khóe môi cười, “Đại công tử, vừa rồi là nô tỳ đã làm khó ngài.”
Nói xong, thiếu nữ không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi phòng của Ninh Nhai."
Phía sau bức rèm, Ninh Già không xuất hiện.
Hắn cầm chung trà trong tay, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa đại ca và thiếu nữ bên ngoài."
Hắn hôm nay đến, vốn chuẩn bị cưỡng ép hoặc dụ dỗ, tất cả đều nhằm đảm bảo rằng thiếu nữ sẽ hợp tác với bọn họ trong chuyện này...
Nhưng giờ đây, hắn lại cảm thấy nước trà trong miệng thật nhạt nhẽo. Chỉ là một nha hoàn, lại nói đến việc có máu có thịt…"
“Làm ra vẻ…”
Hắn thật không ngờ nàng lại có câu được tâm của đại ca.
“Cũng thật kỳ lạ, đại ca lại ngây thơ như vậy, chưa từng thấy qua nữ nhân nào hay sao...'"
Lúc này, hắn mới nhận ra rằng tâm trí mình đã bị một nha hoàn nhỏ bé như nàng, làm rối loạn.
Tâm phúc của hắn ở một bên nói: “Cái đó…”
Vậy mà còn không cần cưỡng bức, cũng không cần dụ dỗ đã làm cho thiếu nữ khuất phục.
Bên môi Ninh Già nở một nụ cười lạnh lẽo, vô tình nói: “Chỉ là một nha hoàn mà thôi.”
Hắn dường như nói để cho đại ca bên ngoài nghe, nhưng cũng như đang tự nói cho chính mình nghe.