Nữ phụ trà xanh không muốn làm thế thân!!!

 
Một chiếc xe ngựa sang trọng nhưng kín đáo dừng lại ở sân trước.
 
Nhân dịp sinh nhật của Triệu quý phi, hoàng đế ra lệnh nhị hoàng tử phải trở về cung một chuyến.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn kéo dài đến đêm trước sinh nhật của Quý phi, Úc Li Lương mới từ từ chuẩn bị xe ngựa để trở về.
 
Trước khi hắn chuẩn bị lên xe, thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.  
“Đại Căn ca?”
 
Úc Li Lương dừng lại một chút, nghiêng mắt nhìn thấy Nguyên Nguyên đang đi qua đây.
 
Có lẽ đây là một nơi làm việc tốt trong phủ. Nguyên Nguyên vừa từ chỗ đại công tử trở về, thì đúng lúc gặp được thiếu niên đang đi đến gần xe ngựa.
 
Thiếu nữ bước nhanh từ xa tới, đôi mắt ướt át chạy đến trước mặt hắn.
 
Nàng dường như đã bị ủy khuất ở nơi khác, đôi mắt như đã khóc một lúc lâu.  
“Đại Căn ca, chúng ta bỏ trốn được không…”
 
Lần này thiếu nữ rất nghiêm túc nói với hắn: “Vào ngày mười lăm tháng này, ta sẽ ở ngoại ô Thập Lí Đình chờ huynh. Nếu huynh đến, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Úc Li Lương nhớ lại, trong mắt nàng, "bỏ trốn" có nghĩa là muốn cùng nhau đến một nơi non xanh nước biếc, cùng nhau sinh sống rồi sinh hài tử…
 
Trước sự mời gọi e lệ nhưng đầy can đảm của nữ tử, thiếu niên vẫn giữ im lặng. Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của thiếu niên, bỗng cảm thấy rùng mình.
 
Nàng đang... làm gì vậy?
 
Bởi vì chính mình lâm vào đầm lầy tuyệt vọng, nên nàng mới muốn lôi kéo thiếu niên, hy vọng hắn có thể giúp nàng thoát khỏi đầm lầy này sao?
Nhưng là, có lẽ chỉ khiến thiếu niên cùng mình gặp phải thêm tai ương không đáng có.
 
Nếu bình thường thiếu niên im lặng, Nguyên Nguyên trước sau cũng không nghĩ nhiều.
 
Nhưng hiện tại, nàng đang cảm thấy nhạy cảm đến cực độ. Sự im lặng của hắn giống như một con dao nhỏ, châm chọc vào ngực nàng, nhắc nhở nàng về sự ích kỷ mà mình đã mang lại cho người khác…
 
Nguyên Nguyên xấu hổ mỉm cười, tự nhủ để giảm bớt không khí ngượng ngùng, nàng nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn là huynh chưa suy nghĩ kỹ rồi…”
 
Nàng có thể cảm nhận được Đại Căn ca không ghét mình, nhưng nàng cũng không thể dễ dàng yêu cầu một người thích mình phải vì nàng mà từ bỏ tất cả ở đây, cùng nàng trải qua một cuộc sống lang bạt không cố định.
 
Nguyên Nguyên kiềm chế cảm giác uể oải, giả vờ không quan tâm, nhẹ nhàng nói: “Xem đi, ngày mười lăm không còn xa. Chờ thêm mười lăm ngày nữa, thì sẽ không cần phải bận tâm về những chuyện này.”
 
Thiếu nữ nói như vậy không phải để ép buộc thiếu niên.
 
Ngược lại, nàng đang tạo cho hắn một bậc thang để đi xuống.

 
Dù sao bọn họ cũng đã ở bên nhau lâu như vậy. Nếu hắn ngại ngùng không muốn trực tiếp từ chối nàng, thì chỉ cần ở trong nhà vào ngày đó là được.
 
Có đôi khi, việc nói ra còn khó hơn cả hành động.
 
Nếu không thể từ chối bằng lời nói, thì việc quyết định có hành động hay không sẽ trở nên đơn giản hơn.
 
“Được.”
 
Ngay khi Nguyên Nguyên cảm thấy bắt đầu chán trường, thì thiếu niên nhẹ nhàng đáp lại nàng.
Nguyên Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ bình tĩnh của thiếu niên, cảm xúc trong lòng nàng bỗng nhiên cũng lắng lại.
 
Có thể thấy được Đại Căn ca là người rất tốt……
 
Dù có muốn hay không, ít nhất hắn cũng không thẳng thừng từ chối nàng, điều đó đã khiến nàng cảm thấy đủ ấm lòng.
 
Trong lòng Nguyên Nguyên cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.
 
Nàng nhìn thiếu niên nói: “Đại Căn ca, sau này chúng ta nhất định phải sống thật tốt.”
 
Dù không ở bên nhau, mỗi người sống cuộc sống của riêng mình, nàng vẫn sẽ luôn nhớ về những khoảnh khắc đẹp đẽ mà thiếu niên từng mang lại cho mình.
 
Sau đó thiếu nữ quay người rời đi.
 
Trước khi rời đi, khóe môi nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Úc Li Lương lại cảm thấy nụ cười đó giống như chỉ để trấn an người khác, chứ không phải xuất phát từ tận đáy lòng.
 
“Điện hạ……”
 
Phạm Thoan kéo rèm xe ngựa ra, chần chừ gọi hắn một tiếng, sắc mặt càng trở nên cổ quái hơn.
 
Chủ tử nhà hắn như vậy, thật giống hòn vọng thê…… 
 
Thiếu niên cuối cùng cũng rời ánh mắt khỏi đó, nhìn về phía chiếc xe ngựa.
 
Nếu Nguyên Nguyên có mặt ở đây, nàng sẽ nhận ra rằng thiếu niên này chính là chủ nhân của chiếc xe ngựa, còn người cầm cương mới là phu xe.
……
Nguyên Nguyên cảm thấy khá buồn chán. 
 
Trước đây, khi thấy câu nói kinh điển "Có người mười tám tuổi đã chết, nhưng đến tám mươi tuổi mới chôn," nàng chỉ cười khẩy mà không nghĩ nhiều.
 
Bây giờ, nếu ai đó để nàng xem lại đoạn lời như vậy, nàng sẽ không kìm được nước mắt tuôn rơi.
 
Ba Tiêu trở về thấy Nguyên Nguyên nằm yên, liền sờ đầu nàng sau đó vui mừng nói: “Nguyên Nguyên, đầu của ngươi không còn nóng nữa!”
 

Nguyên Nguyên vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
 
Hiện tại nàng càng thích cảm giác hoạ vô đơn chí, điều này khiến cho bệnh tình của nàng trở nên trầm trọng hơn, càng làm cho tâm trạng nàng thêm buồn chán.
 
Ba Tiêu nói hôm nay nàng ấy muốn ra ngoài hẹn hò với Đại Ngưu ca, nên không thể ở lại bên Nguyên Nguyên.
 
Nguyên Nguyên nhớ rõ người lần trước nàng ấy ước ao là A Ngưu ca.
 
Ba Tiêu nói, nàng ấy nhận ra cái tên Đại Ngưu ca có vẻ nam tính hơn A Ngưu ca. Hơn nữa, gia đình của Đại Ngưu ca hay phát ra tiếng cười hồn nhiên ngây ngô, khác hẳn với gia đình A Ngưu ca có vẻ khép kín.
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Thật là một cuộc cạnh tranh gay gắt.  
 
Ba Tiêu đi ra ngoài để hẹn hò.
 
Nguyên Nguyên nằm thêm một lúc, không chỉ đầu không đau không sốt, mà tinh thần còn cảm thấy ngày càng tỉnh táo hơn.
 
Cái bụng đói thầm thì kêu, khiến Nguyên Nguyên không buồn chán nổi nữa, đành phải bò dậy đi tìm đồ ăn.
 
Kết quả, vừa mở cửa phòng, nàng liền thấy tâm phúc bên người tên chó số 2 ngồi xổm bên cạnh ngoài cửa.
Nguyên Nguyên: “……”
 
“Nguyên Nguyên cô nương, nhị công tử muốn gặp ngươi.”
 
Nguyên Nguyên đương nhiên biết tên chó số 2 muốn gặp nàng.
 
Chỉ là lần trước, chuyện suýt nữa bị giết đã thực khiến nàng thật sự hoảng sợ, từ đó hình thành bóng ma tâm lý với tên chó số 2 kia, nên vẫn luôn trốn tránh hắn.
 
Khi Nguyên Nguyên từ chối, chó săn đại ca nói: “Nhị công tử bảo ta chuyển lời cho ngươi, hình như mã nô kia đã biết ngươi từng là thông phòng của nam nhân khác…”
 
Nghe hắn nói câu cuối cùng, đầu Nguyên Nguyên nháy mắt “Ong” lên một tiếng.
 
Ngay lúc đó, một cảm giác xấu hổ mạnh mẽ trào dâng trong lòng Nguyên Nguyên.
 
Cảm giác như nàng bị vạch trần một bí mật gì đó.  
 
Khó trách hôm nay ánh mắt của Đại Căn ca nhìn nàng lại kỳ lạ như vậy…
 
Nguyên Nguyên hít sâu một hơi, muốn khóc nhưng lại không khóc được. Nàng không phải lo sợ Đại Căn ca ghét bỏ mình…  
 
Mà là cảm giác tự ti lâu nay bỗng trào dâng trong lòng.

 
Nguyên Nguyên thừa nhận, từ đầu nàng đã không muốn mang trên lưng gánh nặng với tai tiếng của pháo hôi Nguyên Nguyên.
 
Vì vậy, nàng cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó với Đại Căn ca.  
 
Nàng hy vọng Đại Căn ca có thể tách biệt nàng với nguyên chủ, nhưng thực chất rất khó để phân biệt giữa hai điều đó.
 
Nàng chính là pháo hôi Nguyên Nguyên, pháo hôi Nguyên Nguyên chính là nàng.
 
Đại Căn ca có thể tha thứ cho nàng chân đạp hai thuyền, nhưng có lẽ hắn sẽ không dễ dàng chấp nhận việc nàng lén lút che giấu mối quan hệ giữa với nam nhân khác…
 
Nếu đặt trong bối cảnh hiện đại, việc nàng giấu giếm hôn nhân của mình với một người yêu chẳng khác gì việc lừa dối bạn trai về mối quan hệ của mình với một người khác. Chỉ sợ cho dù có tình cảm lớn đến đâu, cũng sẽ bị phá hủy bởi sự dối trá đó.
 
Thời điểm nàng nghĩ đến điểm chạy trốn với Đại Căn ca, cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến.  
 
Hôm nay, trong viện nhị công tử lại tĩnh lặng hơn mọi khi.
 
So với việc đang ở cùng Mộ Bắc vương bàn bạc cách cứu viện Ninh Lan Sở với Ninh Tam, Ninh Hà lại dường như từ đầu đến cuối chưa từng tham gia vào.
 
Hắn không giống như những người khác, vẫn ngồi kia nghịch bàn cờ.  
 
Nguyên Nguyên bị ấn ở vị trí đối diện hắn, lặng lẽ chờ đợi hoạ vô đơn chí xảy ra.
 
Ninh Hà đặt một quân cờ đen trên bàn cờ, rồi hỏi nàng: “Nếu ba huynh đệ chúng ta có một người giúp ngươi, ngươi nghĩ người đó là ai…”
 
Hắn tỏ ra rất hứng thú với đề tài này, kiên nhẫn hỏi nàng: “Hoặc là, nếu phải chọn, ngươi sẽ chọn ai?”
 
Nguyên Nguyên: “Ta một người cũng không chọn.”
 
Ninh Hà nhướng mày, “Tại sao chứ?”
 
Nguyên Nguyên: “Bởi vì các ngươi đều là tên chó, tên chó đó ngươi hiểu không?”
Ninh Hà dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn nàng với ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ điên.
 
Nhưng ánh mắt của thiếu nữ lại suy sụp, mang vẻ mặt như thể “Ta chỉ đang tìm cái chết thôi mà.”
 
Khuôn mặt ninh nhị công tử nháy mắt trầm xuống.
“Ngươi nói cái gì?”
 
Nước mắt tuôn ra như nước lũ vỡ đê không thể ngăn cản, nhưng Nguyên Nguyên vẫn tiếp tục hành động như thể lợn chết không sợ nước sôi, không biết sợ hãi là gì.
 
“Ta mệt mỏi rồi, không muốn làm gì cả.”
 
Nàng thất tình……
 
Nàng còn phải đi làm thế thân cho nữ chủ……
 
Nàng cảm mạo vừa mới khỏe……
 
Nàng vất vả lắm mới tìm được một chó cún con, nhưng cuối cùng không còn gì cả!
 

Nguyên Nguyên lập tức túm qua, lau nước mũi lên tay áo của đối phương, sau khi trải qua cơn hoảng loạn, cuối cùng cũng bật khóc.  
 
Thích làm gì thì làm, toàn là một đám tên chó, không ai là người!
 
Chó săn đại ca và Lai Phúc đều rất kinh ngạc.  
 
Đợi lát nữa máu bắn xa ba thước, làm thế nào mới có thể đảm bảo không làm bẩn bàn cờ của nhị công tử đây?
 
Vẻ mặt Ninh Hà trở nên tối tăm đầy ảm đạm.  
 
Hắn nhìn chằm chằm vào cái thứ đang tìm đường chết này với ánh mắt đầy lạnh lẽo.
 
Khi Nguyên Nguyên chuẩn bị ngẩng cổ chờ đợi thì một cái hộp bị ai đó thô bạo ném tới trước mặt nàng.  
 
“Vốn là định bảo ngươi cầm khế ước bán mình rời khỏi đây…”
 
Nguyên Nguyên: “Huhu…… Hu?”
 
Ninh Hà lạnh lùng cười, “Thật không ngờ ngươi lại muốn tìm chết như vậy, tốt, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi…”
 
Nguyên Nguyên: “……”
 
Nguyên Nguyên lập tức đè lại cái tay muốn thu hồi hộp lại của hắn, dưới tình thế cấp bách vội vàng trả lời vấn đề vừa rồi của hắn, lấy đáp án tiêu chuẩn ra trả lời.
 
“Chọn…… chọn ngươi!”
 
Đối phương nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tràn ngập sát ý.
 
Thiếu nữ vội vàng lau khô nước mắt, vô cùng đáng thương mà nhìn hắn, còn dùng cách khóc lóc bảo đảm với hắn, “Mặc kệ là khi nào, đều…… Đều chọn ngươi.”
 
Ninh Hà nhìn nàng khóc lóc giống như ngốc tử, lại nhìn trên mu bàn tay  trong lúc lơ đãng bị ngón tay của nàng ra chất lỏng gì đó không rõ.
 
Hắn chịu đựng  ý định muốn bóp chết nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút cho ta ——”
 
Thiếu nữ vẻ mặt mông lung, nhưng may mà thân thể so với đầu óc thì hành động nhanh hơn, không nói hai lời cầm hộp lên lập tức biến mất.
Buổi tối sau khi Ninh Hà tắm gội xong, tâm phúc hắn trở về phục mệnh nói: “Thuộc hạ đã đi cùng Nguyên Nguyên cô nương truyền đạt qua ý ngài, yêu cầu nàng mau chóng rời khỏi phủ, nói vậy nàng tất nhiên sẽ làm được.”
 
“Nhưng mà, ngài thật sự muốn thả nàng đi sao?”
 
Ninh Hà hừ lạnh, “Như thế thì sao, gia không thể ban phát thiện tâm một lần?”
 
Tâm phúc: Không thể.
 
Ninh Hà liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh, “Thánh Thượng hy vọng bên người nhị hoàng tử có thể có nữ nhân giúp hắn hiểu được chuyện nam nữ, chứ không phải muốn có người trực tiếp bắt con của ngài ấy đi……”
 
Nha hoàn Nguyên Nguyên này tưởng rằng sẽ là quân cờ hữu dụng.
 
Nhưng hiện tại nhìn qua hình như nàng cũng quá hữu dụng đi……
 
Ninh Hà chỉ có thể tiễn nàng đi trước rồi nói sau.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận