Nữ phụ trà xanh không muốn làm thế thân!!!

 
Trong đêm khuya yên tĩnh, ngoài cửa sổ sương mù dày đặc dần dâng lên.
 
Lai Phúc từ bên ngoài trở về, sau khi đóng cửa sổ, hắn chậm rãi bước vào trong viện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Hà nằm trên ghế phủ lông cáo, đầu ngón tay vẫn đang cầm quân cờ.
 
“Có phải bọn họ nghĩ rằng khi thuộc hạ không có mặt thì công tử không thể phân biệt được gương mặt của người khác, nên mới vô tình để lộ khía cạnh mà không ai biết đến đó?”
 
Kẻ bị mù mặt như Ninh Hà, luôn yêu cầu Lai Phúc – người có khả năng ghi nhớ cực kỳ tinh tường – nhận diện giúp hắn. Chuyện này hầu như không còn là bí mật trong phủ.
 
Trong khoảng thời gian Lai Phúc vắng mặt, Ninh Hà đã nghe được nhiều tin tức mà trước đây không thể biết được.
 
Ví dụ như chuyện mấy người cô cô của họ hay việc mẫu thân của Nhị Hoàng Tử, thực ra là bị người hại chết.
 
Lại ví dụ như, giải dược mà Nhị Hoàng Tử đang tìm kiếm rất có khả năng không nằm trong tay ai khác, mà chính là ở trong tay lão thái thái ở Đông Uyển...
 
Khi hắn lang thang một mình trong phủ, ngay cả nha hoàn Nguyên Nguyên, dù không dám mạo phạm hắn, nhưng nàng nghĩ hắn không thể nhớ nổi mặt nàng, nên mới liều lĩnh chạy trốn không chút e dè?
 
"Đại ca cho rằng phủ Vệ Quốc Công nên đứng về phía Tam Hoàng Tử, vì vậy muốn liên kết với Mộ Bắc Vương..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Nhưng ta lại nghĩ rằng phủ Vệ Quốc Công chỉ có thể dựa vào đương kim Thánh Thượng, đó mới là lựa chọn duy nhất."
 
Nhưng mà người kia lại kiêng kị Nhị Hoàng Tử... có lẽ người đó mới là lựa chọn cuối cùng của Thánh Thượng đi?
Ninh Hà lấy quân cờ đen đặt vào hộp, sau đó ném mạnh một nắm quân cờ từ hộp lên bàn cờ, khiến quân cờ trắng bị đánh tan tác.
 
Vì vậy mới nói, phủ Vệ Quốc Công không thể đặt tất cả trứng gà vào cùng một giỏ.
 
……
Khoảng ba tháng trước, Triệu Quý Phi cử người đến dọn dẹp Huyên Minh Cung, nơi đó là nơi mẹ đẻ của Nhị Hoàng Tử ở, nhưng lại bị thị vệ do Nhị Hoàng Tử bố trí đánh ra ngoài.
 
Những ma ma đó vốn định la lối khóc lóc ầm ĩ, nhưng lại bị đánh đến mặt mũi bầm dập trở về. Khi tin tức lan truyền trong hậu cung, quả thực giống như cái tát đánh vào mặt Quý Phi.
 
Trong hậu cung, bầu không khí vô cùng phức tạp.
 
Có người nói Quý Phi ngang ngược, khinh thường hài tử không có mẹ, còn tìm mọi cách loại trừ kẻ khác. Cũng có người nói Quý Phi rất ủy khuất, giống như mẹ kế làm khó con riêng, bị Nhị Hoàng Tử tìm đủ mọi cách để gây khó dễ.
 
Chưa kịp để Thiên Tử hỏi tội, Nhị Hoàng Tử đã nhanh chóng đúng hạn rời cung tới phủ Vệ Quốc Công để giết người.
 
Sau khi trở về, nhiệm vụ đầu tiên Thiên Tử giao cho nội thị là đến Thải Vi Cung để thông báo cho Triệu Quý Phi về việc hạ sinh.
 
Rõ ràng, Nhị Hoàng Tử đang muốn hạ thấp Triệu Quý Phi, nhưng nghe vậy ngài ấy cũng chỉ nhẹ giọng đáp lại một chữ “Được”.
 
Những nội thị chứng kiến cảnh này lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui ra ngoài.
 
Úc Li Lương bình tĩnh bước vào hành lang.
 

Phạm Thoan đứng bên cạnh có chút do dự, “Điện Hạ lần này không trực tiếp từ chối, vậy ngài muốn ứng phó như thế nào...”
Thiếu niên nói rằng đã có người dạy cho hắn.
 
Hắn cúi đầu, từ từ xem xong tin hồi báo từ ngoài cung, sau đó mới giao đồ vật cho Phạm Thoan để tiêu hủy.
 
Phạm Thoan ngạc nhiên hỏi, “Ý ngài là?”
 
Ý là, nếu bà ta làm bắt hắn châm trà, thì hắn sẽ đổ ngược nước sôi vào bà ta, khiến cho bà ta bị lột một tầng da.
 
Nếu bà ta bắt hắn làm việc, hắn sẽ quăng hết đồ vật đi, lãng phí tài sản của bà ta. Nếu bà ta dám mắng hắn, hắn sẽ mỉa mai hành hạ chính hài tử của bà ta, khiến bà ta khổ không thể tả.
 
Nghe lời thuật lại về những gì người khác nói của Nhị Hoàng Tử xong, Phạm Thoan chỉ biết im lặng: “……”
 
Rốt cuộc là ai đã phá hủy sự trong sáng chủ tử hắn vậy?
 
Phạm Thoan khéo léo nói: “Cách hành xử của những người dân bình thường… có thể thật sự không phù hợp với hoàng tộc.”
 
Hơn nữa, Nhị Hoàng Tử cũng không thể thực sự làm ra những chuyện càn quấy như vậy chứ.
 
Phạm Thoan cảm thấy khó hiểu, im lặng theo sát bước chân của Nhị Hoàng Tử.
 
Trong cung Thải Vi.
 
Khi Úc Li Lương đến phía trước, Tam Hoàng Tử cũng đã đến cung của Triệu Quý Phi để chúc mừng bà ta.
 
Khi thấy Úc Li Lương đến, Úc Li Trạch liền tự mình ra đón hoàng huynh, “Phụ Hoàng hy vọng hoàng huynh có thể chúc mừng mẫu phi, làm dịu đi những chuyện không vui trước đó. Vì vậy, ta đã mang theo ngọc như ý mà phụ hoàng muốn huynh dâng tặng, chỉ cần lát nữa hoàng huynh đưa cho mẫu phi là được.”
Úc Li Trạch năm nay mười sáu tuổi, vừa nói chuyện vừa đi đến trước mặt Úc Li Lương. Khi đến gần, hắn mới nhận ra mình chỉ cao đến vai của Úc Li Lương.
 
Úc Li Trạch: “……”
 
Sắc mặt của hắn dữ tợn trong chớp mắt, rồi sau đó lùi lại vài bước, mới hiện ra lại nụ cười ấm áp, “Ta nhớ hoàng huynh lắm.”
 
Úc Li Lương cúi đầu liếc hắn một cái, nhẹ nhàng đáp “Ừm” một tiếng, ngầm đồng ý với ý của đệ đệ.
 
Khi Úc Li Lương bước vào phòng, Úc Li Trạch mới hiện lên ánh mắt u ám.
 
“Cái loại người khiến người ta căm ghét này sao lại trở về rồi?”
 
“A, chờ lát nữa hắn sẽ phải hối hận vì quyết định trở về này,” 
 
Úc Li Trạch nói với giọng tàn nhẫn, nhìn về phía tiểu thái giám đang run rẩy ở  một góc, rồi mới bước vào theo sau.
 
Hôm nay Triệu Quý Phi mặc một bộ trang phục màu tím rực rỡ, toát lên vẻ quý phái. Nàng là Quý Phi, từ khi bước vào cung đã mang danh hiệu này.
 
Nhưng cái vị trí chỉ cách Hoàng Hậu một bước này, nàng ta đã chờ đợi suốt thời gian dài nhưng trước sau vẫn chưa thể với tới được.
 
Hiện giờ bà ta lại qua một tuổi sinh thần.
 

Triệu Quý Phi không phải chưa từng suy nghĩ về việc này. Thiên Tử phân phát ân sủng trong hậu cung cho nàng, ban thưởng đãi ngộ đầu thiên vị Tam Hoàng Tử. Trong suốt mười mấy năm qua, Thiên Tử cũng chỉ yêu thích món canh do nàng nấu cho hắn, không hề gián đoạn, giống như sự sủng ái mà nàng nhận được chưa bao giờ thay đổi.
 
Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
 
Triệu Quý Phi nhìn về phía Tam Hoàng Tử của mình, trăn trở suy nghĩ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của bà ta hiện lên một nụ cười e lệ.
 
Có lẽ chỉ cần chờ đến khi hoàng nhi của nàng được phong làm Thái Tử, nàng sẽ có thể bước lên cái đỉnh cao cuối cùng đó.
 
“Nhi thần mong ước mẫu phi luôn vui vẻ, mãi mãi thanh xuân mỹ lệ.”
 
Úc Li Trạch ôm một chiếc hộp gấm dài dâng lên.
 
Triệu Quý Phi cười đến không ngậm được miệng, khi nàng ta mở hộp gấm ra thì thấy bên trong là một bộ tranh xuất sắc của danh họa Giang Nam.
 
Nàng khen ngợi Úc Li Trạch vài câu, sau đó Úc Li Trạch lại tiếp tục ngồi vào chỗ của mình.
 
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nhị Hoàng Tử.
 
Chỉ thấy Nhị Hoàng Tử đứng dậy, tỏ ra ngoan ngoãn, tiến đến bên bàn cầm lấy hộp gấm màu đỏ chứa ngọc như ý.
 
Nhưng mà biến cố lại tại khắc này thình lình xảy ra.
 
Ngọc như ý trong tay hắn bỗng dưng “xoạch” một tiếng rơi xuống đất, vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.
 
Sau khi Úc Li Trạch chắc chắn không ai phát hiện ra ngọc như ý đã bị cắt trước đó, hắn liền tránh sang một bên, vui mừng khi thấy người gặp họa.
 
Nụ cười trên mặt Triệu Quý Phi bất chợt cứng đờ.
 
Triệu Quý Phi nhìn về phía Úc Li Trạch, nói: “Sao ngươi lại bất cẩn như vậy? Cầm cái gì cũng không cẩn thận, khiến Nhị hoàng huynh bị trượt tay nên mới rơi xuống đất!”
 
Cung nữ một bên lập tức an ủi: “Nương Nương đừng tức giận, có lẽ điện hạ cũng chỉ vô ý thôi…”
Triệu Quý Phi tức giận đến mức ngực phập phồng, nói: “Một cái sinh thần tốt đẹp như vậy mà lại làm vỡ ngọc như ý, chẳng phải là điềm xui xẻo sao? Ngươi bảo bổn cung làm sao không tức giận cho được?”
“Mẫu phi, nhi thần đã lau sạch sẽ rồi mới mang đến đây, có lẽ do quá sạch nên hoàng huynh mới không cẩn thận trượt tay,”
Triệu Quý Phi lạnh lùng liếc nhìn Úc Li Lương, rồi kỳ quái nói: “Ý ngươi là đang trách nhị hoàng huynh sao? Thật là một kẻ vô dụng…”
Mấy người họ cứ thế kẻ xướng người họa, bên ngoài thì mắng Úc Li Trạch, nhưng thực chất đang rõ ràng ám chỉ đến Úc Li Lương.
 
Ánh mắt mọi người lại một lần nữa lặng lẽ đổ dồn về phía Nhị Hoàng Tử.
 
Úc Li Lương nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ trên mặt đất, từ từ lấy lại tinh thần.
 
Hắn ngước mắt lên, hỏi Triệu Quý phi: "Quý phi đang trách hoàng đệ sao?"  
Triệu Quý phi đưa tay xoa xoa thái dương, mỉm cười nói: "Đúng vậy, đến cả đồ vật mà hắn cũng không cầm nổi, điện hạ thấy người như vậy có phải là vô dụng không?"
 
Tuy lời nói là vậy, nhưng hiện trường cho thấy người không cầm vững đồ lại không phải tam hoàng tử, mà chính là nhị hoàng tử đã làm rơi vỡ ngọc như ý.
 

Mọi người thầm hít một hơi, đây rõ ràng là chỉ cây dâu mắng cây hòe, tuy ám chỉ tam hoàng tử, nhưng lời trách mắng chẳng khác nào nhắm thẳng vào mặt nhị hoàng tử.
 
Có thể thấy rõ Triệu Quý phi đã tích tụ oán khí suốt ba tháng nay.
 
Úc Li Lương quay sang ra lệnh cho hạ nhân: "Roi."
 
Hạ nhân nghiêm mặt, lập tức lấy ra một chiếc roi.
 
Sau đó, mọi người chứng kiến chiếc roi không tính là lớn kia đột ngột vung ra không báo trước, đuôi roi quất thẳng vào một bên mặt của tam hoàng tử.
 
Chiếc roi rất mảnh, lúc mới quất qua trên mặt tam hoàng tử vẫn còn chưa kịp có phản ứng gì.
 
Nhưng chỉ một lát sau, mặt hắn đã lập tức xuất hiện một vết roi đỏ hằn lên, sưng tấy rõ ràng.
 
Triệu Quý phi trợn trừng mắt, đôi mắt hạt châu gần như sắp rơi ra đến nơi, hơi thở nghẹn lại không thông.
 
Mọi người liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng như nước của nhị hoàng tử chậm rãi vang lên: "Ngày đại hỷ, sao lại làm mẫu thân nổi giận?"
 
Triệu quý phi không thể nhịn được nữa vỗ án đứng lên, liền thấy thiên tử chưa không cho người thông truyền, trực tiếp mang sắc mặt âm trầm đi vào.
 
Mọi người nháy mắt từ trạng thái hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, tiến lên hành lễ, nghênh đón thánh giá.
 
“Bệ hạ……”
 
Triệu Quý phi uất ức tiến lên nghênh đón.
 
Vẻ mặt hoàng thượng ôn hòa vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, nói: "Còn giận sao?"  
 
Quý phi gật đầu mạnh, tỏ vẻ đồng ý.
 
Thiên tử nói: “Để trẫm răn dạy hắn là được.”
 
Triệu Quý phi lập tức nhẹ nhõm thở phào, nhưng ngay sau đó, hoàng thượng liếc nhìn về phía Úc Li Trạch, nói: "Còn không mau xin lỗi mẫu phi và hoàng huynh đi!"
 
Sắc mặt tam hoàng tử thoáng chốc tái nhợt.
 
Nhưng mặt của Triệu Quý phi còn xanh xao hơn.
 
Nhị hoàng tử chậm rãi liếc nhìn từng người, liếm liếm môi, lại cảm thấy đói bụng.
 
Hắn thật sự muốn ăn chút gì đó.
 
Hết buổi trưa, bữa tiệc sinh nhật của Triệu Quý phi kết thúc, Úc Li Lương mới đi đến điện Chiêu Đức của hoàng thượng.
 
Hoàng thượng dẫn hắn vào nội điện, mở cánh cửa hầm băng rồi đưa thiếu niên theo vào bên trong.
 
Bên trong treo đầy gà, vịt ngỗng đã lột da. Hoàng thượng ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt về phía thiếu niên hỏi: "Còn đói không?"
 
Thiếu niên đáp: "Không đói bụng."
 
Hoàng thượng nghe vậy thì im lặng một chút, rồi lại nói: "Phụ hoàng đưa con vào trong xem."
 
Mặc dù thiếu niên không trả lời, nhưng vẫn lặng lẽ đi theo hắn, cùng đi dạo một vòng trong hầm băng.
 
Như thường lệ, hoàng thượng cho thiếu niên xem những loại động vật đã bắt được.
 

Thấy thiếu niên không có quá nhiều hứng thú, hoàng thượng quyết định đưa hắn trở về chính điện lần nữa.
 
Giọng điệu hoàng thượng hiếm khi ôn hòa, dặn dò hắn: "Nếu muốn ăn gì, thì cứ nói với phụ hoàng."
 
Thiếu niên đáp: "Mẫu thân không thích."
 
Thiếu niên bình tĩnh nhắc đến nữ tử ngốc nghếch đã qua đời.
 
Hoàng thượng im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: " Ừm, hẳn là hoàng huynh con cũng không thích."


 
“Hoàng huynh……”
 
Hai từ này giống như một câu đố chưa được giải, tất cả mọi người đều biết hoàng thượng có hai hoàng tử là nhị hoàng tử và tam hoàng tử, nhưng thật ra vẫn còn một trưởng tử nữa.
 
Tuy nhiên, chưa ai từng thấy bộ dáng của vị trưởng tử này.
 
Ngay cả Úc Li Lương, từ khi sinh ra cho đến khi vào cung, cũng chưa bao giờ gặp qua đại hoàng tử.
 
"Con còn có hoàng huynh, về sau trẫm sẽ sắp xếp cho các ngươi gặp mặt..." Hoàng thượng trả lời như vậy.
 
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại đơn giản giữa hai cha con, Úc Li Lương chậm rãi rời khỏi đại điện.
 
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết mọi rắc rối, Úc Li Lương mới nhận được thư tín từ bên ngoài cung.
Trên thư tín viết rằng thiếu nữ đã rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, chủ động lén lút đi gặp Mộ Bắc vương.
Phạm Thoan nói: "Nàng đã phản bội chủ tử."
Úc Li Lương: “Sẽ không.”
 
“Nhưng nàng cùng lúc quyến rũ cả nhị công tử và tam công tử…” 
 
Thiếu niên vò nát thư tín, nhưng vẫn không có chút bực bội nào, chỉ đáp: “Không có.”
 
Bởi vì thiếu nữ đã chính miệng nói rằng chỉ thích một mình hắn.
 
Phạm Thoan có chút chần chừ.
 
Úc Li Lương ra lệnh: “Mười lăm ngày nữa, ta muốn xuất cung.”
 
Phạm Thoan nói: “Điện hạ muốn xuất cung sao, vậy điện hạ yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ an bài thỏa đáng.…”
 
Thiếu niên đáp một tiếng “Ừ”, rồi nói với Phạm Thoan rằng hắn muốn bỏ trốn cùng người khác.
 
Phạm Thoan tỏ vẻ đồng ý, rồi chuẩn bị đi an bài... nhưng sau đó bất ngờ dừng lại.
 
Phạm Thoan: “Gì ạ?”
 
Thiếu niên: “Bỏ trốn.”
 
Phạm Thoan: “Dạ…???”
 
Thiếu niên: “Bỏ trốn.”
 
Phạm Thoan: “……”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận