Viện ở của tam công tử khác biệt hoàn toàn so với sự quạnh quẽ bên đại công tử.
Vừa bước vào trong viện, nàng đã có thể thấy những lớp màn lụa xanh lơ xếp chồng lên nhau. Lúc gió thổi qua khiến chúng nhẹ nhàng bay phấp phới.
Tam công tử ngồi giữa những lớp lụa mỏng xếp chồng, xung quanh là khói hương mờ ảo, tạo nên vẻ đẹp như tiên giáng trần.
Ninh Già nhìn thấy người tới, phảng phất giống như gặp được bằng hữu cũ lâu ngày xa cách, hơi hơi mỉm cười, “Nguyên Nguyên.”
Nguyên Nguyên tiến lên hành lễ, ở trong hoàn cảnh mơ màng như trích tiên này nàng cũng khó tránh khỏi nhiễm vài phần vui vẻ như gió xuân từ những khung cảnh xung quanh.
Đương nhiên, nàng không quên cái thiết lập nhân vật giống như tra nam kéo quần lên là không nhận người của mình, không xấu hổ chút nào mà tỏ ra vẻ mặt đó để khẳng định thêm về sự tra của mình.
Nhưng hắn không những không tức giận chút nào mà ngược lại vẫn duy trì tư thái hiền lành dễ gần.
Hiền lành đến mức khiến Nguyên Nguyên không khỏi sinh ra chút dao động.
Trong ba tên nam nhân chỉ có duy nhất hắn trông có vẻ hơi giống người bình thường một chút, nếu như hắn cứ dịu dàng như vậy, nàng cũng không phải là không thể chấp nhận…
Ninh Già liếc nhìn nàng, đánh giá trên dưới một lát, ôn nhu cười nói: “Bắt đầu cởi đi.”
Nguyên Nguyên: “……”
Ừ thì là một con chó hiền lành đáng yêu.
Đương nhiên Nguyên Nguyên không thể cởi ra, dù sao hôm nay nàng cũng không mặc chiếc váy lụa đỏ quyến rũ trong suốt đó.
Tam công tử tỏ vẻ tiếc nuối, vậy thôi, không cần cởi nữa, hôm nay chỉ nói chuyện tâm sự với nàng thôi.
Nguyên Nguyên ngồi đối diện hắn, sau khi hắn rót một ly trà cho nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy trên thái dương có giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới ngoại trừ nữ chính với những người mà hắn kính yêu, tam công tử rất ghét tự mình châm trà cho người bình thường uống.
Nghĩ đến điểm này, Nguyên Nguyên nhìn hắn thế nào cũng cảm thấy quái dị.
Tam công tử trước mắt có gì đó không thích hợp, vô cùng không thích hợp.
Hắn cười tươi đến mức không thể chê vào đâu được, mặt mày thể hiện cảm xúc mơ hồ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn theo nhịp.
Người ngoài nhìn vào không thể hiểu hết được các thói quen này của hắn, nhưng người đã đọc qua sách như Nguyên Nguyên lại rất rõ ràng.
Hắn đang hưng phấn.
Phần người biến thái hưng phấn của hắn bắt đầu thức tỉnh.
Nguyên Nguyên: “……”
Nguyên Nguyên buông cái ly trong tay, nước trà trong miệng bỗng nhiên trở nên khó có thể nuốt xuống.
Vậy vấn đề là chuyện gì đã xảy ra mà khiến người nhân vật nam phụ này đột nhiên trở nên hưng phấn như vậy?
Sau khi Nguyên Nguyên uống trà xong, Ninh Già tự tay cầm khăn lau mồ hôi cho nàng: “Xem kìa, mồ hôi làm trôi phấn luôn rồi.”
Hôm nay Nguyên Nguyên không có trang điểm.
“Tới đây với ta.” Ninh Già cười, dẫn Nguyên Nguyên đến chiếc ghế thêu trước gương đồng rồi ấn nàng ngồi xuống.
“Tam công tử, ta……”
“Nào, để ta chải đầu giúp nàng.” Ninh Già nói với nàng.
À, thì ra đây là nghề nghiệp hắn che giấu.
Nhưng thật sự nàng không cần đâu.
Nguyên Nguyên hít một hơi thật sâu, quyết định nói rõ ràng với tam công tử.
“Chỉ sợ sau này Nguyên Nguyên không thể đến múa cho tam công tử xem nữa……”
Thanh âm thiếu nữ u oán chậm rãi từ trong gương đồng truyền tới.
Động tác của Ninh Già dừng lại, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.
“Tại sao?”
“Bởi vì từ giờ về sau Nguyên Nguyên là người của đại công tử, nếu thường xuyên đến đây nhảy múa cho tam công tử xem, sợ sẽ liên lụy đến thanh danh của cả đại công tử và tam công tử.”
“Là như vậy sao……”
Ninh Già giống như có chút thất vọng.
Nguyên Nguyên nhìn vào gương, bắt chước nhân vật Tử Vi trong phim cắn nhẹ cánh môi, làm cho mình trông thật dịu dàng cuốn hút nhân tâm.
“Vậy nên hôm nay, Nguyên Nguyên đành phải nhịn đau nói lời chia tay tam công tử từ đây.”
Nụ cười của Ninh Già hơi thu lại, “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Khí chất biến thái của hắn bắt đầu thu lại, giống như vừa trải qua đả kích nặng nề.
Nếu không biết hắn mắc chứng muội khống yêu thích không buông nữ chính, suýt chút nữa Nguyên Nguyên đã tin.
“Ngươi đi đi.”
Hắn lui ra phía sau vài bước, tạo ra một khoảng trống cho Nguyên Nguyên bước ra.
Nguyên Nguyên liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt biến thái như vậy, ngón út vẫn gõ nhịp trên tay áo, ngực thì nhấp nhô đều đều. Nàng lập tức đứng dậy vội vàng lao ra ngoài.
Kết quả còn chưa chạy được đến cửa, đầu gối Nguyên Nguyên đột nhiên cảm thấy tê rần, cả người thấy trời đất quay cuồng lảo đảo.
Trước khi ngất xỉu, Nguyên Nguyên còn nghe thấy hắn cười nói: “Muốn đoạt tuyệt cùng ta từ đây, vậy sao còn…… Nhào vào ngực ta?”
Thiếu nữ trong lòng trợn trắng mắt dần dần mất đi ý thức.
Hệ thống trong đầu hắn có thể tự mình điều chỉnh lại một cách hoàn chỉnh theo những gì hắn muốn, còn có thể tự bắt đầu vòng tuần hoàn mới.
“Xem ra, là do nàng không thể buông bỏ được ta rồi……”
Nguyên Nguyên: “……”
Đầu óc ngươi không được bình thường đấy, ngươi biết không?
Giống như bày một món ăn ngon đẹp mắt, hắn nhẹ nhàng đặt nữ tử đã ngất xỉu lên trên giường.
Như miêu tả một cảnh núi non tầng tầng lớp lớp, cô nương có đôi môi hồng như đào, chiếc mũi thẳng lẫn cặp mi dài cong vút.
Trong mắt hắn tiêu chuẩn đánh giá chính là sự mới mẻ và khác biệt.
Động tác của hắn mềm nhẹ mà tháo búi tóc của Nguyên Nguyên ra, ngón tay linh hoạt búi lại một kiểu tóc xinh đẹp khác.
Hắn lại đỡ Nguyên Nguyên hướng về phía chiếc gương đồng kia, dùng trâm ngọc để miêu tả sự tĩnh lặng sâu thẳm.
Thiếu nữ trong gương có khuôn mặt trẻ trung mềm mại. Ngoài đôi mắt hơi khác biệt, phần lớn các nét trên mặt nàng đều giống, chỉ hơi khác biệt một chút.
Thay trang sức trên tóc cùng kiểu mi giống với Sở Nhi xong, ánh mắt Ninh Già hiện lên vài phần cuồng si.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút……
Rốt cuộc là thiếu cái gì?
Hắn vô thức nhéo cằm nàng càng lúc càng mạnh tay, cho đến khi thiếu nữ ngất xỉu không chịu nổi thốt ra một tiếng đau, hắn mới bừng tỉnh.
Hắn nhanh chóng dùng bút vẽ ở khóe mắt nàng một nốt ruồi đen.
Gương mặt kia, nháy mắt như được rót vào linh hồn của Sở Nhi.
Mê dược chỉ có hiệu quả trong khoảng thời gian ngắn.
Giây lát sau, thiếu nữ xoa đầu dần dần tỉnh dậy.
Nguyên Nguyên ngồi trên ghế liếc nhìn vào gương, thấy khóe mắt của mình. Cả người đầy căng thẳng hít vào một hơi dài.
Đây không phải là kiểu vẽ mắt thế thân được thể hiện trong sách sao?!
Trong sách bởi vì pháo hôi Nguyên vẽ một nốt ruồi lệ giống với nữ chính y như đúc, mới khiến người ta vàng thau lẫn lộn!
Nguyên Nguyên lập tức lấy cổ tay áo dùng sức chà lau lên khóe mắt.
Khóe mắt bị chà sát đến đỏ bừng, nhưng trước sau vẫn không hề có hiệu quả.
Ninh Già ngơ ngẩn nhìn nàng trong chốc lát, mới dần dần lấy lại tinh thần.
Hắn mỉm cười hài lòng nói: ‘Vô ích thôi, tôi dùng ngọc giao mặc vẽ lên, loại này có thể giữ nguyên trăm ngày không bị xóa”
Nguyên Nguyên: “Phì phì phì ——”
Nàng như phát điên lấy nước miếng chà sát cũng không thể lau đi được.
Ninh Già nhìn hành động của nàng, dịu dàng xoa đầu nàng.
“Thật là ngốc, sau này cứ vậy ở bên cạnh ta không tốt sao?”
Nguyên Nguyên tức giận đến run cả người.
Ngươi có tay nghề như vậy, sao không mở cửa tiệm làm buôn bán đi, vẽ cho mấy nữ hài mấy cái hoa văn lau hoài không trôi?
Hơn nữa ai muốn ở bên một người biến thái như ngươi?!
Ninh Già chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của nàng, “Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, sau này ta sẽ nạp nàng làm thiếp.”
“Không phải nàng muốn sinh nhi tử cho ta sao?”
Hắn cắn lỗ tai nàng, cười đến toàn thân run run.
Thiếu nữ trong lòng ngực thiếu nữ thoáng chốc cứng đờ, không giãy giụa nữa.
Mới đầu Nguyên Nguyên không hiểu ra sao, cũng không biết tên chó nam phụ số ba này bị cái gì kích thích.
Cho đến khi hắn nói ra lời thoại kinh điển trong cốt truyện, cả người Nguyên Nguyên mới như bị tao sét.
Nếu như theo tình tiết trong cốt truyện... thì đây là cảnh đầu tiên.
Nguyên Nguyên nhớ rõ trong sách, nhân vật pháo hôi Nguyên Nguyên không được chú ý gì cho đến khi nhị hoàng tử Úc Li Lương lên sân khấu. Lúc này, cũng là lúc Ninh Già để ý đến nàng, cũng như nảy sinh ý định biến nàng thành thế thân của Ninh Lan Sở. Không những thế, Ninh Già còn đưa ra điều kiện hấp dẫn như "Có thể sinh nhi tử" để dụ dỗ pháo hôi Nguyên Nguyên chấp nhận hắn.
Tuy nhiên pháo hôi Nguyên Nguyên vốn là người lả lơi ong bướm, khi nhìn thấy nhị hoàng tử - người vừa thuộc dòng dõi quý tộc lại vừa tuấn mỹ vô song, nàng ta đã bị mê hoặc ngay lập tức. Sau khi nhìn thấy hắn, tình cảm vốn dành cho ba vị công tử trong phủ của nàng nhanh chóng tan biến, thay vào đó chuyển sang say mê nhị hoàng tử.
Sau đó, Nguyên Nguyên trong nguyên tác hoàn toàn bị vị nhị hoàng tử này khuất phục, hắn được đồn đại là có nhan sắc anh tuấn, tính tình lạnh lùng nhưng lại khơi gợi khao khát vô hạn trong lòng nguyên chủ.
Nhưng vấn đề là, nàng rõ ràng đâu có gặp được nhị hoàng tử giống như cốt truyện đề cập.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện kỳ quái nào mà nàng không biết sao?
Dù sao chắc chắn nàng không phải điểm kỳ quái đó.
Sau khi rời khỏi Bách Hoa viện, Nguyên Nguyên đột nhiên nhớ lại cảnh tượng đêm trước nàng vô tình chứng kiến hiện trường vụ án kinh hoàng.
Đó là lần duy nhất nàng tiếp xúc gần gũi với cảnh tượng sát nhân giết người.
Nói cách khác……
Nguyên Nguyên đưa ra được một kết luận hết sức đáng sợ.
Đại ma vương hắn, rất có khả thể đã thấy nàng với Đại Căn ca.
Tối hôm đó, khi Ba Tiêu bước vào phòng, nàng ấy liền thấy một thiếu nữ quấn chăn kín mít chỉ để lộ đầu, đang ngồi trên giường chìm vào suy tư.
Ba Tiêu thấy khuôn mặt của Nguyên Nguyên xong thì vô cùng kinh ngạc.
“Nguyên Nguyên, sao khuôn mặt ngươi lại có vết lệ chí này vậy?”
Nguyên Nguyên: “…… Không phải lệ chí, là lo lắng quá thôi.”