Nữ Phụ Trà Xanh Này Tôi Không Làm Nữa!


Tại đồn cảnh sát, Lục Vy Trà cúi đầu, thái độ khiêm tốn đứng một bên, thỉnh thoảng lại nhìn các cảnh sát trước mặt với thái độ có chút ngượng ngùng nhưng không kém phần lịch sự.
Mẹ cô, Khâu Trân Ni, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ xinh đẹp, dù đã hơn bốn mươi nhưng nhìn chỉ khoảng ba mươi.

Bất cứ nơi nào bà ta xuất hiện đều trở thành biểu tượng của quý phu nhân xã hội thượng lưu, chỉ là lúc này tâm trạng của bà ta rõ ràng có chút suy sụp.
“Chắc chắn đây là con gái của tôi sao?”
“Con gái của tôi làm sao có thể là một nữ lưu manh đánh nhau với bọn côn đồ?"
“Gia đình chúng tôi là một gia đình danh giá, tôi sẽ không để một người như vậy bước vào cửa nhà mình!"
“Cảnh sát ơi, tôi có thể không đưa nó về được không? Các anh cứ giam nó thêm mấy ngày đi!"
Viên cảnh sát được hỏi nhíu mày, bất lực nhìn Khâu Trân Ni trước mặt: “Bà là mẹ ruột của Lục Hạ Sao?"
Làm gì có người mẹ thế này?
“Đúng… nhưng mà!” Khâu Trân Ni thừa nhận thân phận của mình, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ kháng cự.
Lục Vy Trà quay đầu đánh giá cô gái đang bị tra hỏi trong phòng thẩm vấn, trong lòng có chút thấp thỏm.
Cô gái thắt bím, tuổi khoảng mười bảy mười tám, bím tóc nhỏ cá tính, trang điểm đậm, mặc áo ngắn và quần phong cách hip-hop, còn dán một miếng băng cá nhân trên sống mũi.
Lúc này cô ấy đang ngồi trên ghế với vẻ mặt đầy kiêu ngạo và khinh thường, thoạt nhìn giống như một đàn chị xã hội đen.

Dù cảnh sát thấy vô lý trước một người mẹ như Khâu Trân Ni, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Con bé vẫn là trẻ vị thành niên, hơn nữa việc đánh nhau cũng không phải là chuyện lớn, theo quy định xử lý phạt hành chính là được rồi, cha mẹ ký tên xong là có thể đưa về."
“Còn nữa, con gái bà lưu lạc bên ngoài nhiều năm, là do bà làm mẹ thất trách, không đưa về quản giáo tốt, còn muốn để con bé ngồi tù?"
“Ông nói chuyện kiểu gì vậy?” Khâu Trân Ni nghe vậy, sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Có rất nhiều người lưu lạc nhiều năm bên ngoài, nhưng người ta cũng là học sinh có đạo đức và học lực tốt, đâu giống nữ lưu manh như nó?"
“Nhìn con gái thứ hai nhà tôi mà xem, đa tài đa nghệ, học tập xuất sắc, mỗi kỳ đều đứng nhất lớp..."
Lục Vy Trà đang ngáp suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, đột nhiên nghe thấy mẹ nhắc đến tên mình, không khỏi rùng mình, ngượng ngùng đến nỗi muốn dùng đầu ngón chân đào ra một căn nhà ba phòng.
Lục Vy Trà trước mặt không phải là Lục Vy Trà của quá khứ, mà là người xuyên không đến.
Mấy ngày trước, vì tò mò, cô đã đọc một cuốn tiểu thuyết thiên kim thật giả.

Cốt truyện xoay quanh một thiên kim thật lưu lạc ở bên ngoài, bị coi là một cô gái hư hỏng và được đưa về nhà.

Trong khi đó, cô con gái giả trà xanh luôn nhảy nhót trước mặt cô ấy, nhưng lần nào cũng bị cô ấy vả mặt.
Nữ chính có nhiều thân phận mạnh mẽ, còn cô con gái giả thì vừa giả tạo vừa ngu ngốc.
Ban đầu cô cảm thấy khá hả hê, nhưng không ngờ sau một giấc ngủ, cô lại trở thành thành nữ phụ bị vả mặt trong cuốn sách đó.
Cho đến sáng nay, cô còn chưa quen với thân phận mới của mình và những lời tâng bốc không ngừng của người mẹ Khâu Trân Ni, thì đã nhận được thông báo từ đồng chí cảnh sát, yêu cầu họ đến đón người.
Nghe được lời Khâu Trân Ni nói, Lục Vy Trà nhẹ khuyên: "Mẹ, nghe nói chị trong lúc đánh nhau đã bị thương ở đầu, không nhớ mình là ai nữa.

Bao nhiêu năm nay chị ấy đều lưu lạc lạc bên ngoài, chúng ta không thể bỏ mặc chị ấy!"
"Chuyện này mẹ biết, nhưng mà..."
Nhưng con gái của bà ta khi còn nhỏ rất thông minh và đáng yêu, là viên ngọc quý của nhà họ Lục, giờ lại vì sự thiếu trách nhiệm của bà ta mà trở thành một cô gái hư hỏng.

Nếu nhà họ Lục và những người ngoài biết được thì họ sẽ đánh giá bà ta như thế nào?
Họ sẽ cho rằng bà ta là một người mẹ thất trách!
Lục Vy Trà thấy Khâu Trân Ni có vẻ do dự, thở dài một hơi, quyết định sử dụng hào quang trí tuệ vô địch của mình.
Cô bước tới, ôm lấy cánh tay của Khâu Trân Ni và lắc nhẹ, nũng nịu nói: “Đừng nhưng nữa mà, tìm được chị là điều tốt mà! Sau này cả nhà chúng ta được đoàn tụ, tốt biết bao? Mẹ, mẹ giúp chị đi!"
Khâu Trân Ni vốn dĩ rất không muốn, nhưng khi thấy con gái làm nũng dễ thương, lòng bà ta như tan chảy.


Bà ta nhìn Lục Vy Trà bằng ánh mắt đầy yêu thương và đồng ý: “Được, được, được, đúng là hết cách với con, con là cục cưng của mẹ, con nói gì mẹ đều nghe con."
Đúng vậy, với cách tư là một nữ phụ độc ác trong nguyên tác, người mà mỗi ngày không gây chuyện thì toàn thân không thoải mái thoải mái, Lục Vy Trà có một kỹ năng đặc biệt, đó là thu hút fan cuồng và giảm trí tuệ của họ.
Nói đơn giản, miễn không phải là nhân vật chính, thì đều sẽ bị Lục Vy Trà thu hút, cảm thấy cô đơn thuần, lương thiện, có nội hàm, xinh đẹp, thanh lịch và cao quý.

Lục Vy Trà cũng nói gì họ đều cảm thấy đúng, Lục Vy Trà đưa ra yêu cầu gì, họ đều không thể từ chối.
Nhưng Lục Vy Trà biết rằng, khả năng làm giảm trí tuệ của cô không là gì với vô số thân phận mạnh mẽ của nữ chính.
Trong nguyên tác, mặc dù Khâu Trân Ni đã bảo lãnh Lục Hạ ra ngoài, nhưng dưới sự xúi giục của Lục Vy Trà, Khâu Trân Ni cảm thấy việc đưa một cô con gái như vậy về nhà chỉ khiến bà ta mất mặt, nên đã bỏ cô ấy giữa đường.
Sau đó, cốt truyện tiếp diễn với việc thiên kim thật trở về, cả gia đình đều yêu thương cô ấy, Lục Vy Trà thì ghen ghét đố kỵ, bắt đầu gây chuyện và cuối cùng vì gây chuyện quá mức mà tự tìm đường chết.
Lục Vy Trà, thân là người biết rõ cốt truyện, hiểu rằng đối đầu với nữ chính sẽ không mang lại lợi ích gì.

Cô quyết định không làm nữ phụ độc ác nữa! Cô muốn lập tức tẩy trắng và trở thành móc treo trên người nữ chính!
Cảm nhận được ánh nhìn đến từ Lục Vy Trà, Lục Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng híp lại, có chút khó chịu nhìn Lục Vy Trà.
Người này cứ nhìn cô ấy chằm chằm là có ý gì?
Lục Vy Trà bị Lục Hạ nhìn một cái, chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh “vù” một cái quét qua.
Không hổ là đại lão, khí chất mạnh mẽ, thật áp đảo!
Nhưng cô không thể sợ!
Muốn ôm đùi, da mặt phải dày!
Cô bình thản đối diện với ánh mắt của Lục Hạ, nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng bước đến, nắm lấy tay Lục Hạ và nói: “Chị! Em là em gái của chị mà!"

“Em gái?” Lục Hạ nghiêng nghiêng đầu: “Trông có chút không giống!"
Ngược lại, người phụ nữ không ngừng càm ràm và tỏ ra khinh thường cô ấy trước đó, lại có chút giống cô ấy.
Cảm nhận được nghi ngờ đến từ nữ chính, Lục Vy Trà cố rặn ra một nụ cười, nhẫn nại giải thích: “Em được bố mẹ nhận nuôi sau khi chị mất tích, bố mẹ luôn rất nhớ chị.

Bây giờ chị đã về, đúng là tốt quá rồi!”
Lục Hạ nghe vậy, ngẩn người một chút, sau đó cười nhạt, nghiêng đầu nhìn Khâu Trân Ni vẫn đang tranh cãi với cảnh sát: “Cô nói đó là nhớ tôi sao?"
"Hơ..."
Lục Vy Trà có chút ngượng ngùng nhìn Lục Hạ, thầm nghĩ: Nữ chính à, chị không biết trên thế giới này có thứ gọi là khách sáo sao?
Nhưng ngoài mặt cô vẫn tiếp tục trợn mắt nói dối: “Đó… đó là vì mẹ kỳ vọng quá cao về chị, nên nhất thời không chấp nhận được, đợi bà ấy hiểu ra là tốt rồi!"
Khâu Trân Ni đang gọi điện thoại với chồng, Lục Bạch Dương, thấy Lục Vy Trà không biết từ khi nào đã chạy đến nói chuyện với Lục Hạ, sợ hãi đến nỗi hồn vía lên mây: “Trà Trà, con nói chuyện với loại người này làm gì, lỡ như bị cô ta dạy hư thì phải làm thế nào!"
Giọng điệu đó giống như Lục Hạ không phải là con gái ruột của bà ta, mà là một loại virus gì đó.
Ánh mắt vốn bình tĩnh của Lục Hạ lập tức trở nên sắc bén, "vụt vụt vụt" đâm về hướng Khâu Trân Ni.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận