Nữ Phụ Trà Xanh Này Tôi Không Làm Nữa!


Lục Vy Trà vừa nhìn, liền biết chuyện không ổn rồi.

Khí chất nữ chính của người này cao ngút trời, nếu ấn tượng đầu tiên không tốt thì sau này sẽ gặp rắc rối lớn!
Cô lập tức bịt miệng Khâu Trân Ni lại: “Mẹ, mẹ nói ít thôi được không? Cứ đưa chị về nhà trước đã nhé?”
Sau đó, cô nở một nụ cười yếu ớt và bất lực nhìn về phía cảnh sát bên cạnh, nói: “Chú cảnh sát, cháu có thể ký vào biên bản bảo lãnh cho chị cháu được không?
Cảnh sát thấy Lục Vy Trà tuy còn nhỏ nhưng có vẻ hiểu chuyện, vẻ mặt trở nên hòa nhã hơn một chút, hỏi: “Cháu đã đủ tuổi trưởng thành chưa?”
Lục Vy Trà: "Vẫn chưa.

.

"
Cảnh sát: "Vậy không được! "
“……”
Lục Vy Trà chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Khâu Trân Ni: "Mẹ! "
Khâu Trân Ni hoàn toàn không thể kháng cự lại khẩn cầu của Lục Vy Trà, chỉ có thể đặt bút ký tên đưa Lục Hạ ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhưng mà Khâu Trân Ni không định đưa đứa con gái rắc rối này về nhà.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, bà ta không cho Lục Hạ lên xe, trực tiếp nhét cho ấy một tấm thẻ: "Trong này có 30 triệu, tiêu tiết kiệm một chút, cũng đủ cho mày sống một khoảng thời gian rồi.


"
"Gần đây trong nhà nhiều chuyện, không tiện đón khách, mày tự tìm một nơi mà ở là được!"
Lục Vy Trà nghe xong lập tức trợn tròn mắt, cô còn phải tạo quan hệ tốt với nữ chính, làm móc treo người nữ chính, bảo nữ chính ra ngoài, làm sao cô ôm đùi?
Cô lập tức không tán thành, nói: "Vậy sao được! Nghe chú cảnh sát nói chị mới đến Hải Thành, chưa quen thuộc với nơi đây, hơn nữa chị còn chưa thành niên, có thể đi đâu?"
"Mẹ, chúng ta không thể để chị ở ngoài một mình!"
Khâu Trân Ni bất lực nói: "Trà Trà, con quá lương thiện rồi, nếu chị con hiểu chuyện bằng một nửa con, mẹ còn không cho nó về nhà sao?"
Lục Hạ lạnh lùng nhìn hai mẹ con làm bộ làm tịch trước mặt, có chút cau mày thiếu khiên nhẫn.

Đáng ghét, vẫn không nhớ ra bản thân là ai.

Nếu không, cũng không cần ở đây nghe bọn họ phí lời.

Nhìn tấm thẻ trong tay, quả thật đủ để cô ấy dùng một thời gian.

Thế là cô ấy nói: "Nếu đã như vậy, vậy tôi đi đây.

"
Lục Vy Trà thấy Lục Hạ muốn đi, cảm xúc có chút kích động: "Không được! Chị không được đi!"
Nhưng Lục Hạ không quan tâm cô, trực tiếp xoay người rời đi.

Lục Vy Trà kích động nhào qua, muốn kéo Lục Hạ lại, "bộp" một tiếng quỳ xuống đất, hai tay ôm lấy đôi giày đầy đinh của Lục Hạ.

Vì mặc váy chỉ dài đến đầu gối, cái quỳ này của Lục Hạ lập tức khiến đầu gối bị trầy da, đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, nhưng hai tay cô không buông lỏng chút nào: "Chị! Đừng đi! Về nhà cùng em và mẹ đi!"
Cô còn chưa quên, trong nguyên tác, sau khi Lục Vy Trà xúi giục Khâu Trân Ni vứt Lục Hạ, ông cụ Lục liền phái ba đứa cháu tìm cô ấy trở về, sau đó tại bữa tiệc gia đình vả mặt Khâu Trân Ni và Lục Vy Trà.

So với bị vả mặt, không bằng chủ động đưa Lục Hạ về, còn có thể tăng độ hảo cảm, không phải sao?
Lục Hạ thấy Lục Vy Trà quỳ dưới đất, ôm chặt lấy cô ấy, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Nói thật tuy cô ấy không nhớ bản thân là ai, nhưng cũng không phải rất muốn tìm được bố mẹ của bản thân.

Theo cô ấy nghĩ, 17 năm trước không tìm, thì sau này cũng không cần tìm.

Nhưng cô em gái này quá mức nhiệt tình, hành vi vô cùng đáng nghi, khiến cô ấy cảm thấy có chút mưu đồ bất chính gì đó.


Nhưng trước đây cô ấy chưa từng gặp mặt cô em gái này, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lục Vy Trà thấy Lục Hạ dùng ánh mắt sắc bén nhìn bản thân, trong lòng có chút hoảng rồi, cắn răng nhìn đầu gối sưng vù của bản thân, trong lòng nghĩ kế.

Cô có khả năng làm giảm trí tuệ của người khác, có tác dụng với nữ chính không nhỉ?
Thế là cô hít vào một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Lục Hạ, nói: "Chị, đau quá! Chị đỡ em lên xe có được không?"
Lục Hạ nhìn thấy Lục Vy Trà nước mắt lưng tròng, có chút do dự, đang định đưa tay cho Lục Vy Trà, lại bị Khâu Trân Ni đẩy ra: "Đều tại mày! Nếu không tại mày, em gái mày sẽ bị thương sao, mày đi đường không thể quan sát chút sao?"
Lục Vy Trà chỉ cảm thấy huyệt thái dương co rút, cô muốn tăng độ hảo cảm của nữ chính, khó như vậy sao?
Cô có chút mệt mỏi nhìn về phía Khâu Trân Ni, miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẹ, đừng trách chị, đều tại con quá nóng vội rồi.

"
Không ngờ Khâu Trân Ni nhìn thấy dáng vẻ Lục Vy Trà tuy đau đến tái mặt, nhưng vẫn cố làm ra vẻ, càng tức giận hơn, trừng mắt nhìn Lục Hạ một cái, nói với Lục Vy Trà: "Trà Trà, chúng ta lên xe trước, mẹ đưa con về bôi thuốc!"
Lục Vy Trà thấy Khâu Trân Ni muốn vứt Lục Hạ lại, bỗng có chút sốt ruột, nắm chặt tay áo Lục Hạ, nói: "Chị, cùng về đi!"
Lục Hạ muốn từ chối, nhưng chạm phải ánh mắt không vui của Khâu Trân Ni, chỉ có thể ngậm miệng, theo lên xe.

Đến nhà họ Lục, Khâu Trân Ni vội vàng đỡ Lục Vy Trà vào phòng khách, lớn tiếng gọi: "Má Vương! Mau, mau mang hòm y tế đến! Tiểu thư bị thương rồi!"
"Đến đây đến đây!"
Má Vương cầm hòm y tế, vội vội vàng vàng xông qua.

"Đang yên lành sao lại bị thương rồi?"
Thấy Lục Hạ cản đường, ghét bỏ hất vai cô ấy: "Cô là ai? Ăn mặc thành ra thế này, vừa nhìn liền biết không phải loại con gái đàng hoàng gì, đứng đó làm gì? Đừng cản đường!"
Lục Vy Trà có chút cạn lời, cô ấy không dễ dàng gì mới dỗ người trở về, nếu má Vương gây chuyện khiến người ta tức giận bỏ đi thì phải làm thế nào?
Cô lập tức nói: "Má Vương! Sao bà lại ăn nói với chị ấy như vậy? Chị ấy là chị gái cháu! Đại tiểu thư chân chính của nhà họ Lục! Bà xin lỗi chị ấy ngay đi!"
"Cái gì?" Má Vương kinh ngạc nhìn Lục Hạ ăn mặc kỳ quái, ánh mắt lạnh lùng, giống như một cô gái rắc rối.


"Cô! cô ta sao có thể là đại tiểu thư? Tiểu thư, cô đừng đùa với tôi nữa!"
Lục Vy Trà quở trách: "Cho dù chị ấy không phải chị gái tôi, chỉ là một vị khách bình thường, bà cũng không thể xem thường người ta như thế, lẽ nào đây là đạo đãi khách của nhà họ Lục chúng ta?"
Má Vương lần đầu thấy dáng vẻ ăn nói lợi hại thế này của Lục Hạ, bỗng căng thẳng đến nỗi sắp khóc: "Tiểu thư, tôi tôi không phải cố ý! "
Sau đó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về khía Khâu Trân Ni.

Khâu Trân Ni không để ý nói: "Trà Trà, tại chị con tự ăn mặc thành ra thế này, sao có thể trách má Vương xem thường nó? Nhà họ Lục chúng ta có nghiệt chướng thế này, mẹ nói ra còn sợ mất mặt!"
Má Vương thấy Khâu Trân Ni chống lưng cho mình, thái độ bỗng mạnh mẽ hơn rất nhiều, liếc Lục Hạ một cái nói: "Thật ngại quá, tại tôi nhất thời nhìn không ra.

"
"Hay là đại tiểu thư ngồi xuống trước đi, tôi giúp tiểu thư xử lý vết thương trước, rồi lại tiếp đãi cô?"
Lục Hạ nào nhìn không ra má Vương khinh thường? Cười khẩy một tiếng, tự tìm sofa ngồi xuống.

Cô ấy ngồi một cách tùy tiện, người ngả về sau, nằm rạp xuống sofa, khoanh tay bắt chéo chân, trông chả ra làm sao.

Ánh mắt hơi híp lại, nhìn về phía đầu gối của Lục Hạ.

Người ta thường nói, tự dưng hiến ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp, rốt cuộc cô ấy có ý gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận