Nữ Phụ Trà Xanh Này Tôi Không Làm Nữa!


Lục Vy Trà và Ngôn Mặc cùng nhau về nhà họ Lục, vốn nghĩ rằng bọn họ đi ra ngoài lâu như vậy, Khâu Trân Ni có thể đã mời bọn họ vào ăn cơm.
Không ngờ, vừa bước vào cửa, Khâu Trân Ni đã ra đón.
"Con bé này, con đi đâu vậy? Mẹ còn tưởng con mất tích rồi, đang định báo cảnh sát đây!"
Lục Vy Trà sững người, lúc này mới phản ứng lại, hình như lúc ra ngoài cùng Ngôn Mặc, cô quên nói với Khâu Trân Ni.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khâu Trân Ni, cô vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi mẹ, con với anh Ngôn Mặc đi mua bánh ngọt, quên không nói với mẹ, là lỗi của con."
Khâu Trân Ni lúc này mới nhìn thấy Ngôn Mặc đứng sau Lục Vy Trà, lập tức thay đổi thái độ, niềm nở tiến lên chào đón.
"Ngôn Mặc à, sao đến mà không nói với dì một tiếng? Làm dì lo lắng không đâu!"
Thấy anh đang cầm hai hộp bánh ngọt, bà vội vàng gọi má Vương ra nhận lấy, mang vào bếp cắt bánh.
Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Khâu Trân Ni vừa mời Ngôn Mặc ngồi uống trà, vừa bắt chuyện.
"Đến thì đến, còn mang quà làm gì?"
Ngôn Mặc đáp: "Đi công tác qua đây, tiện thể mang cho Trà Trà món bánh ngọt cô ấy thích.

Nghe nói bạn học và ông cụ Lục cũng đang ở đây, cháu nghĩ chắc không đủ nên đưa cô ấy ra ngoài mua thêm một cái."
Khâu Trân Ni nghe vậy vô cùng hài lòng.
"Cháu thật sự quá nuông chiều nó rồi!"

Ông cụ Lục ngồi nghiêm trang trên ghế sofa, thấy Ngôn Mặc đến, thản nhiên nói: "Ngôn Mặc đến rồi à."
Ngôn Mặc lập tức tiến tới chào: "Ông cụ Lục!"
"Ừm." Ông cụ Lục đáp một tiếng, giọng điệu không lạnh không nhạt, khiến người ta không đoán được cảm xúc.
Ngôn Mặc nhận thấy ông cụ Lục dường như có điều muốn nói, nên yên lặng ngồi một bên không lên tiếng.
Lục Vy Trà vừa vào cửa, phát hiện Lục Hạ, Lê Dã và Thẩm Nguyệt Nguyệt đều không có mặt, liền tò mò hỏi: "Mẹ, chị và hai bạn học của con đâu rồi?"
Khâu Trân Ni đáp: "Họ nói muốn kiểm tra và kèm cặp bài vở cho chị con, nên mẹ để họ lên thư phòng tầng 2 rồi.

Con chờ chút, mẹ đi gọi họ xuống ngay!"
Lục Vy Trà vừa nghe, lập tức từ chối: "Mẹ! Đừng!"
Khâu Trân Ni ngạc nhiên nhìn cô: "Tại sao?"
Lục Vy Trà cười một chút, kéo Khâu Trân Ni sang một bên.
"Mẹ, con có chuyện muốn bàn với mẹ."
Khâu Trân Ny thấy vậy, hơi bối rối nhìn cô: "Chuyện gì thế?"
Lục Vy Trà cười một tiếng, hơi do dự nói: "Chính là...!chuyện Ngôn Mặc là vị hôn phu của con, liệu có thể tạm thời không cho bạn học của con biết không?"
"Tại sao?" Khâu Trân Ni rất không hiểu.
Vị hôn phu của con gái bà ta là tổng giám đốc của tập đoàn nghìn tỷ, tại sao lại không thể cho người ta biết? Bà ta ước gì cả thiên hạ đều biết!
Chỉ có người đàn ông xuất sắc như vậy, mới xứng đáng với cô con gái bà ta đã dày công nuôi dạy!
Lục Vy Trà đã biết Khâu Trân Ni sẽ từ chối.
Lục Vy Trà có chút đau đầu nói: "Mẹ, mẹ nhỏ tiếng một chút."
"Mẹ quên rồi sao? Con bây giờ vẫn còn là học sinh trung học, nhiệm vụ chính là học tập."
"Hơn nữa, trường học rất không ủng hộ việc yêu sớm.

Nếu biết con không chỉ yêu sớm mà còn sắp đính hôn, ảnh hưởng đến trường học thì làm sao?"
"Nhỡ phá hỏng hình ảnh của con trong mắt thầy cô thì sao? Đến lúc đó ảnh hưởng đến việc thi đại học, con có khóc cũng không có chỗ mà khóc!"
Khâu Trân Ni quan tâm nhất là tiền đồ của Lục Vy Trà.
Nghe Lục Vy Trà nói như vậy, bà ta liền bừng tỉnh.
"Đúng đúng! Con nói đúng, bây giờ quả thực không thích hợp để cho bạn học và thầy cô biết chuyện con và Ngôn Mặc đính hôn."
Lục Vy Trà liên tục gật đầu: "Đúng đúng, nhất là Lê Dã, cậu ấy là ủy viên kỷ luật của trường.

Nếu cậu ấy biết quan hệ của con và Ngôn Mặc, không chừng sẽ báo cáo với ban giám hiệu, bắt con đứng trước toàn trường làm kiểm điểm!"

Khâu Trân Ni có chút không tin tưởng nhìn Lục Vy Trà: "Bạn học Lê Dã trông có vẻ nho nhã, chắc không làm vậy đâu nhỉ?"
Lục Vi Trà nói xấu sau lưng Lê Dã, lè lưỡi nói với vẻ áy náy: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Khâu Trân Ni bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, con nói sao thì mẹ nghe vậy, chỉ cần con ngoan ngoãn đính hôn với Ngôn Mặc, mẹ sẽ không có lo lắng gì nữa."
Lục Vy Trà nghe vậy gật đầu, trong lòng lại cười khổ.
Mẹ ơi, ước muốn của mẹ định sẵn là không thể thành hiện thực rồi.
Bởi vì con gái yêu quý của mẹ, chỉ là một nữ phụ pháo hôi, chuyện đính hôn với nam chính là không tồn tại đâu!
Quả nhiên, sau khi cô và Khâu Trân Ni nói chuyện xong và quay lại phòng khách, ông cụ Lục liền nhìn Lục Vy Trà một cái, từ tốn nói: "Trà Trà, theo ông nội vào thư phòng, ông có chuyện muốn nói với con."
"Con ạ?"
Lục Vy Trà nghe thấy vậy, chỉ tay vào mình, có chút ngạc nhiên.
Ông cụ Lục lại chủ động muốn nói chuyện với cô sao?
Phải biết rằng, mặc dù ông cụ Lục đã thay đổi thái độ đối với cô vì cách cô đối xử với Lục Hạ, nhưng mối quan hệ giữa họ chỉ giới hạn ở sự xã giao bề ngoài.
Thực chất là mối quan hệ ông cháu plastic.
Lúc này ông cụ lại gọi cô vào thư phòng nói chuyện, hơn nữa nhìn biểu cảm của ông có vẻ không vui, liệu có phải đến đây để gây sự không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Vy Trà thoáng qua một chút lo lắng.
Mang theo tâm trạng bồn chồn, cô đi theo ông cụ Lục vào thư phòng.
Sau khi đóng cửa, chỉ nghe ông cụ Lục hỏi: "Trà Trà, quan hệ giữa cháu và Ngôn Mặc như thế nào?"
Lục Vy Trà không biết mục đích của ông cụ khi hỏi như vậy, chỉ có thể thành thật trả lời: "Cũng tạm ổn, không quá thân thiết."
"Ừ." Ông cụ gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy cháu có thích Ngôn Mặc không?"
Nghe thấy câu này, tim Lục Vy Trà lập tức đập thình thịch.
Đây là đang tra hỏi cô sao? Vậy cô nên nói thích hay không thích đây?
Lục Vy Trà suy nghĩ một lát, quyết định an toàn một chút: "Ông ơi, cháu cũng không rõ lắm."

"Mặc dù mẹ từ nhỏ đã nói với cháu rằng lớn lên sẽ phải kết hôn với anh Ngôn Mặc, nhưng cháu vẫn chưa hiểu rõ chuyện này là thế nào."
Ông cụ Lục nghe vậy, biểu cảm dịu đi một chút.
Ông nói với Lục Vy Trà: "Cháu nên biết rằng, hôn sự giữa nhà họ Lục và nhà họ Ngôn ban đầu là do ông và ông của Ngôn Mặc quyết định, đối tượng là chị cháu và Ngôn Mặc.

Sau đó chị cháu mất tích, nên người được chọn mới chuyển thành cháu."
"Ban đầu, để cháu và Ngôn Mặc đính hôn cũng là một lựa chọn không tồi, nhưng bây giờ chị cháu đã trở về..."
"Chị cháu từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, chịu rất nhiều khổ cực, còn cháu thì không giống vậy, cháu từ nhỏ đã được nuông chiều, thành tích học tập lại tốt, thầy cô và bạn bè đều rất thích cháu..."
Lục Vy Trà nghe đến đây, còn gì không hiểu nữa?
Ông cụ Lục muốn giúp Lục Hạ giành lại Ngôn Mặc đây mà!
Lập tức nói: "Ông ơi, ông không cần phải giải thích nhiều, cháu hiểu ý của ông rồi!"
Ông cụ Lục ngạc nhiên nhìn Lục Vy Trà: "Cháu hiểu không?"
Lục Vy Trà gật đầu, ngoan ngoãn mỉm cười: "Cháu hiểu mà!"
Ông cụ Lục vẫn có chút không tin: "Cháu thật sự hiểu chứ?"
Lục Vy Trà bước lên, ôm lấy cánh tay của ông cụ Lục, mỉm cười nói: "Ý của ông là, hôn nhân giữa nhà họ Lục và nhà họ Ngôn vẫn nên để chị gái thực hiện, bây giờ cháu nên tập trung vào việc học, chuyện đính hôn tạm thời không cần suy nghĩ đến nữa."
Ông cụ Lục nghe vậy, rất hài lòng với biểu hiện của Lục Vi Trà, nếp nhăn trên mặt giãn ra, vỗ vỗ mu bàn tay cô nói: "Trà Trà đã lớn rồi, thật sự hiểu chuyện hơn nhiều, cháu nghĩ được như vậy, ông nội yên tâm rồi!"
"Cháu không cần lo lắng, cháu và Lục Hạ đều là cháu gái của ông, ông sẽ không thiên vị ai, sau này ông nhất định sẽ tìm cho cháu một mối tốt hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận