Nữ Phụ Trà Xanh Này Tôi Không Làm Nữa!


Thấy Lục Vy Trà kéo cổ tay mình, Lục Hạ nhíu mày khó chịu.
Cô ấy ghét bị người khác chạm vào, dù người trước mặt có thể xem là em gái cô ấy.
Lục Vy Trà tưởng Lục Hạ đang tức giận, chớp chớp đôi mắt to như con nai, phiền muộn nhìn cô ấy: "Làm ơn đi mà, chị!"
Lợi dụng lúc Lục Hạ đang ngơ ngác, liền kéo cô ấy vào phòng.
Bà Ngôn nhìn thấy sự tương tác giữa hai chị em, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên: "Đây có phải lần đầu Trà Trà và Lục Hạ gặp nhau không? Tôi nghĩ hai chị em rất hợp nhau."
Khâu Trân Ni có chút xấu hổ, nói: "Không phải bà không biết, Trà Trà của chúng ta là người có trái tim nhân hậu nhất, có thể hòa hợp với mọi người."
Nhưng trong lòng bà ta đang oán trách Lục Vy Trà.

Nếu không phải cô nhất quyết muốn Lục Hạ về nhà với bọn họ, nhà họ Ngôn cũng sẽ không nhìn thấy cô ta.
Nhưng không sao cả.

Tương phản với sự nổi loạn của Lục Hạ, điểm xuất sắc và cầu tiến của Lục Vy Trà sẽ càng nổi bật hơn.
Sau khi vào phòng, Lục Hạ lập tức hất tay Lục Vy Trà ra, lạnh lùng nói: “Chúng ta tới rồi.”
Lục Vy Trà bị cô ấy hất ra, trực tiếp ngồi xuống giường, nảy lên hai cái, cảm thấy đầu gối đau nhức...
"Ối..." Lục Vy Trà hít một hơi, có chút vô tội nhìn Lục Hạ.
Lục Hạ không nói nên lời.

Cô em gái này quá mềm yếu rồi.

Nhưng dù sao cô ấy được thả ra khỏi đồn cảnh sát, là nhờ cô em gái này, để bớt xấu hổ, cô ấy thở dài nói: "Cô muốn thay bộ nào?"
"Nữ chính bị làm cho cảm động rồi sao?” Lục Vy Trà hưng phấn đang định mở miệng thì nhìn thấy cô giúp việc cảnh giác bước đến giữa tủ quần áo và Lục Hạ, đẩy Lục Hạ sang một bên, như sợ cô ấy thèm muốn gì đó vậy.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô ta còn nở nụ cười nịnh nọt nói với Lục Vy Trà: "Tiểu thư, để tôi."
Ngay lúc đó, nắm đấm của Lục Vy Trà cứng lại rồi.
Làm sao đây? Cô thực sự muốn tát chết cô giúp việc này!
Nhịn lại ý muốn xông lên đấm vào đầu cô giúp việc, Lục Vy Trà nói với Lục Hạ: "Chị, chị thay đồ trước đi?"
"Lát nữa ông nội và ba anh họ có thể sẽ đến, nhìn thấy chị ăn mặc như vậy, họ sẽ không vui." ."
Lục Hạ sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra tại sao Lục Vy Trà lại bảo bản thân đi cùng cô ấy lên lầu.
Cô ấy không khỏi nhướng mày: "Cô sợ tôi làm mẹ cô mất mặt à?”
Lục Vy Trà thấy Lục Hạ hiểu lầm ý mình, lập tức giải thích: “Sao có thể như vậy? Ông nội và ba anh họ vẫn luôn quan tâm đến chị, hơn mười năm qua chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm chị.

Họ là những người thân nhất của chị.

Chị không muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt họ sao?"
Lục Hạ nghi ngờ quay đầu lại, nhìn bộ đồ hip hop của mình trong gương, quả thực không trang trọng lắm, nên gật đầu: “Tìm quần áo cho tôi thay.”
Người giúp việc ở một bên lập tức đưa tay lấy bộ đồ cũ nhất của Lục Vy Trà.
Theo cô ta, cô tiểu thư này không biết từ đâu đến, dù là về hình tượng, khí chất hay địa vị trong lòng phu nhân, đều không thể so sánh với tiểu thư của bọn họ.
Quần áo của tiểu thư đều là do phu nhân may riêng, cho dù là quần áo cũ, nữ du côn này có thể mua nổi sao, tùy tiện cho cô ta mặc một bộ đã là không tồi rồi.
Lục Vy Trà thấy hành vi của cô giúp việc, liền chỉ vào hộp quà màu trắng tinh xảo trong tủ, nói với cô ta: “Lấy chiếc hộp đó ra khỏi tủ.

"
Cô giúp việc tưởng rằng Lục Vy Trà sẽ mặc đồ mới để trở nên nổi bậc nhất, đè bẹp Lục Hạ, nên vui vẻ lấy chiếc hộp ra đưa cho Lục Vy Trà.
Lục Vy Trà không nhận, còn nói với Lục Hạ: “Chị, trong đó có một chiếc váy mới và một đôi giày mới, chị thay vào đi?
Cô giúp việc nghe vậy lập tức trừng mắt phản đối: "Sao có thể như vậy, tiểu thư? Phu nhân đã đặc biệt thuê một nhà thiết kế hạng nhất từ nước ngoài để may riêng cho cô! Sao cô ta xứng mặc nó?"
Sắc mặt Lục Vy Trà lập tức tối sầm.
Khó trách kết cục của nguyên chủ lại khốn khổ như vậy.

Xung quanh có một đám đồng đội heo, ngày ngày đào hố cho cô ấy, làm sao có thể không khốn khổ?
Bây giờ chuyện đã xảy ra, sự kiên nhẫn của cô đã đạt tới giới hạn.

Ngay cả người hiền lành và rộng lượng như cô cũng không thể chịu đựng nổi nữa, vẻ mặt u ám nói: “Trong nhà này cô hay tôi có quyền quyết định? Tôi đang nói chuyện với chị tôi, sao cô lại ngắt lời?"
Cô giúp việc giật mình trước sự thay đổi sắc mặt đột ngột của Lục Vy Trà.


Cô ta run rẩy suýt khóc: "Tiểu thư, tôi...!tôi không có ý đó...!đó là phu nhân..."
Tuy nhiên, khi quay sang đối mặt với Lục Hạ, Lục Vy Trà khôi phục vẻ mặt dịu dàng, ngoan ngoãn nhìn Lục Hạ đầy mong đợi: “Chị! Nhanh mở ra đi! Em còn chưa mở hộp này ra luôn đấy!"
Lục Hạ vốn không có hứng thú với việc ăn mặc, nhưng thái độ của người giúp việc vừa rồi khiến cô ấy khó chịu.
Những người nhà họ Lục này thực sự rất coi thường người khác.

Vốn cô ấy chỉ định nhìn người thân một cái rồi đi.

Bây giờ, cô ấy đã thay đổi ý định.
Lục Hạ mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc váy nhỏ tinh xảo và đôi giày cao gót quai ngang phù hợp.
Quần áo và giày dép của thương hiệu này rất có giá trị.

Mặc dù quần áo trong tủ của Lục Vy Trà có chất lượng và kiểu dáng khá tốt, nhưng chúng không hề có giá trị bằng những thứ trong tay cô ấy.
Cô ấy nghi ngờ nhìn Lục Vy Trà: “Bộ váy này đẹp quá, cô bằng lòng tặng nó cho tôi sao, cô em gái lần đầu gặp mặt?”
Người giúp việc bất đắc dĩ nói: “Phu nhân đặc biệt nhờ chuyên gia may bộ váy này với giá cao, định để tối nay tiểu thư mặc khi bàn chuyện đính hôn với nhà họ Ngôn."
Lục Vy Trà liếc cô ta: "Không nói cũng sẽ không có ai tưởng cô câm!"
Người giúp việc sợ hãi co rúm người lại .
Lục Vy Trà không rảnh quan tâm cô ta, quay đầu nhìn về phía Lục Hạ: "Chị là chị gái của em, em đương nhiên sẽ cho chị thứ tốt nhất!"
"Chị mau mặc thử đi, thân hình chúng ta tương đương, chắc là sẽ vừa người!"
Lục Hạ càng ngày càng khó hiểu nhìn Lục Vy Trà.

Để xem Lục Vy Trà rốt cuộc muốn giở trò gì, cô ấy liền mang quần áo vào phòng thay đồ.

Ngay sau đó, Lục Hạ mặc bộ quần áo do Lục Vy Trà đưa cho rồi đi ra ngoài.
Chiếc váy này là một chiếc váy được làm từ lụa satin, thiết kế ngắn không tay, vừa thanh lịch vừa nhã nhặn.

Phía sau có thiết kế nơ lớn, trong sự sang trọng nhã nhặn, tăng thêm vẻ mềm mại, ngọt ngào.
Không có đồ trang sức nào khác ngoại trừ thiết kế này, làm cho đường may bằng lụa satin trở nên mềm mại và lập thể hơn.
Kết hợp với giày cao gót thanh mảnh cùng màu, lập tức nổi bật vẻ sang trọng.
Lục Vy Trà nhìn thấy nữ chính dung mạo xinh đẹp, không khỏi vỗ tay tâng bốc : "Chị! Chị thật xinh đẹp! Giống như một nàng tiên nhỏ vậy!"
"Bộ váy này giống như được may riêng cho chị vậy !"
Không hổ là đệ nhất mỹ nhân trong nguyên tác, nữ chính chỉ mới mười bảy tuổi, đã nghiêng nước nghiêng thành, duyên dáng yêu kiều.
Nơi cần lồi thì lồi, nơi cần lõm thì lõm.

Đúng là một thiếu nữ siêu cấp xinh đẹp.
Người giúp việc nhìn Lục Hạ như nhìn thấy ma: "Cái này...!Cô, cô, cô..."
Vừa thay quần áo xong, khí chất quý tộc của Lục Hạ liền nổi lên, khí tức cường đại đó dường như không biết từ đâu bay ra.

Giống như muốn đại sát tứ phương.
Nhưng rất nhanh cô ta liền lắc lắc đầu, dáng vẻ xinh đẹp thì thế nào? Còn không phải là nữ xã hội đen? Làm sao có thể so sánh với tiểu thư của bọn họ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận