Nữ Phụ Trà Xanh Này Tôi Không Làm Nữa!


Cảm nhận được ánh mắt ân cần và quan tâm của hai bà mẹ, Lục Vy Trà gượng cười: “Mẹ, dì Ngôn, con không phải ý đó.”
Khâu Trân Ni mạnh mẽ nói: “Nếu không phải ý đó, vậy con cứ nghe lời của mẹ và dì Ngôn nói đi!"
Cô nhìn ánh mắt của Ngôn Mặc và Lục Hạ ở phía đối diện, suýt chút nữa chọc thủng một lỗ trên mặt cô.
Lục Vy Trà cảm thấy xấu hổ.
"Ừm...!Chú Ngôn, dì Ngôn, con nghĩ hai người nên hỏi ý kiến người có liên quan về cảm nhận của bọn họ, đúng không?"
"Dù sao người có hôn ước là chị gái và anh trai Ngôn Mặc.

Việc đính hôn với con thì tính là gì?"
Lục Hạ khoanh tay, lùi lại một bước, tựa hồ không quan tâm đến chuyện này: "Tôi không phản đối!"
"..."
Lục Vy Trà cảm thấy có chút ngột ngạt.
Cô tự an ủi mình, nữ chính còn chưa biết tâm tình của mình, không thể trách nữ chính.
Cô chớp mắt, đưa ánh mắt mong đợi nhìn về phía Ngôn Mặc.
Vốn tưởng rằng Ngôn Mặc sẽ xử lý mọi chuyện như trước đây, dùng chuyện công việc để trì hoãn và trốn tránh.
Không ngờ, Ngôn Mặc nhìn thấy vẻ mặt cô, liền nhếch miệng cười nhẹ, thản nhiên nói: "Tôi cũng không vấn đề!”

Lục Vy Trà suýt phun ra ba lít máu, cảm thấy mình chỉ thiếu chút nữa là sẽ chết.
Nam chính và nữ chính này rốt cuộc có chuyện gì? Đang định chơi nổi loạn với cô có đúng không?
Rõ ràng sau này hai người sống chết ở bên nhau, nữ phụ ác độc như cô tác hợp trước, hai người còn giở trò.
Bà Ngôn thấy Lục Vy Trà nhìn chằm chằm vào Ngôn Mặc mà không nói lời nào, liền cười trêu chọc: "Ai ya! Đứa bé này vui quá nên ngốc luôn rồi!"
Khâu Trân Ni cũng hài lòng liếc nhìn Lục Hạ: "Xem như mày biết điều, nhà họ Ngôn là một gia đình giàu có, chỉ có cô gái được giáo dục tốt từ nhỏ như em gái mày mới xứng gả qua đó."
"Nhưng mà nếu mày đã trở về, sau này mẹ sẽ bỏ thời gian dạy dỗ mày, không cầu mày ưu tú như em gái, chỉ cần không làm mất mặt chướng mắt nhà họ Lục là tốt rồi!
Lục Hạ nhẹ khịt mũi, không nói gì.
Lục Vy Trà thấy Khâu Trân Ni lại gây thù hận, muốn bảo bà ta kiềm chế chút, nếu không sau này nhất định sẽ hối hận.
Nhưng bây giờ cô còn không thể lo cho bản thân, nên chỉ có thể hít một hơi thật sâu, giả vờ cúi đầu ăn.
Trong thời gian dùng bữa tiếp đó, Lục Vy Trà cúi đầu ăn.

Ông Ngôn, bà Ngôn và Khâu Trân Ni thảo luận về cuộc hôn nhân giữa Lục Vy Trà và Ngôn Mặc, mà Lục Hạ và Ngôn Mặc thì lại đánh giá lẫn nhau, và cùng đánh giá Lục Vy Trà.
Lục Vy Trà thực sự không thể chịu được sự soi mói đến từ hai đại lão, thấy bữa ăn gần như đã xong, cô đặt đũa xuống và nói: “Mẹ, chú Ngôn, dì Ngôn, con ăn xong rồi, thấy hơi chán.

Con muốn ra ngoài hít thở một chút.

Mọi người ăn từ từ."
Sau đó không đợi Khâu Trân Ni trả lời, cô đã đứng dậy đi về phía sân.

Lục Hạ nhìn thấy Lục Vy Trà đi ra ngoài, cũng đứng dậy nói: "Chân của em gái còn chưa khỏi, con đi xem thử."
Ngôn Mặc thấy Lục Vy Trà và Lục Hạ ra ngoài, cũng nhìn điện thoại nói: "Con ra ngoài nhận điện thoại!"
Sau đó cũng đi theo.
Lục Vy Trà nào phải muốn hít thở không khí, cô muốn né tránh hai người, tạo cơ hội cho hai người!
Nhưng điều cô không ngờ tới là, cô vừa bước ra khỏi sân nhà họ Lục đã bị Lục Hạ tóm được.
Tay Lục Hạ nhẹ nhàng ấn vào vai Lục Vy Trà, bên tai cô mơ hồ vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: "Em đi đâu vậy? Em gái tốt của chị?"
Giọng điệu này nghe thật đáng sợ, yah yah!
Lục Vy Trà quay lại, ôm mặt với vẻ mặt oan ức: "Chị ~"

Lục Hạ chế nhạo: "Đừng làm như trẻ con nữa, chúng ta không thân quen đến vậy!"
Đưa quần áo cho tôi bảo tôi mặc, là để tôi cản trở cô đính hôn với Ngôn Mặc đó sao?”
Lục Vy Hạ đương nhiên không thừa nhận!
Cô từ chối thẳng thừng nói: "Chị nói gì vậy? Sao lại là hôn ước của em là anh trai Ngôn Mặc? Là hôn ước của chị và anh trai Ngôn Mặc!"
"Hôn ước này là ban đầu ông nội và ông cụ Ngôn định ra cho hai người, sau đó chị mất tích, bọn họ mới bảo em thay thế chị, bây giờ chị về rồi, người thực hiện hôn ước đương nhiên là chị rồi!"
Lục Hạ cười khẩy một tiếng, lập tức vạch trần tâm tình của cô: "Cô tưởng tôi không nhìn ra? Cô không thích Ngôn Mặc đó, cho nên muốn ném anh ta cho tôi có đúng không? Lục Vy Trà, cô xem tôi là thùng rác à?"
Lục Vy Trà nghe thấy lời này, nữ chính hiểu lầm gì cô rồi?
Cô lập tức giải thích: "Sao khó thể, anh Ngôn Mặc đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy, điều kiện gia đình lại tốt như vậy, từ nhỏ em đã thích anh ấy! Không chị có em, tất cả các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều thích anh ấy!"
"Nhưng mà....!Nhưng mà anh Ngôn Mặc không thích em thế này, anh ấy vẫn luôn không quan tâm em, trong nhà bảo anh ấy đính hôn với em, anh ấy vẫn luôn từ chối."
"Cho nên...!Em luôn cảm thấy chị vẫn thích hợp với anh ấy hơn!"
Lục Hạ nghe vậy, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, cô ấy vỗ vai Lục Vy Trà: "Vậy sao? Sao cô không nói sớm."
"Yên tâm, cô gọi tôi một tiếng chị, còn đối xử với tôi tốt như vậy, tôi sẽ không cướp đàn ông với cô, tôi sẽ giúp cô!"
"Em..." Lục Vy Trà trợn mắt nhìn Lục Hạ, có chút cảm giác khó mà tin tưởng!
Đây là phát triển kỳ quái gì?
Hai người họ không phải vừa gặp đã yêu sao? Làm loạn gì vậy?
Nhưng điều mà Lục Vy Trà không ngờ tới là, sẽ còn nhiều rắc rối hơn nữa.
Cô chưa kịp trả lời, đã nghe thấy giọng nói của Ngôn Mặc từ phía sau truyền đến, trong đêm hè có chút lạnh lẽo, nhưng dưới những bông hoa hồng dưới bức tường trong sân lại có một chút gì đó vừa đẹp đẽ vừa thần bí, giống như tiếng thì thầm trầm thấp của dây đàn cello.
"Thì ra...!Em thích anh như vậy à?"
Lục Vy Hạ nghe thấy giọng nói này, trong lòng run lên, hai tai tê dại và ngứa ngáy.
Hu hu hu! Tại sao cả nam chính và nữ chính đều thích hù dọa cô từ phía sau?

Có thể nói chút tiếng người được không?
Cô nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, xoay người, cười gượng nói: "Anh Ngôn Mặc? Anh nghe thấy lời em vừa nói rồi?"
Ngôn Mặc nhếch khóe miệng: "Đương nhiên, nếu không thì làm sao anh biết, trong mắt Trà Trà, thì ra anh lại ưu tú như vậy?"
"Ha ha..." Lục Vy Trà xấu hổ dùng ngón chân cào đất, ước gì có thể đào hố chôn mình.
Lục Hạ đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng không sợ lớn chuyện, mở miệng nói: "Đúng vậy, anh xem em gái tôi thích anh biết bao? Anh đừng có phụ một tấm chân tình của nó, chuyện đính hôn hai người thương lượng đi, tôi về trước!"
Sau đó thật sự bước qua người Lục Vy Trà, xoay người rời đi.
"Chị!" Lục Vy Trà thấy Lục Hạ rời đi liền đưa tay giữ cô ấy lại.
Nhưng Lục Hạ dứt khoát rời đi, một lúc sau biến mất, chỉ còn lại Lục Vy Trà và Ngôn Mặc nhìn nhau.
Lục Vy Trà vẫn chưa quên cách Ngôn Mặc dạy cô làm người trong nguyên tác.
Lần này cô không cần anh ta dạy, cô tự mình lăn đi.
"Ha ha...!anh Ngôn Mặc, chị, chị ấy nói đùa đó, em sẽ giải thích với chị ấy..."
Sau đó nhanh chóng đuổi theo Lục Hạ.
Nhưng chân của cô bị thương, dù không phải ở mắt cá chân nhưng cô vẫn không thể đi nhanh được, đành phải đi khập khiễng.
Khi cô đi ngang qua Ngôn Mặc, Ngôn Mặc bỗng nắm lấy tay cô, khiến Lục Vy Trà sợ đến mức đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa khuỵu xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận