Nữ Phụ Trở Về

Dường như Lâm Trí Hiên biết mình đã nhận lầm người, vẻ mặt anh ta hơi không vui, nhưng điều này không là gì so với cảm giác nhục nhã của Đỗ Khanh Khanh.

Người đàn ông này lại gọi tên Đỗ Kiêu Kiêu trên giường.

Đỗ Khanh Khanh cắn chặt môi, cô ta không hiểu gần đây Lâm Trí Hiên lại hay gọi tên cô.

Có một số việc cô ta đã không thể nắm trong tay nữa rồi, chẳng lẽ, Lâm Trí Hiên coi trọng Đỗ Kiêu Kiêu sao?

Tim Đỗ Khanh Khanh đập nhanh chỉ vì cái chuyện nực cười này.

Lâm Trí Hiên không nói gì, nhưng không còn tâm trạng gì nữa, anh ta quay lưng lại nhắm nghiền hai mắt.

Đỗ Khanh Khanh cười giễu cợt, không nói lời nào quay lưng lại, ngủ cạnh anh ta.

Tối nay, hai người cùng giường khác mộng.

Quả nhiên, Cố Bách Chu không hề để Đỗ Kiêu Kiêu thất vọng.

Chưa tới hai này, anh đã tra được toàn bộ thông tin của Trần Gia Lạc cho Đỗ Kiêu Kiêu.

"Anh nói Trần Gia Lạc là ba của Khương Tình sao?!" Đỗ Kiêu Kiêu không thể tin được nhìn Cố Bách Chu.

Cố Bách Chu gật đầu, còn lấy ra vài tấm hình cho Đỗ Kiêu Kiêu xem.

Trên hình chính là Y Vân và Trần Gia Lạc lúc còn trẻ.

"Y Vân và Trần Gia Lạc là người yêu, mãi tới khi Y Vân gặp Khương Thì Lễ." Cố Bách Chu lạnh nhạt nói.

Đỗ Kiêu Kiêu nhíu mày, "Chẳng phải Trần Gia Lạc là người thích SM sao? Quan hệ của ông ta và Y Vân là bình thường à?"

Cố bách Chu lắc đầu, nói: "Cho nên Y Vân mới đi tìm Khương Thì Lễ."

Đỗ Kiêu Kiêu chợt hiểu rõ, "Y Vân mang thai con của Trần Gia Lạc, nhưng Trần Gia Lạc không có tiền, nên ông ta mới lừa Khương Thì Lễ."

"Em nghĩ Khương Thì Lễ cũng bị tính kế, chắc chắn số tiền Y Vân nhận được từ Khương Thì Lễ đã chui vào túi tiền Trần Gia Lạc hết rồi." Đỗ Kiêu Kiêu đưa tay lấy một tấm ảnh, trên ảnh chụp, hai người tương đối hợp nhau, trai tài gái sắc, nhưng ánh mắt của cô gái không toát ra một chút gì của người đang yêu.

Cố Bách Chu dịu dàng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, "Em nói không sai, sau khi Trần Gia Lạc biết Y Vân mang thai, ông ta muốn bà ta phải bỏ đứa bé đó đi, nhưng Y Vân vô tình tiếp xúc với Khương Thì Lễ, Trần Gia Lạc đã bảo "kẻ gây tai họa" Y Vân, vu oan cho Khương Thì Lễ, rồi vơ vét tài sản.

Đỗ Kiêu Kiêu hơi khó hiểu, "Với cái quan hệ sâu rộng và bản lĩnh của Khương Thì Lễ, ông ấy cũng không biết chuyện Khương Tình không phải là con gái mình sao?"

Cố Bách Chu nghĩ một chút rồi nói: "Trần Gia Lạc là bác sĩ, chắc chắn ông ta có cách khiến Khương Thì Lễ tin Khương Tình là con ruột của ông ấy, mà lúc đó bà Khương đang mang thai lại còn muốn ly hôn, Khương Thì Lễ không còn thời gian và đầu óc đâu mà đi điều tra, dù sao người trong cuộc lúc nào cũng mơ hồ."

Đỗ Kiêu Kiêu sụt sịt nói: "Nếu năm đó, chú Khương tin tưởng vào chính mình thì bây giờ tình cảnh đã không như vậy."

"Anh nói xem, năm đó chú Khương thật sự lầm đường lạc lối sao?" Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.

Cố Bách Chu cười khẽ, "Chuyện này, sợ chỉ có Y Vân mới biết được, nhưng anh nghĩ là không đâu, vì anh nghe nói lúc đó Khương Thì Lễ đã say như chết."

Đỗ Kiêu Kiêu cười, nếu say như chết, thì còn lấy đâu ra thể lực chứ?

Đỗ Kiêu Kiêu không nghi ngờ những gì Cố Bách Chu nói, có vài thứ chỉ có anh mới tra được, dù sao cũng không thể xem nhẹ quan hệ nhà anh được.

"Bây giờ, Lê Thanh rất thường xuyên liên lạc với ông ta, có phải bây giờ Trần Gia Lạc đang cần tiền gấp không?" Trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu chợt nảy ra một suy nghĩ.

"Hơn nữa, hôm đó em còn thấy Y Vân ở bệnh viện, hình như bà ta đã cãi nhau một trận với Trần Gia Lạc thì phải." Đỗ Kiêu Kiêu nói tiếp.

Cố Bách Chu vuốt mái tóc của Đỗ Kiêu Kiêu, suy tư nói: "Không phải là Trần Gia Lạc lại chơi đùa quá đà mà xảy ra phiền phức đó chứ?"

Đôi mắt Đỗ Kiêu Kiêu sáng bừng lên, đúng vậy, thú vui của Trần Gia Lạc rất dễ gây phiền phức, mà ông ta lại là người cẩn thận, nên tiền chính là cách đơn giản nhất.

Nhưng Trần Gia Lạc không có tiền, nên đành phải tìm Lê Thanh và Y Vân.

Đỗ Kiêu Kiêu càng nghĩ càng thấy rất có thể, vì vậy cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Nhiễm, nhờ cô hỏi Khương Hóa, xem gần đây Y Vân có xuất hiện ở Khương gia không.

Cố Bách Chu cưng chiều nhìn vẻ mặt kích động của Đỗ Kiêu Kiêu, trong lòng vô cùng ấm áp, cô gái này, cuối cùng, anh cũng đã chạm tới, cô đã ở bên cạnh anh.

Nghe điện thoại xong, Đỗ Kiêu Kiêu phát hiện đôi mắt Cố Bách Chu sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô.

Trong lòng cô hơi ngượng, đang định cúi đầu tránh ánh mắt của Cố Bách Chu, nhưng cô đột nhiên nghĩ, kể từ khi ở cạnh Cố Bách Chu, gặp chuyện này chuyện kia, mà bây giờ chỉ vì bị anh nhìn mà xấu hổ cúi đầu, thì thật không phải tính cách của cô tí nào.

Vì vậy, Đỗ Kiêu Kiêu lấy hết can đảm, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Cố Bách Chu bị cô nhìn tới ngây người, anh đưa tay che mắt cô lại, cười nói, "Kiêu Kiêu nhìn anh như vậy, anh xấu hổ tới mức không nói nên lời rồi này."

Đỗ Kiêu Kiêu thầm căm hận, không nói nên lời sao? Vậy bây giờ ai đang nói chuyện với cô vậy nhỉ?

Cô giùng giằng muốn hất tay Cố bách Chu ra, Cố Bách Chu thản nhiên để mặc Đỗ Kiêu Kiêu dùng đôi tay không có chút lực nào đánh vào người mình.

Chờ tới khi Đỗ Kiêu Kiêu mệt mỏi, anh mới thoải mái buông tay ra.

"Kiêu Kiêu." Anh gọi.

Đỗ Kiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn, sau đó, cô đột nhiên cảm thấy đôi môi của mình rất ấm áp.

Cố bách Chu dễ dàng cạy môi của Đỗ Kiêu Kiêu ra, thâm nhập vào miệng cô.

Đỗ Kiêu Kiêu bị anh hôn nhưng không tức giận, sau đó, cô đột nhiên nghĩ, tên này hôn thuần thục thật.

Lúc hai người tách ra, Đỗ Kiêu Kiêu ngã vào người Cố Bách Chu thở hổn hển.

Cô liếc xéo Cố Bách Chu, "Nói, có phải anh đã luyện tập với người khác không?"

Cố Bách Chu giơ tay ra vẻ vô tội, "Hoàn toàn là... Tự học thành tài."

"Không biết xấu hổ!" Đỗ Kiêu Kiêu bị anh chọc cười, "Xem ra anh là thiên tài à?"

Cố Bách Chu trêu ghẹo hỏi "Kiêu Kiêu cảm thấy anh có tài trời phú sao?"

Đỗ Kiêu Kiêu khiếp sợ trước trình độ không biết xấu hổ của Cố Bách Chu, cô còn tưởng rằng anh là người rất đứng đắn, không ngờ lại là một tên lưu manh.

Cố Bách Chu thấy cô không nói gì, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Kiêu Kiêu không hài lòng với mình à, xem ra mình còn phải cố gắng hơn nữa."

Đỗ Kiêu Kiêu đỏ mắt, cố gắng cái gì, nhất định sẽ bắt cô làm vật thí nghiệm, cái tên lưu manh này!

Cố Bách Chu thấy cô căng thẳng như vậy, rốt cuộc cũng không nhịn cười được, ôm cô nói: "Kiêu Kiêu, em thật đáng yêu."

Đỗ Kiêu Kiêu mặt không thay đổi nghĩ, Cố Bách Chu, anh thật vô lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui