Chớp mắt đã đến ngày kết thúc kỳ thi.
Sáng sớm hôm nay, Tần Tư Sương đã dặn dò trù phòng phải tiếp đãi ngự ý thật tốt, rồi sai người chuẩn bị nước nóng, lại bảo Thanh Trúc dặn dò trù phòng làm vài món dễ tiêu hóa.
Sau khi chuẩn bị xong hết, Tần Tư Sương vẫn đứng ngồi không yên căn thời gian, đợi gần đến lúc, lập tức cùng Ân Tố Tố ra khỏi Ân phủ đích thân đi đón Ân Nguyên Tân.
Ân Tố Tố sớm đã chuẩn bị xong xe ngựa, vừa dìu mẫu thân cô ra khỏi cửa đã nhìn thấy cha cô đưa theo thằng thứ tử kia đi ra.
"Tỷ tỷ, mẫu thân, Trình Nhi muốn đích thân đi đón ca ca".
Ân Nguyên Trình nói xong, hơi ngại ngùng cúi đầu.
Lúc này Ân Tố Tố không rảnh để ý đến mấy trò vặt của thằng trà xanh này nữa, nó muốn đến đó, chẳng qua là muốn thể hiện trước mặt cha thôi, dù sao di nương của nó vẫn đang bị nhốt.
"Muốn đi thì đi".
Tần Tư Sương bực bội nói một câu xong, kéo Ân Tố Tố lên xe ngựa, Ân Hằng ở phía sau đỡ Ân Nguyên Trình lên xe.
Phu xe lập tức thúc ngựa, xe ngựa từ từ chuyển động.
Hôm nay có không ít người đi đón học tử, xe ngựa càng đi càng kẹt, nhưng người đi càng sớm có lẽ vẫn chiếm được chỗ tốt.
Người vừa ra từ trường thi, ai nấy đều nặng nề bước đi.
"Xe ngựa của tỷ tỷ thật thoải mái".
Ân Nguyên Trình mang theo ánh mắt ngưỡng mộ mà nói.
"Vốn dĩ là xe ngựa của Vương phủ".
Ân Tố Tố nói, "kết quả vì Bạch cô nương muốn cướp huyết ngọc, còn suýt nữa đả thương ta, nên Tiêu thế tử bồi thường cho ta".
Ân Nguyên Trình nghe xong, tức giận nói: "Người đó đúng là không có giáo dưỡng".
"Câm miệng, trẻ con mới bây lớn, biết gì mà mở miệng ngậm miệng nói người khác không có giáo dưỡng".
Ân Hằng cau mày quở trách.
Tần Tư Sương khó hiểu nhìn Ân Hằng.
Ân Tố Tố thầm mỉa mai một tiếng, người cha rẻ tiền này của cô yêu người yêu cả đường đi lối về, đặt cả Bạch Như Sương trong lòng rồi.
"Cha, con chỉ là tức giận người khác bắt nạt tỷ tỷ, đao kiếm không có mắt, suýt nữa đả thương tỷ tỷ".
Ân Nguyên Trình ấm ức nói.
Ân Hằng muốn nói lại thôi, khẽ ho một tiếng, vừa muốn mở miệng, lại nhìn sắc mặt Ân Tố Tố, lập tức khẽ nói: "Phía sau Bạch cô nương là ngũ hoàng tử và Tiêu thế tử, chúng ta tránh được thì tránh".
Ân Nguyên Trình cảm động nói: "Thì ra là cha lo Trình Nhi lỡ miệng, đắc tội nhân vật lớn, cha, Trình Nhi biết sai rồi".
"Biết sai là tốt, sau này đừng nhắc nữa".
Ân Hằng không nhìn Ân Tố Tố nữa, mà cố ý vén rèm ra nhìn một lát, quay đầu lại thì thấy sắc mặt Ân Tố Tố như thường, mới thầm thở phào một hơi.
Ánh mắt Ân Tố Tố nhàn nhạt nhìn, không hề để ý, chỉ ôm lấy cánh tay mẫu thân.
Trong lòng Tần Tư Sương có chút hoài nghi, chỉ đành vỗ nhẹ tay Ân Tố Tố, thầm nghĩ có phải trong này có chuyện gì mà bà không biết hay không.
Xe ngựa đi một đoạn đường dài mới chầm chậm dừng lại, xung quanh cũng bắt đầu náo nhiệt lên.
Ân Hằng vén rèm che ra nhìn, sau đó nói: "Có không ít người, mọi người cứ ở trên xe, đừng xuống".
Ân Tố Tố cũng vén rèm che ra nhìn, không nhịn được mở to mắt, nói: "Sao còn nhiều hơn cả lần trước vậy?"
Ân Hằng thở dài một hơi: "Cơ bản học tử đi ra ai nấy đều tiều tùy, nếu không chen vào làm sao qua được dòng người an toàn về đến phủ chứ.
Những năm trước còn có người vừa ra khỏi trường thi liền đột tử nữa kìa".
Ân Tố Tố vội buông rèm che xuống, may mà ca ca cô không phải loại thư sinh yếu ớt.
Bốn người yên lặng chờ đợi trong xe ngựa, cho đến khi âm thanh ồn ào bên ngoài vang lên không dứt, Ân Hằng biết cuối cùng trường thi đã mở cửa, thế nên lập tức xuống xe.
Ân Nguyên Trình vội vàng hô lên: "Cha, con đi đón ca ca cùng cha".
Nói xong, cũng xuống xe ngựa cùng.
Ân Tố Tố không quan tâm đến thằng trà xanh này, chỉ vén rèm che ra nhìn xung quanh một lượt, nói tình hình bên ngoài với mẫu thân.
"Ra rồi, mẫu thân, có người ra rồi, nhưng không nhìn thấy ca ca".
"Ý! Mẫu thân, có người vừa ra đã ngất rồi kia, mẫu thân mau nhìn xem!"
Tần Tư Sương căng thẳng, nhanh chóng nhìn qua.
"Mẫu thân, người này trông gầy gò ốm yếu, vừa nhìn đã biết bình thường không chịu rèn luyện sức khỏe".
Ân Tố Tố nói.
Tần Tư Sương ừ một tiếng, căng thẳng nhìn qua cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
Đã có không ít người ra rồi, nhưng Ân Nguyên Tân vẫn mắc kẹt ở đằng sau chưa ra được, Ân Tố Tố nhìn xung quanh thấy không ít người quen.
Ân Tố Tố vui vẻ vẫy tay, sau khi chào hỏi với mọi người, quay đầu vào nói với mẫu thân: "Niệm Chân cũng đến rồi, không biết Tiểu Lục ca thi thế nào".
"Ta nghe Thượng thư phu nhân nói không cần biết lần này thi được hạng mấy, chỉ cần qua là có thế sắp xếp vào công bộ làm việc".
Tần Tư Sương nghĩ đến đây, lại nhớ đến dáng vẻ tức đến nghiến răng nghiến lợi của Thượng thư phu nhân, liền không nhịn được cười ra tiếng.
"Mẫu thân! Ca ca ra rồi!" Ân Tố Tố vui vẻ la lên.
Tần Tư Sương vội vàng nhìn qua.
Ân Tố Tố thấy cha cô và Ân Nguyên Trình vội vội vàng vàng, Thuận Lai thì dẻo dai như cá chạch lách qua dòng người đi về phía trước đỡ lấy ca ca cô.
Trước mắt xem ra tinh thần ca ca cô vẫn rất tốt, trái ngược hoàn toàn với học tử bên cạnh, dẫn đến không ít ánh mắt chú ý.
Theo sau ca ca cô chính là Triệu Lập Viễn, cũng chính là Triệu Tiểu Lục, tuy tinh thần không tốt bằng ca ca cô, nhưng may mà vẫn đi vững trên đôi chân của mình, có điều nhìn dáng vẻ đó chắc là không kiên trì được bao lâu nữa.
Ân Tố Tố cười nhìn dáng vẻ bước đi của Triệu Tiểu Lục, ánh mắt vô tình lướt qua Ân Nguyên Trình.
Ân Nguyên Trình siết chặt góc áo của nó, theo sát sau cha cô, ánh mắt nhìn chằm chằm Ân Nguyên Tân đang đứng cách đó không xa, sau đó chầm chậm lấy ra một thứ.
Ân Tố Tố vô ý thức lấy một mảnh bạc vỡ, trực tiếp bắn thẳng ra, trúng vào gáy Ân Nguyên Trình.
Ân Nguyên Trình cứ vậy mà bất tỉnh ngay trước mặt Ân Nguyên Tân.
Đám người hỗn loạn cả lên, không ít người vội vàng ngó khắp bốn phía.
Thế mà có người dám ám sát học tử ra trường ngay giữa thanh thiên bạch nhật! Đây là muốn tạo phản mà!
Đội binh mã lập tức phái người đến điều tra, vây hết xung quanh lại, ai cũng không được cử động.
Người trên xe ngựa đều phải đi xuống, tiến hành thẩm vấn từng người một.
Ân Tố Tố yên tĩnh theo Tần Tư Sương xuống xe, căng thẳng nắm chặt tay mẫu thân.
Ban nãy mẫu thân nhìn thấy cô động thủ rồi.
"A Man yên tâm, mẫu thân không để con có chuyện đâu".
Tần Tư Sương miễn cưỡng bản thân bình tĩnh lại.
"Mẫu thân, đoạn mẫu thân chú ý nhìn kĩ hà bao Ân Ngyên Trình đeo sau lưng".
Ân Tố Tố thấp giọng nói.
Họ cũng xem là người thân của người bị thương, vì thế đứng cùng đám người Ân Hằng, còn về Ân Nguyên Trình đang hôn mê nằm trên đất kia thì tạm thời không được động đến, phải nhanh chóng mời đại phu..