Ân Nguyên Tân biết chuyện này phải làm ầm ĩ một trận, nếu không cậu phải mang tiếng xấu muôn đời không rửa sạch được.
"Đại nhân, học tử Ân Nguyên Tân mong đại nhân nhanh chóng áp giải học tử về Đại Lý Tự, học tử cây ngay không sợ chết đứng, hy vọng Đại Lý Tự có thể trả lại trong sạch cho học tử".
Sắc mặt Bùi Nguyên Tín đại biến, không thể tin mà hỏi lại: "Cậu có biết Đại Lý Tự dùng cách gì để thẩm vấn phạm nhân không, một khi đã bước vào đó, không cần biết có phải bị oan hay không, đến khi bước ra cũng mất nửa cái mạng!"
Ân Nguyên Tân chắp tay, kiên định nói: "Đại nhân, kỳ thi này là kỳ thi quan trọng nhất để chọn ra nhân tài cho Đại Thịnh, không thể có chút sơ suất nào. Có vô số học tử ở đây, bất luận xuất thân phú quý hay bần hàn, bất luận đến từ đâu, chỉ cần có thực lực vượt qua kỳ thi vào triều làm quan, liền có thể cống hiến hết mình cho Đại Thịnh, vì lê dân bách tính mà làm việc. Học tử Ân Nguyên Tân không sợ bị áp giải, không sợ bị điều tra, nhưng học tử sợ bị oan, sợ các học tử vốn xuất thân bần hàn thất vọng".
Nếu trong trong thi cử có kẻ gian lận vậy thì quá không công bằng.
Nhưng nền tảng cơ sở nhất của thi cử chính là tranh cử công bằng.
Thế nên cậu bắt buộc phải bị áp giải đi, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng.
Khóe mắt Ân Tố Tố đỏ lên, cố nén để nước mắt không chảy ra, dùng sức đỡ lấy mẫu thân cô, khẽ nói bên tai bà: "Mẫu thân, người nhất định không thể xảy ra chuyện, nếu người ngất rồi, người khác lại được đà nói năng xằng bậy, nói là chuyện gian lận bị phát hiện nên sợ đến mức ngất đi".
Tần Tư Sương nghiến răng, kiên định đứng thẳng người dậy, vỗ nhẹ tay Ân Tố Tố, nghiến răng phun ra từng chữ: "Mẫu thân không sợ, có gì mà phải sợ, tài hoa của ca ca con thiên hạ đều rõ".
Tần Tư Sương bước lên trước, đưa theo Ân Tố Tố hành lễ một cái, kiên định nói: "Vị đại nhân này, phiền ngài áp giải con ta đi, trả trong sạch cho nó".
Ân Hằng nhìn Bùi Nguyên Tín chắp tay nói: "Vẫn mong Bùi đại nhân...đưa người đi đi. Đưa cả thứ tử này của ta đi nốt, nhất định phải cho các học tử khác một lời giải thích".
Bùi Nguyên Tín đứng hình.
Người đứng vây xem xung quanh cũng đứng hình, ngay tức khắc không ồn ào bàn tán nữa mà cứ đứng yên trên đất, khóe mắt ửng đỏ nhìn Ân Nguyên Tân đang bị áp giải đi.
Các học tử vẫn chưa đi đột nhiên hét lớn: "Ân công tử yên tâm đi, chúng ta sẽ viết thư thỉnh mệnh cho huynh!"
"Ân công tử yên tâm, chúng ta đều có thể làm chứng cho huynh!"
"Ân công tử yên tâm!"
"Ân công tử đừng lo!"
Ân Nguyên Tân chắp tay cảm tạ, sắc mặt bình thản đi theo sau Bùi Nguyên Tín, bước từng bước kiên định về phía trước.
Tại một trà lâu cách đó không xa, một bàn tay đang cầm tách trà đứng tựa vào cửa sổ đưa mắt nhìn xuống, sau khi Ân Nguyên Tân bị đưa đi, thả tay ra, cửa sổ liền đóng lại.
"Đúng thật là...được lòng dân phết đấy".
"Người này vốn tài hoa xuất chúng, hành sự ngay thẳng, cho nên ta sớm đã nói huynh đừng ra tay với người đó, mà huynh cứ...huynh..."
"Làm cũng làm rồi, còn hối hận gì chứ, có điều ta muốn xem xem bọn chúng định điều tra thế nào? Dù sao muốn tra cũng tra không ra, thành tích trong kỳ thi lần này chỉ có thể hủy bỏ thôi".
"Huynh xử lý sạch sẽ chưa? Có để lại dấu vết gì không?"
"Yên tâm đi".
Ân Hằng đưa Tần Tư Sương và Ân Tố Tố quay lại xe ngựa, lúc họ tới có bao nhiêu vui vẻ hứng khởi, thì lúc quay về có bấy nhiêu buồn bã thất vọng.
Ân Hằng nắm chặt nắm đấm nói: "Nguyên Tân trước nay làm việc ổn thỏa, không thể nào đắc tội người khác".
"Làm gì không đắc tội ai, chẳng phải đã đắc tội con trai nhỏ tâm can bảo bối đó của chàng sao?" Tần Tư Sương cười lạnh một tiếng nói, "đợi sau khi thiếp quay về sẽ kiểm tra lại khố phòng, nếu mất mảnh vải nào, thiếp nhất định áp giải Liễu di nương đến quan phủ".
Ân Hằng cau mày thở dài một hơi nói: "Phu nhân, nàng đừng có gấp gáp như vậy được không. Nguyên Trình mới bao tuổi, làm sao tính toán kĩ càng như vậy được, không nói đến chất vải, chỉ nói mỗi công phu khắc chữ trên trân châu thôi, vừa nhìn đã biết không phải thứ mà thợ thủ công bình thường làm được".
"Có thể khắc chữ trên trân châu không khó, lẽ nào là, người bình thường đem trân châu vào trường thi nhất định sẽ bị phát hiện ngay, nhưng đằng này lại không bị phát hiện...." Ân Tố Tố lẩm bẩm, đột nhiên nhìn Ân Hằng nói: "Lỡ như có người xác nhận, nói lúc ca ca vào trường thi quả thực có mang theo trân châu, cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau khi kiểm tra kỹ càng thấy không có gì bất thường nên vẫn cho ca ca vào".
Sắc mặt Ân Hằng đại biến.
Lỡ như có người nội ứng ngoại hợp, hoài nghi về Ân Nguyên Tân sẽ càng ngày càng lớn.
Mà chuyện Ân Tố Tố đang lo lắng ngay lúc này cũng đang diễn ra.
Một vị quan coi thi chủ động tấu lên trên, nói lúc kiểm tra đồ vật tận mắt nhìn thấy trong hà bao của Ân Nguyên Tân có trân châu.
Ông nói thấy Ân Nguyên Tân nổi danh tài hoa xuất chúng, nhất định không làm ra hành vi như gian lận, ngoài ra chữ được khắc trên châu đó rõ rành rành, thiết nghĩ cậu chắc chỉ là không cẩn thận đem vào nên không để ý. Bây giờ bị phát hiện, ông mới cảm thấy chuyện này không đúng, thỉnh cầu lập tức kiểm tra trâu châu.
Sau khi kiểm tra trân châu, lại phát hiện ở lớp thứ hai có một nắm hạt gạo.
Sau khi kiểm tra gạo, phát hiện trên hạt gạo cũng có khắc chữ, chẳng qua chỉ là những chữ to cỡ đầu lỗ kim, khắc đầy xung quanh hạt gạo, tuy không đầy đủ, nhưng khó đảm bảo không có người đem số gạo còn lại đi nấu cháo tiêu hủy chứng cứ rồi.
Mà quả thực Ân Nguyên Tân từng nấu cháo.
Trước mắt, khi Ân Nguyên Tân vừa đến Đại Lý Tự chưa được nửa khắc, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, gần như chỉ cần tuyên án nữa là xong, sau đó hủy bỏ thành tích của Ân Nguyên Tân là có thể kết thúc chuyện này rồi.
Nhưng Bùi Nguyên Tín cắn răng đảm bảo, những học tử đi trước và cả những học tử tận mắt nhìn thấy Ân Nguyên Tân bị áp giải đi đều đang bôn ba khắp nơi, trong thời gian ngắn nhất viết thư thỉnh mệnh, còn đánh trống kêu oan, làm ầm lên trước cửa phủ nha.
Án gian lận thi cử vốn đã rất quan trọng, cộng thêm việc các học tử hợp sức bảo vệ, nên chuyện này bị viết thành sớ dâng lên Hoàng thượng.
Trong ngự thư phòng.
Sau khi Hoàng thượng xem sớ liền trực tiếp đặt sang một bên, nhìn người đang quỳ phía dưới, cười một tiếng rồi nói: "Ân Nguyên Tân này tài hoa xuất chúng, đến ta cũng nghe nói một hai, hơn nữa khanh năm lần bảy lượt khen cậu ta, nói Thanh Viễn Trai có được cậu ta là phúc của Thanh Viễn Trai. Bất luận là học tử của Thanh Viễn Trai, hay là các học tử tham gia kỳ thi lần này đều vì cậu ta mà nguyện đứng ra bảo đảm, có thể thấy phẩm đức người này đoan chính, là nhân tài hiếm có".
"Hoàng thượng, Ân Nguyên Tân tuyệt đối không thể gian lận, trò ấy cũng không cần thiết gian lận, với tài hoa của Ân Nguyên Tân, làm sao có kẻ dám viết văn chương cho trò ấy chép được, không sợ mất mặt sao?" Tôn phu tử gấp tới độ mặt mũi đỏ bừng, nước mắt sắp trào ra tới nơi rồi.
Thanh Viễn Trai của ông khó lắm mới ra được một nhân tài, mặt nào cũng giỏi, kết quả vừa kết thúc kỳ thi đã bị người ta vu oan, còn bị nhốt trong Đại Lý Tự, đúng là hiếp người quá đáng.
Hoàng thượng từ ngai vàng đứng dậy, chầm chậm bước xuống, đi đến trước mặt Tôn phu tử.
Tôn phu tử nhìn đôi ủng vàng có thêu họa tiết rồng trước mặt, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn vị bất nộ tự uy* kia, thiên tử khí thế lẫm liệt, không thể không cúi đầu xuống lần nữa.
*Bất nộ tự uy: Không sân hận mà vẫn uy phong dọa người.
"Hoàng thượng, vẫn mong Hoàng thượng trả lại trong sạch cho Ân Nguyên Tân! Hạ lệnh cho người điều tra lại!" Tôn phu tử dập đầu một cái thật mạnh.
"Tôn phu tử, nhân chứng vật chứng đủ cả, bọn chúng nhân lúc trẫm còn chưa xem đã so luôn bài thi của Ân Nguyên Tân rồi, sau khi so sánh thì phát hiện nội dung giống nhau, cậu ta đã gian lận. Hơn nữa, đến cả nét bút cũng so sánh rồi, chính là chữ của Ân Nguyên Tân". Hoàng thượng khẽ nói.
"Cái gì? Chuyện này, chuyện này sao có thể! Hoàng thượng, chuyện này.......chuyện này tuyệt đối không thể nào, nhất định là có người cố ý hãm hại!" Tôn phu tử lập tức nói.
"Tôn phu tử, khanh nói Ân Nguyên Tân không gian lận, nhưng hiện tại nhân chứng vật chứng đủ cả, khanh kêu trẫm làm sao hạ lệnh điều tra tiếp?" Hoàng thượng nhìn người đang quỳ dưới đất kia, khẽ hỏi.
Tôn phu tử nghiến răng, trực tiếp nói: "Chi bằng Hoàng thượng đích thân đi kiểm tra, thật sự có tài hay chỉ là ba hoa khoác lác, hỏi là biết ngay!"