Nữ Phụ Trọng Sinh Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa


Sau khi giải quyết được vấn đề bù đắp tình thân này, Ân Tố Tố giờ đây hoàn toàn nhàn rỗi, mỗi ngày ngoài việc quấn lấy ca ca bắt cậu dạy vẽ ra, cũng chẳng còn việc gì đáng để bận tâm.
Nháy mắt đã trôi qua một tháng rồi.
Vết thương của Tần Tư Sương đỡ hơn nhiều rồi, những vẫn làm theo lời dặn của nữ y, cố gắng không cử động nhiều, dù gì bị thương động đến gân cốt cũng phải nghỉ ngơi khoảng 100 ngày mới được.
Phía Ân Hằng nhận được sự trọng dụng của Hoàng thượng, giao cho một nhiệm vụ ở ngoại phái*, chắc khoảng 2 3 tháng tới sẽ không ở nhà, kế hoạch của Liễu di nương không thực hiện được, mỗi ngày trừ việc đi thỉnh an thì đều không ra khỏi cửa.
*Ngoại phái: nước ngoài.
Lão phu nhân vì chuyện lần trước nên cũng an phận một thời gian, Ân Nguyên Tân lại là một đứa trẻ thông minh, không hề bỏ lỡ việc thỉnh an quan tâm, khiến lão phu nhân cũng không quá để ý.
Ân Tố Tố không thể không bái phục ca ca cô, dỗ được lão phu nhân, cũng dỗ được cả cô, phía mẫu thân cô cũng mặt mày mãn nguyện cười mỗi ngày.
“Quả nhiên, ca ca là một người ngoài lạnh trong nóng”.
Ân Tố Tố vô cùng hài lòng với thiết lập nhân vật của ca ca, nhìn thì có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng đối với người thân thì hết lòng đối đãi, quan tâm bảo vệ.

Thân là muội muội duy nhất của cậu, phần yêu thương bảo vệ này tất nhiên người khác không có được.
【Ding! Nhiệm vụ mới: bồi dưỡng tình bạn.】
“Tình bạn?” Sau khi Ân Tố Tố bị một tiếng ding dọa một trận, lập tức nghĩ tới thân hình ngắn cũn của mình, kiếp trước cô đã từng kết bạn trong khoảng thời gian này?

【Kí chủ, là bồi dưỡng tình bạn giữa Tiêu Cảnh Vân và Ân Nguyên Tân.】Mặc Mặc không kiên nhẫn nói.
Ân Tố Tố có chút khó hiểu, trong nguyên tác, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm cực kỳ tốt, cho dù sau này nữ chính xuất hiện, hai người cũng không trở mặt thành thù.

Hơn nữa sau này là ca ca cô tự lùi một bước, thành toàn cho họ, thậm chí khi họ gặp chuyện, không quan tâm nguy hiểm mà đích thân đi cứu.
Tình bạn như vậy, cũng cần phải bồi dưỡng sao? Bồi dưỡng cái gì chứ?
Ân Tố Tố nhất thời không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, Mặc Mặc cảm thấy vẫn là nên nói ra.
【Kí chủ, cô quên chuyện cướp vận may rồi sao?】
Ân Tố Tố chợt lạnh trong lòng, biết vấn đề nằm ở đâu rồi.
Lần trước cô cố tình để bàn tay lạnh ngắt chạm vào Ân Nguyên Tân, để Ân Nguyên Tân biết sức khỏe cô không tốt, từ đó giành được sự đồng tình.

Mặc dù Ân Nguyên Tân không tin mấy chuyện thần quỷ đó, cũng cảm thấy lời của tên đạo sĩ giang hồ kia là lời nhảm nhí, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc cũng nên.
Ân Tố Tố là muội muội duy nhất của cậu, lại lắm tật nhiều bệnh cần người chăm sóc, cậu tận mắt chứng kiến muội muội bị bệnh nặng tới hai lần, đây chẳng phải là lại thêm vướng mắc sao, tất nhiên là không vừa mắt Tiêu Cảnh Vân.
“Có chút rắc rối”.
Ân Tố Tố thở dài một tiếng, tuy cô không thích Tiêu Cảnh Vân, nhưng nếu ca ca vì cô mà náo loạn với Tiêu Cảnh Vân chỉ có trăm hại.

Không nói đến thân phận nam chính của Tiêu Cảnh Vân, chỉ riêng bối cảnh gia tộc thôi đã có khác biệt rất lớn rồi, còn có tình cảm với lão Thái hậu trong cung, sau này cũng tuyệt đối không có chuyện sa cơ thất thế, vậy nên kết giao hảo với Tiêu Cảnh Vân là chuyện tốt.
Lại nói, Tiêu Cảnh Vân và ca ca cô hoặc là làm bạn tốt, hoặc là làm kẻ thù, vậy thì làm bạn vẫn tốt hơn.
Vì chuyện cô giả bệnh mà náo đến mức ấy thật không đáng, tuy bản thân cô không thích Tiêu Cảnh Vân, nhưng cũng không muốn hai người họ vì vậy mà sinh ra khoảng cách.

Trên triều đường, có người kề cạnh giúp đỡ vẫn tốt hơn.
“Mặc Mặc, tình bạn của họ không có giảm xuống 0 chứ”.
【Vậy thì không có.】
【Nhưng cũng sắp rồi.】
“Cái gì?” Ân Tố Tố khó hiểu, lẽ nào ca ca cô quá xem trọng cô, tới nỗi sinh ra xung đột với Tiêu Cảnh Vân? Thời gian một tháng ngắn ngủi, tình bạn giảm nhanh tới vậy sao?
Thứ không có trong nguyên tác, Mặc Mặc cũng không rõ, Ân Tố Tố cũng không biết nên xử lý thế nào, chỉ đành đợi tới giờ cơm tối gặp ca ca, xem có thể nhìn ra được gì không.
Tới giờ cơm tối, Tần Tư Sương đau lòng con trai học hành vất vả, liên tục gắp thức ăn.

Ân Nguyên Tân cười ăn, cũng chăm sóc muội muội ngồi bên cạnh, nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện rõ giữa hàng lông mày.

Ân Tố Tố buồn bã ăn cơm, có chút lo âu.
Ân Nguyên Tân là người ưu tú, thành tích ở học đường cũng không tồi, vậy nên có lúc xin nghỉ cũng bình thường, bài tập cũng không quên làm đầy đủ.
Nhưng ở Thanh Viễn Trai* này lại khác, nếu nói tới ưu tú, trong học đường có ai không ưu tú chứ, dù gì cũng là con cháu của đại gia tộc, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là phải luôn khiến gia tộc phồn vinh, vậy nên có rất nhiều ràng buộc đối với đệ tử nội môn, ở độ tuổi này nhất định phải chăm chỉ học tập.
* Thanh Viễn Trai: tên học đường.
Tuy mọi người đều ưu tú, nhưng vẫn có những người nổi bật hơn, Ân Nguyên Tân là một, Tiêu Cảnh Vân lại là một nữa, vậy nên rất được lão sư xem trọng.
Mà được lão sư xem trọng, tất nhiên chuyện học tập sẽ nặng nề hơn rồi, bình thường nếu không phải chuyện lớn gì thì sẽ không cho nghỉ, lần này nếu không phải do Ân Nguyên Tân bị bệnh mới dám nghỉ học một lần, thì có khi khỏi cần phải đến Thanh Viễn Trai nữa luôn.
Nghiêm khắc là chuyện tốt, nhưng học đường này quá mức nghiêm khắc, tới nỗi mà mỗi lần Ân Nguyên Tân về nhà, trời cũng sắp tối rồi, ăn tối xong, chỉ có thể chơi với Ân Tố Tố một lúc lại phải đi đọc sách, thực sự rất mệt mỏi.
Ân Tố Tố cảm thấy ca ca vào học đường này chưa được bao lâu, cả người đã gầy đi một vòng rồi.
Ân Tố Tố đã nhìn ra thì Tần Tư Sương chắc chắn cũng nhìn ra, có chút đau lòng hỏi cậu: “Có cần thêm tiểu tư theo hầu không?”
Ân Nguyên Tân lắc đầu: “Có Tứ Phúc là đủ rồi, hơn nữa bình thường cũng không có chuyện dâng trà, không cần thêm nữa đâu ạ”.
Tần Tư Sương cũng biết tiểu tư có thể chạy vặt, nhưng chuyện học hành lại không cách nào thay thế được, vậy nên chỉ có thể ở một bên mà ưu phiền.
Ân Tố Tố kéo Ân Nguyên Tân, cười híp mắt la to: “Ca ca, ca ca’.
Ân Nguyên Tân dịu dàng nhìn cô, “sao vậy?”
Ân Tố Tố chỉ cười, sau đó lợi dụng lúc mẫu thân và ca ca không chú ý, bỏ một viên đan dược giúp thân thể khỏe mạnh vào tách trà.
“Ca ca, uống trà”.
“Được được, uống trà”.

Ân Nguyên Tân cười cầm tách trà lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy nước trà không tồi, liền uống hết cả tách trà luôn.
“Mẫu thân, còn nữa không ạ?” Ân Nguyên Tân hỏi.
“Trà này buổi tối uống nhiều không tốt, gây khó ngủ”.

Tần Tư Sương lo lắng nói.
Ân Nguyên Tân cười khổ một tiếng, bất lực lắc đầu: “Mẫu thân, hôm nay con phải ngủ muộn một chút”.
Tần Tư Sương vốn muốn mở miệng, lại thở dài một tiếng, kêu người dâng trà lên.

Được lão sư xem trọng là tốt, nhưng cực khổ như vậy, thực sự cần thiết sao? Tần Tư Sương có chút hối hận vì đề cập đến chuyện này, cho dù không phải Thanh Viễn Trai, cho dù mời lão sư về nhà dạy, thì con bà vẫn có thể học cao trung, sao phải tự làm khổ mình như vậy.
“A Man, hôm nay không quấy rầy ca ca nữa, để ca ca đi đọc sách”.

Tần Tư Sương dỗ dành.
Ân Tố Tố biết điều vốn muốn gật đầu, Ân Nguyên Tân lại lắc đầu: “Không cần đâu mẫu thân, chơi với A Man lúc nữa, có thể thư giãn một chút”.
Lời này của Ân Nguyên Tân cũng không phải giả, cũng chỉ có ở cùng Ân Tố Tố tinh thần mới thoải mái hơn chút, nếu lúc nào cũng căng thẳng cậu quả thật có chút mệt mỏi.
Tần Tư Sương đau lòng, đành đồng ý, kêu Vương ma ma mang ít đồ bổ đến, nếu không sợ rằng thân thể Ân Nguyên Tân không chịu được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận