Mắt phải Tần lão gia từ chạng vạng hôm nay cứ nháy nháy liên hồi, ông luôn cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, đi đi lại lại mấy bước, ông quyết định…. Trở về.
Chân trước vừa bước vào nhà, tới chân sau thì Tần Mộc đã điện thoại tới, Tần lão gia cảm thấy may mắn vì quyết định tối nay của mình.
Mà bên phía An gia, ai cũng lo lắng không yên chạy qua.
10 giờ tối, Tần lão gia và người An gia vội vàng tới chung cư của Tần Mộc, lúc này An Noãn đã ngủ, mấy người chỉ thấy trước trán An Noãn có cuốn băng ra, những chỗ khác đều bình thường, thì thở một hơi, trong cái rủi vẫn có cái may.
"Tần Mộc, bác sĩ nói như thế nào?"
Tần Mộc ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lo lắng của An Dương, từ lúc An Dương bẫy tình một đem hắn và An Noãn, quan hệ hai người dần lạnh nhạt, tuy hàng ngày đều dùng bữa tại An gia, nhưng cũng im lặng ăn cơm, câu này coi như đối thoại đầu tiên sau khi hắn kết hôn, nhưng Tần Mộc luôn ghét bị người khác lợi dụng, nên chuyển hướng tới người khác nói: “ Đã không còn gì đáng ngại, ông nội, ba mẹ, An Lôi, An Vũ, An Dương, xin lỗi, là con không chăm sóc tốt cho An Noãn.”
An Dương làm sao lại không biết ngăn cách giữa hắn và Tần Mộc, âm thầm cười khổ, An Noãn bẫy Tần Mộc, điều này có đánh chết cũng không thể để Tần Mộc biết, bằng không, hôn nhân của An Noãn và Tần Mộc coi như xong, nếu cuộc hôn này kết thúc, với tính cách em gái hắn, con người nó cũng coi như xong rồi, cho nên có nói gì đi nữa chuyện này hắn cũng phải gánh.
"Lần sau sẽ không như vậy nữa ."
Tần Mộc nhớ lại hình ảnh khi xảy ra tai nạn giao thông, trong lòng vẫn có chút run sợ, hắn lái xe rất ít khi sơ sẩy, lần này coi như là tai nạn lớn nhất, xe bị chệch hướng, không kịp bẻ tay lái, trực tiếp đâm vao lan can bảo hộ, An Noãn lại không thắt dây an toàn, đầu lao đến kính chắn gió, lúc đó An Noãn thấy choáng dầu, hắn mang An Noãn tới bệnh viện băng bó vết thương, bây giờ An Noãn uống thuốc xong đã ngủ rồi.
Tần Mộc cảm thấy dù có phải là lỗi của An Noãn hay không, người sơ sót cũng là hắn, hắn phải nhận trách nhiệm này, thân hình 1m8 của Tần Mộc đứng trước ngày người, chờ mọi người xử lý.
“Ngươi trước nay đều bình tĩnh cẩn trọng, sao lại để chuyện này xảy ra, may là không có gì đáng ngại, nếu An Noãn có làm sao, xem ta đánh gẫy chân ngươi.” Tần lão gia oán hận nói.
Một nửa là nói cho An gia nghe, một nửa là do Tần lão gia thực sự tức giận, vận nhất lúc này An Noãn mang thai, va chạm như vậy, không phải là mất cháu nội của ông sao, bậy bậy bậy, nói cái gì đó, nào có điềm xấu như vậy.
“ Được rồi ông thông gia, hai người bọn nó đều không sao là tốt, ngài cũng đừng trách Tần Mộc, nó cũng không muốn.” Mẹ An Noãn bước ra, nói thay Tần Mộc, nói đến mức này rồi, không nên thêm nữa, kết hôn là việc giữa hai nhà, còn rất nhiều chuyện phai suy xét nhiều mặt khác nhau.
"Là doTiểu Mộc không cẩn thận, nếu mọi người tức giận, để ta đánh hắn cho mọi người xả giận."
"Đừng đừng đừng, Tần Mộc cũng không phải cố ý , khuya như vậy rồi , chúng ta để cho vợ chồng chúng nghỉ ngơi đi, tin rằng Tần Mộc bận rộn lo lắng cả tối nay, cũng mệt mỏi rồi." Lúc này ba An Noãn, cũng đứng ra ngăn lại gậy của Tần lão gia.
Tần Mộc đứng một bên im lặng nghe mọi người xử lý.
Mấy người ngồi lại nửa tiếng, thấy An Noãn vẫn không tỉnh, liền đứng dậy ra về, chuẩn bị ngày mai lại tới thăm An Noãn.
————
An Noãn ngủ thẳng một giác cho tới khi tự tỉnh lại, tinh thần vô cùng tốt, ngay cả vết thương trên đầu cũng không thấy đau nhiều lắm.
“A! Tần đại ca, anh ở nhà.” Tần Mộc bị Tần lão gia hạ lệnh, hôm nau ở nhà bồi An Noãn, không tới công ty.
"Mẹ hầm canh gà, anh hâm nóng lại, em lại đây ăn."
"Ba mẹ đến rồi hả?" An Noãn nhìn thấy đống thuốc bổ lớn nhỏ trên tủ, miệng lầm bầm.
Sau đó lại hỏi Tần Mộc: “Tần đại ca! có phải em làm cho anh bị mắng không?”
An Noãn không ngốc, theo tính cách Tần Mộc, chắc chắn sẽ không giải thích với người khác là do cô không thắt dây an toàn, cũng không nói trong lúc hắn lái xe, chính cô đút cho hắn ăn kẹo.
Lúc bị đụng xe, cô bị va đập, Tần Mộc khẳng định bị mắng không ít, rõ ràng là cô sai, An Noãn có chút áy náy, cũng cảm động vì hành vi rất “men” của Tần Mộc, đôi mắt hồ ly, nước mắt lưng chòng nhìn Tần Mộc, hi vọng có thể dùng ánh mắt này cổ vũ Tần Mộc, lần sau, có thể tiếp tục cứ như vậy.
Tần Mộc nghe những lời nói của An Noãn, trong lòng chợp thấy ấm áp, những bất mãn với An Noãn về chuyện này cũng tan thành mây khói.
“Tần Mộc, em cam đoan lần sau ngồi xe, nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Lại một lời thề nữa.
“ Lần sau không được như thế nữa, cháo nấu rồi, lại đây.” Vợ có phền phức thì cũng vẫn là vợ, An Noãn tuy có hay phạm sai lầm nhưng lại chủ động nhận sai, biết sai có thể thay đổi đứa bé ngoan, không thể cứ như vậy là mặc kệ cô.
“ Dạ, Tần đại ca, chút nữa chúng ta cùng xem phim được không?” An Noãn tiến lên dán người vào Tần Mộc, nở nụ cười thực ấm áp hỏi Tần Mộc.
Không khí rất tốt, tốt đến nỗi Tần Mộc nhìn An Noãn cũng thấy rất xinh đẹp, người ta nói lãng mạn là một loại không khí, cho nên hiện tại rất lãng mạn, Tần Mộc lúc này phát hiện, cho dù mỗi chủ nhật hàng tuần ở nhà với cô cũng là một chuyện rất thú vị và lãng mạn.
"Có thể." Tần Mộc quyết định theo trái tim mình.
Phim không nhiều, mấy bộ bên TV đều đã cũ cả, An Noãn vừa thấy ba chữ ‘ Lương Triều Vĩ’ liền chuyển kênh, bởi vì mẹ cô kiếp trước thần tượng ‘Lương Triều Vĩ’, cô bị ảnh hưởng của mẹ, những bộ phim của LTV cô cũng xem mấy bộ, nhưng không phải bộ nào cũng xem, cô có tâm lỹ phản nghịch, thứ mọi người càng thích, cô lại càng ghét, con người cô chính là rắc rối như vậy.
Tần Mộc không thích điện ảnh, hắn chỉ quan tâm điện ảnh mang lại cho hắn bao nhiêu lợi ích, cho nên khi An Noãn chọn xong, hắn cũng không cảm thấy gì.
An Noãn xem một nửa liền hối hận, tuy không thấy hết, nhưng những cảnh nóng’ đó, cô đã từng xem qua, còn từng cùng với mấy người cùng phòng nghiên cứu xem là thật hay giả, lại còn phóng to ra để nghiên cứu, cho nên….., cô muốn tắt đi.
“Tần đại ca! bộ phim này chả hay gì cả, đừng xem nữa, nếu anh muốn biết đoạn sau như thế nào, để em nói cho anh biết.” An Noãn cảm thấy xem phim tình cảm, cảnh nóng với chồng trên danh nghĩa của mình là một việc rất ngượng ngùng.
“Có thể xem tiếp, anh cảm thấy cũng không tệ, huống chi gần đây TV đang cấm chiếu cổ trang, cũng là lúc nên xem lại nền điện ảnh dân quốc, xem chút xem có thể tham khảo gì không.”
Tần Mộc xem rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi mỗi một cảnh sau đó đều xem không xót chi tiết nào.
“ Em đã nói mà, cái đó…cái đó…., tại anh không cho người ta nói.”
“Anh cũng không nói gì em, em chột dạ cái gì. Lui xa như thế làm gì, anh cũng không có ăn thịt em, qua đây ngồi.”
“Em bị thương, em là bệnh nhân!” Tật xấu lảm nhảm của An Noãn lại bắt đầu.
Tần Mộc cười cười, hôm hắn thực sự vô cùng động tâm với một An Noãn lảm nhảm.
Em không qua đây, anh tự tới.
Buổi trưa, Tần Mộc cứ như vậy hôn lên môi An Noãn.
Đều là do cảnh nóng gây họa.