Nữ Phụ Trùng Sinh Sau Khi Kết Hôn

Di di chuột máy tính trong tay, An Noãn chống tay trái lên, nghiêng nghiêng đầu, vò đầu bứt tóc suy nghĩ, tỉnh thoảng lại nhét miếng khoai tây chiên vào miệng.
Cô có chút bế tắc, suy nghĩ làm sao để cứu tiểu thuyết ‘tổng tài’ của cô, hàng mi dày, mỗi giây lại chớp chớp động, càng thêm quyến rũ phong tình, An Noãn cảm thấy không biết có nên thêm chút tình tiết cường thủ đoạt hào hay không? Cái này….., giống ánh trăng sáng xuyên qua tầng mây, đẹp thì đẹp nhưng rất khó viết.
Cô khiếp trước chính là một FA, kiếp này tuy người đã kết hôn, nhưng là một người chưa từng XXX đã kết hôn rồi, rất nhiều chuyện cô đều không có kinh nghiệm, tất cả chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
An Noãn có chút đau đầu, lên mạng đăng nhập tài khoản vào trang web về văn học mạng hot nhất Đài Loan, chuẩn bị click vào xem có cái nào có thể giúp mình lấy linh cảm không, kết quả vừa đọc mặt đỏ lên tim đập thình thịch, thường xuyên cảnh giác ngó trước ngó sau, hoặc thỉnh thoảng lại bật một trang word hoặc mở mail lên, vì sợ bị người khác bắt được, khi An Noãn xem mấy bộ văn học mạng đó, tay không ngừng dùng bút ghi lại mấy đoạn phấn khích kia lại, đặc biệt là mấy đoạn đặc tả XXX, làm tư liệu cho bộ tiểu thuyết của cô.
Đối An Noãn mà nói, tưởng tượng là chính , trên web là chỉ là gia vị .
Tần Mộc bước ra, vốn muốn hỏi xem An Noãn có muốn cùng hắn tham gia bữa tiệc giao lưu giữa các nhân vật nổi tiếng thành phố A hay không, hắn cũng không nhất thiết phải đi, nhưng theo tính An Noãn, Tần Mộc cảm thấy cô nhất định muốn đi, là cô nàng không chịu ngồi yên một chỗ sẽ thích những việc như vậy.
Bản thân Tần Mộc còn chưa phát hiện mình từ khi nào bắt đầu suy nghĩ thay cho An Noãn, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy trắng mà An Noãn ghi chép lại, nháy mắt mặt liền đen lại.
Khi cái bóng đen xuất hiện bên phải, An Noãn vẫn không hề phát hiện, cho nên bi kịch xảy ra.
Chỉ thấy Tần Mộc hít dâu một hơi, gõ gõ lên mặt bàn, đôi môi mỏng nói ra bốn chữ: “ Theo anh vào phòng.”
An Noãn nhìn lên Tần Mộc, theo bản năng mở bản word lên, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nhìn cô cùng nghiêm túc.
Tần Mộc lại không giận mà cười, châm chọc nhìn vào cái đầu cô, lạnh nhạt nói: “ Bây giờ mới làm bộ làm tịch có phải là muộn rồi không? Em cũng không cần giấu nữa, đơn giản theo anh vào phòng nói cho anh biết sau khi xem xong cái này có cảm tưởng gì.”
Nếu trên thế giới này có thể làm lại lần nữa, cô nhất định sẽ tắt trang web trước khi Tần Mộc tới.
An Noãn chống tay ôm mặt, Tần Mộc đứng một bên, nhắm mắt lại, yên lặng suy nghĩ.
Tần Mộc nhìn An Noãn giở trò làm nũng, hừ lạnh hai tiếng, không nhìn cả đám phụ nữ buôn chuyện trong văn phòng, trực tiếp lôi An Noãn dậy, giống như một người lớn túm một đứa nhỏ lôi vào phòng vậy.
“Tần tổng vừa rồi tức giận đúng không?” Là bạn cùng phòng với An Noãn, Bàng Mộng lo lắng nhìn theo bóng cô nói.
“ Không thể nào, Tần tổng xưa nay không để lộ cảm xúc lên mặt, nếu có tức giận, cũng chính là yên lặng làm đông chết người ta.”

“ Còn nhớ giám đốc vật tư lần trước không? Tần tổng đem người ta điều đến Tây bộ - nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, nói hay thì là cho ông ta một không gian lớn hơn, kỳ thật chính là không cần ông ta, nghĩ cũng biết nơi nghèo như Tây bộ, đến chút xăng dầu cũng chẳng có ấy.”
“ Vậy tức giận như thế kia có nghĩa là sao? Bàng Mộng nhỏ giọng hỏi.
“ Có nghĩa là An Noãn tiêu đời rồi, bạo lực gia đình bắt đầu.”
Người trong văn phòng đều nói không sai, Tần Mộc là người lãnh khốc vô tình, tính tình trời sinh đã lãnh bạc, một khi có người chọc giận hắn, người kia chắc chắn sẽ không dễ chịu, nhưng trong đó một, hai điều ngoại lệ.
“ Con gái trong giờ làm việc còn xem mấy thứ này, An Noãn, nhẫn nại của em đâu, ha?” Tần Mộc nhìn chằm chằm An Noãn nói.
An Noãn sống cùng Tần Mộc một thời gian dài như vậy, đương nhiên nghe ra chữ “hả” của Tần Mộc bên trong ẩn chứa cơn tức giận lớn, cô cúi đầu nhìn sàn nhà không lên tiếng, cô thật ra cảm thấy xem mấy cái này cũng không có sai, mấy thứ ai không xem qua chứ, chính Tần Mộc khẳng định cũng từng xem, đừng có nói với cô là chưa từng nha, ai mà tin được, nhưng lý lẽ hùng hồn này khi đứng trước gương mặt đẹp trai đang đen xì xì điều tra, cô vẫn có chút chột dạ, ở cái thời đại trọng sắc này, dung mạo quyết định tất cả, cho nên đúng cũng là sai, nhưng mà sai ở đâu thì cô không biết.
Tần Mộc rất tức giận với hành vi của An Noãn, cô là một thiên kim, trong văn phòng lại xem cái này, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay, cô đơn thuần như vậy, sẽ không chịu nổi sự oanh tạc bên ngoài, cuối cùng người chịu khổ sẽ là cô, người ở tầng 9 không ít người biết thân phận của cô, làm sao lại không lo lắng có đôi khi, bảo vệ quá kỹ, cũng không phải là chuyện tốt.
“Xem ra là quá nhàn rỗi, một giờ sau, có mọt cuộc họp, bây giờ em ở lại đây, làm một bản tài liệu có liên quan cho anh, chút nữa anh muốn dùng trong cuộc họp.”
“Tần Mộc gọi điện thoại nội bộ: “ alo, tiểu Lý nội dung cuộc họp hôm nay không cần làm nữa.”
Tần Mộc quyết tâm để cho An Noãn tiếp nhận công việc chuẩn bị tư liệu.
Ngoài văn phòng tổng tài, thư ký trưởng nghe điện thoại xong, nói với mọi người An Noãn có khả năng gặp chuyện rồi.
“ Em không biết excel.” Chỉ biết sơ sơ lúc học trung học, lúc học đại học thì xuyên qua đây, cô làm sao biết sử dụng chứ.
“ Còn không học cho anh.” Bốn năm đại học cứ thế mà quên sao?
An Noãn chu chu môi, thật vất vả tìm được excel, mở ra.
"Thêm một bảng công việc làm như thế nào?"

"Thêm vào." Đến cái này cùng không biết, haizz, hi vọng sau này lúc con còn ở trong bụng mẹ nó, phải lấy nhặt hết ưu điểm của hắn.
Trong đầu Tần Mộc bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ này, nhưng còn chưa kịp tỉnh táo lại, liền bị lời nói của An Noãn cắt đứt.
"Thêm vào chỗ nào?"
"Phía dưới." góc dưới bên trái excel.
"Phía dưới? Phía dưới không thêm được." An Noãn nhìn excel, không biết phía dưới Tần Mộc nói là chỗ nào, thành thật nói.
Tần Mộc dừng bút ký tên trên tay lại hai giây, giây cuối cùng, không khí lắng đọng lại, cố nén nhịn, buông bút trong tay xuống, hắn nhất định điên rồi, mới có thể nghĩ ra viễn cảnh không lành mạnh này.
“Chỗ này, click chuột phải, sau đó chọn ‘new’, xong rồi.”. Tần Mộc làm mẫu cho An Noãn.
“Đó là do anh nói không rõ, rõ ràng là bên dưới góc trái.” An Noãn bĩu môi, nói nhỏ, Tần Mộc chịu dạy cô chứng tỏ hắn không qúa tức giận, An Noãn được một tấc lại muốn lấn một thước.
Tần Mộc để chuột máy tính lại lên bàn, trở về vị trí của mình.
Hắn như vậy làm cái gì?
Rõ ràng là cô làm bảng biểu, hắn tới hỗ trợ làm gì?
Tần Mộc nghĩ như vậy liền mặc kệ An Noãn, lạnh lùng nói: “ Tự mình làm đi!” Tần Mộc nhìn An Noãn cúi đầu nói.
“Được rồi, anh không chịu nói, người ta đành phải đi hỏi thứ ký trưởng phía dưới bên nào, thêm vào như thế nào.” Cô không biết nhưng khôn vặn thì vẫn có.
"Tiếp tục làm đi, không hiểu chỗ nào hỏi anh."
An Noãn không phải đồ ngốc, thường ngày thỉnh thoảng có lúc mở hồ, nhưng mà, năng lực học tập vẫn tương đối mạnh, hơn nữa, về nội dung thì cô biết, viết văn một thời gian dài như vậy, chút nội dung này không làm khó cô được, hơn nữa cô cũng không phải là bình hoa di động, ít nhất cô tương đối mẫn cảm với con số, nhìn con số trong báo cáo phòng kế hoạch, không khỏi nghi hoặc nói: “ Chỗ này, hình như số liệu không đúng lắm.”

Tần Mộc quay đầu nhìn số liệu chỗ An Noãn, quả thực là vậy, trong đó sản phẩm tổn thất nhiều nhất bị thiếu một số, thế nên cuối dùng dự toán không chính xác.
Không nhìn ra An Noãn còn có chút ưu điểm như vậy.
"Sửa lại một chút."
"Vâng."
An Noãn cách cách cách cách gõ bàn phím, di động ở phía sau đột nhiên vang lên, là tin nhắn WeChat Trần Mãn Tân, Trần Mãn Tân gần đây hay nhắn tin cho An Noãn, hắn thường xuyên có thể lấy được vé xem kinh kịch hiếm cho An Noãn, An Noãn vô cùng thích, cho nên khi thấy tin nhắn của Trần Mãn Tân, ánh mắt sáng lên, đang muốn lấy ra xem, trong tay lại đột nhiên có hai quả óc chó, hoá ra là Tần Mộc đưa cho , Tần Mộc thấy tin nhắn của Trần Mãn Tân, đột nhiên cười cầm quả óc chó cho An Noãn.
Chỉ nghe An Noãn cười nói: "Cám ơn Tần đại ca."
"Ừ, nhớ ăn nhiều một chút."
"Vâng vâng vâng."
"Quả óc chó có thể bổ não."
"A!" An Noãn ăn xong hai hột mới phản ứng kịp, nói: "Hừ, hảo tâm không hảo báo."
"Tu dưỡng!"
"Hừ hừ hừ." Tần Mộc nói không cho phép ‘hừ,’ An Noãn cố tình ‘hừ hừ’ mấy tiếng, lắc qua lắc lại cái đầu ‘hừ hừ’, chính là được một tấc lại muốn một thước.
Tần Mộc vốn muốn lấy quả óc chó cho An Noãn, lại không ngờ, đôi môi mềm như thạch kia chạm vào mặt hắn lại đem tới tia rung động.
An Noãn cũng không ngờ lại như vậy, há miệng nhìn Tần Mộc.
“Cho nên ‘hừ hừ’ chính là ý này hả?” Hai giây sau Tần Mộc mới phải ứng lại nói.
“ Không phải, em căn bản không cố ý.’ An Noãn nói xong, thấy Tần Mộc phóng đại trước mặt.
Tần Mộc hôn xong môi An Noãn nói: “ Lần sau không được xem nữa biết không?”
“Dạ.” An Noãn ngoan ngoãn đáp ứng, không cho xem thì không xem, không viết H cũng vẫn hay, nhất định như vậy.

Khi An Noãn ra, sắc mặt hồng như hoa đỗ quyên tháng 3, nhưng mọi người lại nhất trí cho rằng do bị mắng đến đỏ mặt.
————
An Noãn cho rằng Tần Mộc chỉ nói, không người khi họp lại cho cô tham gia thật, hơn nữa còn ngồi vào vị trí thư ký bên cạnh Tần Mộc.
“ Trưởng phòng tiêu thụ, năm trước anh đưa đưa lên thành tích ở mức 29 tỉ, tôi nhớ rõ tổng kết cuối năm anh đã từng nói, ước chừng tiêu thụ năm nay sẽ tăng 25% so với năm ngoái, vậy anh nói cho tôi biết tháng này đã hoàn thành bao nhiêu rồi, anh có thể hoàn thành mức tiêu thụ mà anh cam kết không?” Âm thanh lạnh lùng vang lên, làm cho mọi người ngay cả hít thở cũng không thông.
Đối mặt với một dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như thế của Tần Mộc, mọi người đều trong trạng thái tim đập chân run, mỗi lần họp nhân viên đều như lâm vào đại dịch.
Trong phòng hội nghị bỗng yên lặng như tờ, ngay cả hô hấp mọi người đều cố gắng hết sức nhẹ nhàng, cúi đầu, không hi vọng mình bị gọi tới.
An Noãn nhìn xung quanh, cuối cùng đưa tầm mắt nhìn về phía Tần Mộc đang nghiêm khắc lãnh khốc, hoàn toàn không giống như lúc bình thường sống cùng cô, hằng ngày, Tần Mộc tuy lạnh nhạt như không lạnh lùng, hiện tại thấy Tần Mộc như vậy, mới đột nhiên thấy kinh sợ, Tần Mộc như thế này mới phù hợp với một Tần Mộc trong văn của cô, Tần Mộc như thế này đã không chút do dự thu mua An gia, sau đó làm cô tự thân tự diệt, tâm địa Tần Mộc còn cứng rắn hơn cả sắt đá, An Noãn càng nghĩ, sắc mặt càng tái nhợt, cô bỗng nhiên thấy sợ hãi.
Liếc mắt thấy người bị hỏi, mồ hôi đầy người, An Noãn lại nghĩ tới An gia, nhếch miệng, Tần Mộc cái gì cũng không làm, đã làm cho quân lính đối phương tan rã, thật không nhìn nổi muốn giúp đối phương, sau đó cả hội nghị mang tâm trạng thấp thỏm không yên lòng, Tần Mộc nhìn thấy dáng vẻ xuất thần của An Noãn, có chút không thích, không biết An Noãn tại sao lại như vậy, là sợ hãi sao? Tần Mộc nghĩ như vậy đôi chân mày nhíu lại càng sâu, khó có khi lại kết thúc sớm cuộc họp, An Noãn đứng dậy.
Điều này làm mọi người đều kinh ngạc, Tần tổng chưa khi nào lại tốt bụng buông tha bọn họ như thế.
"Lại đây." Tần Mộc vẫy tay, hỏi: "Sợ sao?"
Lúc này Tần Mộc đã khôi phục dáng vẻ hàng ngày, giống như Tần Mộc trong cuộc họp chỉ là một vai diễn.
“Dạ, một chút.” An Noãn ăn ngay nói thật, cô không quá thích ứng với một Tần Mộc như vậy, cũng có chút sợ hãi.
“Làm không tốt phải phê bình, giống như giáo viên phê bình học sinh vậy, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn không tiến bộ.”
“ Vậy anh sẽ phê bình em sao?” An Noãn yếu ớt hỏi.
“Chiều nay em làm sai, không phải anh đã phê bình em sao?”
Có sao? Có sao? An Noãn nghĩ nghĩ, buổi chiều làm một bản excel, sau đó thì sao, aaaaa, ngượng chết mất, đáng ghét đáng ghét.
Tần Mộc nhìn thấy bộ dáng biến ảo khó đoán của An Noãn, liền biết việc này đã qua, sờ sờ đầu An Noãn, cười sủng nịnh, mang theo cô rời phòng họp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận