Nữ Phụ Trùng Sinh Sau Khi Kết Hôn

“Đúng là chuyển phát nhanh từ Nhật” An Noãn nhìn địa chỉ trên kiện hàng, đã xác định đây không phải là thẻ điện thoại, làm gì có thẻ điện thoại nào lại gửi bưu kiện cao cấp như vậy? người bán điên rồi chắc?
Sự thật chứng minh, người bán không điên, bởi vì kiện hàng này không phải bên bán gửi, nhưng mà có người trong công ty các cô lại giống như điên rồi.
“Người đẹp phiên dịch thân mến, cho tôi mượn cây kéo một chút, cảm ơn!” An Noãn ngẩng đầu ngoắc ngoắc tay, ngồi đối diện cô nàng phiên dịch đòi kéo.
“Phiền quá, đang bận.” Phiên dịch không để ý tới An Noãn, phát điên ngẩng đầu hét một câu.
Xem kiểu này chắc là uống nhầm thuốc rồi, An Noãn nghi ngờ nhìn về phía phiên dịch đang âm dương quái khí, vòng qua bàn việc cầm lấy chiếc kéo.
Mở bưu kiện ra, là mỹ phẩm Nhật mà ba mẹ Tần Mộc gửi cho cô, có mấy loại mỹ phẩm của Nhật An Noãn muốm dùng mà ở trong nước lại không mua được, lần trước tùy tiện đăng trên Wechat, không ngờ mẹ chồng cô lại thực sự gửi về cho cô, còn gửi liền vài hộp, đủ cho An Noãn dùng nửa năm, đúng là có ba mẹ chồng đại gia ở Nhật Bản thật quá hạnh phúc, trong hộp ngoài mỹ phẩm còn có mấy bức hình ông bà đi du lịch khắp nơi chụp lại, thật ngưỡng mộ, đằng sau bức hình là hàng hoa anh đào nở rộ, đẹp quá đi, An Noãn xem từng bức một, bức nào cũng xem rất lâu, cho tới tận bức ảnh cuối cùng, còn có ảnh của em gái Tần Mộc- Tần San San, trông cũng gần giống Tần Mộc, một cô gái ‘mặt than’, An Noãn không biết tại sao lại có chút buồn cười.
Hình như tính tình Tần Mộc và Tần San San đều ổn trọng giống như tính tình của Tần lão gia.
Hi vọng sau này con của cô và Tần Mộc sẽ không phải ‘’mặt than’’, tốt nhất là dễ thương ngoan ngoãn như Olivia, haha, nghĩ nghĩ cũng thấy tuyệt vời.
Trong hộp còn một tấm bưu thiếp, bối cảnh là lâu đài Matsumoto, bên trong có mấy câu chúc phúc, còn viết rằng bọn họ trong thời gian gần sẽ chưa quay trở lại, đợi học kì này của Tần San San kết thúc mới trở về, cuối cùng mẹ chồng còn muốn thay cô cầu nguyện cho Tiểu Mộc giành được giải thưởng “doanh nghiệp xuất sắc toàn quốc”.
Đọc xong thư, An Noãn lại một nữa cảm thán, ba mẹ chồng thật hạnh phúc, hàng năm đều đi du lịch khắp nơi, cô cũng muốn đi, nhưng với lịch làm việc liều mạng của Tần Mộc, chắc là phải rất lâu rất lâu nữa.
Nhưng mà…..
... ... hình như đã để sót cái gì đó…
Tần đại ca vinh dự giành được giải thưởng doanh nhiệp xuất sắc?
Tại sao cô lại không biết?

An Noãn lại đọc lại một lần nữa, đúng là đạt giải thưởng .
Nàng quá không quan tâm Tần Mộc rồi, phải tự cảnh tỉnh bản thân đi.
Nhưng mà chuyện tốt như vậy, buổi tối phải chúc mừng cho Tần Mộc.
Có điều nấu một bữa cơm, đi xem một phim, hay là tụ tập đám bạn bè? Dù sao cũng hơi đơn giản, An Noãn trầm tu suy nghĩ, đoán xem Tần Mộc thích như thế nào? Đến khi nhìn đến trên mặt bàn, thấy bức ảnh cô vui tươi đứng bên bờ biển, tinh thần cô bỗng nhiên lóe sáng, đây là bức ảnh cô chụp mấy tháng trước, lúc đó vì đi nhầm đường, không biết thế nào lại ra bờ biển, liền chụp vài kiểu trở về.
Cô vốn ghét mất bức ảnh này, nhìn không đẹp, muốn đốt đi, nhưng Tần Mộc lại ngăn cản, anh nói nhìn rất thỏa mái, nhìn thấy nó bao muộn phiền liền tan biến.
Cho nên thích cô đứng bên bờ biển, thích dáng vẻ vui tươi đó?
Quyết định như vậy đi, lần này sẽ cùng Tần Mộc đi chụp ảnh ở bờ biển.
Trước khi đi, An Noãn nhìn chằm chằm văn phòng tổng tài, đôi mắt đen lúng liếng chuyển động vài vòng.
Đột nhiên quay ra Bàng Mộng nói: “ Bàng Mộng, qua đây xem có muốn mỹ phẩm nào không?” An Noãn đem chiếc hộp đẩy tới trước mặt Bàng Mộng.
Phụ nữ đều không có sức chống cự đối với mỹ phẩm, nhìn đám đồ mỹ phẩm đắt tiền Bàng Mộng thử thăm dò: “ muốn gì cũng được chứ?”.
“ừm, cứ tự nhiên, à đúng rồi, cô nàng phiên dịch bị làm sao đó?” An Noãn ghé người trên mặt bàn, đôi mắt hướng về phía phiên dịch đang cúi đầu nói.
“Mình đang muốn nói với cậu, nhưng mình cũng chỉ biết sơ sơ, hình như là người đảm nhiệm vị trí của cậu trước kia trở về, nói muốn mời văn phòng chúng ta tối nay đi ăn, ôn lại chút chuyện xưa, phiên dịch kia và cô ta hàn huyên rất lâu trên wechat, vừa rồi mình đi WC, nghe thấy phiên dịch kia nói rằng cậu ngày nào đi làm cũng như đi chơi, tất cả công việc vào tay cô ta, còn nói cái cô trước kia tốt hơn cậu, nhưng mình thấy cô ta cũng kì quái, lúc cậu không đến. cũng là do cô ta một mình làm, có thấy cô ta kêu ca bao gờ đâu?”
"Mình quả nhiên dễ làm người ta ghen ghét mà ."

Đối với thái độ của cô nàng phiên dịch, An Noãn cũng cảm thấy bình thường, giống như lúc An Noãn đổi phòng khi còn học đại học, khó khăn lắm mới hòa nhập vào môi trường mới, người cũ trở lại cô bỗng nhiên trở thành người ngoài cuộc, xa thì thơm, đột nhiên, giữa bọn họ có rất nhiều chuyện để nói, hận không thể cho cô ta dọn trở về.
Có điều An Noãn cũng biết phải là như thế nào để xoay chuyển không khí này.
Nhân nhượng một chút, tự nhiên một chút, làm chút ân huệ…., mấy người bạn kia sẽ lại quay trở về thôi.
“Tuy rằng có hâm mộ và ghen tị nhưng mà, cậu đi làm như thế nào thì liên quan gì đến cô ta, có bà chủ công ty nào lại đi sớm về muộn đâu, An Noãn mình đứng về phía cậu, cậu đừng nói với bọn họ nhé, mình nhát gan, có điều dựa vào chút nhiệt tình của mình, cậu nhớ bảo ông xã cậu tăng lương cho mình nhé.”
“Cuối năm, cho cậu chuyến du lịch Pháp mười ngày.” An Noãn mạnh bạo nói.
"Nói phải giữ lời.”
“Nhất định, nhất định”. Cùng lắm thì cô bỏ tiền. “Đúng rồi, cậu chọn mấy thứ đi, sau đó chia cho mọi người, đều là mỹ phẩm tốt, không mua được trong nước đâu.”
“An Noãn, cậu quả nhiên là người tốt.” Bàng Mông lệ nóng quanh tròng nói.
Cô vốn là người tốt mà.
Chia xong mỹ phẩm, An Noãn báo với thư kí trưởng cô phải trở về.
“ A, An Noãn, cô phải về hả? buổi tối còn muốn cùng cô đi ăn với bọn tôi nữa.” Cô nàng phiên dịch nhận được mỹ phẩm, cũng cảm thấy thái độ lúc nãy của mình hơi quá đáng, người ta dù sao cũng là phu nhân tổng giám đốc, tùy tiện nói một câu cũng có thể đá bay mình, bây giờ còn tặng cả mỹ phẩm, thái độ đối với An Noãn liền trở lại ôn hòa, lấy lòng như trước kia.
“Haha, không còn cách nào, trong nhà có chút việc, vậy tôi đi trước đây.” An Noãn sờ sờ mũi một cái, quay người vào thang máy.
Tần Mộc tan tầm, An Noãn đã sớm không thấy bóng dáng đâu, trên bàn để lại một mảnh giấy nhắn: “Em đang ở bờ biển, tan tầm đến tìm em nhé, bà xã thân yêu của anh.” Mặt sau còn in vết son môi, Tần Mộc lấy di động ra, gọi cho An Noãn, điện thoại thông, có chút tạp âm, dường như còn có thể nghe được tiếng gió biển, cô thúc giục hắn nhanh lên một chút.

Đầu kia điện thoại, An Moãn ôm ngực, dậm chân, đứng tại chỗ run run, bờ biển tháng 12 rất lạnh, cúp điện thoại, An Noãn thở dài.
Tại sao phải ra bờ biển?
“ Nhiệt độ hôm nay là bao nhiêu?” Vừa hay giám đốc tiêu thụ ở bên cạnh, Tần Mộc hỏi luôn.
“khoảng 11 độ, tối hôm nay nhiệt độ giả, tổng giám đốc, anh đừng đi nhanh như vậy.”
Tần Mộc hủy bàn tiệc vừa mới đặt ở khách sạn, đi vào thang máy cùng với giám đốc tiêu thụ, khi vị giám đốc kia còn chưa nói xong, Tần Mộc đã đi ra khỏi thang máy, cho nên hắn nói nhiều như vậy, tổng giám đốc hầu như không nghe, hắn ta ưu sầu nhận ra rằng mình nói nhiều như vậy đều vô nghĩa.
_________
“Tần tổng, khéo quá, lại gặp anh ở đây.”
Bạch Lộ giải thích: “ Tôi tới thăm vài đồng nghiệp trước kia, không ngờ lại gặp Tần tổng lúc tan tầm, nếu đã gặp, không bằng tôi chủ chi, mời Tần tổng cùng ăn tối.” Bạch Lộ và Tần Mộc không hẹn mà gặp ở cửa, trên thực tế, mời đồng nghiệp ăn tối cũng chỉ là cái cớ để tìm hiểu Tần Mộc, thu thập ít tin tức và quan hệ của Tần Mộc với An Noãn qua đồng nghiệp mà thôi, dù sao cô ta cũng mất trí nhớ.
“ Đúng vậy, Tần tổng, khó có khi Tiểu Lộ trở về, buổi tối cùng đi ăn cho anh em chút mặt mũi đi, về phần An Noãn bọn tôi sẽ nói thay anh.” Vài người ở tầng 9 cũng đã xuống.
“Không cần, mọi người đi đi, thư kí trưởng, hôm nay mọi người cứ tự nhiên, công ty trả.” Biểu tình Tần Mộc vẫn không có gì thay đổi, mang theo túi công văn, ngay đến thái độ cũng không chút biến đổi.
“Chẳng lẽ An tiểu thư không cho Tần tổng tiếp xúc với tôi?” Nhìn thấy thái độ lãnh đạm của Tần Mộc, Bạch Lộ nhanh chóng nói tiếp: “ha, bệnh đa nghi của An tiểu thư cũng quá nặng, mới gặp có một lần, đã náo loạn làm cho Tần tổng né tránh tôi, thực làm cho tôi mở rộng tầm mắt, Tần tổng anh cứ yên tâm đi ăn với tôi đi, tối nay, tôi sẽ tự mình giải thích với An tiểu thư, tôi chỉ thưởng thức Tần tổng mà thôi.”
“Tối nay có hẹn.” Tần Mộc kiệm lời nói.
Mà lúc này, An Noãn đã bắt đầu bố trí, bờ biển thành phố A rất dễ tìm, cứ thẳng một đường về phía đông là tới, cho nên đối với người hay lạc đường như An Noãn mà nói, đến một lần là nhớ.
Thủy triều sóng sau cao hơn sóngtrước, người trên bờ biển cũng không nhiều, mấy khách sạn ven biển cũng chỉ có vài nhân viên.
An Noãn lấy một đống pháo hoa từ trong túi ra, từng cây từng cây một, lúc còn bé khi Tết đến, mấy cây pháo hoa này gộp lại đốt thành những bông hoa lớn.

Gió biển hơi lớn, muốn xếp nến thành hình trái tim coi như không được rồi, nến sẽ bị thổi tắt mất.
Vẽ một hình trái tim trên bãi biển, sau đó vẽ thêm một trái tim nhỏ hơn, sau đó lại nhặt đầy sỏi để vào bên trong hình, làm xong toàn bộ, cơ thể vốn đang run run vì lạnh lại đổ mồ hôi đầy mình, gió biển thổi tới, hic…lạnh quá đi.
Khi Tần Mộc tới được bờ biển, toàn thân An Noãn lại lần nữa bị gió biển thổi đến rét run, hơn nửa giờ nhiệt lượng đã thành công tiêu tan hết.
Hơi cúi người, đứng bên bờ biển, mái tóc cô bị gió biển thôi có chút ẩm ướt, chiếc váy liền anza bị thổi có chút biến dạng, có thể thấy cô đã đứng ở đây rất lâu rất lâu rồi.
Trái tim tần Mộc như bị bóp chặt một cái.
Ngơ ngác nhìn An Noãn đang dậm chân, cô nhất định rất lạnh, hắn muốn đi tới, nói cô biết : sau này đừng làm như vậy.
Nhưng trong lòng lại tham lam hi vọng lần sau cô lại có thể toàn tâm toàn ý với hắn như vậy lần nữa.
“Anh tới rồi, mau lên, mau đốt pháo hoa, lúc này có lẽ sẽ không bị thủy triều cuốn đi mất.” An Noãn nói trước, thủy triều dâng lên bờ biển, đen trắng đối nghịch, làm cho cả người An Noãn càng trở nên nhỏ bé.
An Noãn không phát hiện được sự biến hóa của Tần Mộc, rút hai cây pháo hoa trong tay đưa cho Tần Mộc, miệng lẩm bẩm một mình.
Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, đôi tay lạnh buốt của An Noãn ấm lên không ít, một tay lấy bật lửa ra, “ lạch cạch” châm lửa.
Từng cây từng cây pháo hoa phát sáng trong không trung.
Tần Mộc nghe thấy bên tai, An Noãn nói lớn: “ Tần đại ca, chúc sự nghiệp của anh càng ngày càng tốt, tâm tưởng sự thành.”
Tần Mộc và An Noãn đứng dưới pháo hoa, rất sáng, đặc biệt là đôi mắt hồ ly biết cười lấp lánh kia, chân thành, sáng lạn như thế.
Kết hầu Tần Mộc chuyển động, đột nhiên đưa tay kéo An Noãn ôm chặt vào trong ngực.
An Noãn, làm thế nào đây , em làm anh càng ngày càng không thể buông tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận